Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 186: Lý do không thành lập

Một mùi nước hoa nhàn nhạt tràn vào mũi Vận Nhi, xung quanh tràn ngập hơi thở gấp gáp của Âu Thừa Duẫn, hai cánh tay gắt gao siết chặt eo cô, cả người Vận Nhi bị anh giam vào trong ngực.


"Anh điên rồi à?" Vận Nhi hoảng sợ hét lên một tiếng, bối rối muốn tránh khỏi vòng ôm của anh, cô càng kêu càng bị anh ôm chặt, Vận Nhi thậm chí có thể cảm giác được hơi thở rối loạn của anh lướt nhẹ qua gò má cô.
Ngứa ngứa, dịu dàng, làm cho cô khẽ run rẩy.


"Âu Thừa Duẫn, anh buông tay ra!" Vận Nhi rất sợ hành động đột ngột của anh bị người khác thấy, nơi này vẫn là trong nhà cô đấy!


"Vận Nhi. . . . . ." Trong giọng nói khàn khàn của Âu Thừa Duẫn mang theo một chút bất đắc dĩ, cô coi như không thấy anh như vậy đã rất lâu rồi, trong lòng anh rất không thoải mái, không làm gì thì không giống tác phong của anh rồi.


Vận Nhi nghe giọng anh hơi uất ức, không thể tin xoay người lại, phát hiện Âu Thừa Duẫn đúng là dùng ánh mắt buồn bã nhìn cô, làm cô cảm thấy có chút khó tin, cô nuốt ngụm nước bọt, đón nhận ánh mắt của anh, "Làm, làm sao?"


"Anh chỉ muốn ôm em một lần!" Trời mới biết, chỉ là một cái ôm đơn giản cũng làm anh cảm thấy khó giải quyết hơn so với lấy một hóa đơn một tỷ. Thái độ của Vận Nhi làm cho anh cảm thấy cực kỳ thất bại, trừ bỏ một đêm đó ở khách sạn, anh len lén ôm cô cả đêm, ngày hôm sau cô đã xoay người rời khỏi tầm mắt của anh.


Âu Thừa Duẫn không muốn lại thấy trong mắt cô không có anh nữa, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh.


"Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn rồi!" Vận Nhi nhân cơ hội đẩy bàn tay của anh ra, tránh khỏi lồng ngực anh, hung tợn trừng mắt liếc anh một cái, lại thấy ngón áp út trên tay trái của anh mang theo chiếc nhẫn, đó không phải là chiếc nhẫn cô trả lại anh sao?


Vận Nhi bỗng nhiên có chút không hiểu anh, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến tâm hoảng ý loạn, cô xoay người liền nhanh chóng chạy lên tầng.


"Vận Nhi...." Âu Thừa Duẫn buồn bực túm lấy những sợi tóc mềm dẻo, cứng cáp, không chú ý tới ánh mắt khác thường của cô, hiện tại việc ly hôn đã trở thành chướng ngại giữa bọn họ, lúc trước tại sao anh lại nhất thời xúc động quyết định ly hôn chứ?


Vận Nhi gắng sức mở cửa, trong lòng hỗn loạn, hơi thở còn chưa ổn định, thân thể tựa trên cánh cửa trượt xuống thảm, không thể tiếp tục như vậy nữa, Tô Vận Nhi, chỉ là một cái ôm mà thôi, tuyệt đối không thể bị Âu Thừa Duẫn mê hoặc lần nữa.


Vận Nhi vỗ vỗ hai má của mình, bổ nhào về phía giường lớn.
Đợi sau khi Âu Thừa Duẫn rời đi đi, một màn kia bị một đôi mắt đen sáng ngời ở sau lưng thu vào trong mắt, lặng yên không lên tiếng, chỉ hóa thành từng tiếng thở dài.


Vận Nhi gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Tâm Lam, chuẩn bị nói cho cô ấy biết, cô đã trở về nhà họ Tô rồi.
Nhưng nghĩ lại hiện tại cô ấy hẳn là đang làm việc, cho nên liền quyết định đổi thành buổi tối gọi lại cho cô ấy.


Vận Nhi không biết Âu Thừa Duẫn rời đi lúc nào, thậm chí cả lúc Tô Ân Huệ cũng rời đi, thời điểm Tô Thượng Đông tới gõ cửa, trong lòng cô có chút khẩn trương nho nhỏ, sau khi xác định là giọng nói của anh cả mới thò đầu ra.


"Buổi chiều anh muốn tới công ty, buổi tối sẽ về nhà, em cứ ở trong nhà nghỉ ngơi đi, nhìn thần sắc em không tốt lắm!" Trong ánh mắt của Tô Thượng Đông khiến Vận Nhi không phân biệt được đâu là tình cảm, đâu là trách nhiệm, đâu không phải là trách nhiệm, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi đối với lời nói của Tô Viễn Hành.


Cho nên đối với lời nói của Tô Thượng Đông liền liên tiếp lên tiếng trả lời, "Biết rõ ạ, anh cả!"


Buổi chiều, lúc Vận Nhi không có đi ra ngoài, Tô Viễn Hành cũng ở nhà, Vận Nhi liền cùng ông đánh cờ. Sau đó giúp Hạ Uyển Như sửa sang lại vườn hoa, Vận Nhi còn nhớ rõ những bông hoa hải đường đã thấy ở biệt thự trên đảo Thiên Sa, vì vậy tự mình trồng vài cây, tầm chạng vạng Tô Thượng Đông cùng Tô Ân Huệ đồng thời trở về.


Thời gian chỉ qua một buổi chiều, Vận Nhi liền cảm giác được ánh mắt của Tô Ân Huệ nhìn cô đã thay đổi, tựa hồ mang theo địch ý nào đó, khiến Vận Nhi bất giác rùng mình một cái, đối với quan hệ của chị ấy cùng Âu Thừa Duẫn, cô đã lựa chọn không quan tâm rồi, tại sao chị hai có thể nhìn cô như vậy?


Bữa tối ăn rất ít, Vận Nhi liền lấy cớ mệt mỏi rồi lên tầng nghỉ ngơi.
Trong lòng có chút không rõ, Vận Nhi nằm úp sấp ở trên giường bấm số điện thoại của Hứa Tâm Lam, hiện tại cô mới cảm giác được bên cạnh thiếu một người làm bạn.


Điện thoại vừa mới thông, bên kia liền truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, sau đó ống nói tựa hồ bị bưng kín. Không lâu sau mới truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Hứa Tâm Lam, mang theo hưng phấn, "Vận Nhi, cậu về nhà sao?"


"Làm sao cậu biết?" Vận Nhi còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã nói ra miệng, sau đó Vận Nhi mới suy đoán, hẳn là Thương Nhĩ Kì nói cho cô ấy biết.
"Cơ thể cậu không thoải mái sao?" Vận Nhi nghe giọng nói của cô ấy có chút gì đó không đúng liền hỏi.


"Không có, nghe nói cậu ngã bệnh, tớ còn chưa đến thăm. . . . . ." Cẩn thận nghe cũng không khác biệt bao nhiêu so với bình thường, lúc này Vận Nhi mới yên tâm, vén mái tóc dài rủ xuống trước ngực, nói: "Không sao, biết cậu bận rộn, chờ cậu rảnh lại hẹn tớ đi, bây giờ tớ trở về nhà mình rồi!"


"Ừ, tốt. . . . . ." Giọng nói đứt quãng truyền đến, Vận Nhi nhìn điện thoại di động, cuối cùng muốn hỏi vài lời cũng không kịp liền vội vã cúp điện thoại.
Tối nay Tô Thượng Đông cũng ở lại, sẽ ở phòng bên cạnh phòng cô, ngày hôm sau, lúc Vận Nhi rời giường mới biết.


Tô Thượng Đông giống như cố ý đợi cô rời giường mới chuẩn bị đến công ty, thấy Vận Nhi mặc đồ ngủ xuống tầng, anh không ngại phiền toái dặn dò cô phải nhớ ăn sáng, đợi Vận Nhi gật đầu anh mới vỗ vỗ đầu cô rồi mới rời khỏi nhà họ Tô.


Mà tất cả điều này đều bị Tô Viễn Hành ngồi ở trong phòng khách thu hết vào trong mắt, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, cũng không nói gì thêm.


Hạ Uyển Như chờ cô ăn xong bữa sáng mới nói muốn mang cô đi thẩm mỹ viện, thật ra da Vận Nhi rất trắng, trời sinh đoan trang, cô cũng không cần dưỡng da làm gì, nhưng Hạ Uyển Như yêu cầu, cô cũng không tiện từ chối, liền theo bà ra ngoài.


Lúc ra khỏi thẩm mỹ viện còn chưa tới buổi trưa, buổi sáng là tài xế chở họ tới, nên Vận Nhi kiên nhẫn chờ tài xế tới đón bọn họ.


"Vận Nhi. . . . . ." Cho đến khi một chiếc xe ferrari màu đỏ dừng ở ngay trước mặt Vận Nhi không hề sai xích, Hạ Uyển Như kêu lên một tiếng kéo Vận Nhi ra sau hai bước, không vui nhìn người tới, "Cậu lái xe kiểu gì vậy?"


"Âu Dương?" Vận Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Âu Dương, ngượng ngùng nhìn Hạ Uyển Như le lưỡi một cái.
"Thật là chị sao, em còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ?”


"Em về nước khi nào vậy?" Vận Nhi thấy Âu Dương cũng rất vui, chuyện cô cùng Âu Thừa Duẫn ly hôn hẳn là cô ấy cũng biết rồi.
"Mới về, thôi, lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện!" Âu Dương hướng về phía Vận Nhi hất hất cằm.


Vận Nhi gật đầu, xoay người cùng Hạ Uyển Như nói một chút, vừa vặn lúc này tài xế cũng đến, "Mẹ, đây là một người bạn của con, mẹ trở về trước nhé!"
"Vậy con về sớm một chút, gọi điện thoại trước, mẹ bảo tài xế đến đón con!" Hạ Uyển Như không yên lòng dặn dò.


"Vâng, con biết rồi!" Vận Nhi hướng bà vẫy vẫy tay, sau đó vòng qua sườn xe Âu Dương, nhìn xe của cô ấy cảm giác có chút quen thuộc, cô vừa ngồi vào ghế đã nói: "Âu Dương, xe này của em hình như giống hệt xe của anh cả chị trước kia!"