Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 171: Như si như say

Đứa bé này nhìn đã khoảng bốn năm tuổi, mà hai năm trước Vận Nhi mới rời đi, ngay lập tức Âu Thừa Duẫn vì sự lỗ mãng của mình mà thầm rủa một tiếng. Sai lầm đã tạo thành, anh còn mong ước xa vời gì đâu?
“Chị Vận Nhi…” Nghe thấy giọng của Vận Nhi, Tâm Nhi chạy từ trong nhà ra, nhào vào lòng Vận Nhi.


Nghe thấy xưng hô của cô bé với Vận Nhi, trái tim phập phồng của anh cũng đặt xuống.
Hai người đàn ông cao một mét tám cùng đứng trước cửa, Vận Nhi liền cảm thấy có chút áp lực.


“Vận Nhi…” Đang chuẩn bị xoay người đi vào rồi đóng cửa, Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn kéo lại, cả đứa bé cũng rơi vào lòng anh.


Vận Nhi không có phản ứng kịch liệt nào, chỉ đơn giản nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy hối hận của anh. Cô rất muốn lớn giọng hỏi anh, vì sao còn xuất hiện, vì sao còn xuất hiện trong tầm mắt của cô?
Hai năm này đã đủ rồi!


“Âu tổng, có việc gì sao?” Vận Nhi ngụy trang bằng vẻ thờ ơ, câu nói mà bình thường chỉ có anh nói với phụ nữ được nói ra từ miệng cô, khiến anh rất khó chịu.


“Chúng ta nói chuyện, được không?” Giọng nói trầm thấp của Âu Thừa Duẫn phun trên hai má cô, nhưng hơi thở mang vẻ nam tính mãnh liệt này đã không còn tác động đến suy nghĩ của cô nữa. Cô đã không chịu ảnh hưởng từ anh nữa rồi.


Những lời nói tuyệt tình của anh hai năm trước đã khiến cô thương tích đầy mình, cô sẽ không ngốc nghếch để người đàn ông này lại ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô nữa.


“Âu tổng, tôi nghĩ chúng ta đã không có gì để nói, tôi không nợ anh gì nữa, cho nên, về sau chúng ta cũng không cần gặp lại!” Vận Nhi kéo Thương Nhĩ Kì vào nhà, không chờ Âu Thừa Duẫn trả lời đã đóng sập cửa, để anh ta ở ngoài.


Nếu hành động này là của một người phụ nữ khác mà không phải Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, người kiêu ngạo như anh, sao có thể phụ nữ tùy ý khinh thường. Nhưng Tô Vận Nhi lại có năng lực này.
Lần này cô đã quyết tâm không gặp lại anh sao?


Giây phút nhìn thấy cô, trong mắt anh tràn đầy là kinh diễm và đau lòng, cô vẫn xinh đẹp như hai năm trước, nhưng gầy hơn, vừa nghĩ đến hai năm vừa qua cô sống cũng không tốt, từ nhỏ cô sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, cô đã bao giờ ở những nơi như thế này đâu.


Âu Thừa Duẫn dựa lại trên cửa, bức tường lạnh băng đằng sau lưng anh khiến anh lạnh buốt tận xương.
Điếu thuốc trong tay anh đã nát rồi, tầm mắt của Âu Thừa Duẫn cũng càng hỗn loạn.


Đối với hành động của Vận Nhi, Thương Nhĩ Kì rất vừa lòng, loại người ngông cuồng tự cao tự đại, luôn cho mình là hơn tất cả như Âu Thừa Duẫn thì phải làm nhụt nhuệ khí của anh ta.
Huống hồ, anh ta từng làm cô ấy tổn thương sâu sắc như vậy, giờ nghĩ lại anh vẫn hận không thể cho anh ta vài quyền.


“Nha đầu, không tệ nha, giờ cũng đã học được nấu cơm rồi!” Thương Nhĩ Kì đi theo Vận Nhi vào phòng bếp, căn phòng mấy chục mét vuông gồm một phòng ngủ một phòng khách, bởi vì Thương Nhĩ Kì đi vào mà có vẻ hơi chật chội. Vận Nhi đang bận rộn, nghe được câu nói của anh, cũng không quay đầu lại, chỉ là bên khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt. Cô nhớ rõ đợt ở nhà Thương Nhĩ Kì, khi cô yêu cầu đại thiếu gia này nấu cơm cho cô ăn, cuối cùng lại thành ra hai người mỗi ngày đều đi ăn ngoài hàng.


Thương Nhĩ Kì vẫn lén nhìn biểu hiện của Vận Nhi, có vẻ như cô không hề chịu ảnh hưởng của sự xuất hiện của Âu Thừa Duẫn, vẫn biểu hiện đạm mạc như vậy, như thể anh ta chưa từng xuất hiện.


“Cô bé này đáng yêu như em vậy!” Vận Nhi bày món ăn đơn giản ba mặn một canh lên bàn, Thương Nhĩ Kì thì ôm Tâm Nhi. Nhìn hình ảnh ấm áp như vậy khiến đáy mắt Vận Nhi có chút mơ hồ, một gia đình nhỏ có ba người, bình thản, hạnh phúc, đây mới chính là cuộc sống mà cô mong muốn chăng.


“Chú à…” Tâm Nhi hơi sợ người lạ, được anh ôm vào lòng thì nhìn về phía Vận Nhi.
“Nào, để chị bế!” Vận Nhi đón Tâm Nhi từ trong lòng Thương Nhĩ Kì ngồi xuống trên đùi mình, sau đó liếc nhìn Thương Nhĩ Kì, phát hiện ánh mắt anh có chút kì lạ, “Sao vậy?”


“Sao bé ấy gọi em là chị mà lại gọi anh là chú? Thật không công bằng!” Thương Nhĩ Kì so đo như đứa nhỏ vậy, bộ dáng có chút ủy khuất nhìn Tâm Nhi đang ngồi trong lòng Vận Nhi, đôi mắt to, khuôn mặt hình trái xoan khéo léo, vừa nhìn là có thể khẳng định lớn lên nhất định là một người đẹp.


Vận Nhi nghe anh nói xong không khỏi mỉm cười, “Sao lại không công bằng, anh vẫn lớn hơn em mà, hay là, em cũng theo Tâm Nhi gọi anh là chú nhé?”


“Gì chứ, đùa chẳng buồn cười gì cả!” Thương Nhĩ Kì si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt lóe lên vẻ giảo hoạt của cô, mặt mày tươi tỉnh như hoa. Phải vậy chứ, Vận Nhi, em nên cười như vậy. Đây mới là Tô Vận Nhi mà anh quen.


“Hừ, em đâu có ý đùa!” Vận Nhi liếc anh một cái rồi cầm lấy đũa đút thức ăn cho Tâm Nhi đang ngồi trong lòng mình.


Tâm Nhi nhìn ông chú rất đẹp trai trước mặt, thật lòng rất thích, sau khi ăn cơm chiều, đã rất thân cận với anh, trong lòng bé, ngoại trừ Hứa Minh Nhân, chú là người đàn ông thứ hai bé thích.
“Chú… thật đẹp…” Bàn tay bé nhỏ của bé con chỉ lung tung vào ngũ quan của anh, cười đến sáng lạn như ngọc.


“À, bé con đang khen anh đấy ah? Trước kia không biết khuôn mặt này đã làm điên bảo biết bao thiếu nữ đâu, ha ha!” Thương Nhĩ Kì nhìn về phía phòng bếp, Vận Nhi vừa rửa sạch bát đi ra, đã gọt một đĩa hoa quả, nghe thấy câu nói của anh, vội vàng phụ họa, “Đúng rồi, anh là người già trẻ đều không tha, đại minh tinh Riche phải không?”


“Nói chuẩn rồi, nhưng có cô gái cố tình không nhìn đến sức quyến rũ của anh, ai!” Thương Nhĩ Kì ra vẻ thở dài, Vận Nhi đã ngồi xuống bên người anh, chiếc sô pha nhỏ hẹp, Tâm Nhi ngồi ở giữa hai người, nhìn hai người ngồi cạnh minh, đột nhiên cười khanh khách.


“Anh cũng nên về rồi!” Vận Nhi không để ý đến ám chỉ, nhìn đồng hồ, đột nhiên rất thành thật nói.
“Vận Nhi…” Thương Nhĩ Kì thu tay đang khoát lên lưng ghế lại, ánh mắt sáng ngời, “Theo anh trở về được không?”


“Em không sợ người trong nhà lo lắng sao?” Thương Nhĩ Kì biết chính mình không có lập trường để thuyết phục cô, chỉ có thể đứng ở góc độ khách quan để phân tích.


“Anh hai, anh ấy hiểu cho em mà!” Tầm mắt Vận Nhi chuyển tới nới khác, nhìn về phía ngoài cửa, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, bị cự tuyệt, hẳn là sẽ tiêu sái rời đi mà không quay đầu lại đúng không?


“Bây giờ anh ta đã biết em ở đây, em không sợ anh ta sẽ có hành động gì không tốt cho em sao?” Thương Nhĩ Kì không thể yên tâm để cô một mình ở đây. Ít nhất, nếu cô sống dưới sự bảo hộ của Tô gia, anh còn có thể tranh thủ cho mình thật nhiều cơ hội.


“Không liên quan gì tới em cả!” Đôi mắt không gợn sóng của Vận Nhi khi nhắc đến người đàn ông đó đã không còn rung động như lúc trước nữa, anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô, là người đàn ông đầu tiên mà cô yêu, lại đâm cô một đao khi cô đang đắm chìm trong tình yêu ấy. Tình yêu, cô đã không cần nữa rồi!


“Nhĩ Kì, em không ngốc, em biết mình là ai, em sẽ trở về, nhưng không phải là bây giờ!” Thái độ của Vận Nhi rất kiên quyết, ngay cả Hứa Tâm Lam cũng không thuyết phục được cô, làm sao Thương Nhĩ Kì có thể đâu?


“Vậy em hãy hứa hãy để anh lúc nào cũng có thể gặp được em được không? Em không được phép lại trốn đến nơi mà anh không tìm được!” Thương Nhĩ Kì không dám nóng này bắt ép cô, chỉ thầm nghĩ toàn tâm toàn ý bảo hộ cho cô, một lần nữa khiến cô mở lòng.


“Em sẽ không tránh né nữa, anh cũng đã thấy rồi đấy, em và anh ta gặp mặt, cũng chỉ là người xa lạ, vì sao em còn phải trốn tránh nữa? Anh đi về đi, trời tối rồi…” Vận Nhi nhìn thoáng qua cửa sổ, Tâm Nhi ở trong lòng cô đang mở to mắt, vẻ mặt tò mò đảo quanh hai người.


“Mẹ của bé con khi nào thì trở về? Hai người các em ở đây không sợ sao?” Thương Nhĩ Kì mặt dày cười ngây ngô hai tiếng, trong lòng tính toán, “Anh đột nhiên nhớ đến xe của anh hình như hết xăng rồi, không thì…”


“Ngay cạnh thôn Hoàn Vũ có trạm xăng dầu!” Không chờ anh nói xong, Vận Nhi đã bóp chết hy vọng của anh.
“Vận Nhi, anh chỉ lo lắng cho em mà thôi!” Thương Nhĩ Kĩ vẫn không chịu đi, chỉ kém việc Vận Nhi phải đem chổi đuổi đánh anh ra ngoài thôi.


“Được rồi, hai năm qua em vẫn sống như vậy có sao đâu? Anh đi nhanh đi!” Vận Nhi nói đến đây đã đứng dậy mở cửa, hành lang không một bóng người, trên mặt Vận Nhi lóe lên tia thất vọng, quay đầu nói với anh, “Không được nói không, bằng không thì về sau anh đừng tới gặp em nữa!”


“Được rồi được rồi, anh đi là được đúng không?” Thương Nhĩ Kì không muốn để cô tức giận, thôi được, dù sao thì cũng đã tìm được cô rồi, anh cũng không tin cô còn chạy trốn nữa. Chậm rãi đi thong thả đến cửa nhà, Thương Nhĩ Kì nhìn Tâm Nhi trong phòng khoát tay, “Bé con, anh đi đây, không được gọi là chú nữa nghe chưa!”


“Chào chú ạ!” Tâm Nhi rất lễ phép vẫy tay chào anh.
“Em không xuống tiễn anh sao?” Nhìn Vận Nhi không có ý định đi xuống lầu tiễn anh, Thương Nhĩ Kì hơi thất vọng đứng ở cạnh cửa.


Vận Nhi nhìn anh, rồi lại nhìn Tâm Nhi, cô không muốn để bé ở nhà một mình, liền ôm lấy bé con cùng nhau tiễn Thương Nhĩ Kì xuống dưới lầu, chiếc xe Bentley màu bạc đã không còn đậu ở đấy nữa.


“Được rồi, anh về đây!” Thương Nhĩ Kì rất không tình nguyện mở cửa xe, trong bóng đêm tầm mắt nóng rực gắt gao dõi theo bóng dáng nhỏ xinh đó.
“Vâng, anh về nhé!” Vận Nhi cho đến giờ cũng chưa phát hiện Thương Nhĩ Kì cũng có lúc lề mề như vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.


“Vận Nhi!” Khi anh chuẩn bị ngồi vào xe, Vận Nhi cũng xoay người định đi, nhưng cánh tay lại bị người phía sau giữ lại, tiếp theo, một nụ hôn mang theo hơi thở ấm áp đặt trên hai má cô, Vận Nhi giật mình nhìn đôi mắt thâm trầm như bóng đêm, lại nóng rực nhiệt tình, khiến cô rung động trong giây lát.


“Ngủ ngon nhé, bé con!” Thương Nhi Kì cười trộm, lại hôm lên hai má của Tâm Nhi, sau đó quay đầu ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.


Mãi cho đến khi Thương Nhĩ Kì rời đi, chiếc xe Bentley màu bạc mới từ ven đường tiến vào chỗ chiếc xe màu đenn vừa đậu, trong bóng đêm, hai đôi mắt sáng rực vô hình giao nhau. Nhưng Vận Nhi im lặng không nói, cất bước, ôm Tâm Nhi chạy lên lầu, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh ta.


Âu Thừa Duẫn nhìn về phía mà cô đi mất, ném tàn thuốc trong tay, sau đó nhấn chân ga, chiếc xe lao đi điên cuồng.

Trong quán rượt, đầu óc Âu Thừa Duẫn hỗn loạn, lại uống một cốc Vodka. Số lần anh uống rượu không nhiều, lại đều là vì người phụ nữ kia.


“Làm sao lại thành ra như vậy? Say đến thế này?” Miệng Tiêu Trác đang ngậm một điếu thuốc, vừa tiến vào đã bị mùi rượu ở trong phòng khiến sặc sụa, vừa nhìn đã thấy Âu Thừa Duẫn đã say như chết, vẻ mặt thống khổ, một tay chống trán ngồi dựa vào sô pha.