Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 123: Đêm nay là một sai lầm

Đôi tay Vận Nhi bị giam cầm trên đỉnh đầu, Âu Thừa Duẫn mất đi lý trí hoàn toàn không bận tâm đến sự giãy dụa và nước mắt của Vận Nhi, lòng cô tuyệt vọng nước mắt thi nhau rơi xuống, người đàn ông ở trước mặt giống như một con sói đang nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu không có một chút tình cảm nào.


"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Chúng ta đã ly hôn rồi, anh tên khốn kiếp này!" Vận Nhi từ bỏ việc giãy giụa, cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ, da thịt bị anh hôn qua cũng trở nên nóng rực.


"Tô Vận Nhi, em không thoát khỏi tôi đâu!" Âu Thừa Duẫn còn sót lại một tia lý trí, nhìn thấy Vận Nhi bên dưới thống khổ đáng thương dùng ánh mắt khiển trách chỉ trích anh thì trong lòng anh xẹt qua một tia thương tiếc, nhưng anh đã không thể khống chế được nữa rồi, anh muốn có được trái tim cô, từ lúc vừa mới bắt đầu thì đã sinh sôi nảy mầm.


Hiện tại, nhìn bên dưới chính là cơ thể mềm mại xinh đẹp thì bỏ qua mọi ân oán, anh cũng muốn cô!
Điên cuồng muốn cô!


Giơ cao tay cô lên, khi mảnh vài cuối cùng rơi xuống khỏi cơ thể trắng như tuyết, trong mắt Âu Thừa Duẫn hiện lên sự kinh ngạc chưa từng lộ ra với người phụ nữ nào trước đây, hoàn toàn vì sự mỹ lệ của Tô Vận Nhi mà khuất phục.


Ánh đèm âm u chiếu lên cơ thể diễm lệ của cô càng bao phủ thêm một quầng sáng say mê, Âu Thừa Duẫn không kìm lòng nổi nới nhẹ động tác trong tay, lửa nóng hôn từ má cô tới xương quai xanh, một đường xuống phía dưới, đầu ngón tay lưu luyến lướt qua vật nhô ra trước ngực cô, cơ thể Vận Nhi khẽ run rẩy, một tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng cô. "Ưm. . . . . ."


Được đáp lại Âu Thừa Duẫn càng thêm càn rỡ đốt lên lửa nóng trên người cô, trong giọng nói mang theo hơi thở câu hồn đoạt phách, từng chút một vuốt ve cô, "Vận Nhi, Vận Nhi. . . . . ."


Rõ ràng là kháng cự lại sự đụng chạm của anh như vậy, nhưng mà lúc này cả người Vận Nhi giống như bị tê liệt, ngọn lửa khô nóng phủ kín toàn thân cô, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm người đàn ông trên người cô, mồ hôi thấm ướt gò má anh mang theo sự ngỗ ngược và cuồng vọng, lại khiến cô nhìn đến si mê.


Đối với Âu Thừa Duẫn, cô động lòng rồi!
Nhất là anh đang ở bên tai cô, giọng nói từ tính mang theo ma lực một lần một lần lại yêu thương gọi tên cô, cô sa vào rồi.
Không chỉ không muốn đẩy dục vọng của anh ra, ngay cả thân thể và trái tim cũng khát vọng được anh yêu nhiều hơn!


"Vận Nhi, Vận Nhi, anh muốn em, anh muốn em. . . . . ." Bàn tay Âu thừa Duẫn chạm lên từng tấc da thịt mềm mại, mịn màng như sữa của cô, cũng không đè nén dục vọng của mình nữa, một cái chạy nước rút, động thân chen vào trong cơ thể chặt trất của cô, một tiếng thở dài mang theo sự sung sướng khi chinh phục, mọi giác quan trên người đều tỉnh lại.


“Ư…. A……” Thân thể mềm yếu của Vận Nhi không chịu nổi sự va chạm đột ngột của anh, những sợi tóc ẩm ướt quanh quẩn ở ngón tay anh, anh cực kỳ yêu cái cảm giác sợi tóc quấn quanh ngón tay anh giống như khi tắm bùn cứ quấn lấy người, cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.


Một dòng chất lỏng chảy ra từ dưới hạ thể cô, khoé mắt Vận Nhi chảy ra một dòng nước mắt, kể từ giờ phút này, cô đã trở thành một người phụ nữ chân chính rồi.


“Âu Thừa Duẫn…..” Vận Nhi leo lên bả vai anh, dùng sức cắn xuống, chỉ nghe thấy anh hừ một tiếng, dục vọng đã lâu được thỉa mãn, anh nâng gò má cô lên, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của cô, “Vận Nhi, ở lại bên cạnh anh!”
Cô nên hận anh sao? Cứ như vậy cướp đi sự trong sạch của cô!


Nhưng mà dường như trái tim cô cũng bị mất phương hướng rồi….


“Ở lại bên cạnh anh!” Hơi thở bá đạo của anh phun ở bên tai cô, thân thể làm sự kết hợp thân mật nhất với cô, giống như dù thế nào đều không muốn cô đủ, cô trúc trắc, cô thẹn thùng, cô hàm súc, ở đêm nay đều chỉ vì anh mà trở nên xinh đẹp.


Ngàn vạn ngôn ngữ, thẳng thắn đối mặt với nhau, không biết là giày vò cô hay là giày vò chính anh.
Vận Nhi trầm mặc, Âu Thừa Duẫn giữ chặt cơ thể mềm mại của cô, bắt đầu một vòng hoan ái mới.
Một đêm này, tất cả đều sai lầm rồi, loạn rồi!


Ánh mắt Âu Thừa Duẫn phức tạp nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, tựa ở trên giường hút một điếu xì gà, bên trong căn phòng u ám lại bao phủ thêm một tầng khói thuốc, thân thể cường tráng của anh không một mảnh vải, hít sâu một hơi, nhả ra khói thuốc, lại cúi đầu nhìn về phía thân thể mệt mỏi của Vận Nhi bên cạnh anh, trên chiếc cổ tinh mịn là những dấu hôn vô cùng chói mắt, mái tóc dài dính vào hai má cô, không nói hết được sự phong tình quyến rũ.


Rốt cuộc có được cô, cảm giác của cô so với trong tưởng tượng còn khiến anh phát điên hơn!
Thế nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng cô ở dưới thân anh khóc lóc cầu xin, trái tim anh không ngừng co rút đau đớn, nhưng anh không hối hận, dùng phương thức như vậy có được cô, anh không hối hận!


Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, cúi người hôn lên gò má tinh tế của cô, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lùng, xuống giường, sau khi mặc quần áo xong cũng không quay đầu lại liền rời khỏi.
Tô Vận Nhi, đây chỉ là bắt đầu!
Không chỉ thân thể cô, anh muốn trái tim cô cũng hoàn toàn thuộc về anh!


“Tàn Thần, sao giờ cậu mới đến?” Khi Âu Thừa Duẫn đến quán bar Địa Ngục thì đã là lúc gần hừng đông, một Tô Vận Nhi lại khiến anh quên mất chuyện quan trọng nhất.


“Lấy được thứ đó chưa?” Âu Thừa Duẫn đi về phía sô pha ngồi xuống, chỉ có Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu vẫn luôn ở đây, nhìn thấy anh tới, rót một chén rượu vang để ở trước mặt anh, trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trác lộ vẻ mệt mỏi, “Lấy được, chúng ta nhanh hơn một bước, lấy đồ giả đánh tráo, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi!”


“Vất cả rồi!” Âu Thừa Duẫn cảm kích liếc mắt nhìn Tiêu Trác, đây vẫn là lần đầu tiên anh rời đi trong lúc đang thi hành nhiệm vụ.


“Được rồi, biết cậu đi làm gì rồi!” Tiêu Trác khoát tay một cái, vẻ mặt trêu chọc đứng lên nhìn anh, “Đồ tớ sẽ nhanh chóng giao cho người chủ, nhưng mà có người cậu phải đưa về đấy!”


“Người nào?” Âu Thừa Duẫn hoàn toàn đã quên mất ngày hôm qua anh đưa Tô Ân Huệ tới bữa tiệc, khi nơi đó trở nên hỗn loạn thì cô được Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu đưa về đây, vì thế cô không thấy cảnh tượng sau đó.


Mẫn Thiên Hữu hất cằm chỉ về phía bên trong phòng nghỉ với anh, “Cậu dẫn Tô Ân Huệ đi đi, chúng tớ cũng về đây!”


Bọn họ dày công bố trí ván cờ này, cuối cùng cũng kết thúc hoàn mỹ, nhưng vẫn không thể không cảnh giác, hôm qua người của Qlette cũng xuất hiện, nếu như không phải Nam Cung Thần sớm có phòng bị, dùng đồ giả che đậy thì có lẽ bọn họ cũng không thoát thân nhanh như vậy.


Giữa anh em với nhau hoàn toàn không cần nói cám ơn, Âu Thừa Duẫn gật đầu, đi về phía phòng nghỉ, Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Âu Thừa Duẫn nhìn Tô Ân Huệ ngủ say, không suy nghĩ nhiều, cởi bỏ áo vest trên người ôm cô rời khỏi quán rượu.


“Thừa Duẫn, anh đã đi đâu?” Ở giây phút anh ôm cô thì Tô Ân Huệ cũng đã tỉnh, chỉ là cô rất lưu luyến lồng ngực anh, cô ôm chặt cổ anh lại tinh tường nhìn thấy trên cổ anh có mấy vết cào.
Cô là phụ nữ, chỉ liếc mắt đã nhìn ra đó là cái gì.


“Cô tỉnh rồi à, vậy tự mình về đi!” Âu Thừa Duẫn không chút nào dịu dàng đặt cô xuống, một mình đi về phía xe thể thao đang dừng trước mặt, Tô Ân Huệ cắn môi, trơ mắt nhìn anh vô tình vứt bỏ cô, cô rất hối hận đã mở mắt ra vào lúc đó.