Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 22

Lacy quay phắt lại và đỏ mặt vì thấy Chase cởi trần mặc quần jean đang đứng ngay cửa nhà tắm mỉm cười tự mãn. Nhìn anh, nàng nhớ mấy siêu mẫu nam quảng cáo cho các hãng quần jean, một anh chàng để ngực trần có thân hình cực kì hấp dẫn trong chiếc quần jean và biết rõ là mình hấp dẫn.

Anh tiến lại gần định hôn nàng, nhưng nàng lùi xa, đưa tay lên che miệng. "Em chưa đánh răng," nàng lúng búng.

Anh hôn trán nàng. "Sau những gì mình cùng làm đêm qua, anh tưởng tụi mình đã qua khỏi cái giai đoạn em-chưa-đánh-răng ấy rồi chứ?"

Mặt nàng càng nóng bừng hơn làm Chase tặc lưỡi. "Thôi em đánh răng đi rồi anh sẽ đổi bữa sáng lấy một cái hôn của em."

Nàng gật đầu còn anh đi ra khỏi cửa.

Chase vừa vào bếp thì chuông điện thoại reo. Sáng nay, anh gọi cho Jason những bốn lần và thầm khấn trời cho anh được nghe tin vui từ tình hình bệnh trạng của Stokes. Lúc này, anh chỉ chực nhấc ống nghe lên thôi, nhưng anh đành nín thở chờ tiếng máy ghi âm tự động.

"Chase à?" giọng Jason vang vọng trong phòng.

Chase vồ lấy ống nghe. "Bảo tớ vài tin vui đi nào."

"Cậu ấy qua khỏi rồi," Jason đáp, giọng hân hoan nghe như vừa trút được gánh nặng. "Stokes chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng cậu ấy can trường lắm."

"Có thế chứ!" Chase giơ nắm đấm lên không trung. "Đó mới thực sự là tin vui. Giờ cậu hãy bảo vệ anh ấy. Đừng để Zeke đến gần Stokes nhé."

"Tớ hứa mà. Ồ, tớ gọi lại cậu sau."

Điện thoại tắt ngấm. Jason cúp máy đột ngột như vậy chắc chắn do có người đang đến gần, thông điệp quan trọng đã được truyền đi - Stokes đã qua khỏi.

Chase hít đầy không khí trong lành của buổi ban mai. Vài hình ảnh hồi tưởng từ đêm trước lại rón rén lẻn vào tâm trí anh. Anh mỉm cười và cảm giác biết ơn chúa trời chỉ vì vẫn được tiếp tục sống ùa đến với anh. Hôm nay quả là một ngày tốt lành.

Khi Lacy vào bếp, Chase đang trong tâm trạng hân hoan. Anh hôn nàng và khi môi miệng quấn quýt với môi nàng, anh ôm ngang eo và cùng nàng khiêu vũ ngang qua căn bếp nhỏ.

"Em đói chứ?" anh hỏi khi cuối cùng hai người cũng rời nhau để thở. "Anh hy vọng em thích trứng omelette."

Nàng gật đầu. Tay anh xoa dọc lưng nàng khi anh đưa nàng đến bên bàn ăn có ly cà phê nóng hổi đang chờ sẵn, hơi nước nghi ngút uốn lượn bay lên từ miệng ly. Nàng ngồi xuống ghế, toàn thân rạo rực, trong lúc anh đến bên lò. Đúng lúc ấy, điện thoại lại reo lên.

"Đêm qua mẹ em có gọi đến đấy." Anh giở nắp chiếc chảo nhỏ và lấy bàn xẻng trong ngăn để muỗng trên tủ bếp.

"Anh không nói chuyện gì với mẹ em đấy chứ?" nàng hỏi, thầm để ý thấy anh đi lại trong bếp mới thoải mái làm sao. Có anh ở đây thật thoải mái biết bao. Anh vừa vặn với cuộc đời nàng như tấm áo ngủ mềm mại vừa vặn ôm lấy thân nàng trong một đêm trời lạnh vậy. Vừa vặn như in. Anh thậm chí còn thích cả chó mèo nhà nàng nữa.

"Không, anh không trả lời." Anh ngẩng lên sau khi đặt một miếng trứng hình bán nguyện trông rất ngon mắt lên đĩa. "Nhưng mẹ em có nhắn lại rất nhiều đấy." Chase nhoẻn cười. "Em biết không, mẹ em tính tình rất đặc biệt. Nhưng không đến nỗi khó chịu lắm đâu."

"Đó là vì anh chưa biết mẹ em đấy thôi." Lacy nhấp một ngụm cà phê.

Chase lấy bàn xẻng khác và xúc khoai tây chiên vào đĩa nàng. Rồi anh lại nhìn lên. Ánh mắt lộ vẻ lo lắng. "Mẹ em khó đến mức nào vậy?"

Lacy nghe rõ câu hỏi và hiểu ẩn ý đằng sau câu hỏi ấy. "Mẹ không ngược đãi hay đánh đập em đâu. Không phải thế. Mẹ em thương con lắm. Chỉ là..." Nàng im bặt khi giọng nói đầu dây bên kia vang lên qua loa điện thoại.

"Chào, Lacy ơi? Anh, Eric đây mà. Bác sĩ thú y mà em tín nhiệm đây. Vì tối qua em không gọi lại cho nên anh đoán em đi chơi. Nhưng tối nay thì sao nhỉ?"

Chase nhíu mày xỉa bàn xẻng về phía điện thoại. "Gã này làm anh bực mình rồi đấy!" Đúng lúc ấy Fabio sủa vang và Chase cúi xuống nhìn con chó. "Fabio cũng không ưa hắn đâu. Đêm qua, nó vừa tâm sự với anh xong."

Lacy bật cười. "Phải, nhưng bởi vì anh ấy kiếm sống bằng nghề thiến chó mà." Lacy hởi lòng hởi dạ. Chase Kelly đang ghen! Chắc chắn điều này phải có nghĩa gì đấy chứ, nhỉ? Anh đặt đĩa trước mặt nàng, xoay chỉnh đĩa như thể trình bày cho ngon mắt, rồi hôn lên cổ nàng trước khi quay lại bếp lấy trứng cho mình.

Họ vừa ăn vừa nói chuyện và cười vui. Chase kể thêm cho nàng nghe về chị anh, về đứa cháu trai anh mong sẽ sớm có ngày hai cậu cháu được gặp nhau. Anh vừa nói vừa cọ chân lên bắp vế nàng. Lacy không nhớ ra có bao giờ mình được hạnh phúc như thế. Chuông điện thoại lại reo. Lần này người gọi tên là Bradley, thợ sửa ống nước, báo là sẽ đến nhà nàng trễ hơn giờ hẹn vài phút. Nàng để ý là giọng này nghe như của cùng người đàn ông tối qua. Lacy chăm chăm nhìn vào đĩa và nhớ đến Kathy cùng sự gắng gượng không muốn nghe theo tiếng gọi của con tim của bạn.

Nàng ăn thêm một miếng, và bàn chân Chase đang lên đến đùi nàng. Khi liếc nhìn lên, nàng tự hỏi không biết Chase có cảm thấy những gì như nàng đang cảm thấy không - sự thích hợp, nỗi ấm áp đang khuấy động trong lòng. Tại sao chứ, anh đã bảo nàng rằng tối qua rất tuyệt vời. Và giờ anh ấy lại ghen. Và anh còn nấu ăn cho nàng nữa! Đàn ông đâu có nấu ăn chọ bạn tình khi đấy chỉ là ngẫu hứng qua đường, phải không nhỉ? Những chữ nàng đọc được hôm qua vang vọng trong đầu Lacy. Nấu bữa tối và lên giường với Jessie.

Trời đất! Nàng nhìn xuống miếng trứng ốp la trên đĩa, khẩu vị chợt đắng nghét, những mẩu dằm trong tim bắt đầu từ từ trỗi dậy. Với anh, nàng chỉ là một cô Jessie khác, không hơn không kém. Nàng cắn môi, đưa chân ra chỗ khác tránh bàn chân anh.

"Sao thế?" anh hỏi khi đang cắn dở miếng bánh mì nướng, khiến nàng chú ý trở lại.

Bơ từ miếng bánh mì làm môi anh bóng nhẫy. Vài vụn bánh dính trên mép anh. Nàng ngây ngất nhìn anh đưa đầu lưỡi liếm vụn bánh và bơ dính trên miệng.

"Chẳng có gì. Chỉ là em no rồi." Nàng ngồi thẳng lưng, thêm chút bột hồ vào xương sống. Nàng không cho phép mình quan tâm đến anh. Chase chỉ là...

"Em gần như không đụng đến thức ăn kia mà."

"Em ăn hết gần nửa đĩa rồi còn gì." Nàng vỗ nhẹ vào bụng. "Em không muốn phát phì. Lúc đó thì không ai muốn qua đêm với em nữa." Nàng đứng dậy, bước lại gần bồn rửa chén, nhưng nàng cảm nhận được anh đang chăm chú nhìn mình, bột hồ nơi sống lưng nàng bắt đầu nhão ra.

"Chuyện này là vì Peter, phải không?" Anh đến sát lưng nàng và đặt mỗi tay lên một bên vai nàng.

Làm cho đống bột hồ trở nên nhão nhoét! "Peter làm sao cơ?" Lacy quay ngoắt lại nhìn anh.

"Chuyện chúng mình ấy. Em đang thối lui. Trước đây em sở phải ngủ với anh. Rồi sau khi ân ái, em còn khóc nữa. Có phải do hắn không, Lacy? Em vẫn còn yêu hắn."

"Gì chứ? Ý em là, tại sao..." Ô, nàng hiểu ý anh định nói gì, nhưng làm thế nào mà anh lại kết luận là nàng vẫn còn yêu Peter cơ chứ? "Cả năm nay rồi em có gặp anh ấy đâu."

"Hắn lừa dối em phải không Lacy?"

Nàng chớp mắt. "Vâng, đúng vậy. Anh ta dần cô thư ký phầm phập trong thang máy. Đáng lẽ em cũng không biết đâu. Nhưng có một tay khùng nào đó bắt được băng ghi hình từ máy quay an ninh trong thang máy và tung cảnh ấy lên mạng." Lacy không hiểu vì đâu nàng ăn nói chanh chua như vậy, nhưng giờ nói xong rồi, nàng chẳng lấy gì làm hối hận cả.

Chase vung tay như thể đang bực bội ghê lắm. "Vậy thì bỏ thằng khốn ấy đi cho rồi. Quên hắn đi. Hắn không đáng được em nghĩ đến nữa. Một lần cũng không!"

Nàng quay đi và bắt đầu đổ nước rửa chén lên đĩa bẩn, nhưng nàng không kìm được nên buột miệng hỏi anh, "Đây là những gì anh khuyên Jessie về chồng cũ cô ấy đấy à - cứ quên hắn đi là xong chứ gì?"

Anh nắm hai vai nàng và xoay người nàng quay lại đối diện với anh. "Jessie thì liên quan gì đến chuyện này?"

"Chẳng có gì," nàng tiếp tục quay lưng lại với anh. "Cũng giống Peter thôi. Chẳng đáng quan tâm."

"Được thôi," anh gắt và quay ra lau bàn ăn. Sau đó họ cùng rửa chén đĩa nhưng không ai nói với ai câu nào. Lúc đầu, sự im lặng làm cả hai người cùng khó chịu nhưng không khí nặng nề giảm dần và cuối cùng chỉ là sự yên tĩnh bao trùm. Khi nàng xếp chiếc đĩa cuối cùng lên kệ, Chase ôm ngang eo nàng và vùi mặt vào tóc nàng. "Tha lỗi cho anh vì anh đã nhắc đến Peter, em nhé? Hãy quên tất cả những gì anh nói. Đó chỉ là... Quỷ thât! Toàn những chuyện không đâu."

Nàng quay mặt lại, dựa đầu vào ngực anh và lắng nghe nhịp đập nơi tim anh. Có thể nàng chỉ còn vài ngày bên anh nên Lacy không muốn phí thời gian vào những cuộc cãi vã. Khi anh đi rồi - mà anh chắc chắn sẽ đi trừ khi nàng quá tuyệt vọng và còng tay anh vào đầu giường - thì nàng sẽ phải ngồi nhặt những mảnh vỡ của con tim mình trong một thời gian rất dài. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó. Nàng ngẩng lên. "Cảm ơn anh vì bữa sáng nhé."

Anh hôn nàng. "Thế để anh pha nước tắm trong bồn Jacuzzi của em nhé?" Anh cười. "Anh nghe nói cách ấy làm giảm đau rát hiệu quả lắm."

******************

Đúng là ngâm mình trong nước ấm đỡ đau thật. Anh và nàng ngồi quay mặt vào nhau, chân người này âu yếm ve vuốt chân người kia.

"Lại đây nào, em. Để anh kỳ lưng cho," tuy nói thế nhưng ánh mắt anh bộc lộ ý định hoàn toàn khác.

Lacy xoay người trong nước, sẵn lòng đón nhận mọi thứ anh sắp trao cho mình. Một tiếng thở dài se sẽ thoát ra từ cổ họng nàng khi anh dùng mảnh khăn đẫm sữa tắm và xoa vào giữa hai bả vai nàng. Sau đó, nàng không thấy khăn nữa và chỉ thấy hai bàn tay anh đầy bọt xoa từ trên lưng xuống dưới rồi vòng ra trước ôm hai bầu ngực. Ngón trỏ và ngón cái trơn trượt vì sữa tắm nhẹ nhàng vân vê hai đầu ngực nàng.

Nàng cảm nhận được anh đang cương cứng áp vào lưng nàng; da thịt giữa hai đùi nàng bắt đầu đập dồn dập và van vỉ được anh chạm đến.

"Em có nghĩ mình còn quá đau quá không thế..."

Chuông cửa reo cắt ngang câu hỏi của anh. Lacy, đang khát khao đến choáng váng, vội vã bật dậy nhanh đến nỗi suýt ngã.

Vì nghĩ người gọi cửa có thể là Zeke - hoặc Sue, cô này thì sẽ cứ tự nhiên mà đi vào - Lacy để chân ướt đi như trượt trên nền nhà tắm. Nàng nhặt vội chiếc áo khoác dưới đất, nhanh nhẹn xỏ tay, thắt dây buộc quanh lưng và chạy vào phòng ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chúa ơi!"

"Ai đấy em?" Chase theo nàng vào phòng ngủ, vẫn trần truồng, nước nhỏ giọt từ thân thể anh. Giọng nói anh nghe nghiêm túc và lo âu, nhưng bằng chứng của những gì họ cùng làm trong bồn tắm Jacuzzi vẫn rất đanh thép không thể không nhìn thấy. Cứng ngắc.

"Thợ sửa ống nước." Nàng vuốt áo cho thẳng, đặt bàn tay lên tim đang đập dồn và thở sâu một hay nhịp để tự trấn tĩnh. Sau đó, nàng vương thẳng lưng, dợm đi ra cửa. "Em sẽ chỉ chỗ bể phốt cho anh ta."

Nàng nghe tiếng Chase gọi với theo khi nàng bước ra khỏi phòng ngủ, nhưng vì chuông lại réo lên lần nữa nên Lacy quyết định chỉ tập trung làm cho xong một việc thôi. Kéo cao cổ áo để không phải phơi bày ra thứ gì, Lacy mở then cửa.

"Chào." Nàng ló đầu ra ngoài.

Anh chàng mắt xanh hay quên tuốc nơ vít tên Bradley đang chăm chú nhìn vào tập giấy liền ngẩng lên. Đôi mày anh chau lại. "Không phải cô là..."

"Bạn của Kathy." Nàng mỉm cười. "Hôm qua em đã thấy tên anh nghe quen quen rồi. Thế anh biết bể phốt ở đâu chưa?"

"Tôi biết rồi." Anh ngập nhừng như muốn nói điều gì với nàng. "Cô này, Kathy ấy mà... cô ấy... có người yêu chưa vậy?"

Lacy không biết phải trả lời anh thế nào. "Chưa, cô ấy vẫn một mình - nhưng lúc này cô ấy chưa cởi mở để nhận lời hẹn hò với ai cả."

"Cô ấy không cởi mở đến mức nào?"

Nàng huých vai mở cánh cửa hé rộng hơn và đứng tựa cửa trả lời anh. "Em không dám nói đâu." Nàng ước sao mình có thể nói gì đó để anh ta hy vọng, nhưng thực lòng nàng không biết bạn mình sắt đá đến mức nào với cái nguyên tắc "nói không với đàn ông" ấy. Chỉ đôi ba ngày trước, nàng còn khăng khăng tuyên bố mình sẽ không bao giờ là con mồi rơi vào cái bẫy của sức hấp dẫn từ phái mày râu. Vậy mà, thử nhìn nàng bây giờ xem.

"Tôi có nên cho đây là ý dở và quên nó đi hay tôi nên tiếp tục tấn công vậy?"

Lacy cân nhắc câu trả lời, đoạn nói, "Chẳng ai thích kẻ bỏ cuộc cả, anh ạ."

Bradley mỉm cười và gõ nhịp cây bút chì lên tập giấy. "Chút nữa tôi sẽ ra xem bể phốt. Hôm nay tôi chỉ kiểm tra sơ thôi. Tôi quay lại thao tác sau. Trước khi về, tôi sẽ gọi cửa đưa cho cô hóa đơn nhé. Mà này" - anh đưa mắt nhìn xuống tủm tỉm cười... "cô biết là cô mặc áo trái không?" Dứt lời. anh quay lưng bỏ đi.

Nàng vội nhìn xuống áo và ngẩng lên nói với theo. "Này anh - kiểm tra bể phốt có lâu không ạ?"

Anh không nghe tiếng nàng nên cắm cúi đi tiếp. Lacy khép vội cánh cửa, chạy vào bếp lấy lon sô đa và định quay lại phòng ngủ. Chuông cửa lại reo. Chắc anh ta lại quên tuốc nơ vít rồi, nàng tặc lưỡi nghĩ thầm. Miệng vẫn tươi cười, nàng ra mở cửa. Nụ cười tắt ngấm trên môi và lồng ngực nàng thắt lại. Không phải là anh thợ sửa ống nước.

"Peter hả?" Lon sô đa trượt khỏi mấy ngón tay nàng rơi xuống đất và nước bắt đầu chảy lênh láng trên lối đi.

"Chào cưng," Peter lên tiếng, nhìn xuống lon sô đa đang xoay vòng dưới đất. "Anh vào được không?"

Lacy nhìn trân trối vào đống nước văng tung tóe trên nền gạch men, nhưng đầu óc nàng lại nghĩ đến Chase đang trong phòng ngủ. "Ừ hả."

Peter vội bước hẳn vào trong vào đóng cửa lại. "Không phải em nên lấy gì đó lau chỗ này đi à?" Anh ta chỉ tay xuống nền nhà.

Nàng quay lưng bước đi vào bếp, lấy cuộn khăn chùi tay đoạn trở ra sảnh và ném một đống khăn giấy lên vũng nước. "Anh muốn gì?" nàng hỏi, đặt cuộn khăn giấy lên bàn máy khâu cũ, ngay cạnh túi xách.

Chỗng cũ của nàng khoanh tay trước ngực và nhìn nàng từ đầu đến chân. "Em có biết là em đang mặc áo trái không hả?"

Ồ, biết chứ, tôi chuẩn bị làm tình thì có người gọi cửa mà. Nếu giờ mà nàng có thể nói ra sự thật thì mất gì nàng cũng chịu. Nhưng vì Chase đang ẩn náu nên nàng không dám mạo hiểm. "Vâng, tôi biết. Anh muốn gì nào?"

Anh ta cười cười. "Chồng cũ ghé qua thăm vợ không được à?" Anh ta giơ tay chạm vào mái tóc ướt của nàng. "Anh ghé qua đúng lúc em đang tắm đấy à?"

"Không, tôi chẳng đang tắm gì cả, và không, anh cũng không được đến nhà tôi." Nàng né đầu tránh.

Chuông cửa lại réo. Tưởng là Bradley quay lại, nàng giật mở túi lấy sổ séc và bút mực. Ngay sau khi nàng thanh toán để anh thợ đi về, nàng sẽ bảo Peter phải cuốn gói. Lacy vội vàng mở cửa, vừa giở sổ vừa hỏi. "Tôi nợ anh bao nhiêu nhỉ?"

Không phải Bradley. Với mái tóc vàng, mắt xanh sẫm và thân hình vạm vỡ như cầu thủ bóng bầu dục, Jason Dodd đẹp trai hết chỗ chê. Không phải là Lacy hứng thú gì với kiểu đẹp này; nàng thích tóc sẫm màu hơn, thích người ít cơ bắp hơn và... nói tóm lại là nàng thích Chase hơn.

"À, chỉ khoảng hơn trăm ngàn đô để mua chiếc Porsche thôi mà," Dodd trả lời, mắt ánh lên tia hóm hỉnh.

"Cho nó vào danh sách quà Giáng sinh đi anh," nàng đùa lại. "À, anh vào nhà đi. Nhưng cẩn thận nhé. Em vừa làm đổ chút sô đa." Nàng mở rộng cửa và lùi xuống để Jason vào nhà, đoạn nàng cất lại sổ séc vào túi xách.

Jason khựng lại giữa lối vào khi nhác thấy Peter đang đứng dựa lưng vào tường. Lacy hết nhìn anh lại quay sang chồng cũ và nàng không biết nên làm gì tiếp. Sự im lặng sượng sùng buộc nàng phải lên tiếng.

Nàng khoa tay giữa hai người đàn ông. "Jason... Peter. Peter... Jason." Nàng nhìn chằm chặp vào chồng cũ và đanh giọng. "À, mà tôi tính nói gì với anh ấy nhỉ? À, phải rồi, đến lúc anh về rồi đấy, Peter." Nàng chỉ tay ra cửa.

Vẻ mặt sửng sốt trên mặt Peter khiến nàng thốt nhiên mỉm cười. Hóa ra, hắn tưởng... hắn tưởng Jason là người yêu của nàng. Muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ đi, con giun hèn hạ thích rúc váy thư ký kia. Đây chính là tình huống gây hiểu lầm mà nàng sẽ không đính chính. Nàng thậm chí còn muốn bị hiểu lầm thêm bằng cách nhích lại gần viên cảnh sát tóc vàng và vờ cười tình tứ với Jason.

Jason liếc qua mặt Peter một cái, anh giơ tay lên ra ý đã hiểu chuyện gì đang ngấm ngầm diễn ra trước mặt anh. "Anh sẽ đợi em ngay trong này nhé," anh nói đoạn đi thẳng vào phòng khách.

Khi Jason mới dời bước thì chuông cửa lại ngân lên. Lacy lấy ngay sổ séc và mở cửa thật nhanh.