Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 9: Truyền kỳ


"Phốc... Cái gì? ! Ba ngày nay con của ngươi đều ở trong kỹ viện? Uy uy, hắn mới năm tuổi a, phát dục cũng quá nhanh a." Những lời này là từ miệng của vua một nước phát ra. Khi hoàng đế biết chuyện này, cũng nhịn không được cười sặc sụa.

Ngay cả vua của một nước còn như thế, huống chi những người khác, hiện tại toàn bộ đế đô cũng biết thành tựu "rực rỡ" của Thập Tam tiểu công tử, năm tuổi đi kỹ viện chơi, đây tuyệt đối là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả(*).

Hiện tại toàn bộ đế đô, thậm chí toàn bộ đế quốc, trà dư tửu hậu đều đàm luận chuyện này, về Thập Tam tiểu công tử đi Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu uống hoa tửu như thế nào, đấu giá mua nữ nô ra sao.

...

Sau chuyện này, bên cạnh Thập Tam tiểu công tử có thêm một tiểu cô nương, chính là tiểu hổ nữ hắn mua. Nguyên bản Long An Kỳ cũng muốn tìm một cái nha hoàn xấp xỉ Thập Tam tiểu công tử, vừa có thể chiếu cố hắn, đồng thời cũng bồi hắn chơi đùa, giờ thì khỏe rồi.

Tiểu hổ nữ này tựa hồ cũng rất hiểu lí lẽ, biết mình có thể thoát khỏi lăng nhục đều dựa vào Thập Tam tiểu công tử có điều ngốc này, tuy nàng cũng biết Thập Tam tiểu công tử cũng không phải thật tâm giúp nàng, nhưng sự thực vẫn là hắn cứu nàng ra hố lửa..

Mà làm Hổ tộc nhân, tri ân báo đáp là truyền thống, mặc dù chỉ được đến một chút ân huệ bọn họ cũng báo đáp hết mình. Đương nhiên, nếu có người đắc tội bọn họ, bọn họ cũng thuộc loại trừng mắt tất báo...

Cho nên, tiểu hổ nữ tuy thực thích chiếu cố Thập Tam tiểu công tử, nhưng đối với những người khác lại không có chút hảo cảm nào. Dù sao cũng là nhân tộc bắt nàng mà.

Từ nay về sau, Diệp gia có thêm một cái tiểu hổ nữ nha hoàn, Thập Tam tiểu công tử cũng có thêm một thị nữ thanh mai trúc mã chơi đùa.

Rất nhiều năm về sau, Long An Kỳ vẫn còn khoe quyết định này của mình là sáng suốt tới cỡ nào.

Bất quá, lúc này Thập Tam tiểu công tử lại không đồng ý, hắn nói phải đưa tiểu hổ nữ về nhà, như vậy mới gọi là phá sản hoàn toàn, mà Long An Kỳ thực tức giận chỉ vào hắn không nói nên lời.

Cũng không phải Long An Kỳ luyến tiếc năm vạn kim tệ, cái này đối với nàng chả tính là gì cả, hơn nữa đây vốn là tiền tiêu vặt của Thập Tam tiểu công tử. Nàng chỉ cảm giác thấy tiểu hổ nữ này có lẽ là thiên ý an bài đến bên cạnh con mình nên cuối cùng tiểu hổ nữ vẫn được giữ lại bên cạnh hắn.

Thập Tam tiểu công tử đối với việc này cũng không nói gì. Thực ra hắn cũng không có ý kiến gì, cái gì hắn cũng không hiểu mà, đồng thời hơn một người bạn chơi đùa, hắn cũng thật cao hứng.


Đúng rồi, đã quên giới thiệu tên của tiểu hổ nữ, nàng gọi là Thái Nhã, về phần gia tộc nào nàng cũng không nói, cũng không có ai theo đuổi chuyện này làm gì.

Kỳ thật cho dù nàng nói tên của mình, đối với Thập Tam tiểu công tử cũng chẳng khác gì, bởi vì hắn gọi Thái Nhã chỉ một cái tên -- Hổ Nữ.

Còn có, Hổ Nữ so với Thập Tam tiểu công tử lớn hơn chừng một tuổi, nhưng thân hình nàng lại có chút nhỏ nhắn xinh xắn nên thoạt nhìn tựa như bằng tuổi với Thập Tam tiểu công tử. Phỏng chừng về sau lớn lên, ngược lại sẽ nhỏ hơn Thập Tam tiểu công tử rất nhiều.

Đừng tưởng rằng Hổ tộc nhân là lưng hùm vai gấu, nữ nhân của Hổ tộc cũng có một phần nhỏ nhắn xinh xắn, đương nhiên cực kỳ thưa thớt, mà Hổ Nữ cũng thuộc số ít đấy.

...

"Đệ đệ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu có phải thật sự chơi vui như vậy không, về sau chúng ta cùng đi a." Tiểu Lam Vũ rất hưng phấn, lén lút nói với Thập Tam tiểu công tử.

"Ân, chơi rất vui, không thể đi, mụ mụ nói không thể." Thập Tam tiểu công tử gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

"Chúng ta lặng lẽ đi, đừng cho mụ mụ biết là được." Tiểu Lam Vũ nhỏ giọng nói.

"? ? Có thể chứ? Ta đi hỏi mụ mụ thử xem." Thập Tam tiểu công tử mang theo nghi hoặc chạy tới hỏi Long An Kỳ, mà tiểu Lam Vũ thấy vậy, không kịp ngăn cản nên lập tức chuồn mất.

"Diệp Lam Vũ! Ngươi đứng lại đó cho ta! !" Long An Kỳ gầm vang thiên địa.

"Lão mẹ, ta chỉ nói giỡn thôi mà. Diệp Lãng, tiểu hổn đản nhà ngươi, lần sau không mang ngươi đi chơi nữa."

...

Trong mấy tháng tiếp theo, Thập Tam tiểu công tử lâu lâu đi ra ngoài phá một lần, đương nhiên trước đó luôn xin Long An Kỳ một chút tiền tiêu vặt, mà Long An Kỳ tuy miệng luôn nói không có lần sau nữa, nhưng lần nào cũng cấp cho hắn một ít tiền tiêu vặt.


Nguyên bản đã hạ lệnh cấm Thập Tam tiểu công tử xuất môn, nhưng sau đó Long An Kỳ lại quyết định hủy lệnh cấm đi, cho hắn đi ra ngoài. Nguyên nhân không phải nàng đã nghĩ thông suốt, mà là thật sự bó tay với hắn.

Sau khi mất tích lần một, tuy rằng Thập Tam tiểu công tử bị hạ lệnh cấm xuất môn, mà toàn bộ Diệp Trạch cũng cảnh giác việc này, cho nên theo lý thuyết Thập Tam tiểu công tử không có khả năng ra khỏi cửa được nữa.

Nhưng kỳ quái là, Thập Tam tiểu công tử hay chơi trò đột nhiên biến mất, hơn nữa dưới tình huống mọi người biết rõ hắn sắp biến mất. Hắn lợi dụng một ít phương pháp rất có ý tứ để ra ngoài.

Những phương pháp này đều bị người bình thường xem nhẹ, có lẽ chỉ có hắn mới có thể nghĩ đến. Sau khi hắn nói cho Long An Kỳ, làm cho Long An Kỳ há to mồm, kinh ngạc vạn phần.

Càng về sau Long An Kỳ cũng không kinh ngạc nữa, chỉ kỳ quái là sao hắn có thể nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy. Cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng rất khó có thể nghĩ ra nhiều mưu kế như vậy, mà hắn là một tiểu hài tử thiếu hụt trí lực, làm sao có thể nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy?

Không chỉ mình Long An Kỳ cảm thấy kỳ quái, mà toàn bộ người của Diệp gia cũng vậy, thậm chí bọn họ hoài nghi Thập Tam tiểu công tử giả ngây giả dại, nhưng thực tế điều này không có khả năng.

Từ nhỏ hắn đã như vậy, muốn nói giả vờ, vậy từ nhỏ hắn đã giả vờ rồi, điều này sao có thể? Có cần thiết sao?

Còn có, có một số việc căn bản là không thể giả vờ được, nhất thời còn được, cho dù là thông minh tuyệt thế, tuyệt thế khôn khéo cũng không thể không có lỗ hổng mà ngay cả cha mẹ đều không phát hiện được.

Cách giải thích duy nhất là, trí lực của Thập Tam tiểu công tử thiếu hụt ở một số chỗ, một số phương diện lại bù đắp trở nên vượt qua người thường. Nếu hắn có thể cứ như vậy mà lớn lên, vậy hẳn là sẽ trở thành truyền thuyết như trước kia, trở thành thần chi tử chân chính, trở thành truyền kỳ.

Mà chuyện này, làm cho bọn thị vệ của Diệp Trạch luôn kêu khổ, trong lòng bắt đầu có điểm oán hận Thập Tam tiểu công tử, bởi vì hắn luôn làm cho bọn họ bị răn dạy liên tục.

Bất quá chuyện này cũng làm cho bọn họ trở thành tinh anh, tính cảnh giác đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có, cho nên sau đó, năng lực phòng ngự của Diệp Trạch vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, cho dù là hoàng cung cũng phải cam bái hạ phong. Nguồn truyện: Truyện FULL

Từng có một tên mật thám, một tên mật thám rất truyền kỳ, một tên mật thám có thể qua lại tự nhiên giữa các quốc gia, hắn chưa từng bị người phát hiện tung tích, cho dù đi hoàng cung của tam đại đế quốc cũng đơn giản như về nhà vậy. Có thể nói hắn là một cái thần thoại trong giới mật thám.

Nhưng cuối cùng hắn lại lạc vào trong tay Diệp gia, khi hắn ở Diệp Trạch tiến hành hành vi gián điệp, bị một thị vệ bắt được. Mà lúc ấy hắn còn nghĩ rằng thị vệ này nhất định là tinh anh trong tinh anh, bằng không làm sao có thể bắt được mình. Nhưng kết quả lại làm cho hắn thực buồn bực, thị vệ này bất quá chỉ là một thị vệ rất bình thường trong Diệp Trạch mà thôi.

Mà như vậy làm cho hắn buồn bực thêm, khi hắn hỏi thị vệ làm sao có thể phát hiện được mình, thị vệ kia trả lời: chiêu này của ngươi Thập Tam thiếu gia mới vừa dùng qua rồi, ngươi còn quá non.

...

--------------------------------------------

(*) trước chưa có ai, sau này cũng không có…