Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 74: Nan đề của hoàng đế (3)


"À quên! Ngươi có vấn đề gì khó cứ nói đi, ta sẽ giúp ngươi." Lúc này Diệp Lãng mới nhớ đến "tương lai lão bà" của mình cũng là công chúa.

"Hì hì, cái này ngươi không cần quan tâm, ta mới không cần giải đáp vấn đề này đâu." Thất công chúa nhỏ giọng đùa nói, nàng chỉ cần biết rằng Diệp Lãng sẽ giúp mình là được, mà vấn đề này người khác lại muốn cướp trả lời, nàng thì không muốn trả lời.

"?? Vì sao?" Diệp Lãng thật khó hiểu thái độ của Thất công chúa.

"Cái này ngươi không cần hỏi, ta chỉ muốn chúng ta trôi qua những ngày yên bình là được, không cần có phiền não như vậy." Thất công chúa nhỏ giọng nói, cũng nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Lãng.

Những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng nghe được một ít, bọn họ đều rất bội phục điểm này của Thất công chúa, có thể buông ra như vậy!

Nan đề lần này của Hoàng Đế đều hướng về phía từng vương tử công chúa, bất cứ ai cũng thể nghĩ ra được đây là một hồi khảo hạch quan trọng với quyền kế thừa hoàng đế, tuy không nhất định là quyết định, nhưng cũng là rất trọng yếu.

Cho dù không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế nhưng chỉ cần biểu hiện xuất sắc hẳn có thể được sự thưởng thức từ Hoàng Đế, có thể lấy được không ít quyền lợi và địa vị!

Mà cơ hội như vậy Thất công chúa lại hoàn toàn không để trong lòng!

"Ừ." Diệp Lãng cũng không thèm để ý, tuy không rõ Thất công chúa đang nói cái gì nhưng hắn cũng lười quản, bất quá hắn vẫn là thực trì độn hỏi một câu --

"Nan đề của ngươi là gì, đưa ta xem."

"... Để ta nói cho ngươi biết a, đó là muốn cho hai người uống cùng một bát thuốc nhưng hai người lại cảm nhận được hương vị khác nhau, đương nhiên, vị giác của hai người hoàn toàn giống nhau." Thất công chúa nhẹ nói.

"Chỉ có vậy? Rất đơn giản a..." Diệp Lãng có chút kinh ngạc nói, vấn đề này tựa hồ cũng thật trùng hợp, tin rằng ai cũng biết, tất nhiên là đang nói về Địa Cầu...

"?? Ngươi đã có biện pháp?" Thất công cháu kinh dị nói.

"Để ta nói cho ngươi nghe, thế này thế này..."

"..."

Chỉ cần nhìn vậy cũng thấy tình cảm hai người quả thật không sai!

Đám người Hoàng Đế cười cười, đối với động tác thân mật của Diệp Lãng và Thất công chúa như vậy bọn họ nhìn mãi cũng quen rồi, từ nhỏ đến lớn hai người họ đều như vậy!

Cũng sẽ không để ý bên cạnh có người hay không!!

Chỉ là, bây giờ có người không vui, đó là Thất ca và Thất tẩu.


"Thập Tam..."

"Thất muội..."

"Hai người các ngươi có thể khoan thân thiết mà giải quyết chuyện của chúng ta được không?" Hai người trăm miệng một lời nói.

"Chuyện của các ngươi không phải đang tiến hành sao? Chờ Hoàng Thượng nói đã đủ thời gian thì xong rồi!" Diệp Lãng thực vô tình nói, sau đó tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với Thất công chúa.

"Tỷ tỷ, Diệp Lãng nói đã xong tức là đã xong, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng nói dối, chỉ ở thời điểm không nên nói thật mà nói thật thôi!" Thất công chúa cũng đồng ý, nói lại một câu, sau đó tiếp tục kề tai nói nhỏ với Diệp Lãng.

"..."

"Tốt lắm, bây giờ ta chỉ muốn biết vì sao ngươi nói cái động này lại không phá hư quy củ?" Hoàng Đế thấy vậy, cảm thấy không cần phải đợi nữa.

Về phần những người khác, cả những người muốn phá hư chuyện này, muốn tự mình đi tới cũng buông tha cho ý tưởng này, bởi bọn họ cũng chờ giải thích, một giải thích hợp lý do hành vi phạm quy này.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Lãng vì ai cũng biết nhân vật chính là hắn, Thất ca Thất tẩu đã tạm thời bị xem nhẹ.

Chẳng qua Diệp Lãng lại không chút cảm giác đến, tiếp tục nói thầm với Thất công chúa, lúc này hai người đã bắt đầu nghiên cứu nan đề của người khác rồi.

"Thập Tam!"

"Sao, xong rồi à? Có phải muốn ta giải thích cái hắc động kia không... Kỳ thật..." Diệp Lãng đi đến bên cạnh hắc động, đứng bên cạnh, sau đó trực tiếp bước vào giữa hắc động...

"Diệp Lãng! Ngươi lên cơn à...?" Lúc đầu Thất công chúa còn kêu sợ hãi, cũng muốn giữ chặt Diệp Lãng, nhưng ngay sau đó ngay cả năng lực nói chuyện của nàng cũng không có.

Đơn giản là, lúc này, Diệp Lãng đang đứng trên hắc động, thoạt nhìn như huyền phù trên không vậy...

"Cái này... Cái này sao có thể xảy ra?"

"Ma pháp? Luyện kim thuật?"

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không rõ vì sao Diệp Lãng làm được như vậy, các loại phỏng đoán cũng tùy theo mà đến.

"Thấy ngu chưa!" Diệp Lãng cười nói với Thất công chúa, lộ vẻ đắc ý dào dạt.


"Ngươi mới ngu ấy, rốt cuộc..." Thất công chúa cũng muốn hỏi nhưng bị Diệp Lãng đánh gảy.

"Khỏi cần nghĩ, đến đây là biết."

"Ừ..." Thất công chúa nghe Diệp Lãng nói vậy cũng trực tiếp bước lên hắc động, nàng hoàn toàn không nghĩ đến có thể mình sẽ bị rớt xuống.

Cứ như vậy, Thất công chúa cũng giống như Diệp Lãng, đứng phía trên hắc động, thật giống như đi trên đất bằng vậy.

"Di, cái này là mặt đất?" Thất công chúa dùng chân dẫm dẫm, lòng bàn chân phát ra tiếng lẹp xẹp tương ứng, rõ ràng là giầy nàng tiếp xúc với "hắc động" mà gây ra âm thanh đấy.

Nhưng mà, đây rõ ràng là một cái hắc động, sao lại là mặt đất được?

"Đây chính là mặt đất, mặt đất hoàn hảo vô khuyết, chẳng qua ở trên có một bức tranh lập thể, làm cho người ta có cảm giác sai mà thôi. Có đôi khi, cho dù tận mắt nhìn thấy thứ gì đó cũng chưa chắc là thật.!!" Diệp Lãng cười cười, sau đó lôi kéo Thất công chúa chạy lấy người, lưu lại một đàn người đang ngẩn ra suy nghĩ sâu xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Họ không chỉ tự hỏi câu cuối cùng của Diệp Lãng kia mà còn tự hỏi xem đề mục này có tính là hoàn thành không, căn cứ quy tắc thì hình như là hoàn thành rồi, mà phương thức như vậy cũng làm cho mọi người sáng mắt lên, có thể nói là hoàn thành thực xuất sắc.

Chỉ là, dù sao đây cũng là Thất ca Thất tẩu nhờ Diệp Lãng hoàn thành, là thuộc loại hình ngoại viện, vấn đề này cần phải nghiên cứu rồi...

Cuối cùng, khi có người đưa ra nghi vấn này, Hoàng Đế lại không cho là đúng nói: "Các ngươi có ai không đi thỉnh giáo người khác? Có ai tự mình hoàn thành? Thân là vua một nước, quan trọng nhất là biết dùng người mà không phải đi để tâm vào những chuyện vụn vặt!

"Tiểu Thất..." Diệp Lãng cũng học cách gọi của Diệp Lam Vũ.

"Chuyện gì?" Thất công chúa cũng không phản đối, trực tiếp hỏi.

"Chúng ta đi đâu chơi đây, đi đấu giá hội sao?" Diệp Lãng hai mắt tỏa sáng hỏi.

"Đấu giá hội có cái gì thú vị đâu, ngày nào ngươi cũng đi, không chán à?" Thất công chúa có chút mất hứng, nhéo Diệp Lãng một chút.

"Bên trong có nhiều thứ vui mà, có đôi khi gặp được thứ tốt." Diệp Lãng hoàn toàn không phát hiện Thất công chúa hơi mất hứng.

"Thú vị cái gì, chỉ biết bại gia, nếu không có Diệp gia chống đỡ thì không biết ngươi sẽ biến thành thế nào nữa!" Thất công chúa có điểm lo lắng nói.

Nàng lo lắng là Diệp Lãng cứ như vậy mãi, một khi mất đi sự che chở thì một mình hắn làm sao có thể đối mặt, làm sao có thể sống sót đây.

Tuy rằng nàng cảm thấy sự lo lắng này có chút dư thừa, căn cơ của Diệp gia sẽ không rơi rụng trong thời gian ngắn được, trừ phi có chuyện tình gì đó thật đặc biệt.

Cho dù không có Diệp gia, chỉ cần nàng ở thì nàng cũng có thể chiếu cố Diệp Lãng!!

"Vậy thì vô gia để bại rồi, cũng chỉ có cách đi kiếm tiền bại gia thôi!" Diệp Lãng cười nói.

"Kiếm tiền bại gia... Thật sự là thua ngươi luôn!!" Thất công chúa vô lực nói, khắp thiên hạ phỏng chừng tìm không ra người thứ hai, mục đích kiếm tiền là vì bại gia...

"Vậy chúng ta có đi đấu giá hội không?" Diệp Lãng nhìn Thất công chúa hỏi.

"Đi thôi đi thôi! Ta bó tay với ngươi!" Thất công chúa tức giận nói, nàng vẫn đi theo Diệp Lãng như vậy, ít nhất trong những việc như thế này nàng không bao giờ phản đối, cho dù là nàng không thích đi nữa.

"Đừng mất hứng như vậy, để ta mua một cái lễ vật cho ngươi." Diệp Lãng lôi kéo Thất công chúa lên một chiếc xe ngựa, thẳng đến đấu giá hội.