Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 69: Thất tình (3)


Một màn này bị một số người phát hiện, ngay từ đầu bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng Diệp Lãng lại khi dễ Chân Tiểu Yên mới làm nàng khóc.

Sau bọn họ biết được thì ra là vì nàng chia tay Mạc Á, bọn họ đều hiểu Chân Tiểu Yên thật sự thích Mạc Á, nếu không cũng sẽ không khóc lâu đến vậy.

Mà lúc đó bọn họ cảm thấy kết quả như vậy quả thực rất tốt, thậm chí có người còn cao hứng hô to nữa bởi người muốn theo đuổi Chân Tiểu Yên không ít, Chân Tiểu Yên chia tay chẳng phải có nghĩa là bọn họ có cơ hội hay sao.

"Nữ nhân đúng là làm từ nước, khóc lâu như vậy vẫn chưa dừng!" Diệp Lãng bắt đầu nhíu mày, hơi khó chịu nói.

"Không sai biệt lắm ..." Chân Tiểu Yên nức nở nói, cũng thử nhịn nước mắt lại, nhưng quá trình này vẫn thật lâu, lâu đến nỗi Diệp Lãng có chút không kiên nhẫn.

"Mụ béo, nhìn ta..." Diệp Lãng đột nhiên nói.

"Cái gì?" Chân Tiểu Yên khó hiểu, nhìn về phía Diệp Lãng...

"..." Nàng trầm mặc, mà ngay sau đó là...

"Ha ha... Diệp Lãng, ngươi... Ha ha..."

Nụ cười mang theo nước mắt của nàng thoạt nhìn trở nên rất đẹp, chỉ tiếc kẻ có phúc nhìn thấy cảnh này chỉ có một cái ngốc tử trì độn thôi.

Bất quá Chân Tiểu Yên cảm thấy có lẽ chỉ cần một mình hắn nhìn thấy là đủ rồi.

Mà cái gì làm cho Chân Tiểu Yên đột nhiên cười to không ngớt, tất nhiên là vì bộ mặt quỷ của Diệp Lãng, ách, là hắn làm mặt quỷ!

Nếu là người khác thì Chân Tiểu Yên tuyệt đối sẽ không cười to như vậy, ít nhất sẽ không tạm thời quên đi chuêện khác, nhưng Diệp Lãng chưa bao giờ từng làm mặt quỷ, cũng chưa từng dỗ nàng nên điều này làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, cũng làm cho nàng tạm thời quên đi hết thảy.

Nàng cứ như vậy vừa khóc vừa cười...

"Được rồi, đừng khóc!" Diệp Lãng thu hồi mặt quỷ, nhẹ nhàng giúp Chân Tiểu Yên lau nước mắt, động tác vô cùng thân thiết, cũng thực tự nhiên.


"Không, ta muốn khóc nữa!" Chân Tiểu Yên quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói, sau đó nói rất nhỏ, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe được bổ sung một câu: "Ngươi phải tiếp tục dỗ ta!"

"Cái gì? Thôi, ngươi đừng khóc nữa, ta xả giận giùm ngươi, ta tìm người xử lý Mạc Á cho!" Diệp Lãng vỗ vỗ vai Chân Tiểu Yên, sau đó nói.

"Không cần! Như vậy ngươi sẽ thực phiền toái ..." Chân Tiểu Yên thốt ra, mà lời này cũng làm cho chính cô ta ngây người một hồi.

"Phiền toái cái gì, giết một cái Mạc Á ta còn gánh được! Hơn nữa, cho dù gánh không được thì sao, ta muốn giết hắn thì sẽ giết, ai bảo hắn làm ngươi đau lòng!" Diệp Lãng chậm rãi nói, ngữ khí bình thản kia làm cho người ta nghe không ra được rốt cuộc hắn nói thật hay đang đùa.

"Quên đi, ta nghĩ ta đã hiểu được rồi, ta thích hắn! Bất quá không có nhiều như ta nghĩ! Mà có Sa Lan ở bên cạnh, cho dù hôm nay không chia tay thì sớm hay muộn cũng có kết cục như vậy!" Có lẽ vì đã khóc, cũng buông ra hết thảy nên Chân Tiểu Yên cũng đã thấy rõ được sự tình.

Nàng thấy rõ vấn đề của mình, thấy rõ vấn đề của Mạc Á, cũng thấy rõ vấn đề của Sa Lan nhưng nàng vẫn không thấy rõ được vấn đề của Diệp Lãng!

Ván cờ giữa nàng và Mạc Á nàng cũng đã bước ra được rồi, nhưng ván cờ giữa nàng và Diệp Lãng vẫn nhốt nàng ở trong!

"Ngươi đã hiểu được rồi sao còn muốn khóc lâu như vậy?" Diệp Lãng khó hiểu hỏi.

"Ta khóc là vì quả thật ta thích hắn, ta đang thất tình, hơn nữa còn là mối tình đầu, ta không thể khóc sao?" Chân Tiểu Yên hỏi ngược lại.

"Như thế thì được, vậy ngươi cứ tiếp tục... Ách, ngươi đã khóc đủ rồi. Tốt lắm, mối tình đầu thường không có kết quả tốt, theo thống kê, đại bộ pạận mối tình đầu cũng không phải tình yêu chân chính, thường thường chỉ là cảm tính mà thôi."

"Đi thôi, trở về đi học!" Diệp Lãng phất tay, xoay người đi về phía phòng học, mà Chân Tiểu Yên thì bước nhanh theo hắn.

"Diệp Lãng..." Chân Tiểu Yên cầm lấy áo Diệp Lãng, nhẹ nhàng gọi.

"Chuyện gì?" Diệp Lãng cũng không quay đầu lại tiếp tục đi tới.

"Ta cảm thấy không cam lòng, cứ như vậy bị quăng đi!" Chân Tiểu Yên có chút oán hận nói.

"Lúc nãy ta nói tìm người xử lý Mạc Á thì ngươi lại luyến tiếc." Diệp Lãng trực tiếp trả lời.


"Kia..." Chân Tiểu Yên yếu yếu nói: "Có thể làm hắn với Sa Lan chia tay không..."

"Biện pháp thì không phải không có, chẳng qua cần thiết sao?" Diệp Lãng hỏi.

"Đương nhiên, đều là vì Sa Lan mà ta mới bị quăng bỏ cho nên ta sẽ không để cho nàng thoải mái, còn có, Mạc Á hắn dám vứt bỏ ta, ta cũng muốn bắt hắn ăn khổ.

Ngàn vạn lần không cần đắc tội nữ nhân, một lần nữa Diệp Lãng thấm thía câu này! !

"Ta có phải hay không thực quá phận... Thôi hay là quên đi, coi như ta chưa nói qua a." Chân Tiểu Yên lập tức buông ra, nàng vẫn thiện lương như vậy, cho dù là đối với những người từng thương tổn nàng nàng cũng không đành lòng làm bọn họ chịu khổ quá mức.

"Mụ béo ngươi chỉ biết thương người khác! Bất quá hữu thù bất báo phi quân tử, lần này bọn họ làm ngươi khóc lâu như vậy, không thể cứ vậy mà bỏ qua được." Diệp Lãng vỗ vỗ tay Chân Tiểu Yên, hai mắt nhìn về phía trước như có điều suy nghĩ...

"Ngươi không được giết bọn họ, làm bọn họ bị thương cũng không, nhiều nhất xước ngoài da thôi.|" Chân Tiểu Yên lập tức nói.

"Yên tâm đi, ta chỉ bắt bọn họ trả giá nhỏ thôi!" Diệp Lãng cười nói.

"Như vậy thì tốt--- Kỳ quái, vì sao bầu trờ bất bắt đầu tối vậy..." Chu Tiểu Yên đột nhiên nói.

Chỉ là trời bây giờ vẫn sáng trưng, làm gì có chút dấu hiệu nào mà đen với chả tối...

"Ban ngày ban mặc nói mớ cái gì đấy, trời rất đẹp mà... Mụ béo, mới sáng mà đã nói mớ rồi, trời hôm nay rất đẹp... Mụ béo, mụ béo..."

Đột nhiên đang lúc, Chân Tiểu Yên hoàn toàn ngã lên người Diệp Lãng, hôn mê.

"Chẳng lẽ chịu đả kích quá sâu?" Diệp Lãng ôm Chân Tiểu Yên vào trong lòng, sau đó bắt mạch xem tình huống, rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện ra nguyên nhân, chỉ là nguyên nhân này làm người ta không nói được lời nào --

Đói đến hôn mê! !

"Bổn nha đầu, ngươi lại không biết coi trọng thân thể mình, khóc lâu như vậy cũng không ăn gì cả." Diệp Lãng xuất ra một cái bình thuốc nhỏ, đỏ ra một viên, đưa vào trong miệng Chân TIểu Yên, cũng đưa nước vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đây là một loại Ích Cốc Đan rất thực dụng trong luyện đan thuật, chỉ cần một viên thuốc đủ để người ta không ăn gì mười hôm, chỉ cần uống nước là được.

Đương nhiên phí tổn của loại Ích Công Đan này rất cao, chế tác cũng không dễ dàng, nếu không trên đời này không còn người chết đói nữa!

Đồng thời Diệp Lãng cũng chuẩn bị không ít loại dược này, cũng đủ cho Châu Tiểu Yên một trăm ngày không ăn gì cũng được, ước chừng một trăm viên, tiêu phí không ít kim tệ của hắn, số tiền kia đủ cho Chân Tiểu Yên đau lòng vài lần.

Dược này cũng là đưa cho Chân Tiểu Yên dùng khi khẩn cấp, sợ nàng không kịp ăn cái gì thì có thể ăn cái này trước để phòng ngừa nàng té xỉu!