Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 62: Như giấc chiêm bao (2)


"Diệp Lãng, cái câu sau đó của ngươi là có gì? Cái gì mà ta muốn béo cũng khó?"

"Bởi vì năng lực hấp thu của ngươi chỉ bằng một phần mười người bình thường, cho nên ngươi phải ăn gấp mười lần mới có thể duy trì thân thể của ngươi được, chỉ khi ngươi ăn hơn chừng đấy mới có thể béo phì!" Diệp Lãng giải thích.

"Ha ha, thật tốt quá, sau này ta sẽ không béo phì nữa, còn có thể thích ăn gì thì ăn!" Chuyện này đối với Chân Tiểu Yên tuyệt đối là một tin tốt.

"Vấn đề ở chỗ nếu ngươi ăn thiếu thì sẽ ngày càng gầy đi, đôi khi còn té xỉu, còn... Quên đi, có nói ngươi cũng chẳng hiểu, tóm lại thực phiền toái. Bất quá cũng may là có thể từ từ điều trị được, chỉ cần ba bốn năm là có thể khôi phục lại bằng bảy tám thành so với người thường, như vậy cũng đủ rồi." Diệp Lãng nhìn Chân Tiểu Yên vẫn đang mỉm cười, hắn nhíu mày lại, vì hắn phát hiện Chân Tiểu Yên cười có điểm không bình thường.

"Hắc hắc, ta không cần!" Chân Tiểu Yên lắc đầu, sau đó nói tiếp: "Ta muốn như vậy hơn, nếu khôi phục thì ta lại ăn thành một mụ béo bự nữa cho xem, như vậy không phải càng có vấn đề hơn sao? Còn có, bình thường ta đã ăn gấp mười lần người thường rồi, hơn nữa cho dù ăn thiếu đi thì ngươi cũng có biện pháp mà."

"... , mụ béo chết tiệt nhà ngươi dám đánh chủ ý đến ta, đúng vậy, ta có dược có thể giúp ngươi duy trì thân thể như vậy, nhưng thực đắt tiền!" Diệp Lãng nhìn Chân Tiểu Yên đang cười cười kia, hắn bó tay rồi.

"Đắt mới tốt, ngươi không phải thích bại gia sao?" Chân Tiểu Yên cười nói đùa.

"Nói cũng đúng, thế thì cứ như vậy đi! Nếu so với ngày trước người đầy thịt thì như vậy tốt hơn a." Diệp Lãng khoát tay nói, ném chuyện này sang một bên.

Kỳ thật, cho dù hắn không điều trị thân thể Chân Tiểu Yên thì thân thể nàng cũng sẽ từ từ hồi phục, bất quá sau này, cho dù Chân Tiểu Yên ăn đến chừng nào đi nữa, cho dù là vượt qua trước kia thì nàng cũng không thể béo ra được, vẫn chỉ duy trì dáng người hiện tại mà thôi.

Điểm này tuy rằng rất kỳ quái, nhưng cũng không ai đi để ý làm gì, cái này cần để ý sao?

"Tốt lắm, không còn chuyện gì nữa rồi, ngươi có thể về nhà, sau này không cần phải ở lại đây nữa." Sau khi cho ra kết luận, Diệp Lãng nói một câu thực lòng.

Nếu đã không cần quan sát nữa thì giữ Chân Tiểu Yên ở lại đây làm gì? Bọn họ cũng không phải "ở chung" thực thụ, chỉ vì tình huống đặc thù mới thế thôi, bây giờ chuyện đặc thù cũng xong rồi, nên tình huống đặc thù này cũng theo đó mà biến mất.

"... , ngươi không thể không trực tiếp như vậy được sao? Thật sự là ngu ngốc." Chân Tiểu Yên ngây người một hồi, sau đó thực tức giận nói.


"Cái gì? Quên đi, lười đi so đo với ngươi. Nhớ rõ ngày mai chuẩn bị một ít món ăn ngon cho ta, ta muốn đi học. Còn nữa, chính ngươi cũng tự chú ý mình muốn chút, tùy thời mang theo đồ ăn, cũng đừng bỏ bữa, nếu không ngươi té xỉu trên đường cái thì chẳng ai quản ngươi đâu."

"Đã biết." Chân Tiểu Yên đáp, cũng nhỏ giọng nói thầm --

Bây giờ mà ta té xỉu trên đường cái mới không không ai quản, bây giờ người ta đã là đại mỹ nữ, chỉ có tên ngu ngốc nhà ngươi mới không biết, còn cả ngày gọi ta là mụ béo!

Bất quá, ta lại thích ngươi gọi ta như vậy, bởi nhờ đó ta mới biết được là mặc kệ hình dáng ta ra sao ngươi đều đối xử với ta như vậy!

"Đã thế còn không mau đi, không rảnh chơi với ngươi!"

"..."

Đúng cái kiểu này đây, hắn sẽ không vì ta trở nên xinh đẹp hơn mà đối xử tốt hơn với ta, thời gian vừa đến liền trực tiếp đuổi ta đi, không có chút do dự nào...

Có lẽ, đây là bằng hữu, là bằng hữu chân chính nên không quan tâm ngươi xấu hay đẹp...

Chân Tiểu Yên cứ như vậy, mang theo vẻ mỉm cười cáo biệt cùng Diệp Lãng, trong lòng nàng nghĩ đến trước tiên là ngày mai nên làm cái gì cho Diệp Lãng ăn, sau đó mới nghĩ đến bạn trai nàng -- Mạc Á!

Sau khi Diệp Lãng đuổi... À không, là đưa, đưa Chân Tiểu Yên đi, sau đó đến chỗ Diệp Lam Vũ nói chuyện với nhau nửa ngày, còn ăn một bữa tối ở đấy sau đó liền đi ngủ.

"Ngủ, không biết hôm nay có thể lại gặp nàng hay không, nhất định hôm nay phải biết được nàng là ai!!"

Nữ nhân mà Diệp Lãng nói là ai? Cái này hắn cũng không biết, nói nhảm, nếu hắn biết thì hắn đã chẳng nói phải biết được nàng là ai rồi. Mà hắn cũng chưa từng nói điều này với ai bởi việc này thật sự quá thần kỳ, căn bản không thể giải thích.

Bởi vì đây là một giấc mơ, một dẫn mơ vẫn kéo dài nhiều lần nhưng không cách nào phá giải bí mật trong nó!


Có lẽ, đây vẻn vẹn chỉ là một giấc mơ, có lẽ, còn có một ít duyên cớ gì khác.

Sau khi Diệp Lãng tiến vào trong mơ, hắn đi tới một biển hoa rất mỹ lệ, biển hoa này tựa hồ ở giữa một cái cao nguyên, mà giữa biển hoa lại có một cái hồ nhỏ trong suốt!

Hắn nhìn thấy một cô gái mặc quần áo trắng ngồi cạnh hồ, hai chân trần, ngâm vào trong cái hồ nước lạnh lẽo kia, tất nhiên cái lạnh lẽo này chỉ là một loại cảm giác, mà có lạnh thật hay không thì chẳng biết chắc được rồi.

"Ngươi đã đến rồi?" Cô gái nhìn mặt nước, khẽ nói, nàng không sợ thanh âm mình nhỏ bởi nàng biết cho dù thanh âm nhỏ hơn nữa thì Diệp Lãng cũng có thể nghe được.

"Ừ, ta đã đến đây, vì sao mỗi lần chúng ta gặp nhau đều ở một nơi khác biệt vậy, hôm qua là biển rộng cát dài, hôm nay lại biến thành biển hoa." Diệp Lãng đi đến bên cạnh cô gái, rất tự nhiên ngồi cùng một chỗ với nàng.

Tuy rằng chỉ gặp nhau trong mộng, nhưng giấc mộng này cũng đã trải qua nhiều năm rồi, hai người cũng đã rất quen thuộc đối phương.

"Như vậy không phải tốt hơn sao? Nếu chỉ ở cùng một chỗ thì sẽ nhàm chán đến nhường nào, ngươi cũng sẽ cảm thấy chán ghét." Cô gái nhẹ nói, mà cặp chân ngọc trong suốt kia quậy quậy hồ nước.

Diệp Lãng thuận miệng trả lời: "Ta cũng không biết nữa, ta cảm thấy chẳng khác gì lắm, hơn nữa mỗi lần đều đổi nơi khác mới gọi lànhàm chán, ngươi không thể tạo ra một cái đình viện lâu các để chúng ta ngồi uống trà tâm sự sao?"

"Hả, vậy lần sau ta sẽ làm một cái đình viện lâu các cho ngươi, ngươi thích nó như thế nào?" Cô gái nhẹ nhàng nói.

"Ta thích tiểu kiều lưu thủy, giả sơn thủy trì, bồn cảnh lâm viên, điểu ngữ hoa hương... (*)" Diệp Lãng thuận miệng nói ra sở thích bản thân, mà cô gái yên lạnh nhớ kỹ, muốn thiết kế ra một cái đình viện lâu các mà mình và Diệp Lãng cũng thích.

Sau đó nàng và Diệp Lãng bắt đầu đàm luận chi tiết của cái đình viện lâu các này, sau đó lại dẫn phát ra rất nhiều chủ đề khác, có thể nói là thiên văn địa lý không gì không nói...

Nhưng rất kỳ quái là hai người không có nói về thân phận mình, cho dù một chút cũng không, điều này tựa hồ có chút khác biệt với chủ ý khi nãy của Diệp Lãng.

"Nữ nhân, không ngờ ngươi cái gì cũng biết, rốt cuộc ngươi là ai?" Diệp Lãng thuận miệng nói, mà sau khi hắn nói xong lập tức thay đổi sắc mặt, tựa hồ chờ mong, tựa hồ bất đắc dĩ.

"Ta..." Cô gái muốn nói, nhưng là --

Trong nháy mắt, hình ảnh đột nhiên biến mất... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

------------------

(*) có cầu nhỏ có nước chảy, có giả sơn có ao nước, có bồn cảnh vườn hoa, có tiếng chim hót có hương hoa.