Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 349: Nghịch phản tinh lọc trận (2)


"Cái này? Ngươi nói khối băng này hay là Thánh Nữ?" Diệp Lam Vũ hỏi bên trong chính là Thánh Nữ, đây là chuyện mà cơ hồ ai cũng công nhận, không ai sẽ đi hoài nghi, cũng không ai sẽ đi hỏi.

Hiện tại cho dù người Thánh Giáo không nói gì thì đám người Diệp Lam Vũ cũng có thể đoán ra, vì một lý do nào đó mà Thánh Nữ bị nhốt ở trong khối băng này, mà tin tức này thì chưa bao giờ được công khai.

Chẳng trách hai mươi năm qua cũng không nghe thấy hoạt động nào của Thánh Nữ.

Mà Thánh Nữ bị nhốt hai mươi mốt năm, bên ngoài không ai biết, cũng không ai hoài nghi, cái này có thể nói lên hai điểm, một là Thánh Nữ rất ít khi xuất hiện, tỷ lệ rất thấp nên cũng không ai đi quan tâm.

Mà hai là —

Việc giữ bí mật của Thánh Giáo coi như rất tốt!

Đồng thôi mấy người Diệp Lam Vũ cũng hiểu được, gặp tình huống của Thánh Nữ như vậy thì nhất định Diệp Lãng sẽ bị mời đến hỗ trợ, cho dù không có chuyện ngày hôm nay cũng sẽ xảy ra sau đó, đây là điều tất nhiên!

Diệp Lãng có điểm nghi hoặc nói: "Bên trong..."

"Cái gì? Ngươi nói Thánh Nữ à? Ngươi khẳng định ngươi quen thuộc với Thánh Nữ?" Đám người Diệp Lam Vũ cả kinh, cho dù các nàng từng nghĩ qua nhưng cũng rất nhanh phủ quyết bởi việc này quả thật bất khả tư nghị.

Các nàng nghĩ đến là, thứ mà Diệp Lãng quen thuộc hẳn là khối băng kia.

"Cũng không nhất định là Thánh Nữ, có thể là một kiện đồ vật gì đó trên người nàng, dù sao cảm giác kia cũng xuất hiện từ người nàng!" Diệp Lãng lắc đầu, vừa gõ khối băng vừa nói.

"Cái này còn có thể tiếp thụ được, nhưng hình như cũng không có khả năng, theo cách nói của ngươi, nàng đã ở trong đó hai mươi mốt năm, mà lúc đó tiểu ngu ngốc nhà ngươi còn đang ở trong bụng mụ mụ!" Diệp Lam Vũ cũng dùng ngón tay gõ gõ khối băng, vẫn có điểm phủ định chuyện này.

"Ừ, bởi vậy ta mới cảm thấy kỳ quái rốt cuộc là thứ gì? Có phải thứ gì đó trên người của ta sinh ra cộng minh không? Nhưng cảm giác lại đến từ trong nội tâm của ta mà!" Diệp Lãng có điểm giải thích không rõ, chuyện này quả thật rất đau đầu.

"Vậy hiện tại làm sao đây?" Diệp Lam Vũ lại hỏi.

"Làm rụng khối băng này là được, như vậy thì cái gì cũng trở nên rõ ràng!" Diệp Lãng nhìn khối băng, bình thản nói.

"Không thể!"


Lúc này, Phong Hành đã chạy đến nơi, vừa chạy vừa hô, ngăn lại ý tưởng không chịu trách nhiệm này của Diệp Lãng. Thời gian qua lâu như vậy cũng đủ cho Phong Hành quay lại.

Đương nhiên Phong Hành cũng phái người khác đi thông tri đám người Đại Giáo Chủ, bất quá không nghĩ đến là khi hắn ở trên đường liền đụng phải bốn Đại Giáo Chủ đang chầm chậm bước tới.

Vì vậy Phong Hành liền tóm tắt đơn giản lại sự tình cho bốn Đại Giáo Chủ nghe, sau đó lập tức chạy đến đây, sợ Diệp Lãng làm ra chuyện khác người gì, mà bốn Đại Giáo Chủ kia thì nên để họ từ từ đến sau vậy.

Chẳng qua bốn Đại Giáo Chủ này cũng không phải người không nhìn rõ được tình huống, bọn họ cũng bước nhanh hơn, khi Phong Hành đến nơi không bao lâu họ cũng đã đến, vừa lúc nhìn thấy tình huống Phong Hành ngăn cản Diệp Lãng.

Đám Đại Giáo Chủ kinh nghiệm đầy mình có thể suy tính ra chuyện vừa trải qua từ hiện trường, vẻ mặt khi nhìn về Diệp Lãng cũng trở nên có điều quái dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

"Ê ê, xem ra tiểu tử này thật không đơn giản a, không mơ hồ như trong truyền thuyết a!"

"Bình thường hắn mới mơ hồ thôi khi gặp đại sự thì hắn tuyệt không mơ hồ, điểm này tiểu Nữ Hoàng của Tường Không hẳn là rõ nhất!"

"Trước đừng nói cái đó, hiện tại quan trọng nhất là nhìn xem tiểu tử này có biện pháp cứu tiểu Băng nhi không!"

"Đúng vậy, Tiểu Băng nhi đã ở trong đó hai mươi mốt năm, tuy rằng lúc trước là vạn bất đắc dĩ nhưng có thể giúp nàng đi ra càng sớm càng tốt!"

"Vậy còn ở đây làm gì, đến nói chuyện với tiểu tử kia!"

"Ừ, nếu không đi thì chắc tiểu tử kia sẽ làm rụng khối băng mất..."

"Phong Hành, ngươi đã trở lại a!" Diệp Lãng nhìn thấy Phong Hành xuất hiện, đành tiếp đón, sau đó tiếp tục nhìn khối băng ngẩn người.

"Công tử, hiện tại người cũng đã thấy rỗi a, vậy hỗ trợ cứu Thánh Nữ đại nhân của chúng ta a!" Phong Hành đi đến bên cạnh Diệp Lãng, nhìn Thánh Nữ đã mơ mơ hồ hồ trong khối băng, hắn cầu Diệp Lãng.

Dường như tính tính lên thì tuổi của Phong Hành cũng tầm tầm Thánh Nữ, chẳng lẽ trong này có gian tình? À, là nội tình!

"Ngươi với Thánh Nữ là đôi lão tình nhân à?" Diệp Lãng ngây thơ hỏi.


"..."

"A —"

Cơ hồ tất cả mọi người bị câu hỏi này của Diệp Lãng trấn ngốc, ngơ ngác không nói nên lời!

"Phanh!" Diệp Lam Vũ hung hăng gõ đầu Diệp Lãng một cái, "A... Đau a..."

"Ai bảo ngươi nói lung tung, ngươi nhìn xem, Phong Hành đại nhân tuần tú lịch sự như vậy, sao có thể gọi là lão tình nhân, phải gọi là cựu tình nhân!" Diệp Lam Vũ sửa sai nói.

Ê ê, cái này gọi là sửa sai sao? Cuối cùng cũng Y chang nhau a!

"Lão tình nhân chẳng phải là cựu tình nhân sao?" Diệp Lãng có điểm mê hoặc nói.

"Đương nhiên khác biệt lớn!" Diệp Lam Vũ bắt đầu nghiêm mặt nói bắt đầu lên lớp Diệp Lãng.

"Được rồi, hai người các ngươi đừng quậy nữa, người ta chỉ là tình nhân thôi có khó nghe như lời hai ngươi không hả?" Thất công chúa tức giận nói.

"Đúng đúng, đừng nói khó nghe như vậy a, á, không đúng không đúng, chúng ta không phải tình nhân, Thánh Nữ không được phép luyến ái, mà ta cũng không có tư cách ở cùng một chỗ với nàng!" Ngay từ đầu Phong Hành còn gật đầu, nói một lúc mới phát hiện trong này có vấn đề rất lớn.

"Nếu không phải thì sao ngươi lại khẩn trương làm gì, ngươi nhìn xem, những người khác làm gì khẩn trương như ngươi, thực bình tĩnh!" Diệp Lãng nhìn Phong Hành, bộ dáng như "ta hiểu" vậy.

Mà lúc này, nhưng Quang Minh Kỵ Sĩ khác quả thật rất bình tĩnh, ít nhất ở trên chuyện của Thánh Nữ này họ cũng không phải rất sốt ruột, không giống như Phong Hành.

"Ta kháo, ta khẩn trương cái gì, ta chỉ quan tâm Thánh Nữ đại nhân thôi, đây là cái tâm của bất cứ ai trong Thánh Giáo." Phong Hành có điểm nổi giận, nói chuyện cũng có chút thô bỉ.

Diệp Lãng không để ý tiếp tục nói: "Phong Hành, ta hỏi ngươi một câu!""Cái gì?" Phong Hành nghi hoặc nói.

"Ngươi nhận thức Thánh Nữ sao?

"Nhận thức, hơn hai mươi năm trước a, hơn nữa khi còn nhỏ, có đôi khi chúng ta cùng đi với nhau..." Phong Hành thành thật đáp.

"À, hóa ra là trẻ nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã..." Diệp Lãng gật đầu nói.

"Ta kháo, không nói nữa, từ nhỏ Thánh Nữ đại nhân cũng ở một mình rồi có đôi khi chúng ta sẽ đi học chung một chỗ, nói ngươi cũng không rõ!" Phong Hành bị tức đến có điểm mồm miệng không rõ.

"Nói không rõ cũng không cần nói ta hiểu được rồi...." Diệp Lãng gật đầu cười nói.

Nếu tiếp tục nói tiếp về cái này Thì danh dự của Thánh Nữ sẽ bị họ làm hỏng, tiểu tử này...