Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 245: Thanh tràng (3)


Bất quá đây cũng là chuyện thường tình, hơn nữa, hắn mới quen biết với Diệp Lãng bao lâu? Người ta thương nhau bao lâu rồi? Nếu đổi lại Diệp Lãng là Ái Đức Hoa thì Diệp Lãng đã sớm quên Ái Đức Hoa rồi ngay cả lúc rảnh cũng không nhớ đến làm gì.

Muốn nói vì sao Ái Đức Hoa có thể qua được từng cửa từng cửa một, không có Diệp Lãng hỗ trợ, theo lý thuyết đã sớm bị người ta loại đi rồi, một kẻ đen thui như vậy sao có thể xứng với Tạp Toa tiểu thư?

Kỳ thật cũng vì hắn đen mới có thể thuận lợi thông qua.

Alexander thành chủ cũng thấy Ái Đức Hoa, bất quá hắn cũng không cho người đuổi Ái Đức Hoa ra mà lại nói để người này thông qua, ý là để người này làm nền một chút, như vậy có thể làm cho thị dân của ta biết ta đây đối xử rất bình đẳng.

Mà thành chủ đại nhân tin rằng, lấy ánh mắt của nữ nhân mình sẽ không đi coi trọng cái cục than này nên cũng không cần phải lo lắng.

Có điều kết quả lại ngoài ý muốn của mọi người, ngay cả chính thành chủ đại nhân cũng không biết, kỳ thật chính tay mình đã thúc đẩy đoạn duyên phận này.

Cái này có lẽ là vận khí của Ái Đức Hoa, cũng không biết có phải lấy từ Diệp Lãng qua không nữa…

"Diệp Lãng, bại gia tử? Ngươi xác định ngươi muốn dùng lý lịch này, không cần sửa chữa sao?" Khi người ở cửa đầu tiên nhìn thấy tư liệu của Diệp Lãng, cau mày hỏi.

"Ừ, không cần sửa chữa," Diệp Lãng trả lời.

"Vậy được rồi chúng ta bắt đầu đi, chỗ của ta là khảo nghiệm học vấn của ngươi."

Những trạm kiểm soát này là kiểm tra một ít trụ cột, không nhất định phải thông qua toàn bộ, muốn xem tổng điểm của ngươi như thế nào, sẽ có người yếu nhược ở một phương diện nào đó, đâu phải chọn một kẻ toàn tài đâu, chỉ cần có vài lĩnh vực nổi bật là được.

Nếu phải chọn giữa một kẻ toàn tài và một chuyên gia về một phương diện nào đó, những tài năng của chuyên gia ở phương diện này cao hơn rất nhiều thì người ta nhất định sẽ chọn chuyên gia kia.

Toàn tài kỳ thật chẳng khác nào là tài trí bình thường, trừ phi ngươi có thể đứng đầu ở tất cả lĩnh vực, nhưng tinh lực mỗi người có hạn, tham nhiều thì thối chỉ cần nhất nghệ tinh là đủ rồi.

Trở lại chuyện chính, đối với những câu hỏi dự thi này, Diệp Lãng thực nhẹ nhàng liền qua cửa bởi một chút câu hỏi này quả thật rất đơn giản với hắn. Những cuộc thi như thế này tin rằng trẽn toàn đại lục không có ai mạnh bằng Diệp Lãng.


Diệp Lãng có một trí nhớ siêu cường làm người ta hâm mộ, hơn nữa khi hắn rảnh thì hắn lại cầm sách đọc chơi.

Tựa hồ đám người Diệp Lam Vũ cũng thích Diệp Lãng đọc sách bởi khi đó Diệp Lãng sẽ thực yên tĩnh, sẽ không chạy loạn khắp nơi, cũng sẽ không ra ngoài gây chuyện.

"Còn nữa không? Hết rồi à?" Diệp Lãng có chút thất vọng nói.

Lúc này Diệp Lãng đã hoàn thành tất cả câu hỏi hắn còn có cảm giác chưa đã, còn muốn tiếp tục trả lời…

Đây là, ai a… thi đến nghiện…

"Hay là ngươi đi vào đi thôi, cho dù còn câu hỏi thì ngươi cũng không cần phải trả lời, ngươi rất xuất sắc," Đám giám khảo có điểm ý tứ muốn đuổi Diệp Lãng đi.

Vừa rồi Diệp Lãng trả lời câu nào đều được đủ điểm câu đấy, dù cho giám khảo có ra câu hỏi khó hơn đi nữa thì hắn cũng có thể đáp được, thậm chí có những câu hỏi mà đến họ cũng không biết đáp án cũng bị hắn trả lời.

Căn cứ theo quy tắc lần thi này thì cho dù Diệp Lãng trả lời ít hơn vài câu nữa cũng có thể qua cửa, huống chi hắn trả lời toàn bộ.

Rất nhanh Diệp Lãng đã đi vào đám người cùng qua cửa với mình, đây là một phòng tiếp khách trong thành chủ phủ, bọn họ đều ngồi chờ người cuối cùng đến, cũng chính là Diệp Lãng.

Đương nhiên bọn họ sẽ không cảm thấy Diệp Lãng chậm chạp gì, bởi vì dựa theo ý tưởng của bọn họ, Diệp Lãng không phải là người cuối cùng, ở phía sau có thể còn rất nhiều người nữa.

Bọn họ cũng tin rằng, có lẽ cả hôm nay phải chờ ở đây, uống trà tâm sự, ở chung cùng với những đối thủ cạnh tranh của mình.

Mà có lẽ, đó cũng là một loại khảo nghiệm nên những người này vẫn duy trì phong độ của mình, không cười nhạo những người thường ở đây, tỷ như… tiểu Hắc, ách, là Ái Đức Hoa.

Khi Diệp Lãng đi vào làm mọi người chú ý, cũng không phải vì biết hắn là người cuối cùng, cũng không phải Diệp Lãng làm chuyện khác người gì, cũng không phải Diệp Lãng có lời nói đặc biệt gì.

Từ lúc đi vào, Diệp Lãng vốn không nói gì, chỉ tiêu sái đi vào mà thôi.

Cái làm mọi người chú ý là tiểu Nhị bên cạnh Diệp Lãng, ngoài việc bị vẻ ngoài hoàn mỹ của tiểu Nhị hấp dẫn ra, còn một nguyên nhân rất trọng yếu khác, đó là tiểu Nhị là nữ.


Tại trường hợp này, tất cả mọi người ờ đây đều không mang theo nữ quyến, cho dù là người thân cận nhất của họ, trước kia như hình với bóng cũng thế, cũng tạm thời không đưa đi theo.

Dù sao, đây là đi kiếm cô dâu.

Mà bây giờ Diệp Lãng lại mang theo một tiểu Nhị hoàn mỹ đến đây, tự nhiên sẽ làm người khác cảm thấy quái lạ, rất hấp dẫn sự chú ý của họ.

Hắc hắc, ta muốn như vậy mà, ta muốn các ngươi toàn bộ đều chú ý đến ta, ta muốn giải quyết hết một đám các ngươi để tiểu tử tiểu Hắc kia thuận lợi qua cửa.

Chú ý ta đi, cứ việc nhìn a!

Diệp Lãng rất thản nhiên tiếp thụ ánh mắt của mọi người, mang theo tiểu Nhị chậm rãi đi vào đại sảnh, tìm một vị trí ngồi xuống, ăn điểm tâm tinh xảo, hưởng thụ hương trà thơm ngát dị thường.

Mà lúc này Diệp Lãng cũng không đi tìm Ái Đức Hoa nói chuyện cũng không phải vì hắn biết được tiếng lòng của Ái Đức Hoa mà vì hắn muốn để Ái Đức Hoa không bị chú ý.

"Vị công tử này, xin thỉnh giáo." Một công tử quý tộc ở gần đó đến gần chào hỏi với Diệp Lãng, dù sao ở trong này cũng phải chờ, kết giao thêm một bằng hữu cũng không sai.

"Tại hạ Diệp Lãng, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ." Diệp Lãng cũng chắp tay, đồng dạng lễ phép trả lời.

"Tại hạ Ước Hàn Ni, nghe khẩu âm của Diệp công tử tựa hồ cũng không phải người Ngả Lạp Đế Quốc?" Ước Hàn Ni thử hỏi. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn

"Ta không phải, ta chỉ đi ngang qua đây, thấy nữ nhi thành chủ muốn lập gia đình nên đến xem chơi." Diệp Lãng thực tùy ý nói.

Lời này làm người ta có thể xác định hắn không phải mộ danh mà đến, hắn không có cảm tình gì với Tạp Toa tiểu thư, vẻn vẹn là vào giúp vui thôi.

Lúc này tất cả mọi người không khỏi "thưởng" cho Diệp Lãng một ánh mắt khinh bỉ, khinh bỉ hành vi của Diệp Lãng, đây là một chuyện thiêng liêng như thần thánh, tại sao có thể tùy tiện như vậy, thật giống như đi ngang qua mua sắm ấy.

Bất quá, nếu tinh tế nghiên cứu lên thì những người này cũng không khác là mấy, bọn họ cũng như Diệp Lãng, cũng không có tình cảm gì với Tạp Toa tiểu thư.

" Vậy ngươi hiểu biết gì về Tạp Toa tiểu thư?" Ước Hàn Ni hỏi cũng uống một ngụm trà với Diệp Lãng, tỏ vẻ hảo ý.

Diệp Lãng nghĩ nghĩ, nói: "Ta biết nàng là nữ…" Nói nhảm, ai chẳng biết, cái này cần nói sao?

"Còn nữa, ta biết nàng gọi là Tạp Toa, về phần họ gì thì chịu."

Nghe đến đó, những người gần đó còn đang chú ý Diệp Lãng lại một lần nữa tiến hành khinh bỉ hắn, khinh bỉ thật sâu…