Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 239: Khoảng Cách (2)


"Ngươi không biết à. Tạp Toa sắp cử hành một hoạt động kén rể!" Ái Đức Hoa nói.

"Cái gì?" Luận võ kén rể sao? Cái này vui đây, mang ta đi xem!" Diệp Lãng rất hưng phấn nói, việc như luận võ kén rể này chỉ nhìn thấy qua sách mà thôi, trong sự thật thì chưa có, cơ hội như vậy tất nhiên hắn không thể bỏ qua rồi, cho dù trì hoãn một chút cũng không sao.

"Có luận võ đấy, bất qua không chỉ vậy, còn có đấu văn, hơn nữa tướng mạo phải xuất chúng nữa!" Ái Đức Hoa cau mày nói.

"Ừ, vậy ngươi không có cửa rồi" Diệp Lãng trực tiếp nói.

"… còn không phải tại ngươi à? Nếu không phải ngươi thì ta sẽ không đen như vầy, ta tuyệt đối có thể!" Ái Đức Hoa nói.

"Cút! Trước khi ngươi đen thì cũng chẳng khá hơn là bao!" Diệp Lãng khich thường nói, hắn thấy qua Ái Đức Hoa lúc không đen rồi, chẳng qua lúc đó là…

"?? Ta kháo! Lúc đó ta bị ngươi vây sát, y phục chật vật, toàn thân đều là tuyết, đương nhiên không thể đẹp được! Nói cho ngươi biết, bình thường thì ca là một công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong đấy!" Ái Đức Hoa dương dương tự đắc, bộ dáng kiêu ngạo.

Thật ra cũng đúng, Diệp Lãng cũng chưa gặp qua bộ mặt thật của hắn, cũng không biết rốt cuộc có đúng hay không…

"Phải không? Thời điểm ngươi bình thường dài bao lâu?" Diệp Lãng ngắm Ái Đức Hoa một cái, hỏi, ánh mắt không có hoài nghi, chỉ có trắng trợn coi rẻ.

Không như ngươi vậy, mà còn nói công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong, thật sự không biết chữ xấu viết như thế nào à!

Khán giả ở một bên cũng đồng dạng đưa ánh mắt khinh thường coi rè!

"Thời điểm bình thường của ta có rất nhiều… Ta kháo, nói bậy bạ cái gì đấy, có bao giờ ta không bình thường đâu!" Ái Đức Hoa đột nhiên phát hiện ra vấn đề này.

"Từ lúc ta gặp ngươi đến giờ, chưa thấy ngươi bình thường!" Diệp Lãng chậm rãi nói.

"Cái này… Không nói cái này nữa, rốt cuộc ngươi có biện pháp hay không?" Ái Đức Hoa có điểm vô lực nói.


"Vì sao ngươi cảm thấy ta có biện pháp? Ta có nói với ngươi ta có biện pháp, nhưng không thích giúp ngươi thì sao?" Diệp Lãng nói.

"…"

Dựa vào, quả nhiên tiểu tử này có biện pháp!

"Trước kia ta không biết, nhưng bây giờ thì khẳng định rồi, người có thể nói không rõ ràng hơn một chút nữa được không?" Ái Đức Hoa tức giận nói.

"À, ngươi biết à? Bất quá ta không muốn giúp ngươi, bởi vì rất phiền phức, sẽ trì hoãn thời gian ta đi Thánh Thành." Diệp Lãng không chút nào giấu diếm, nói ra lý do của mình.

"Ca ca à, ngươi đi đến Thánh Thành muộn một chút thì không sao, Bài Vị Tái kia còn lâu mới tổ chức a! Còn ở đây là cứu mạng ta đó, nếu như không có Tạp Toa, ta sẽ sống không bằng chết!" Ái Đức Hoa nhìn Diệp Lãng, nước mắt lưng tròng.

"Vậy ngươi có thể đi chết được rồi!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.

"Ta không thể chết được, ta muốn ở cùng một chỗ với Tạp Toa!" Ái Đức Hoa lại "đổi ý". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ngươi thực phiền phức, vì một nữa nhân không quen không biết mà thề sống chết, không bằng ngươi chết đi cho khỏe!" Diệp Lãng rất khinh thường nói, hắn nghĩ chắc Ái Đức Hoa này cũng là người theo đuổi Tạp Toa tiểu thư.

Lúc này biểu tình của Ái Đức Hoa đột nhiên thay đổi, giống như thực u sầu, buồn rầu nói: "Nấu không biết thì sao ta lại mạo hiểm một mình đến đây, nếu không có ngươi thì ta đã sớm chết trong tay cường đạo rồi."

Nói đến cái này, việc Ái Đức Hoa lẻ loi một mình xuất hiện ở chỗ kia quả thật có điểm quái dị, thoạt nhìn hắn cũng có thể là một quý tộc, hơn nữa còn là nhân vật cao thủ nữa, hắn phải có tùy tùng linh tinh chứ không phải một mình trà trộn vào một đoàn xe.

Đoàn xe ngày trước bị cướp bóc là một thương đội, Ái Đức Hoa chỉ là kết bạn mà đi thôi, cũng không quen biết ai trong đó nên cũng bị đám đạo tặc lầm tưởng dẫn đến tổn thất thảm trọng.

Mà một quý tộc, một thiếu niên cao thủ như vậy nếu không có tình huống đặc thù gì thì sao lại trà trộn vào trong đó, cùng lắm là xem lẫn trong Dong Binh Đoàn chơi chơi, lịch lãm mình một chút mà thôi.

Đối với vấn đề này, Diệp Lãng vẫn không hỏi qua, đơn giản là hắn đâu có liên quan gì đâu, cũng không phải chuyện gì hắn cũng cảm thấy hứng thú.

Mà hiện tại thoạt nhìn lý do của Ái Đức Hoa hẳn là Tạp Toa tiểu thư.


"Nói như vậy là các ngươi có quen nhau?" Diệp Lãng tò mò hỏi.

"Ừ! ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta về rồi nói!" Ái Đức Hoa nhìn những người nghe xung quanh đang dựng thẳng tai lên, lôi kéo Diệp lãng về phòng.

"Nói đi! Rốt cuộc các ngươi có mờ ám gì không thể nói để người khác nghe?" Diệp Lãng vừa vào phòng lập tức gạt tay Ái Đức Hoa ra sau đó trực tiếp hỏi.

"… cái gì mà chuyện mờ ám, ta với Tạp Toa là thuần khiết!" Ái Đức Hoa có chút tức giận.

"Ừ, đã biết! Vậy nói xem chuyện thuần khiết giữa các ngươi có gì mờ ám?" Diệp Lãng nói.

Lời này sao mà có điều… Ái Đức Hoa thầm nghĩ trong lòng, bất qua lúc này hắn cũng không có tâm tình đi tính toán vấn đề này với Diệp Lãng.

"Ta và nàng đều là đệ tử của Tử La Lan Học Viện, ngay từ nhỏ đã hoc45 chung một lớp. Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã bị nàng hấp dẫn thật sâu, dne961 tận bây giờ, nụ cười ngây thơ của nàng vẫn còn in đậm trong đầu, mà ta…" Ái Đức Hoa kễ rõ đoạn tình duyên của hắn.

Lúc đó, Ái Đức Hoa và Tạp Toa xem như là hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai túc mã. Hai người thường xuyên chơi cùng nhau, cùng luyện tập đấu khí vũ kỹ!

Theo ánh mắt Ái Đức Hoa có thể nhìn thấy một loại cảm tình hoài niệm, ấm áp, cái cảm tình làm cho hắn cả đời cũng không thể quên được.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ từng chuyện của mình và Tạp Toa…

Mà lúc này, làm người nghe, Diệp Lãng đang suy nghĩ đến một chuyện khác.

Tử La Lan Học Viện? tên này rất là quen thuộc…

Diệp Lãng tự hồ đã quên đã quên đó là học viện tốt nhất Ngả Lạp Đế Quốc, là đối thủ của Tường Không Hoàng Gia Học Viện.

Đồng thời, Diệp Lãng cũng quên việc ngày trước có một đợt trao đổi giữa Tử La Lan Hoc Viện và Tường Không Hoàng Gia Học Viện, hắn từng có "trao đổi thân mật" với một nữ đồng học của Tử La Lan Hoc Viện.

Đương nhiên, "trao đổi thân mật" này cũng không phải là người ta nguyện ý, hơn nữa cũng làm cho người ta tức giận đến chết!

Việc này tựa hồ Diệp Lãng đã quên sạch sẽ, tin rằng sau này hắn cũng không nhớ lại, trừ phi…

"Tuy rằng thân phận giữa ta và nàng có không ít chênh lệch, nhưng không sao, ta sẽ thông qua cố gắng mà chậm rãi kéo gần lại, mà ta chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng là được!" Ái Đức Hoa tiếp tục nói: " Nàng vui vẻ, ta sẽ vui vẻ, nàng khổ sở ta sẽ giúp nàng vượt qua…"

"???" Diệp Lãng có chút không rõ, không phải trẻ nhỏ vô tư sao, tự dưng biến thành thầm yêu? Hắn biết mình đã xem nhẹ một vài câu trọng yếu.