Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 114: Long Kỵ Sĩ (1)


"Quên đi, sau này học cũng được, cái này đối với ngươi kỳ thật cũng chỉ là chốc lát thôi." Diệp Thành Thiên có chút không nói nên lời, tình huống này có thể trách ai đây.

Hơn nữa bây giờ cũng có thời gian đi quản cái này. Cũng không thể trong thời gian đào vong này bắt Diệp Lãng đi học được, mà nhìn tình huống hình như Diệp Lãng cũng không cảm thấy cần thiết, nếu làm công tác tư tưởng với hắn thì chắc đến Tết Công Gô cũng chưa thành công quá. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

"Đến lúc đó rồi tính! Tỷ, ngươi đến đây đi! Mụ mụ, bà nội, các người cũng đến đây đi!" Diệp Lãng buông kính viễn vọng ra nói.

"Chuyện gì?" Diệp Lam Vũ vốn không ở xa Diệp Lãng lắm, rất nhanh vọt lại đây, mà Long An Kỳ cùng Nguyễn Liên Nhi cũng rất nhanh tới bên cạnh hắn.

"Bà nội, dùng ma pháp của người tạo thành một mảng nước, mụ mụ và tỷ tỷ đóng băng nó lại đi, diện tích càng lớn càng tốt, nhớ rõ đừng làm người khác phát hiện!" Diệp Lãng nói.

Hắn vừa nói xong tất cả mọi người liền hiểu được ý của hắn, đóng băng mặt đất lại để tạo thành hỗn loạn cho đám truy binh đằng sau, trở ngại sự truy kích của họ. Biện pháp này tuy rất đơn giản nhưng lại rất thực dụng!

Diệp Lam Vũ có chút khó hiểu: "Vì sao cần bà nội nữa, chúng ta có thể trực tiếp đóng băng mặt đất mà."

"Làm như vậy để đóng băng được diện tích dài hơn, nếu không một mình ngươi thì được bao nhiêu, tỷ tỷ ngốc!" Diệp Lãng thực không khách khí nói.

"Ngươi dám nói ta ngốc! Xem ta có tha cho ngươi không!" Diệp Lam Vũ đưa nắm tay nhỏ mình ra uy hiếp.

"Ta không muốn nói chuyện!" Diệp Lãng thực lý trí lựa chọn trầm mặc.

"..."

Diệp Lam Vũ hừ một tiếng xong liền hợp tác với mụ mụ và bà nội, đóng băng một mảnh diện tích lớn. Dựa theo chỉ thị của Diệp Lãng là cứ cách một đoạn đường đóng băng một mảng, có nhiều chỗ yêu cầu phải thực chính xác, nhưng có nhiều chỗ hắn cho nhóm các nàng tùy ý làm, đông một khối, tây một khối.

Cái này có thể kéo dài được rất lâu, đem bọn họ trượt té chết là tốt nhất!


Biện pháp này quả thật rất có hiệu quả, làm cho truy binh phía sau người ngã ngựa đổ, đến cuối cùng thậm chí không có cách nào truy đuổi theo nữa, xử lý đại địa bị đóng băng rất phiền toái, cần thời gian rất dài, chỉ có thể dùng hỏa hệ ma pháp mở đường. Bất quá xử lý như vậy thì mặt đất lại trở nên thấp đi và nóng hơn, cũng tạo thành phiền toái rất lớn cho bọn hắn.

Mà nhờ vậy đám người Diệp Lãng đã sớm quăng những người này lại phía sau rồi. Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Tường Không Đế Quốc, truy binh phía sau không có, bất quá phía trước lại có rất nhiều lính mai phục.

Nếu như bị bọn họ ngăn cản lại, người phía sau lại đuổi theo thì đám người Diệp Lãng cũng lâm vào một hoàn cảnh thực phiền toái, bọn họ gặp phải một cái lựa chọn.

"Chúng ta cứ đi như vậy thì mục tiêu quá lớn, tốt nhất là phân tán rút lui, đến Chu Tước Đế Quốc sẽ tiến hành hội lại!" Diệp Thành Thiên đề nghị.

"Tốt thì tốt đấy! Có điều nếu làm như vậy thì lực lượng của chúng ta cũng sẽ bị suy yếu, có lẽ càng khó thoát hơn!" Diệp Lãng cũng không thực tán thành lắm.

Nếu chỉ có riêng những cao thủ của Diệp gia không thì phân tán là lựa chọn tốt nhất, nhưng tình huống bây giờ không phải như vậy, nhân số đào vong của họ không phải ít, trong đó có một ít người thực lực yếu ớt, thậm chí còn có người thường, nếu phân tán ra thì khẳng định sẽ bị bắt hơn nửa.

Tuy rằng có đôi khi cần lựa chọn tráng sĩ đoạn tay, vì bảo toàn phần lớn, hy sinh một phần nhỏ người. Nhưng lúc này còn chưa cần những hy sinh như vậy!

"Vậy ngươi nói chúng ta nên làm gì đây?" Diệp Thành Thiên hỏi. Đối với Diệp Lãng, bây giờ người ở đây đều có một loại tin tưởng hắn có thể mang mình rời đi một cách an toàn, một đường tới đây là căn cứ chính xác nhất.

Tuy mọi người cũng sợ Diệp Lãng lại mơ hồ, bất quá may là trước đại sự Diệp Lãng chưa có "quá khứ mơ hồ", còn có thể tin được!

"Tiếp tục chạy, đôi khi nhiều người cũng là một ưu đãi, có thể cho bọn họ biết trước hướng đi của chúng ta!" Diệp Lãng cười nói.

"?? Cho người ta biết trước sẽ đi về đâu và gọi là chuyện tốt?" Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, cái này nhìn sao cũng ra chuyện xấu mà.

"Chỉ là biết chúng ta đi về phía nào thôi chứ cũng không biết bước tiếp theo chúng ta đi thế nào, sẽ có cơ hội quẳng bọn họ lại phía sau!" Diệp Lãng cười nói.


Lời Diệp Lãng đánh thức một số người ở đây, những người này đều là dân đánh giặc lành nghề, cũng là những mưu lược gia, chỉ cần đề tỉnh những người này, bọn họ thậm chí có thể xuất ra một phương án ngay.

"Vậy ngươi nói nên làm gì đây?" Diệp Thành Thiên cũng mỉm cười, mà nụ cười của hắn khác Diệp Lãng, hắn cười vì cảm thấy vui mừng.

"Không biết!" Diệp Lãng thực vô trách nhiệm nói.

"Không biết? Có ý gì?" Diệp Thành Thiên ngây ngẩn cả người, nụ cười mừng vừa rồi cũng biến mất.

"Không có ý gì, chính là ta không biết mà thôi! Việc này vốn là các ngươi bàn là tốt nhất, ta làm gì biết nơi bố trí quân đội của đế quốc, làm sao an bài đối sách được!" Diệp Lãng cắn điểm tâm Chân Tiểu Yên làm, rất không phụ trách nói.

"..." Mọi người nhất thời trầm mặc.

Thật không biết tiểu tử này như vậy là tốt hay xấu nữa, lúc này còn xằng bậy như vậy, cái gì cũng không biết. Bất quá đề nghị của hắn quả thật có ý tứ, ra ngoài dự kiến của mọi người.

Mà trên thực tế, Diệp Lãng cũng không có cách nào, mấy thứ này hắn không quen thuộc, thậm chí ngay cả đường đi còn không biết thì bảo hắn đối phó kiểu gì. Trái lại, những người ở đây trên cơ bản đều là nhân vật "trùm" tại đế quốc, biết rõ đế quốc như trong lòng bàn tay. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đạo lý này tin rằng ai cũng hiểu!

"Kỳ thật đây cũng là lúc nhìn năng lực chúng ta, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ trông vào một mình Diệp Lãng sao?" Diệp Dực nhìn con cháu của mình, hắn hy vọng không phải chỉ một thiên tài, mà là tất cả con cháu mình đều có chỗ hơn người cơ.

Mà lúc này cũng là lúc kích phát tiềm năng của bọn hắn, cho dù phải trả giá một ít đại giới cũng được, chỉ cần bọn họ có thể trưởng thành đều đáng!

"Thập Tam vừa nhắc nhở ta, ta nghĩ tới một ít kế sách, chỉ cần vận dụng thật tốt thì chúng ta có thể thuận lợi quá quan!" Diệp gia lão Tam lên tiếng.

Diệp gia lão Tam này là một thiên tài trên phương diện quân sự, nổi tiếng là thiện dùng mưu kế, mà hắn cũng là một tướng quân chấp chưởng một đại quân đoàn của Tường Không Đế Quốc, năm nay 30.

"Nói đi!" Diệp Dực đơn giản nói.

"Chúng ta trước tiên..." Diệp gia lão Tam nói kế sách của mình ra, Diệp Lãng cảm thấy quyết định của mình quả thật là chính xác, nếu là mình thì cho dù nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được kế sách như vậy. Mà ở trong thời gian ngắn ngủi này đã có thể nghĩ ra kế sách xảo diệu như vậy, quả thật là một thiên tài!

Cái kế này lợi dụng một ít tình huống đặc thù của đế quốc, hoàn toàn khấu trừ, thậm chí có thể làm cho quân đội của đế quốc trợ giúp mình nữa!

Cho dù tin tức truyền đi nhanh đến đâu cũng có thời gian gián đoạn, cũng có thời điểm làm người ta mê hoặc, do đó đạt tới một ít mục đích nào đó, để hoàn thành kế hoạch này!