Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 219: cửu biệt trọng phùng,đông tây tương tụ

Có hàng trăm vạn hùng binh của liên minh Nam Bắc nhân tộc đai lục cùng sự phối hợp, giúp đỡ của hỏa pháo, đồng thời tiêu diệt toàn quân Tây Sa đế quốc, mãnh liệt tấn công doanh trại của ngũ quốc. Cũng vì khinh thương, mà vô tình bị thương nặng, binh lực năm nước tổn thất lớn. Thắng lời kỳ tích thuộc về Thần Châu đế quốc!

Màn đêm hạ xuống, ở chiến trường phương nam cửa Bạch Hổ, thống lĩnh hoàng vệ quân ra sức ngăn cản đại quân nam man. Cơ Thanh Phong cùng tướng lãnh mang ánh mắt khiếp sợ nghênh tiếp lưu manh hoàng đế cưỡi rồng cùng bộ đội viện quân bên ngoài kinh người.

"Tham kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Âm thanh rung động, đối với lễ nghi của hoàng gia, Cơ Thanh Phong cùng tướng lĩnh không dám quên, gần như ngay lập tức mang thuộc hạ chạy vộ ra cửa, nghênh đón Hoàng thượng nhập quan.

"Chúng khanh bình thân!" Diệp Phong nhìn chiến trường, mắt thấy tổn thất không nhiều lắm, gật đầu hài long, hướng về quân giữ cửa hạ lệnh nói: "mở rộng cửa ra, nghênh đón quân liên minh của trẫm vào thành khánh chúc!"

"Vâng!" Binh lính giữ cửa nghe vậy, cung kính lĩnh mệnh, mở rộng cổng Thanh Long thật to. Theo một tiếng lĩnh mệnh của Diệp Phong, tất cả binh tướng tiến vào cửa Thanh Long.

Bởi vì Tư Lực đoàn khủng bố cùng đại danh Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, hiện nay ở Nam Bắc đại lục không ai không biết. Tướng lãnh quân liên minh khi âm thầm tiến đến trợ giúp Thần Châu đế quốc, thì có không ít người nhận thức Diệp Phong. Bất quá bọn họ nhận được chỉ ý của nữ vương, vô luận sự tình gì cũng không được nói lung tung, phải nghe mệnh lệnh từ Lôi Ân công tước. Bởi vậy bọn họ trong lòng liền có nghi hoặc nhưng cũng không dám trái lệnh

"Cơ thống lĩnh, tướng sĩ đã chiến đấu mệt mỏi. Tối nay phải tiếp đón mọi người cho tốt, thuận tiện mang quân đến từ Tây hải, nhấm nháp một chút mĩ thực Đông hải của chúng ta"

Tiến vào cổng, hoàng đế lưu manh ngậm điếu thuốc, sảng khoái phân phó Cơ Thanh Phong. Diện mạo đó hoàn toàn không cân xứng với khí thế của hoàng đế, căn bản chỉ là một tiểu lưu manh.

Nhưng dù hình tượng hoàng đế hay lưu manh như thế nào, với sự hiểu biết cùng thực lực cường đại của hắn, Cơ Thanh Phong đều không dám thất lễ, nghe xong phân phó, lập tức cao giọng hạ lệnh tiếp đãi. Chủ nhân có võ công siêu tuyệt, thủ đoạn cao minh, còn có liên minh cường đại, hắn căn bản không còn lo lắng.

Dặn dò một số việc vụn vặt xong, hoàng đế lưu manh cùng mỹ nữ tinh linh của hắn, một mình tiến vào trướng bồng rộng thùng thình. Không có ngoại nhân ở đây, Phỉ Phỉ nhớ tên lưu manh đã lâu, lập tức hô lên một tiếng, nhào vào ngực Diệp Phong làm nũng, kể ra nỗi khổ tương tư.

"Ha ha ha, tiểu Phỉ Phỉ xinh đẹp vẫn còn ưa khóc như vậy. Tốt rồi tốt rồi, mau mang Truyện Tống Trận ra, để ta thấy các nàng nào!" Diệp Phong hai tay ôm Phỉ Phỉ, nhìn thân hình giai nhân vừa khóc vừa nói, cao hứng ha ha cười to.

"Hừ không có một điểm lương tâm nói an ủi nhân gia một chút, đã vội vã muốn thấy các nàng kia!" Phỉ Phỉ ỷ ôi trong lòng Diệp Phong, nhìn hình dáng cao hứng của hắn, trong lòng cũng mang theo vui sướng, miệng thoát ra một tiếng kiều sân bất mãn, từ không gian giới chỉ thả ra Truyện Tống Trận.

Bên kia, trước mặt Diệp Phong là tiếng khóc của hảo Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, Đế Na, Á Sắt Lâm, Ái Lệ Ti, Tuyết Lị lục nữ, mắt mòn mỏi chờ đợi Truyện Tống Trận mở ra, lập tức trước sau đi vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Lôi Ân.." Ánh mắt nhớ ái nhân đã lâu, sáu vị giai nhân đi ra từ Truyện Tống Trận, đều mừng rỡ vây quanh hắn. Thời gian ruột gan lo lắng cho hắn cuối cùng cũng chấm dứt.

"Ha ha, chư vị ái phi, trẫm nhớ các nàng thật là khổ a. Lại đây, để trẫm hôn một cái!" Diệp Phong đắc ý dung khẩu khí hoàng đế, lôi kéo thị nữ Nguyệt Nhi, tình phụ Đế Na, Á Sắt Lâm giáo hoàng, Ái Lệ Ti công chúa, Tuyết Lỵ MM, mỗi người hôn một cái, cuối cùng tiến đến đối diện với Lộ Lộ, một tay mang nàng nhập trong lòng ngực, tại bên tai nhẹ nhàng nói: "Lộ Lộ,thiếu gia rất nhớ nàng, không có nàng hầu hạ hàng ngày, thực khó chịu a".

"Lộ Lộ cũng nhớ thiếu gia. Thiếu gia sau này đừng tiếp tục rời xa Lộ Lộ nha!" Lộ Lộ hướng về thiếu gia tưởng nhớ ngày đêm, nhìn thiếu gia lại như xưa đối với mình rất sủng ái, nước mắt kích động, nhịn không được trào ra.

"Thế nào, ta nói đúng chứ, thiếu gia quả nhiên là chính xác thích Lộ Lộ nhất!" U Nguyệt Nhi đứng bên cạnh Diệp Phong, nhìn các chư nữ khác hắc hắc cười.

"Ài, Lộ Lộ gặp ai làm cho người ta thích!" Nữ nhân lớn tuổi nhất, Á Sắt Lâm giao hoàng phong tao xinh đẹp, cười dài nhìn Diệp Phong, nói về Lộ Lộ.

Lộ Lộ chăm sóc ôn nhu, lương thiện, điều này chư nữ dều rõ ràng minh bạch. Diệp Phong đặc biệt sủng ái nàng, chư nữ cũng hiểu. Bởi vậy mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không có ý đối địch với Lộ Lộ.

"Hắc hắc, nữ giáo hoàng ngồi tít trên cao của chúng ta, như thế nào trong mắt lại mang theo một cỗ mãnh liệt dục vọng vậy?" Diệp Phong đại sắc lang nhìn dục niệm trong ánh mắt của phong tao Á Sắt Lâm, vươn tay phải, ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, bàn tay to dùng sức trên nhục đồn tròn trịa săn chát siết một cái.

Á Sắt Lâm thuận thế dựa vào lồng ngực Diệp Phong, phong tình vạn chủng, tại bên tai hắn thấp giọng: "ngươi là tiểu sắc lang, lại dám buộc bổn giáo hoàng vẫn ở Tây hải, một mình ở đây hưởng phúc, có tin hay không lão nương cho ngươi đội nón xanh?"

"Nàng này chưa đủ lẳng lơ, chờ lão tử giải quyết xong hết chiến loạn bên này, khẳng định mỗi ngày chơi đùa nàng đến nỗi không xuống giường được!" Diệp Phong hung hăng vỗ một cái tại mông to của thục nữ lẳng lơ này, nhẹ giọng cười dâm.

"Sách sách, hai người các ngươi dám trước mặt chúng ta âm thâm thầm nói chuyện, thật là chẳng biết sống chết a!" Đế Na xinh đẹp động lòng người nhìn hình dáng Diệp Phong cùng Á Sắt Lâm ôm nhau gần gũi âm thầm to nhỏ, hừ nhẹ một tiếng, nhẫn nại hàm tiếu, nghiêm mặt nói: "Lôi Ân, mau tìm ba hũ dấm chua của chàng đi. Khi chàng không có mặt, các nàng ấy rất buồn rầu đó."

"Ân, ta hiểu mà, các nàng về trước đi. Sự tình bên này giải quyết xong, quay lại kinh thành Thần Châu, ta lập tức thu xếp mọi chuyện. Sau này mang tất cả các nàng theo ta ngủ trên một giường!" Diệp Phong híp mắt nhìn chư nữ cười xấu xa,ý bảo các nàng tạm thời quay trở về, bảo Lộ Lộ cùng Nguyệt Nhi, đi tìm Tĩnh Hương, Liên Na và Mộng Hinh.

So với cái ôm nhiệt tình nóng bỏng của chư nữ trước đó, ba hũ giấm lớn vừa bước ra từ Truyện Tống Trận, nhìn thấy Diệp Phong tiến đến bổ nhào, phấn quyền điên cuồng đập, lỗ tai kéo mãnh liệt, yêu kiều quát Diệp Phong không có lương tâm. Sau khi vứt bỏ sự tình tại Tây hải làm các nàng phiền muộn, bản thân lại làm hoàng đế Đông hải ôm mỹ nhân.

"Tốt rồi, tốt rồi, ba vị lão bà đại nhân của ta, là ta sai, đều là ta sai. Một thời gian không nhìn thấy, ta vì nhớ các ngươi muốn chết. Mau, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta ngủ đi …ha ha…"

Diệp Phong biết rõ biện pháp giải quyết tam nữ tốt nhất bây giờ, chính là mang các nàng lên giường làm các nàng không còn một chút khí lực tính toán với mình. Nếu không khẳng định buổi tối hôm nay hắn chịu đựng không nổi. Bởi vậy lúc này cười to 1 tiếng, lập tức mang Tĩnh Hương tam nữ đi vào giường, điên cuồng xé rách váy các nàng, ra hiệu Lộ Lộ cùng Nguyệt Nhi tới hỗ trợ đè Liên Na và Mộng Hinh, còn mình đè Tĩnh Hương quỳ ở đầu giường, mặc nàng phản kháng giãy dụa, cường ngạnh tiến vào trong, làm hắn tưởng niệm đã lâu cấm địa mềm mại này. Sau một thời gian chia ly bắt đầu hưng phấn dâm loạn.

…………..

Đối với người nhớ nhung ái nhân như Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na, các nàng cảm thấy tức giận với hành vi thân mật cuồng bạo của Diệp Phong sau đó đương nhiên hợp lại đối phó, hờn dỗi đấm vài cái. Nhưng cũng thừa nhận, đòi chân thật trừng trị Diệp Phong, các nàng cũng không thể.

Liên minh sáu nước mắt thấy Thần Châu đế quốc đột nhiên xuát hiện viện quân kì bí, đều cảm thấy cực độ rúng động không giải thích được. Đặc biệt là Tây Sa đế quốc, ba mươi vạn đại quân bị tiêu diệt, quốc lực lâm vào cảnh mất nước, căn bản không thể tiếp tục phái binh tham chiến, chỉ có thể điều binh đóng ở biên quan, đề ngừa Thần châu phản công.

Liên minh sáu nước khuyết mất một nước, năm nước còn lại tổn thất thảm trạng như nhau, cũng hiểu được đối mặt với địch nhân dột nhiên xuất hiện một lượng lớn viện quân cùng quân trang hỏa pháo gì đó, bọn họ căn bản không hề có phần thắng. Bởi vậy một vài ngày sau, đại quân năm quốc gia còn lại đình chỉ tấn công, lui binh đóng ở biên quan.

Thần Châu đế quốc lấy một chọi sáu, có viện binh tương trợ, không chỉ có thắng lợi lớn, còn làm bị thương địch quân, dân chúng trong nước vô cùng cao hứng hoan hô. Lo âu trong nháy mắt rời đi Thần Châu đế quốc, thay vào đó là một cảnh tươi tắn tốt lành. Bọn hài tử còn ca ngợi hoàng thượng thật anh minh!

An bài sự tình phòng thủ biên cảnh tốt, tại sáu cửa khẩu để lại một lượng lớn gia nông pháo. Xa giả lưu manh hoàng đế ra oai tại các nơi dưới sự hoan hô ủng hộ của bách tính, tất cả phản hồi Thần Châu đế đô. Hoàng cung chưa trùng tu xong, đại giá hoàng đế tiếp tục ở lại Hành cung.

Đại chiến chấm dứt, phản hồi đế đô, hoàng đế cũng văn võ bá quan đương nhiên khó tránh sắp đặt yến tiệc mừng công. Trên bàn tiệc, Liên Na nữ vương và Tĩnh Hương nữ vương thân mặc vương bào Tây phương hoa lệ, xuất đầu lộ diện, xuất hiện tại trong mắt bách quan Thần Châu, làm bọn người Lưu Khiết, Hứa Sơn đều kinh nghi các nàng tới Thần châu khi nào.

Do Lạp Phỉ Nhĩ cùng chúng nhân ở Tây hải cũng có mặt tại nội sảnh, hôm nay ngồi phía trong, có vẻ thập phần thích thú. Những kẻ Tây hải trọng yếu dưới tay Diệp Phong, toàn bộ cùng Tĩnh Hương, Liên Na ngồi xuống bên trái, chúng quan viên Đông hải cùng thái hậu, hoàng hậu, Hiền phi, Đức phi ngồi xuống bên phải.

"Chúng khanh đừng quá đa nghi, Nam Bắc đại lục có một loại thủy tinh cực kì trân quý, có thể lập thành trận pháp, chuyên chở không gian qua lại. Hai vị nữ vương lần này chính là từ thông qua trận này, từ Tây hải xa xôi chở qua đây mà đến." Diệp Phong ngồi trên cao nhìn xuống, mắt thấy chúng quan viên tràn ngập nghi hoặc, mỉm cười nói: "Khải Đặc, trẫm cho phép khanh bí mật đặt ở Thanh Long quan ngoại một toà Truyện Tống Trận"

"Vâng!" Khải Đặc nghe vậy cung kính lĩnh mệnh, từ trong không gian giới chỉ xuất ra một toàn Truyện Tống Trận. Diệp Phong nhìn thấy quan viên Thần Châu thần tình tò mò Truyện Tống Trận, ngẫm nghĩ ra hiệu Khải Đặc tiến vào trận biểu diễn một lần, và hướng về thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh nói: "Lưu thống lĩnh, tiện thể bắt đầu từ khanh, đầu tiên đại biểu chúng thần đi thể nghiệm một chút kích thích từ Truyện Tống Trận!"

"…tuân chỉ" Khải đặc tiến vào trong trận đột nhiên biến mất, Lưu Khiết, Hứa Sơn, Liễu Nhược Yên cùng mọi người đều vì đó chấn kinh. Lưu Mãnh nghe hoàng thượng yêu cầu chính mình thử trận, có chút khẩn trương, nhưng lập tức ngẫm lại Khải Đặc đi vào đều bình an trở về, có chút ít yên tâm, liền bước vào Truyện Tống Trận.

Thông qua Truyện Tống Trận, Lưu Mãnh nháy mắt xuất hiện tại Thanh Long quan ngoại một cách bí mật: "Cái này, cái này, ta, cái này có thật chăng? Trên đời này lại có trận pháp thần kì như thế? Thần Châu đế quốc ta nếu có bảo bối thần kì bực này điều binh khiển tướng, phối hợp cùng thần uy hỏa pháo, không phải nhất thống thiên hạ trong tầm tay sao?"

Lưu Mãnh đứng ở một chỗ khác của Truyện Tống Trận nhìn bạch lang kị sĩ thuộc Quang Minh Tư Lực đoàn phụng mệnh phòng thủ, nhìn cách đó không xa là Thanh Long quan, dùng hết sức nhéo má mình, không phải cảm giác nằm mơ, lập tức thần sắc kinh hãi rúng động, nhanh chóng phản hồi đại sảnh ở Hành cung, cung kính khom lưng thi lễ Tĩnh Hương và Liên Na, kích động quỳ xuống hướng về Diệp Phong nói: "vạn tuế, thần đã chứng kiến sự thần kì của Truyện Tống Trận. Đế quốc Thần Châu ta nếu có trận này hỗ trợ, hoàng thượng nhất thống thiên hạ trong tầm tay".

Lưu Khiết, Hứa Sơn, Liễu Nhược Yên cùng chúng nhân Đông hải vừa nghe Lưu Mãnh nói, nhất thời ngạc nhiên vang lên mộ trận nhỏ to nghị luận. DiệpPhong thấy bọn họ như vậy, cười to nói: "Chúng khanh không cần nhiều lời, đợi trẫm cho các ngươi từng người thử qua thì biết thần kì trận này. Bây giờ trẫm có chuyện rất trọng yếu phải tuyên bố.