Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 89: Bữa sáng

Vì ngày hôm trước có mưa – Harry vẫn không rõ, vì sao mỗi năm khai giảng, trên đường tới đây trời đều quang đãng, nhưng tới Hogwarts thì lại mưa không ngừng – ngày hôm sau, không khí tốt hơn thường ngày, mới mẻ trong lành mang theo ít mùi đất ẩm ướt.

Harry dậy từ sớm, tuy năng lực hiện tại của cậu đã không cần lên lớp nhưng việc này cũng ảnh hưởng đến thói quen dậy sớm của cậu.

“Sao lại dậy sớm vậy?” Snape nhìn Harry đã thức dậy mặc quần áo, có chút kinh ngạc hỏi.

“Ừm?” Harry xoay người nhìn anh, “Không ngủ được.” Dù mất trí nhớ, thật ra Harry cũng dậy rất sớm, “Sev, anh không ngủ thêm sao?”

“Không cần.” Snape nhìn cậu đứng lên, cũng không buồn ngủ, “Đi ra ngoài dạo một chút.”

“Sáng sớm cũng là thời gian hái dược liệu?” Harry như cười nhạo nhìn anh.

Snape im lặng không nói.

Cách bữa sáng còn chưa tới một tiếng, hơn nữa thật ra Harry cũng không sốt ruột, không chỉ vì hiện tại cậu không cần lên lớp, mà cách cậu làm việc cũng bình tĩnh hơn ngày thường nhiều, không còn là người sôi nổi như trước.

Vì rảnh rang không có chuyện gì, cậu liền cùng Snape tới bên Rừng Cấm, thuận tiện giúp Snape hái chút dược liệu.

Vì trận mưa tối qua, bên Rừng Cấm rụng rất nhiều lá, hơn nữa nước nhỏ từ ngọn cây xuống tạo ra không ít bãi nước nhỏ, không lớn, nhưng nếu dẵm vào chắc chắn sẽ ướt giày.

Snape và Harry ở trong Rừng Cấm chậm rãi đi, tuy nói là hái độc dược nhưng tiếp theo, đưa Harry đi dạo mới là trọng điểm.


“Năm thứ hai em đã từng cùng Ron đi đường này.” Harry chỉ vào một con đường nói, “Khi đó chúng em không tin là Hagrid đã thả quái vật tấn công học trò, nên chúng em liền khoác áo tàng hình đi tìm Hagrid, ai biết chưa nói được một nửa, Fudge đã tới rồi, mà sau đó Hagrid cho chúng em một ít gợi ý, bảo chúng em đi theo nhện.”

“Vì thế hai người cũng ngu xuẩn chạy theo chúng chứ gì.” Snape thi thoảng sẽ đáp lại mấy câu, nhưng phần lớn đều là trào phúng.

Đối với anh mà nói, dù anh và Harry đã xác định quan hệ nhưng vẫn không thể thay đổi cái nhìn của anh về rất nhiều hành vi của Harry trước kia.

Ví dụ như chuyện Harry đang nói chẳng hạn.

Quả thực chính là việc mà tên ngốc mới có thể làm!

“A, khi đó chúng em rất muốn biết rốt cuộc sự thật là gì.” Harry cười hì hì nói.

“Kết quả là các trò suýt nữa đi theo sự thực vào bụng nhện.”

“Trên thực tế, chúng em chỉ biết chuyện năm đó là Hagrid vô tội, nhưng thật đáng tiếc, nếu chúng em nói ra chuyện Hagrid nuôi nhện tám mắt ra, vô tội cũng thành có tội, sau đó vẫn là do Hermione tìm ra sự thật.”

“Cũng may đó không phải là một con Tử Xà hoàn toàn, nếu không dù em có thêm thanh kiếm cũng không thể ngăn cản.” Đối với Herpo mà nói, trừ khi chủ nhân chết, nếu không dù bị thương nặng nó cũng có thể chậm rãi phục hồi như cũ.

“Sev, nhìn kìa.” Harry nở nụ cười, bỗng nhiên chỉ vào phía trước, “Mục đích của chúng ta là bên này đúng không?”

Snape nhìn theo ngón tay cậu, chỉ thấy cách đó không xa là một mặt cỏ phẳng màu xanh nhạt, thực khó tưởng tượng, ở mùa tháng chín này lại có thể nhìn thấy thực vật vừa mới đâm chồi.

Ở giữa mặt cỏ, có một hố nước, mấy con bạch kỳ mã đang nhàn nhã uống nước bên kia, dưới chân chúng, so le không đồng đều mọc vài đóa hoa màu tím nhạt.

Dưới ánh bình minh, những giọt nước trên bông hoa đó mờ ảo lung linh.


Snape gật gật đầu, không nói, anh liếc qua bạch kỳ mã, tạm dừng vài giây mới kéo tay Harry đi lên trước.

Dược liệu họ muốn hái rất bình thường, chính là những đóa hoa màu tím này, chỉ khi hái xuống lúc nó vừa mới nở vào sáng sớm mới có thể sử dụng cho độc dược đặc biệt.

Sáng sớm hôm nay, đối với Harry và Snape mà nói, cực kỳ yên bình.

Nhưng đối với Ron mà nói, sáng dậy, quả thật kích thích không ngừng.

“Her… Hermione…” Ron cầu xin nhìn Hermione.

“Sao vậy?” Hermione bị dáng vẻ giật mình của cậu làm sợ, vội vàng hỏi.

“Harry… Harry cả đêm qua không thấy đâu.” Ron kinh hoảng nói, “Tối qua mình cho rằng cậu ấy khoác áo tàng hình, nhưng đến tận trước khi mình ngủ vẫn không thấy cậu ấy. Khi đó mình cho rằng cậu ấy lượn đêm gì đó, nhưng sáng nay dậy mình vẫn không thấy cậu ấy đâu cả. Hermione, cậu nói có phải Harry gặp chuyện gì rồi hay không?”

“Ron, cậu bình tĩnh một chút.” Hermione cau mày, “Hiện tại đừng hoảng, đợi lát nữa khi ăn sáng chúng ta đi tìm giáo sư McGonagall hỏi một chút xem. Harry trở lại hẳn sẽ nói cho giáo sư Dumbledore, nếu không Harry sẽ không tiện xuất hiện trước mặt người khác.”

“Được chứ?” Ron bán tín bán nghi.

“Chắc vậy, mình đoán thôi, hôm qua cậu xem phản ứng mọi người khi Harry xuất hiện thì biết, hơn nữa Harry nói với chúng ta cậu ấy tới không gian ngàn năm trước. Hiện tại bốn người sáng lập trở lại, mình cảm thấy có lẽ liên quan tới Harry, chúng ta đừng hoảng, chậm rãi chờ, có khi lát nữa Harry xuất hiện cũng không biết chừng.”

Ron nghe lời Hermione nói, gật gật đầu.

Dù thế nào, ngày hôm qua đúng là cậu đã thấy Harry, cũng biết trong khoảng thời gian này Harry đã đi đâu, còn biết Harry lo lắng nên cậu phải thông cảm cho Harry mới đúng.

Tuy lo nhưng Ron vẫn định đi ăn sáng trước.

Bữa sáng, bốn nhà sáng lập đã không ngồi ở dãy nhà nữa, bốn người họ ngồi cùng nhau, còn một vị giáo sư Slytherin khác thì ngồi cạnh họ. Dường như họ đang trao đổi cái gì đó, thi thoảng nhìn sang bên này.


Có lẽ vì có năm người này nên lễ đường hôm nay yên lặng hơn bình thường rất nhiều, ít nhất lúc thường, bên Gryffindor đều cãi nhau, nhưng giờ lại im lặng hơn.

Lúc này, giáo sư McGonagall phát thời khóa biểu cho họ.

Ron nhìn thời khóa biểu của mình, phát hiện nhiều thêm mấy lớp, nhất là cổ ngữ Rune mà trước giờ cậu không hứng thú gì, bỗng nhiên xuất hiện trên thời khóa biểu của cậu.

“Ôi không!” Ron ai thán, “Mình dốt đặc cán mai!”

“Hiện tại chúng ta đã năm thứ sáu, muốn học sâu cổ ngữ Rune là không thể, mình nghĩ, hẳn các giáo sư sẽ chỉ dạy nhập môn cho chúng ta thôi. Nếu ai có hứng thú đương nhiên sẽ học cái này, tối qua hẳn cậu cũng nhận ra. Trong danh sách giáo sư mà hiệu trưởng công bố, các lớp học mới tăng thêm đều là hai người, nên mình đoán, cổ ngữ Rune và pháp thuật hắc ám và thuật đánh nhau, ở năm của chúng ta mà nói, chỉ cần học nhập môn là được.”

“Thật vậy chăng?” Ron mong chờ nhìn Hermione, nếu chỉ là nhập môn, vậy cậu có thể qua cuộc thi rồi.

Hermione cau mày, cầm một quyển sách cạnh mình đập lên đầu Ron, “Dù là nhập môn thì cũng rất quan trọng, nội dung thi nhập môn là rất nhiều, bây giờ cậu vui vẻ quá sớm rồi đó!”

“Đừng thế mà.” Ron ôm đầu, ủy khuất nói, “Hiện tại cậu nói khó vậy, mình không có tin.”

Hermione hừ một tiếng, không để ý tới cậu.

Đợi khi bữa sáng sắp chấm dứt, Ron nhìn trái nhìn phải, lại khẽ khàng sờ sờ cạnh mình, nhưng vẫn không phát hiện thấy bóng dáng người mình muốn tìm đâu cả.

“Hermione, mình muốn nói là mình thật sự lo cho Harry.” Ron cau mày nói, “Dù Harry muốn tránh né thì cũng không nên trễ thế này không tới gặp người chứ.” Hơn nữa, dù khoác áo tàng hình, Harry cũng có thể chào hỏi họ mà, hoặc là ám chỉ cho họ một chút mới đúng, nhưng đợi tới giờ, cậu vẫn không thấy gì cả.

Đợi khi dòng người đi gần hết, Hermione và Ron còn ở lại tại chỗ.

Godric nhận ra họ, có chút không hiểu đi tới.

“Bọn nhỏ, nếu thầy không đoán sai, tiết đầu tiên Gryffindor có lớp.” Mà hiện tại, cách tiết đầu tiên còn chưa đầy hai mươi phút nữa.


“A, dạ đúng, thưa giáo sư.” Hermione có vẻ hơi căng thẳng, nhưng ít nhất bình tĩnh hơn Ron nhiều, “Chúng con đang tìm người, nhưng mà…”

“Ừ?” Godric mang theo nụ cười ôn hòa cổ vũ cô nói tiếp.

Dường như Hermione hạ quyết tâm gì đó, cô hít sâu một hơi nói, hỏi, “Thưa giáo sư, Harry nói trong lúc cậu ấy biến mất là đến không gian của ngài, con cảm thấy quan hệ giữa ngài và Harry chắc là rất tốt, ngày hôm qua Harry chỉ xuất hiện trên tàu, lúc xuống xe liền không thấy đâu… Khi đó chúng con chỉ cho rằng cậu ấy khoác áo tàng hình, nhưng tới tận giờ, chúng con vẫn không thấy, chúng con có chút lo lắng…”

Godric nhìn nhìn Hermione, lại nhìn nhìn Ron, cười lên tiếng, “Xem ra, bạn tốt mà Harry thường xuyên lải nhải là hai trò.” Anh vỗ vỗ vai Hermione và Ron, “Đừng khẩn trương, tối qua chắc Harry tới chỗ Severus, thằng bé không sao.”

Ron và Hermione ngẩn người.

Vì sao, họ cảm thấy “Severus” rất quen nhỉ?

A, hiệu trưởng Dumbledore thường xuyên gọi lão dơi già như thế.

Khoan đã!

Lão dơi già!

Tối qua Harry ở chỗ lão dơi già?

“Cái gì!” Ron gần như nhảy dựng lên, “Tối qua Harry ở hầm? Cậu ấy ở hầm sao có thể không sao sao, Snape không nấu cậu ấy thành độc dược chứ? Ổng vẫn luôn rất muốn làm vậy mà, Harry sao lại chạy tới hầm, chẳng may Snape tâm trạng không tốt lấy cậu ấy làm thí nghiệm độc dược thì sao, ai cũng biết độc dược trong hầm không có độc dược bình thường nào cả…”

“Nhưng thật có lỗi chính là, độc dược bên bệnh thất chính là từ hầm cung cấp độc dược “không bình thường” kia. Thật sự có lỗi để trò Weasley uống “độc dược không bình thường” lâu như vậy.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên đằng sau Ron.

Chợt nghe tới giọng Snape, Ron cả người như có phản xạ rụt cổ lại.

Sau đó cậu run rẩy xoay người liền thấy lão dơi già ôm một thiếu niên đứng sau cậu.


Mà người thiếu niên kia, mỉm cười nhìn họ, “Ron, buổi sáng tốt lành!”

Ron thấy bộ dáng thân mật của Harry và Snape, dường như hiểu được cái gì, run rẩy lắp bắp cả buổi, rốt cuộc, răng đập vào nhau, hai mắt trợn trắng, ngã về sau.

Lần phản ứng cực nhanh duy nhất của cậu, lại cho cậu tin tức kinh khủng như thế…