Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 40: Giải khúc mắc

“Sarah.” Godric đến cạnh Salazar, nhìn Salazar cầm sách, không biết làm thế nào mà cười cười, “Lại đang đọc sách?”

“Ừ.” Salazar gật đầu, “Đang đọc sách có liên quan tới linh hồn.”

“Ừ? Cậu đang lo cho Harry sao?”

“Có thể nói như vậy.” Salazar gật gật đầu, “Trước đó Harry đã nói với mình một ít giấc mộng kỳ quái, mình đang đoán ký ức thằng bé bắt đầu rục rịch, nhưng sau lại không có động tĩnh gì, ai cũng không biết là bị sao, mà mình lại không hiểu về phương diện linh hồn này.”

“Nên cậu muốn trước tiên tìm hiểu một ít để tránh lúc đó không biết làm gì?” Godric hỏi.

“Ừ.” Salazar gật đầu.

“Được rồi được rồi nhưng hiện tại cậu nên nếm thử chút này trước đã, đây chính là Helga chuyên làm nha.” Godric đưa một ít đồ điểm tâm đặt trước mặt Salazar, “Nếm thử chút?”

Salazar nhìn Godric chờ mong, cười gật gật đầu, buông sách xuống.

Nhưng ngay khi anh vươn tay muốn cầm điểm tâm, một tiếng bước chân vội vàng truyền đến, tay anh dừng một chút.

Rồi, cửa bị đẩy ra, Harry vọt vào.

“Harry?” Salazar nghi hoặc tiếp được Harry, nhìn đứa nhỏ nước mắt ràn rụa, mà ngay cả Godric cũng bị hoảng sợ.

“Chuyện gì vậy?”

Sao Harry lại khóc?

“Ba ba…” Harry lớn tiếng khóc, tựa hồ muốn trút toàn bộ giận dỗi trong lòng ra ngoài.

“Ngoan.” Thật ra Salazar không biết dỗ trẻ con thế nào, nhất là lúc anh không biết đối phương vì sao lại khóc, anh chỉ có thể vỗ lưng Harry khẽ an ủi thằng bé, nhưng dường như không có hiệu quả, Harry vẫn khóc không ngừng.


“A!” Salazar có chút khó xử nhìn Godric, Godric nhún nhún vai tỏ vẻ chính mình cũng không biết khuyên Harry rõ ràng coi nơi này trở thành nơi trút cảm xúc.

Salazar không có cách gì với Harry đang không ngừng khóc, Godric càng không thể.

Tuy anh có thể ở cạnh bọn nhỏ 11, 12 tuổi rất tốt nhưng với Harry tâm lý rõ ràng còn nhỏ hơn thì bản thân anh cũng không biết nên làm gì.

“Ừm, chết tiệt, ai chọc Harry nhỏ đáng yêu của chúng ta khóc thế này?” Godric khoa trương nói, “Đừng khóc đừng khóc, nói cho các chú biết các chú giúp con dạy dỗ hắn nhé.” Nhưng Harry hình như không nghe thấy lời anh, vẫn cứ khóc.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng quyết định không nói gì hết, Salazar nhẹ nhàng vỗ lưng Harry, đơn giản để cậu khóc.

Thật vất vả chờ Harry dừng lại, quần áo Salazar đã ướt một mảng lớn.

“Ba ba.” Harry xoa mắt nói, giọng cậu trở nên hơi khàn khàn, làm người ta đau lòng.

“Ngoan,” Salazar ôm Harry vào lòng – trước đó đã ếm cho quần áo mình thần chú khô ráo – khẽ an ủi, “Xảy ra chuyện gì?”

Harry cọ cọ trong ngực Salazar, bĩu môi nói, “Chuyện xảy ra với Roxanne là do con làm.”

“Ừ, không sao, nếu con thích làm vậy,” Godric ở bên cạnh nói, anh biết rõ Roxanne đã xảy ra chuyện gì, ứng theo việc các học trò Hogwarts gần đây cũng xảy ra sự cố, nghĩ lại đều biết là kiệt tác của ai, “Xảy ra chuyện gì các chú gánh cho con.”

“Nhưng,” Harry cắn môi dưới, có chút ủy khuất, “Nhưng Sev không thích, thầy ấy vừa mới mắng con.”

“Hả?” Godric sửng sốt, liếc Salazar một cái, đều nhận ra kinh ngạc trong mắt nhau.

Thật lâu sau, Salazar cúi đầu nhìn Harry hỏi, “Thầy ấy làm gì?”

“Thầy ấy nói muốn ném con vào hang quỷ khổng lồ đó.” Harry bĩu môi, nói lại từ đầu tới cuối chuyện xảy ra bên hồ Đen, chờ cậu nói xong, Salazar còn chưa biết là có chuyện gì, Godric đã nở nụ cười.


“Làm sao vậy?” Salazar thấy Godric cười như vậy, khó hiểu hỏi.

“Slytherin các cậu đều không được tự nhiên làm người ta tưởng là tên đáng ghét muốn ăn đòn.” Godric cười đến mức thở hổn hển. (hết hơi) =))

Salazar nhíu mày, như uy hiếp nhìn Godric.

Godric giả vờ đầu hàng, “Severus chắc cho rằng ngăn cách Harry và Black thì tốt hơn, không ngờ Harry bị Black chọc nên mới làm vậy, nhưng cậu không biết là thầy ấy không nói gì tự mình hạ quyết định rất dễ dàng làm người ta hiểu lầm sao?”

Salazar nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.

“Cho nên mình mới nói,” Godric buông tay, lập tức nhìn qua một vòng, nở nụ cười sờ sờ đầu Harry, dụ dỗ, “Harry, con nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa chú giúp con đi dạy dỗ Severus cho con hết giận nhé.”

Harry gật gật đầu, khóc nửa ngày bản thân cậu cũng mệt, khi Godric đưa nước thuốc vô mộng cho cũng nhận lấy, nhưng khi chuẩn bị uống cậu lại kéo góc áo Godric, “Cái kia…”

“Làm sao vậy?” Godric cười hỏi.

“Vẫn không nên mắng Sev…” Harry chần chờ nói.

Godric nở nụ cười, “Được được được, các chú không mắng, chỉ là nói thầy ấy, để thầy ấy về sau không được mắng con nữa.”

Harry lúc này mới chần chờ gật đầu.

Sau đó uống nước thuốc vô mộng, chậm rãi ngủ trong lòng Salazar.

“Cậu muốn làm gì?” Salazar nhìn anh hỏi.


“Đương nhiên là phải gõ đầu tên ngốc kia chứ sao.” Godric nghiêm trang chững chạc nói, “Phải biết, nếu để ý Harry, vậy thầy ấy không nên để Harry khóc như vậy. Được rồi, mình thừa nhận mục đích của thầy ấy là tốt, nhưng đối với Harry mà nói, hành vi của Severus chính là làm người ta vô cùng đau lòng.”

Anh nói xong lấy ra một tấm da dê, viết tin gửi Snape, sau đó gập tấm da dê thành một con hạc, ếm một thần chú, con hạc chậm rãi bay đi.

“Cậu biết những gì?” Salazar hỏi.

Godric vẻ mặt quái dị nhìn Salazar, “Cưng à, cậu không biết sao?”

Salazar chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu.

“A, chẳng lẽ cậu không đoán ra Severus thích Harry sao?” Godric kinh ngạc hỏi.

Salazar nhíu mày, trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói, “Mình cho rằng họ là thầy trò.”

“A đúng vậy, họ là thầy trò.” Godric nói, “Nhưng không ai quy định thầy trò không thể yêu nhau đúng không?”

“Cậu cảm thấy điều này tốt cho Harry?” Salazar nhìn đứa nhỏ ngủ say trong ngực, bỗng nhiên nghĩ đến, phản ứng của Harry về hành động của Severus có hơi lớn, “Hơn nữa Harry thằng bé…”

“Severus hẳn là vì tình huống hiện tại của Harry mới đặt điều đó trong lòng, lo lắng Harry chỉ vì ỷ lại.” Godric hừ hừ, anh rất rõ lòng dạ nhóm Slytherin, vì trước mắt anh đã có một tên, trình độ không được tự nhiên mọi Slytherin khác không đuổi kịp, nếu anh hiểu được ý của tên bạn này, đương nhiên cũng hiểu được nhóm Slytherin nhỏ đó nghĩ gì – tuy Snape thật ra cũng không nhỏ.

“Nhưng rõ ràng không phải.” Salazar vỗ vỗ lưng Harry, hít một hơi, “Harry chưa từng mất khống chế như vậy.”

Còn khóc thế này…

“Cho nên mình cảm thấy chúng ta cần phải gõ đầu Severus.”

Godric vừa nói xong, cửa đã truyền tới tiếng gõ.

“Vào đi.” Godric điều chỉnh tư thế ngồi, nói.

Trong tay Snape nắm tấm da dê, anh thở mạnh, thoạt nhìn là nhận được tấm da dê này rồi chạy ngay tới đây.

Sự thật cũng là vậy, nếu không có tấm da dê này của Godric, chỉ sợ Snape còn đang tìm Harry khắp Hogwarts kìa – Harry chạy quá nhanh, chờ Snape đuổi theo đã không thấy bóng người, nên chỉ có thể đi tìm không mục đích.


“Severus, lại đây ngồi.” Godric có ý phất phất tay.

Snape do dự trong chốc lát, ngồi đối diện họ.

“Harry vừa tới đây đã làm chúng tôi nhảy dựng.” Godric chống cằm, nói, Salazar nhìn anh một cái, quyết định không nói gì mặc người kia.

“Thưa ngài…” Snape như muốn nói gì, nhưng Godric giơ tay lên ý bảo anh yên lặng.

“Severus, tôi hiểu suy nghĩ của thầy.” Godric nói, “Gia tộc Black luôn rất khó chơi, họ cũng không phải gia tộc quang minh chính đại gì, từ thật lâu trước kia, gia tộc họ vừa mới quật khởi, tộc trưởng họ đã không e dè thừa nhận người gia tộc Black muốn làm gì sẽ làm đến cùng, dù dùng thủ đoạn âm thầm đi nữa. Mà những năm gần đây, người gia tộc Black luôn thừa hành lời này hết sức mình, nên tôi biết rõ thầy muốn để Harry không bị gia tộc Black chú ý tới. Nhưng thầy có nghĩ tới Harry sẽ nghĩ thế nào không?”

Snape nhìn thoáng qua Harry trong ngực Salazar, đối phương ngủ rất sâu, nhưng khóe mắt còn ướt làm Snape đau lòng.

Snape do dự, ngồi đối diện họ.

“Harry là một đứa trẻ mẫn cảm, thầy chưa bao giờ nghĩ thái độ gần đây của thầy đối với thằng bé khác biệt lớn với thái độ đối với Roxanne làm thằng bé đau lòng sao?”

“Tôi…” Đối mặt Godric chất vấn, Snape nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Severus, thầy thích Harry đúng không?” Godric hỏi thình lình.

Severus không do dự gật gật đầu, nếu sư tổ đã nhận ra, phủ nhận cũng không có tác dụng.

“Nhưng thầy lo Harry chỉ là ỷ lại thầy vì mất trí nhớ.” Godric nói.

Snape ngạc nhiên nhìn Godric một cái, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Haizzz, được rồi, ôi các Slytherin.” Godric bất đắc dĩ vỗ trán, “Nếu thầy lo điều này, vậy thầy không biết đó mới là ưu thế của mình ư?”

Có ý gì? Snape nghi hoặc nhìn Godric.

“Ngu ngốc.” Godric chỉ vào anh nói, “Harry ỷ lại thầy như vậy, thầy nghĩ xem, nếu thầy lợi dụng phần ỷ lại này cho tốt, phần ỷ lại này sớm hay muộn sẽ là điểm tiếp xúc tình cảm của hai người. Hay là nói thầy định đời này cũng không nói cho Harry sau đó chờ thằng bé khôi phục đi kết hôn sinh con?”