Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 35: Ellis Black

Không ai biết gia tộc Black đã bắt đầu hành động.

Sau khi Giáo Hội không còn hung hăng ngang ngược như trước, bọn họ bắt đầu nhắm vào một gia tộc khác.

“Nếu như có thể khiến họ lưỡng bại câu thương thì quá tốt.” Đây là tính toán của người gia tộc Black, cùng lúc, quyết định này giao cho người tín nhiệm, kế hoạch này đương nhiên được họ tiến hành ngay.

“Nói tới nhân số, gia tộc Black không thua gì gia tộc Slytherin, nếu không phải gia tộc họ liên tục hai đời đều là quái thai, chỉ sợ họ cũng không ngồi ở chức vị lãnh tụ phù thủy hắc ám lâu như vậy.” Lão Slytherin thủ đoạn độc ác tàn nhẫn vô cùng, là một người con gái kìm nén suy nghĩ mở rộng gia tộc, nhưng ngay khi tất cả mọi người thở ra một hơi, Slytherin nhỏ tuổi kế vị biểu hiện năng lực còn khủng bố hơn cả người trước.

Roxanne ngồi trong phòng mình, trong tay là gia phả mấy đời Slytherin và tình huống mỗi người cùng với bạn đời, mà hiện tại trọng điểm ở chỗ, lão Slytherin và tiểu tư.

Sinh mệnh phù thủy còn dài hơn so với Muggle, huống chi là phù thủy thực lực cường đại, khi lão Slytherin ‘chết’ cũng mới hơn sáu mươi tuổi, nhưng trước đó cũng không công bố ra ngoài ông ta bị tấn công ra sao. Tất cả mọi người chỉ biết, một ngày nào đó tỉnh dậy nhận được tin tức, nói tộc trưởng Slytherin đổi người, về phần lão Slytherin thế nào thì gia tộc Slytherin bên kia đưa ra một giải thích là đã chết, không ai tin tưởng.

“Nếu Slytherin đã làm gì đó, có thể giấu người ở đâu chăng?” Roxanne dùng tay đốt tên lão Slytherin, “Nhưng, dù ông ta ở đâu, chỉ cần chúng ta nắm chặt thời cơ cho Slytheirn một kích trí mạng, vậy thì dù có giấu người ở chỗ tối cũng không có tác dụng gì.”

“Tiểu thư Roxanne.” Có người bên ngoài gõ cửa.

“Vào đi.” Roxanne lạnh giọng nói.


Cửa bị đẩy ra, có người cúi đầu đi đến.

“Tên phế vật kia đã tới Hogwarts rồi?” Roxanne hỏi.

“Dạ.” Người tới cung kính trả lời, “Mặt khác, gia tộc Prince gửi thư, nói là đồng ý để bậc thầy độc dược gia tộc đảm nhiệm là đạo sư của tiểu thiếu gia.”

“A?” Roxanne cao ngạo nhướng đôi lông mày tinh tế, “Người gia tộc Prince có nói là ai đảm nhiệm đạo sư tên phế vật kia không? Tuy đó là một phế vật nhưng dù gì cũng là người gia tộc chúng ta, hy vọng gia tộc Prince đừng để chúng ta thất vọng.”

“Đại tiểu thư, là con thứ ba gia chủ Prince, Gelanne Prince.”

“Ngươi nói cái gì?” Roxanne có chút giật mình, đôi mắt màu vàng của cô ta trừng lớn hơn cả thường ngày, “Gelanne Prince?”

Gelanne Prince, con trai nhỏ của gia chủ Prince, năm ấy hai mươi hai tuổi, nhưng thành tựu của anh ta trên độc dược thậm chí còn vượt qua cả hai vị anh trai trước của mình, nếu không phải Gelanne Prince thích đi du lịch chung quanh mà còn không quan tâm tới sự vụ gia tộc, vậy gia chủ tiếp theo chắc chắn thuộc về anh ta.

Prince để người con thứ ba, quanh năm suốt tháng không tụ tập ở trong đám quý tộc xuất hiện mấy lần nhưng địa vị gia tộc thậm chí toàn bộ giới pháp thuật tuyệt đối không thấp, làm đạo sư tên phế vật kia…

“Đúng vậy, trong hồi âm của gia tộc Prince nói rằng, chờ tiểu thiếu gia rảnh rỗi, là có thể đi tới gia tộc Prince ký kết khế ước, trước sang năm, Gelanne Prince vẫn ở trong gia tộc.”

“Nói chuyện này cho chú.” Roxanne giận tái mặt, âm trầm nói.

“Dạ!” Người tới cong thắt lưng, sau đó lui ra ngoài, suốt trong quá trình gã đều không ngẩng đầu, vì gã lo lắng người trước mắt thấy gã sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi.


Toàn bộ gia tộc Balck, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn chính là tộc trưởng và đại thiếu gia, nhưng tàn nhẫn nhất cũng điên cuồng nhất lại là cô gái trước mắt thoạt nhìn có vẻ thanh lịch cao quý này. Gã đã từng thấy cảnh tượng cô ta phạt người dưới và giết hại Muggle, cô ta hưởng thụ khoái cảm mà giết chóc mang lại, thưởng thức tiếng kêu sợ hãi mà tổ hợp thành nhạc khúc, toàn bộ gia tộc, không có ai không sợ người này.

“Gia tộc Prince lại tìm con thứ ba hàng năm đều ra ngoài… trong lòng gia chủ Prince này, tột cùng là đang tính toán cái gì…” Roxanne nhẹ nhàng nỉ non.

Nếu tên phế vật kia học không tốt, chẳng phải ném mặt mũi của họ đi sao?

Dù tên phế vật này chẳng qua chỉ là một thủ đoạn gia tộc họ lấy để kiềm chế gia tộc Prince, nhưng nếu không học tốt, người gia tộc Prince quả thật có quyền lợi yêu cầu giải trừ khế ước học đồ. Đó chính là một nỗi nhục với bản thân học đồ, mà cũng là vũ nhục với bản thân gia tộc, nhưng gia tộc Prince lại vô cùng nghiêm túc trên lĩnh vực độc dược…

“Tên nhóc kia tốt nhất làm tốt cho ta, nếu không…”

***

Harry mới làm quen một người bạn mới, đó là một học trò Slytherin năm nhất.

“Ellis, em thật là giỏi.” Harry nhìn thay đổi trong vạc, nhìn Ellis nói.

“Đàn anh…” Ellis đỏ mặt, có hơi hoảng sợ nhìn cậu.

“Sev luôn nói anh làm độc dược không tốt, thay đổi màu sắc độc dược anh không biết làm thế nào.” Harry gãi gãi tóc mình, có hơi ngại ngùng nói.

“Anh cũng rất giỏi, nghe nói anh đã học thuộc lòng ‘Độc dược cao cấp nhất’ rồi, hơn nữa anh có thể phân biệt được công dụng ẩn của nhiều loại độc dược, không như em, ngay cả đá trường bạch và đá ánh trăng em đều không phân rõ được,” Ellis nói.

“Nhưng lại không biết dùng.” Harry không hề để ý lộ ra tình trạng thực sự của mình, cậu buồn rầu nói, “Vẫn là Ellis giỏi hơn, nếu anh cũng có thể cắt những dược liệu tốt như vậy thì Sev sẽ không khó chịu mỗi lần thấy anh độc dược như ngược đãi chúng tàn nhẫn lắm vậy.”


“Giáo sư Snape.. chỉ là hy vọng anh có thể học giỏi độc dược nhanh thôi.” Ellis không biết dùng lý do nào an ủi cậu.

“Thôi, Ellis độc dược giỏi như vậy, ba mẹ Ellis chắc chắn sẽ rất thích Ellis rồi?” Harry cười nói.

Nụ cười hiền hòa của Ellis biến mất, trong con ngươi màu đen có chút đau thương.

“Em cũng rất hy vọng, họ có thể thích em.”

Harry nghiêng đầu, “Làm sao vậy?” Ellis lắc lắc đầu, vứt sự sợ hãi và lo lắng trong lòng đi, “Không có gì, không phải anh không nắm giữ quy luật độc dược thay đổi sao? Em có thể dạy cho anh.”

“Thật vậy sao?” Harry vui mừng nhìn cậu nhóc, “Anh muốn học anh muốn học, sau khi trở về anh sẽ cho Sev một bất ngờ.”

“Được!” Ellis nhẹ nhàng nở nụ cười.

Chưa từng có ai đối xử với cậu tốt như vậy, dù là mẹ mình chẳng qua cũng muốn lợi dụng cậu để lấy địa vị sinh tồn trong gia tộc, mà ba cậu và cả những người gọi là anh chị, chẳng qua lại lấy cậu ra để mượn sức gia tộc khác.

Chưa từng có ai, có thể cho cậu nụ cười xinh đẹp và sáng sủa như thế.

Nếu… nếu về sau em không trở thành vật hy sinh của gia tộc, nếu về sau em có thể mạnh lên, em nhất định sẽ bảo vệ anh. Vì anh rất đơn thuần, rất dễ bị lừa.

Trong phòng học hai người hết sức chăm chú, mà ba người bên ngoài nhìn họ mà suy nghĩ. Dyers lôi kéo quần áo người bên cạnh, người nọ hiểu ý gật gật đầu, đi theo anh rời đi, để lại một bóng màu đen ở cửa tiếp tục nhìn người trong phòng học.


Snape nhìn người bên trong, nhất thời, không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.

Tuy Harry tìm được bạn mới, tuy thời gian Harry ở bên cạnh mình càng ngày càng ít, nhưng trọng tâm sinh hoạt của Harry vẫn không rời đi, anh… vẫn là trọng tâm sống của cậu. Xem đối thoại của cậu và Ellis sẽ biết, người kia vì có thể làm mình khích lệ mà luôn luôn buồn rầu, mà khi Ellis đề nghị muốn dạy cậu bí quyết lại hết sức chăm chú nghe.

Chỉ vì ‘sau khi trở về cho Sev một bất ngờ’! Khóe miệng Snape không tự giác cong lên.

Anh biết mình có thể dạy Harry ở nhiều khía cạnh, như pháp thuật hắc ám, như lễ nghi, như rất nhiều rất nhiều khác, nhưng anh lại không dạy độc dược. Anh đã quen hình thức giảng bài bình thường, mà khi anh thấy độc dược bị điều chế sai sẽ cảm thấy tức giận – phản ứng theo bản năng của bậc thầy độc dược với độc dược bị ‘phá hỏng’ – cho nên khi đụng tới thao tác thực tế kiên nhẫn của anh sẽ giảm hơn bình thường.

Mà Harry sợ nhất là Severus thay đổi sắc mặt. Snape thay đổi sắc mặt, cậu sẽ sợ hãi, sau đó lại càng không thể tập trung chú ý.

Thường xuyên lặp lại, thao tác độc dược của Harry đã ở một trình độ, không thể nâng lên. Dù tri thức về độc dược của Harry có thể so với bậc thầy độc dược nhưng thao tác thực tiễn cũng chỉ có thể coi như cấp bậc sơ cấp thôi. Hiện tại thật vất vả có người dạy cậu, Snape đương nhiên vui  lòng. Nhưng trong lòng cũng thoáng mất mát. Rõ ràng độc dược mới là thế mạnh của mình, nhưng anh không có cách nào dạy Harry được.

***

Bên hồ Đen.

“Thế nào?” Dyers nhìn người bên cạnh hỏi.

“Người gia tộc Black không nói sai, đứa bé này quả thật rất có thiên phú.” Gelanne Prince dựa vào gốc đại thụ, không hề để ý nói, “Nhưng tính tình người này lại rất yếu đuối, thật không thể tin được cậu bé là người của gia tộc Black.”

“Mẹ cậu bé vốn là một tình nhân, vì mang thai mới được phép tiến vào gia tộc Black,” Ở thời đại này, mỗi một phù thủy nhỏ đều vô cùng quan trọng. “Nhưng phu nhân Black cũng không thích họ, khi mẹ cậu bé sinh thì làm chút gì đó, hại mẹ cậu bé thành Squib, mà sau khi Ellis sinh ra suýt nữa thì tử vong, trước bốn tuổi vẫn luôn yếu đuối nhiều bệnh. Nếu không phải từ nhỏ cậu bé biểu hiện ra thiên phú độc dược rất cao thì chỉ sợ cậu bé đã bị gia tộc từ bỏ rồi.” Những điều  này là tin tức anh lấy được từ bên ba.

Gelanne nhíu mày.


Vì bản thân anh đã được hai anh trai phía trên che chở và cha mẹ cưng chiều, nên cảm thấy cực kỳ bất mãn khi gia chủ Black lại mặc kệ con mình thậm chí suýt nữa vứt bỏ đứa bé này.

“Gia tộc Black ‘không cần phế vật’, nếu không phải Ellis ‘còn có chỗ dùng’, cậu bé và mẹ đã sớm bị đuổi đi, mà mẹ cậu bé hiện biến thành Squib, chỉ có thể dựa vào con mình, nên cực kỳ nghiêm khắc với Ellis, đánh chửi là chuyện thường, dần dà, khiến tính cách Ellis trở nên yếu đuối.” Dyers nói.

“Hừ, một đám điên.” Gelanne hừ lạnh nói.