Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 23: Cái tên bị che khuất

Ngàn năm sau:

Vì Harry mất tích khiến Dumbledore sốt ruột tìm kiếm cậu, làm trong khoảng thời gian này hương vị ngọt ngấy trong phòng hiệu trưởng phai nhạt không ít.

Lúc này phòng làm việc của hiệu trưởng không có người, chỉ có ánh nến đang chợt lóe chợt tối. Cửa sổ phòng làm việc đột nhiên mở ra, Fawkes đang ngủ bị bừng tỉnh, nó trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, dường như đang đề phòng cái gì đó.

Một tiếng nhạc du dương truyền đến, Fawkes giật giật cánh mình. Nó dường như muốn bay lên, nhưng cuối cùng vẫn không làm.

Tiếng nhạc du dương càng ngày càng gần, Fawkes cũng hé miệng kêu một tiếng, rồi nó cũng bắt đầu ‘hát’, dường như đang phụ họa khúc nhạc ngày càng gần kia.

Một luồng sáng đỏ chợt lóe ngoài cửa sổ, một con phượng hoàng nhỏ hơn nhiều so với Fawkes nhưng rực rỡ hơn nhiều bay vào, khúc nhạc dễ nghe vừa nãy là do nó hót.

Fawkes cũng bay lên, cùng đối phương bay một vòng lại về tới vị trí của mình.

Con phượng hoàng xinh đẹp kia vờn một vòng trước bàn Dumbledore, luồng sáng vàng kim bao phủ toàn bộ mặt bàn, chờ luồng sáng tản đi, nó sung sướng kêu một tiếng rồi bay đi.

Fawkes ngâm nga một tiếng, dường như đang vui vẻ chào nó, sau đó lại vùi đầu dưới cánh mình tiếp tục giấc ngủ vừa rồi.


Cũng không lâu sau, lò sưởi bốc lên một ngọn lửa, Dumbledore xuất hiện ở trong.

Cụ vẻ mặt nặng nề đi ra, vỗ vỗ áo chùng của mình. Theo việc Umbridge bị nhóm cha mẹ tức giận vứt ra khỏi Hogwarts, tình huống Hogwarts cũng không nguy hiểm như trước kia, dù Floo vẫn bị theo dõi nhưng cụ đi về từ mạng floo công cộng ở Hẻm Xéo cũng không phải lo lắng bại lộ quảng trường Grimmauld.

Cụ vừa mới đi gặp Sirius.

‘Nhật báo Tiên tri’ cuối cùng vẫn đưa tin chuyện Harry mất tích, Sirius luôn luôn có cách tìm được báo chí từ nơi khác, cho nên đương nhiên anh thấy được chuyện Harry mất tích ở Anh.

Dumbledore lại cam đoan với Sirrius rằng Harry không có bất cứ chuyện gì, tuy cụ cũng không biết vì sao Harry lại mất tích ở Rừng Cấm nhưng nếu Snape đi theo cậu thì chắc sẽ không có vấn đề gì.

Tuy Snape cũng mất tích theo Harry làm Sirius nhảy dựng, lại tỏ vẻ mình không tin thiếu niên này khi là kẻ thù một mất một còn của James hiện là một tên đầy dầu đang làm giáo sư thích gây rắc rối cho Harry. Anh tỏ vẻ chính mình lo lắng vốn Harry không có chuyện gì nhưng chính vì có Snape bên cạnh Harry nên Harry mới có khả năng xảy ra chuyện, nên cả ngày anh rống to muốn đi tìm Harry.

Đương nhiên, Dumbledore không thể để anh ra ngoài, nên cụ không thể không nghĩ chút biện pháp an ủi Sirius để anh kiên nhẫn chờ đợi.

Mà, thời gian Harry mất tích càng lâu thì kiên nhẫn của Sirrius cũng càng ít.

Dumbledore có hơi mệt mỏi ngồi lên ghế, gần đây cụ vừa cần đi tìm Harry cũng cần chú ý động tĩnh của Voldemort, dường như Voldemort cũng biết Harry mất tích nên lực chú ý hắn đặt bên Cục Thần Bí không nhiều như trước, xem ra hắn cũng biết thứ kia cần được Harry lấy.

Đang suy xét chuyện tình gần đây khóe mắt Dumbledpre thoáng thấy cái gì, cụ đột nhiên ngưng mắt lại.

“Đây là…” Cụ cau mày nhìn tấm da dê không biết khi nào bị mở ra, để nó ở trước mặt mình nhìn xem.


Đây là danh sách học trò cùng năm với Harry, không biết đã mở ra từ lúc nào.

Dumbledore nhìn tên trên đó, nhanh chóng cụ chú ý được cái tên không biết bị cái gì làm mờ đi.

Nó không giống như bị nước trôi qua làm mơ hồ, mà như bị cái gì che đi, dường như bị thần chú lẫn lộn làm người ta không thấy rõ tên mặt trên.

Dumbledore lật lật danh sách, kinh ngạc phát hiện tên bị che khuất đó là của Harry. Tên của Harry bị che đi, là ai có năng lực chạm vào danh sách học trò chứ?

Hơn nữa…

“Fawkes,” Cụ khẽ kêu Fawkes, “Có ai vừa mới tới sao?”

Fawkes mở to mắt, kêu một tiếng, rồi lại chôn đầu mình vào cánh không phản ứng, rõ ràng nó không muốn nói cho Dumbledore ai vừa tới.

Fawkes đang giúp người che tên của Harry? Dumbledore nhìn Fawkes, lại nhìn danh sách trên bàn, dần dần suy nghĩ sâu xa.

Danh sách học trò Hogwarts có thể đưa ra rất nhiều tin tức phản hồi cho lão nhân này, ít ra từ khi Harry biến mất tới nay, cụ vẫn luôn có thể từ danh sách này biết Harry không có chuyện gì, ít ra cũng không vì hiện tượng bất ngờ mà chết hay biến thành Squib, nhưng hiện tại tên này bị che khuất, như vậy họ làm sao có thể xác nhận Harry an toàn đây?

Nhìn cái tên bị mơ hồ, Dumbledore hít thật sâu.

***


Ngàn năm trước.

Cuộc thi cuối kỳ Hogwarts thuận lợi kết thúc, Harry nhập học là vì nhận được khế ước kia nên cậu không đi thi thử cuối kỳ cũng không sao, Salazar bọn họ có biện pháp để khế ước tiếp tục.

Một khoảng thời gian cuối cùng của kỳ học này Harry đều trải qua bên cạnh Snape, từ thời kỳ trước hoảng sợ không ổn định đến thời kỳ sau đó cũng không rời một tấc, dù là thời kỳ nào thì Snape đều bị cậu làm không dám đi lên lớp.

Giai đoạn trước là vì Harry cực sợ hãi hoàn cảnh chung quanh, chỉ cần tỉnh lại không thấy anh sẽ kích động không thôi, thường thường chờ Snape trở về thì trình độ nhẹ một chút là rụt đến một góc phòng run rẩy nức nở, trình độ nặng thì pháp lực bạo động. lúc này dù Snape trở lại cũng phải tốn một thời gian mới có thể khiến Harry nhận ra anh.

Tới giai đoạn sau, Harry gần như là không thể rời khỏi anh, dù là lúc đi ngủ tay cũng ôm chặt tay Snape không bỏ ra.

Cậu không thể chịu được Snape cách mình quá xa.

Trong lúc cảm xúc và cả lý trí Harry đều xảy ra vấn đề, Snape không dám rời khỏi cậu, may mắn chính là Godric ‘hết bận’, đồng ý lên lớp lại nên đương nhiên Snape cũng vui vẻ thoải mái trả lại nhiệm vụ dạy học cho Godric.

Godric nhìn nhìn bài thi Snape đã chuẩn bị xong rồi hào phóng phũ tay, cuốn đi bài tập trên mặt bàn Snape sau đó tiêu sái rời đi.

Sau đó, Snape cũng rảnh rang hơn, cũng bắt đầu dốc lòng chăm sóc Harry Potter thoái hóa thành động vật. Có thể nói chỉ cần Snape ở cạnh Harry thì trên cơ bản cậu đều yên lặng, khi hai người cạnh nhau thì hầu hết là Snape cầm một quyển sách độc dược đọc còn Harry ở bên cạnh nghe.

Đương nhiên Harry không hiểu lắm Snape đọc những gì, nhưng cũng không gây khó khăn khi cậu thích nghe giọng nói của Snape. Giọng nói nhẹ nhàng, từ tính kia mỗi lúc đều có thể làm cảm xúc Harry yên ổn, chỉ cần Snape bắt đầu cầm sách độc dược đọc nội dung bên trong, Harry sẽ tới bên cạnh Snape, yên lặng nghe. Rồi sau một lát yên lặng ngẩn người hoặc dần dần ngủ.

Nói tiếp cũng buồn cười, lúc nhỏ Harry vẫn luôn vì mệt mỏi làm việc nhà, rồi vào tủ bát đã ngã đầu liền ngủ, sách báo đọc trước khi ngủ gì đó hoàn toàn không làm cậu thoải mái hơn. Nhưng cho đến khi cậu mười lăm tuổi, lại tiếp xúc tới cái gọi là ‘câu chuyện’ trước khi ngủ. Nhất là câu chuyện trước khi ngủ khác hẳn với đứa trẻ bình thường. Có lẽ, cũng chỉ có Snape mới có thể đưa phương pháp độc dược trở thành câu chuyện trước khi ngủ mà đọc thôi.


Rồi, khi Harry khôi phục ký ức, mỗi khi nhớ tới chuyện này đề trêu chọc Snape đơn điệu, “Ngoại trừ độc dược, anh còn có thể đọc thứ khác cho em nghe sao?”

Mà mỗi lúc này, Snape chỉ thản nhiên liếc cậu một cái nói, “Không thích?”

Harry sẽ lập tức nhảy dựng lên, “Thích, ai nói em không thích, Sev, đọc một lần cho em nghe đi…”

Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, Harry đều thích giọng của Snape. Dù trước sau như một cậu không hiểu được Snape đọc cái gì.

Đợi sau khi cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, Snape đã bắt đầu thử dẫn Harry ra ngoài. Dù đối mặt với thế giới bên ngoài vẫn hoảng sợ, dù Harry còn né sau anh nhìn người khác chào hỏi mình nhưng ít nhất cậu cũng đã không run rẩy như trước nữa.

Cuối kỳ cũng chính là lúc nóng nhất mùa hè, nhưng chiều tối vẫn se lạnh, mỗi khi đến lúc này, Snape sẽ dẫn Harry tới cạnh Rừng Cấm đi dạo để Harry thả lỏng một chút.

Khi gặp được một ít học trò vì thi xong khó được thả lỏng, Harry sẽ sợ hãi trốn sau Snape, rồi tò mò thăm dò ló ra. Các học trò biết tình huống hiện tại của Harry không hề tốt cho nên rất hiểu được Harry xa lạ, mỗi lúc đó, bọn họ sẽ thân thiết chào hỏi Harry rồi cũng không để ý Harry tránh né mà cười rời khỏi.

Cho tới sau khi nghỉ hè, Harry vẫn không thể nào lên tiếng, nếu không phải Rowena giúp Harry kiểm tra một lần sau khi cậu ngủ say, xác nhận Harry không phải bị hỏng dây thanh, về sau vẫn có thể nói chuyện, Snape chỉ sợ cũng không bình tĩnh được như bây giờ.

Vài ngày sau, các học trò đều trở về nhà, Hogwarts luôn luôn ồn ào lúc này yên tĩnh lại, vì tình huống Harry không thích hợp để đi nơi khác cho nên Salazar tiếp tục sắp xếp cậu và Snape ở trong Hogwarts.

Đương nhiên, trước đó Adopher truyền tới tin tức, gia tộc Potter đã chỉnh lý xong, tháng tám hoan nghênh họ tới làm khách, đồng thời tỏ vẻ quan tâm tới tình huống của Harry, mà còn từng đề nghị muốn tới xem Harry.

Nhưng Snape từ chối. Anh trình bày tình huống của Harry lúc này, mà còn rất chân thành nói tình huống lúc này của Harry không tiện làm phiền.


Adopher cũng không ép buộc, chỉ là nói tới biệt thự Potter luôn luôn hoan nghênh Harry.

Trong khoảng thời gian này Snape vẫn luôn ở cạnh Harry, anh biết rõ tình huống đang dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng nếu muốn Harry mở miệng nói chuyện thì còn cần một ít thời gian.

Anh không hy vọng xa vờ Harry có thể tốt lên trong lúc này, anh chỉ cần đừng thêm rắc rối gì thì mới tốt.