Lưu Công Kỳ Án

Hồi 21

Lại nói chuyện người ngồi phía nam sợ hãi đứng bật dậy, trả tiền rượu, lôi tên quỷ háo sắc kia ra khỏi tiệm rượu.

Lưu đại nhân ngồi bên này uống rượu, nghe lỏm được câu chuyện này, trong lòng thầm nghĩ. Đó là am ni cô, tại sao lại có con gái tại gia ở trong đó? Hay là cô ta đi tu nhưng vẫn để tóc? Người khi nãy tại sao lại nói đầu người chết bị vứt dưới giếng giống đầu cô gái trong am Liên Hoa? Nghĩ kỹ lại, xem ra chỉ là lời nói xằng. Nếu người trong am Liên Hoa giết cô ta nhất định họ phải vùi lấp thi thể đi, hà cớ gì lại đem đầu cô ta ném xuống giếng? Hơn nữa, nếu muốn giá họa cho người khác, tại sao lại đi ném đầu người xuống giếng công cộng. Tên ác đồ này hành sự đúng là rất quái lạ! Lời người khi nãy nói, ta không thể không tin, nhưng cũng không thể tin toàn bộ. Lúc này hãy còn sớm, sao ta không tới am Liên Hoa nghe ngóng động tĩnh ra sao rồi sẽ tùy cơ hành sự.

Đại nhân nghĩ xong, đứng dậy, trả tiền rượu, khoác hòm thuốc lên vai, rời khỏi quán rượu, nhắm hướng người kia nói, sải bước tiến lên.

Lưu đại nhân vừa đi vừa cao giọng rao hàng:

- Kính thưa bà con, xin hãy nghe đây: Thứ tôi bán toàn là diệu dược, linh đơn, không hề giả, chuyên trị các chứng bệnh quái tật lạ.

Đại nhân đã hóa trang thành người bán thuốc, rao hàng ra rả, lại rao tiếp:

- Chuyên trị tất các chứng bệnh như trúng độc, phù nề, trẻ em kém ăn xanh xao vàng vọt, bị ngã, bị đánh gãy xương đứt gân, các chứng nội, ngoại thương, những bệnh này đều có thể chữa khỏi, danh tiếng lẫy lừng chốn Bắc Kinh đây!

Lưu đại nhân miệng rao hàng, chân tiến lên, chợt thấy phía bắc đường có một cô gái đứng trước cửa, đưa tay vẫy tiên sinh, nói:

- Mau tới đây, ông hãy tới khám bệnh, chửa cho đại lang nhà tôi.

Đại nhân nghe gọi, ngoảnh mặt qua xem, thấy cô gái vô cùng xấu xí. Bộ mặt lừa đen sì trét đầy phấn, trông chẳng khác gì một trái bí đao bám tuyết. Tóc trên đầu vàng óng như kim tuyến, từng lọn, từng lọn xòa xuống bên tai. Cái miệng anh đào to như mõm trâu bê bết son đỏ lòm như vừa ăn tiết canh vậy. Lúc nói năng, để lộ ra bộ răng bàn cuốc vàng khè. Trên mình mặc bộ đồ chèn bằng vải thô màu lam, ngoài khoác áo dài tay áo rộng viền, mặc chiếc quần hồng còn khá mới. Nhìn xuống nữa, thấy đôi gót sen rộng tới nửa xích, vòng eo rộng hai ôm, xem ra, chẳng chóng thì chầy cũng phải chịu cảnh chồng chê, chồng bỏ đi với người khác. Cô ta tuổi độ ba mươi, nghe giọng điệu ra chiều cố làm vẻ đài các - Trên đời này thực hiếm có người như cô ta. Thực đúng là mẹ của Trư Bát Giới.

Lưu đại nhân vội nói:

- Nương tử gọi tôi ư? Có điều chi chỉ bảo vậy?

Xú phụ nghe đại nhân hỏi vậy, vội nói:

- Tiên sinh, ông biết cầu cúng không vậy?

Lưu đại nhân nghe hỏi vậy, liền nói:

- Tôi biết cả trảm quái tróc yêu, việc cầu cúng chỉ là chuyện nhỏ sao lại không biết?

Xú phụ nghe vậy, bèn nói:

- Đã vậy mời tiên sinh hãy vào trong ngồi đã.

Đại nhân nói:

- Mời nương tử đi trước.

Xú phụ dẫn đại nhân vào trong phòng, bỏ hòm thuốc xuống, sau đó ngồi lên ghế tựa.

Đại nhân chăm chú quan sát, chỉ thấy trên giường có một người đang nằm, tuổi độ ba tư, ba nhăm, lại thấy người ấy lầm bầm trong miệng nhưng không rõ đang nói câu gì. Đại nhân đang nghe ngóng động tĩnh. chợt nghe thấy xú phụ nói:

- Tiên sinh, người đang nằm trên giường kia chính là chồng tôi. Đột nhiên mắc phải chứng bệnh lạ, chỉ nằm bẹp trên giường, lẩm bẩm nói một mình nhưng chẳng thể nghe rõ là nói cái gì. Hỏi anh ta, anh ta cũng không biết. Theo tôi thấy, hình như anh ấy gặp phải chuyện gì đó. Vì vậy tôi mới mời tiên sinh vào đây khám xem anh ấy mắc chứng gì. Nếu chữa khỏi bệnh cho chồng tôi, tôi xin hậu tạ, quyết không dám nữa lời.

Đại nhân nghe vậy, nói:

- Nương tử, nếu vậy, xin hãy lật bỏ chăn của lệnh phu ra cho tôi xem bệnh, phải vậy mới khám kỹ được.

Xú phụ nghe vậy, không dám chậm trễ, đứng bật dậy, sải gót sen rộng tới nửa xích tới bên giường chồng nằm, dừng lại, đưa tay ra lật tấm chăn lên, nói:

- Mời tiên sinh khám bệnh.

Lưu đại nhân nghe vậy, đứng lên, tới bên giường bệnh chú tâm quan sát. Lưu đại nhân chăm chú quan sát người nằm trên giường bệnh, thấy người ấy tuổi độ tam tuần, trên cầm lưa thưa vài sợi râu cứng như thép, mũi diều hâu, mắt chuột, hai bên má không có thịt nhưng cái cằm lại bạnh ra, đầu ngắn, trán hẹp, gương mặt võ vàng nổi gân xanh. Đại nhân quan sát xong, trong lòng đã rõ phần nào, nghĩ thầm:

- Đúng là tướng tá của loại tặc tử xấu xa.

Lại nghe hắn lẩm bẩm trong mồm tự nói một mình, câu nào câu nấy chẳng ra đầu ra đuôi, nghe không hiểu gì cả. Đại nhân thấy vậy, quay sang phía xú phụ, nói:

- Bệnh tình của lệnh phu rất nghiêm trọng, theo tôi, đây là dấu hiệu của chuyện bị oan hồn quấy nhiễu không tha.

Vừa nghe đại nhân nói vậy, xú phụ đã sợ đến vàng cả mặt.

Lưu đại nhân thấy vậy, trong lòng đã thấu hiểu hết tám, chín phần, lại cố ý dùng lời dọa nạt, nói:

- Xin nương tử hãy nghe cho rõ: Nếu không sớm trừ bỏ con tà này, chỉ e nửa đêm canh ba nó lại hiện lên quấy nhiễu.

Xú phụ nghe vậy sợ mất mật, run cầm cập, nói:

- Tiên sinh đã nhận ra, xin hãy mau mau thi triển phép thuật, đuổi oan hồn ấy đi cho. Nếu chồng tôi khỏi bệnh, tôi xin hậu tạ tiên sinh hai lạng bạc.

Lưu đại nhân nghe cô ta nói vậy, liền nói:

- Nương tử, nếu đã vậy, hãy mau đi mua một tờ giấy vàng để viết sớ, một cây bút mới, hai thỏi chu sa, bạch cập một miếng để ta vẽ mấy đạo bùa, đuổi con quỷ đi, tất chồng nàng sẽ khỏi bệnh.

Xú phụ nghe Lưu đại nhân khoác lác như vậy, không dám chậm trễ, vội chạy sang nhờ đứa con hàng sớm tên là Trường Trụ Nhi đi mua hộ. Chỉ một lúc sau, thằng bé đã mang về đủ hết những thứ đại nhân yêu cầu, đem thẳng vào phòng của xú phụ, kể rõ giá cả từng món một rồi mới đi về. Xú phụ trao hết những thứ ấy cho Lưu đại nhân. Lưu đại nhân nhận lấy, đặt cả lên mặt bàn cạnh đó, nói:

- Nương tử, có dao rọc giấy không? Cho mượn một con.

Xú phụ nghe vậy, vội chạy vào căn phòng phía tây, lấy ra một con dao nhọn, dâng cho đại nhân. Đại nhân đón lấy, xem qua, thấy lưỡi dao quả vẫn còn dùng được. Thấy vỏ dao chạm hình vẩy cá, chuôi dao bằng gỗ tốt. Chăm chú quan sát con dao, thấy trên thân dao có khắc ba chữ “Trường Bảo Ký". Đại nhân thấy vậy bất giác trong lòng thầm rúng động, trầm ngâm một hồi, trong lòng thầm nghĩ: Hôm qua vớt được xác tử thi trong giếng bên cạnh miếu thành hoàng, trên tay nạn nhân xăm hai hàng chữ, bên trái là "Nhất niên trường cát khánh”, bên phải là "Tứ quý bảo bình an", trích mỗi câu ra một chữ, chẳng phải thành từ “Trường Bảo" là gì? Đại nhân càng nghĩ càng thấy phải, lại nghĩ: "Nạn nhân dưới giếng, nhất định là do tên ác đồ này hại chết". Nghĩ xong, biết vụ án này bắt đầu có manh mối, có thể bắt đầu từ đây. Lưu đại nhân dùng dao rọc giấy, lại nói:

- Xin nương tử hãy nghe cho rõ. Xin hãy nói tên họ của lệnh phu ra để tôi còn viết lên trên bùa. Đuổi oan quỷ, trừ bỏ loài tà để gia đình lại được yên vui.

Xú phụ không đoán nổi ý của Lưu Đại nhân, quả đúng là Lưu đại nhân lắm mưu nhiều mẹo. Đại nhân làm vậy cũng chỉ vì muốn biết rõ danh tánh của hung đồ, tiện cho việc sau này phán xét chân giả. Xú phụ không hiểu ý này, đưa mắt nhìn Lưu đại nhân, nói:

- Chồng nô gia họ Lý, bày vai thứ tư, ngoại hiệu là Phá Miếu. Nô gia họ Điêu, người Bắc Đồn.

Đại nhân nghe vậy, cầm bút trong tay, chấm đẫm mực chu sa, vung múa trên tấm giấy vàng. Đại nhân vốn chẳng biết tý gì về bùa chú, nhưng đã giả làm đạo sĩ tất phải giả nốt khoản này cho đủ bộ. Cây bút trong tay múa vung lên, cũng chẳng biết là khấn thần gì. Lưu đại nhân vẽ xong, gác bút, mắt nhìn Điêu thị, nói:

- Treo đạo bùa này ngoài cổng, oan quỷ sẽ không dám vào nhà quấy nhiễu nữa.

Xú phụ nghe vậy đưa tay ra, đón lấy, quả nhiên đem ra dán trước cổng. Lưu đại nhân lại nói:

- Nương tử hãy nghe ta nói đây: Ta sẽ niệm một bài chú giải oan, đuổi con quỷ này, không cho nó tới gần cửa. Nếu chồng nàng khỏi bệnh, an vui, thì sớm ngày mai bảo anh ta tới miếu thành Hoàng mà tạ ân, thắp hương, dập đầu, khai rõ danh tính. Nếu không nghe lời ta, oan quỷ sẽ lại tới phá, tính mệnh khó bảo toàn.

Điêu thị ứng tiếng, nói:

- Biết rồi, tôi sao dám không nghe lời phải của tiên sinh?

Lưu đại nhân nói xong, không chậm trễ, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm khấn thần. Tay bấm quyết, đứng lên nền đất, mắt chăm chú nhìn ác tặc Lý Tứ, miệng lầm bầm khấn khứa chỉ nghe thấy lẩm bẩm một hồi, chẳng rõ câu nào với câu nào. Thực ra đại nhân đang khấn:

- Bản phủ rời nha môn đi vi hành, cũng chỉ vì trong giếng có đầu người mà không thấy thi thể, và thêm một xác người không rõ nguồn gốc. Cao tổng đốc muốn lấy việc công báo thù riêng nên gây khó dễ cho ta. Lưu mỗ đã làm người phán xét công bằng cho dân, lẽ nào dám để oan cho người vô tội? Nếu quả thực ngươi là kẻ bị chúng hại chết, tất phải nghe theo lời ta, tạm tha cho chúng, chớ nên quấy nhiễu, để bản phủ còn có thể bắt chúng lên công đường, giúp ngươi báo thù rửa hận. Bản phủ sẽ bảo người nhà ngươi chôn cất, lập bia mộ cho ngươi đàng hoàng.

Đại nhân khấn xong, vỗ hai tay vào nhau cái "bốp", lại tát vào mặt Lý Tứ một cái thực mạnh. Quả nhiên, oan hồn biến đi đằng nào mất. Kẻ ác lồm cồm ngồi dậy, nói:

- Mình ơi, mau đi đóng cửa lại.

Chỉ thấy ác đô Lý Tứ bị Lưu đại nhân tát cho một cái thực mạnh, bật ngồi trở dậy, ngây người ra, nói:

- Mình ơi, mau đi đóng cổng lại, đừng để hắn vào.

Chợt ngẩng đầu lên, thấy Lưu đại nhân đang ngồi trên ghế tựa kẻ ác không biết là ai, hướng mắt nhìn Điêu thị, nói:

- Mình à, người ngồi trên ghế tựa kia từ đâu tới? Ông ta tới nhà ta làm gì?

Điêu thị nghe hỏi vậy, vội kể lại đầu đuôi một lượt cho chồng nghe. Ác đồ nghe xong, lúc này mới rõ, trong lòng thầm nghĩ:

- Thủ đoạn giỏi lắm.

Rồi lại quay sang nói với Điêu thị:

- Nếu vậy, trong chiếc rương trong phòng vẫn còn năm trăm tiền, hãy đem ra đây biếu vị tiên sinh này để ông ta mua thức ăn.

Điêu thị nghe vậy, nói:

- Thiếp đã nói với ông ta từ trước, nếu chữa khỏi bệnh cho chàng, sẽ biếu tiên sinh hai lạng bạc.

Tặc nhân Lý Tứ nghe vợ nói vậy, cảm thấy khó xử: Nếu không mang tiền ra, e không được. Nếu lấy tiền ra, hai lạng bạc trắng phau phau để người ta cầm đi, qua là đau lòng lắm.

Tên ác đồ này vốn coi tiền bạc hơn cả tính mạng, lúc này, đôi mày chổi xể của hắn khẽ nheo lại, chợt nảy ra một kế, mắt nhìn Lưu đại nhân, nói:

- Tiên sinh, tôi có câu này muốn bàn với ông, không biết ông có chịu nghe không?

Đại nhân nghe vậy, nói:

- Không biết quý khách muốn nói gì?

Lý Tứ vội nói:

- Tiên sinh, tôi có một người bạn ở cách đây không xa. Anh ta cũng bị ma ám, bệnh tình rất trầm trọng, chữa chạy mãi vẫn không thấy khỏi. Tôi thấy ông tài nghệ cao siêu, ngày mai ông tới đây tôi sẽ giới thiệu ông sang bên đó, chắc chắn ông sẽ phát tài. Hơn nữa, hiện nay trong nhà tôi không sẵn tiền. Ngày mai tôi sẽ lo cho ông một ít. Đợi sau khi ông chữa cho bạn tôi xong, hai chúng tôi xin trả cả thể. Không biết ý của tiên sinh ra sao?

Quý vị độc giả thử nghĩ xem, rõ ràng đây chính là kế câu giờ của Lý Tứ. Lưu đại nhân là bậc anh hùng cái thế, lắm mưu nhiều mẹo, trí quảng tài cao, là tinh tú giáng phàm, có nhiệm vụ phò giúp nhà Thanh, đáng coi là bậc năng thần trị thế. Lý Tứ bày ra kế này, đúng là đã múa rìu qua cửa Lỗ Ban. Liệu hắn có lừa nổi ông ta không?

Lưu đại nhân nghe hắn nói vậy, làm bộ không hiểu ý của hắn, nói ngay:

- Xin vâng, đa tạ quý khách tiến cử, ngày khác tôi sẽ xin hậu tạ.

Đại nhân nói xong, khoác hòm thuốc lên vai, bước ra ngoài. Lý Tứ tiễn đại nhân ra khỏi cổng, chuyện không cần kể tới nữa. Lại nói chuyện đại nhân nhớ kỹ căn nhà này rồi mới sải bước bỏ đi. ông ta muốn tới am Liên Hoa để nghe ngóng động tĩnh, chỉ muốn kết thúc sớm vụ án.

Lưu đại nhân cải trang thành khách giang hồ, đi bán thuốc dạo kiếm cớ, vượt đường lớn, ngõ nhỏ nhanh như tên bắn. Đại nhân ngẩng đầu, dõi mắt nhìn lên, thấy bên đường bắc có một ngôi miếu, trên cổng miếu viết ba chữ lớn “Liên Hoa am". Cánh cổng sơn môn đỏ chót đóng kín mít, hai bên tả hữu có hai cây cột cờ trên đó có hai lá cờ phướn bay phơ phất. Lưu đại nhân đứng bên ngoài quan sát một hồi vẫn không thấy có ai mở cửa đi ra ngoài, chẳng đặng, ông ta rảo bước về phía đông, chỉ thấy có một vạt đất trống vắng bóng người qua lại. Đại nhân cất bước đi theo hướng đông bắc, chợt thấy có một gói nhỏ màu lam bị vứt ở đó. Lưu đại nhân nghĩ bụng: Nhất định là do người ta đi qua đây đánh rơi. Muốn tìm ra chủ nhân chiếc túi này quả không phải dễ. Nếu là của nhà giàu thì còn đỡ, nếu là của nhà nghèo, mất chiếc túi này, hẳn họ phải lo lắng lắm đây.

Đại nhân vừa nghĩ vừa tiến lên, chăm chú quan sát. Bên cạnh con đường nhỏ là đương bắc, cái túi rơi ở phía bắc con đường. Đại nhân đưa tay ra nhặt lên, chỉ thấy nó rất nặng. Lưu Đại nhân thầm nghĩ: Sao ta không mở nó ra xem, xem bên trong là thứ gì vậy? Nghĩ xong, mở túi ra, chăm chú nhìn vào, thấy có một chiếc áo gói kỷ vật bên trong. Đại nhân nói: Nhất định là đồ ăn rồi, ta phải tìm trả lại cho người đánh rơi mới được. Nói xong, lật tấm áo ra. Lưu đại nhân chợt cảm thấy khó xử.