Lưu Bạch, Anh yêu em

Chương 8

Chiều muộn về đến nhà, tôi bấm chuông, Mạt Lợi xinh xắn thơm tho chạy đến. Tôi đặt hành lý xuống, bế con bé lên rồi thơm vào má nó. “Con yêu, mẹ nhớ con quá”

“Con cũng nhớ mẹ.” Mạt Lợi không ngần ngại chu môi thơm lên má tôi, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên ôm chặt người tôi.

“Lưu Bạch, con về rôi à?” giọng mẹ cất lên. Tôi không trả lời, chỉ đặt Mạt Lợi xuống, mỉn cười nói với con: “Con ngoan, đi xuống nhà Ái Linh chơi một lát đi, mẹ có chuyện muốn nói với ông bà ngoại”

Mạt Lợi mở to đôi mắt nhìn tôi gật đầu. Tôi bấm thang máy cho Mạt Lợi, nhìn thấy con vào thang máy, tôi mới ngẩn đầu lên nhìn bố mẹ, lòng thấy xót xa. Cả hai đều tỏ vẻ chờ đợi. Chắc chắn bố mẹ sẽ nghỉ tôi về muộn thế này vì đã thỏa thuận được với Mặc Nhiên, giờ chuẩn bị thông báo với họ một tin tốt lành.

“Bố mẹ ngồi xuống nói chuyện được không ạ?” Tôi bước vào phòng khách, ngồi xuống trước bàn ăn.

“Hôm nay Mặc Nhiên có đi đón con không?” Mẹ lên tiếng hỏi trước.

Tôi nhìn bà với vẻ trách móc. Đúng là mẹ thật, cuối cùng bà vẫn thông báo cho Mặc Nhiên chuyến bay của tôi. “Anh ta có đến đón nhưng con không đi xe của anh ta về đây”, tôi trả lời thẳng và không hề thấy bất ngờ khi nhìn thấy mặt mẹ biến sắc.

“Lưu Bạch”, bà định nói gì nhưng lại thôi

“Con hiểu suy nghĩ của bố mẹ.” tôi thở dài: “Nhưng bố mẹ ạ, thật sự con không thể chấp nhận con người này thêm một lần nào nữa, hơn nữa hiện giờ con đã có tình cảm mới. Thật lòng con và anh ấy muốn ở bên nhau. Lúc này, bố mẹ muốn con quay về với Mạc Nhiên thì không thể đâu ạ”.

“Người mà con nói là ai vậy? ”, bố tôi lên tiếng.

“Anh ấy tên Sở Thừa, người Triều Châu, lớn lên ở Canada, anh ấy mới quay lại Thượng Hải không lâu”

“Con có biết hoàn cảnh cụ thể về cậu ấy không?”

Con biết, con biết ngay từ đầu. Anh ấy muốn gặp Mạt Lợi nên con định cuối tuần này ba chúng con sẽ đi chơi với nhau.

“Vậy con có chắc chắn đi đến kết quả gì không?”

Tôi biết trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Tôi cứng họng im lặng nhìn bố mẹ. Kết quả, kết qủa gì? Không tiến về phía trước làm sao có thể nhìn thấy tương lai. Tôi biết xác suất đi đến kết quả của tôi và anh, có lẽ chẳng khác gì kỳ tích xảy ra. Nhưng tôi làm sao có thể vì lý do này mà từ bỏ, mà lựa chọn con đường chắc chắn sẽ đi đến kết quả đó vạn đời vạn kiếp không quay lại được. Những điều này, làm sao tôi có thể nói ra được?

“Mẹ đã từng nói với con rồi, mình là phó thường dân, đâu dám trèo cao. Lưu Bạch ạ, từ trước đến nay con v rất thông minh, không bao giờ để bố mẹ phải lo lắng chuyện gì, tại sao lần này con lại mụ mẩn như vậy?” mẹ tỏ rõ sự không đồng tình

“Thế nào là tỉnh táo?, tôi có phần bực bội. quya về với Mạt Nhiên là tỉnh táo ạ?”

“Thế con còn có sự lựa chọn nào tốt hơn nữa không? Nhà người ta giàu có như thế, làm sao mình với tới được. Hiện tại cậu ta thích con, nhưng có thể kéo dài được bao lâu? Một năm – hai năm ? đến cuối cùng người bị tổn thương không con thì là ai? Lưu Bạch ạ, không phải bố mẹ ngăn cản chuyện yêu đương của con, bố mẹ không muốn sau này con đau khổ nữa.”

“Con biết, con biết hết”, tôi gào lớn trong lòng. Ngày nào tôi cũng bị giày vò trong mâu thuẫn, giờ đã bị mẹ nói thẳng ra vấn đề, trái tim tôi đau đớn như bị ai bóp nghẹt.

“Bố mẹ hãy cho con thời gian được không ạ” Giọng tôi yếu ớt chỉ biết van xin. “Con xin bố mẹ hãy để con tự lựa chọn. cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ tự mình gánh chịu. Con không biết khi yêu anh ấy, tương lai có đi đến kết quả gì hay đau khổ gì hay không. Con chỉ biết nếu sống với Mạt Nhiên thì ngay từ bây giờ con đã thấy đau khổ. Bố mẹ có hiểu ý con không?”

Một bầu không khí im lặng, bao trùm lên bàn ăn, cuối cùng bố tôi lên tiếng. “Lưu Bạch ạ, con đã trưởng thành rồi, mọi việc đều phải tự mình làm chủ, bố mẹ cũng không muốn nói gì thêm nữa.”

“Con cảm ơn bố mẹ” tôi thở hắt ra: “Con xuống dưới đón Mạt Lợi”

Tôi không đưa Mạt Lợi về ngay mà dắt con đi dạo trong khuôn viên khu dân cư. Buổi chiều mùa hè trời đã xẩm tối, bóng cây um tùm, mát mẻ dễ chịu. Tôi cúi đầu, khẽ hỏi: “Mạt Lợi,con ở đây với mẹ có thấy vui không?”

“Vui ạ,” Bàn tay bé nhỏ nắm chặt tôi hơn: “Mẹ ơi, hôm nọ bố đưa con đi chơi công viên mẹ có biết không ạ?”

Mẹ biết, sao vậy con?

“Bố hỏi con có muốn cho bố về nhà không?”

Con có muốn ở với bố không? Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con, hỏi nghiêm túc.

Mạt Lợi tần ngần một lát rồi nói với tôi: “Nhưng con cảm thấy nếu ở với bố thì mẹ sẽ không vui. Con muốn mẹ vui cơ”

Ôi! Mạt Lợi! Tôi không nén nổi, nước mắt rưng rưng, đưa tay ôm chặt con, cảm giác thất bại, tê tái trong lòng như muốn quật tôi xuống. Nếu việc bố và mẹ làm lại từ đầu có thể làm con hạnh phúc thì chắc chắn mẹ sẽ làm như vậy. Nhưng nếu hai bố mẹ không hạnh phúc thì có đem lại hạnh phúc thiệt sự cho con được không? Tôi ôm chặt con gái, chưa bao giờ cảm thấy bâng khuâng như lúc này, chỉ mới cách đây mấy tiếng đồng hồ, niềm vui được ở bên cạnh anh đã bị hiện thực tàn nhẫn dập tắt, mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhiên nhòe mờ, vô định.

Sáng hôm sau Phi gọi điện, không muốn ở nhà nên tôi bèn hẹn cô ấy đi chơi. Lúc gặp nhau, Phi nhìn tôi từ đầu đến chân rồi trêu: “Chị Lưu Bạch, hôm qua hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thế này mà hôm nay chị vẫn an toàn xuất hiện trước mặt em, không hề sứt đầu mẻ trán, chị ghê thật đấy.”

Tôi cười đau khổ, vẫn co tròn người trên sofa theo thói quen. Ông chủ lúc nào cũng mặc áo sơ mi đen mang café và bánh ngọt đến trước mặt chúng hỏi tôi với vẻ hào hứng. “Hôm nay trông em có vẻ không được vui, có chuyện gì xảy ra à?”

“Anh lo việc của anh đi”, tôi không khách khí đáp trả. Cuộc sống của tôi biến tôi thành trò hề khiến mọi người khiến mọi người xung quanh ai cũng tò mò từ bao giờ vậy?

Ông chủ quán vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng đi xuống. Phi nhìn ngang nhìn dọc rồi thở phào xung sướng trên sofa. “Chị Lưu Bạch, chỗ này tuyệt thật đấy! chị quả là người biết thưởng thức.”

“Chị rất chán” Tôi ôm đầu thở dài nói

“Nếu em là chị em sẽ không thấy chán.” Có phải ai cũng có cơ hội được hai anh chàng đẹp trai tranh nhau ở sân bay đâu. Phi cười gòn tan rồi hỏi tôi. “Chị Lưu Bạch, sau đó thế nào, chị về nhà với ai?”

“Em đoán xem?”

“Em đoán, cái anh đến sau là chồng cũ của chị đúng không? Để em điểm lại các mối quan hệ trước đã. Cuộc sống của chị thú vị thật đấy. bọn em được chứng kiến nhưng không biết đâu mà lần”

“Em nói anh Mạt Nhiên ấy hả?” Tôi gật đầu, đúng vậy anh ta là chồng cũ của chị”

“Em cũng đã từng yêu. Khi thấy người đàn ông mà mình yêu, ánh mắt người phụ nữ sẽ sáng ngời, chắc chắn chị đã chọn anh Sở Thừa, bạn trai hiện tại của chị, đúng không?”

Tôi lại gật đầu. Phi bắt đầu mơ mộng. “Chị Lưu Bạch, tài thật đấy. Cảnh đó còn hấp dẫn hơn cả phim tình cảm của Nhật hay Hàn. Em thấy bốn mắt họ nhìn nhau tóe lửa”

Tôi bật cười. Phi này, không phải em cũng tầm tuổi với chị đó sao? Sao em cứ như thiếu nữ mới lớn vậy. Giữa hai người đàn ông có một người đàn bà, bất kể đó chỉ là một con lợn sề, bọn họ cũng quyết sống mái một phen để dành lấy, mà đến khi giành được rồi, bọn họ mới phát hiện ra rằng, hóa ra chỉ là một con lợn sề mà thôi.”

Phi cười ngặt nghẽo, suýt nữa làm đổ chiếc cốc trước mặt “Chị không định dùng nó để ví mình đó chứ. Thôi cho em xin, chị không thấy ánh mắt anh chàng Sở Thừa nhìn chị sao? Anh ấy thật sự coi chị là báo vật đấy”

“Nhưng chị sợ tình sầu sẽ không thọ bao lâu”

“Thôi chị đừng bàn lùi nữa, thích một người thì phải cố gắng giành giật để được ở bên người ấy. Bây giờ chị đã lo nghĩ đến chuyện tương lai thì phải sống như thế nào?”

“Phi”. Tôi nhìn cô bạn, thấy hơi cảm động. “Em thật lạc quan”

“Em cũng từ có một tình sử đầy cay đắng. Nhớ lại chuyện ngày xưa em và mối tình đầu chia tay nhau, thật đúng là thê thảm vô cùng. Hồi đó, ngày nào em cũng nước mắt thay canh, bị rối loạn nội tiết, suýt thì mắc chứng trầm cảm.”

Chị cũng muống cố gắng giành giật lắm, nhưng Phi này em thấy chị và anh ấy liệu có tương lai không?

Cả hai chúng tôi cùng im lặng rồi Phi xua tay, khẽ nói với tôi: ”Chị Lưu Bạch, thế gian này luôn có kỳ tích xảy ra”

Kỳ tích, trên đường lái xe về nhà tôi nhắc đi nhắc lại từ đó. Trong mắt người khác, nếu tôi và Sở Thừa có kết thúc tốt đẹp thì đó quả là một kỳ tích. Thực ra đâu phải trong lòng tôi không nghĩ như vậy? bất ngờ điện thoại đổ chuông, tôi cuống quýt bấm máy: “A lô”

“Lưu Bạch, em đang ở đâu vậy?”hỉ có người thân thiết mới có đủ tư cách bất cự lúc nào cũng có thể hỏi bạn đang ở đâu một cách rất tự nhiên. Tôi cũng nhanh nhẹn đáp: “Em đang trên đường về nhà, em vừa đi uống café với Phi xong”.

Buổi chiều em có rỗi không? Anh muốn đưa em đến xem biệt thự nhà anh? Nữa tiếng nữa anh đến đón em nhé.

“Vâng”

“Thế nhé, lát nữa gặp nhau”

“Vâng, lát nữa gặp.” tôi gấp điện thoại, tăng tốc lái xe về nhà. Nụ cười của tôi hiện lên trong gương chiếu hậu. “Đừng suy nghĩ nhiều nữa Lưu Bạch. Những lúc vui vẻ tội gì để tương lại vô định làm khổ mình.”