Lưỡng Thế Hoan

Chương 94: Uyên ương phổ (15)

Lương đế lặng im một lát, nói: "Tắc Sênh, ngươi đã bị kinh hãi rồi, tranh thủ thời gian mau về cung nghỉ ngơi đi!"

Khi đang nói chuyện, người hầu nhảy xuống hồ đã đem A Nguyên kéo đến cạnh bờ, Cảnh Từ đã không để ý đến cơn đau, đã nhảy vào trong nước, ôm lấy nàng, nâng lên bờ.

A Nguyên lại thật sự không biết bơi, sau khi rơi xuống nước lập tức uống nước, bộ não theo nước chìm nổi khiến nàng cảm thấy từng trận hoảng hốt, giống như chứng kiến mặt nạ màu bạc của Hạ cô cô chớp động ánh sáng.

Khóe môi Hạ cô cô rõ ràng đang xẹt qua ý cười lạnh như băng giống như kim loại, nhìn nàng giãy dụa ở trong nước, mỗi lần thấy nàng thò đầu ra, lại một lần lần thò tay nhấn đầu của nàng vào trong nước......

A Nguyên khẽ cong eo, liền nhổ ra mấy miệng nước bẩn, mới nhìn rõ Cảnh Từ bên cạnh, liền ra sức đẩy hắn, không để ý đến ý muốn đỡ nàng của hắn, lảo đảo đi về hướng mọi người.

Trường Nhạc công chúa cũng không để ý nàng toàn thân ướt đẫm, vội vàng đỡ lấy nàng nói: "Này, cô thế nào rồi? Xin lỗi nha, ta thật sự không biết được cái lan can kia không tốn chút sức nào cũng có thể ngã đổ......"

A Nguyên cảm thấy trong đầu thật hỗn Độn, liền lảo đảo đi về phía trước, lại đi thẳng đến bên người Hạ cô cô, hơi tóm lấy vạt áo bà ta, gằn giọng quát: "Bà đã từng dìm ta vào trong nước, hết lần này đến lần khác muốn làm ta chết đuối, có phải hay không? Bà còn từng dùng ngân châm dài như thế này đâm ta, khiến ta lăn lộn đau đớn trên giường, có phải hay không? Dù cho ta với công tử nhà ba tốt đẹp, bà vẫn trăm phương ngàn kế mà muốn hại ta, có phải hay không? Lão nô ti tiện!"

Nàng dương tay một quyền, hung hăng đánh vào mặt Hạ cô cô, đánh bà ta lui lại hai bước, ngoại bào mà Cảnh Từ choàng trên người bà ta lập tức rơi xuống.

Vương Tắc Sênh thét lên, bước lên phía trước lôi kéo A Nguyên, cả giận nói: "Phong Miên Vãn, cô cái đồ điên này, đồ điên!"

Cảnh Từ đã tiến lên đỡ lấy Hạ cô cô, một lần nữa đem ngoại bào khoác trên vai bà, hai con ngươi lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, khóe môi trắng bệch.

Hạ cô cô đã vô ý thức sờ vào bên hông, lại sờ thấy trống không, mới nhớ rõ nơi này là hoàng cung, không được đem theo binh khí.

Bà còn đang nắm tay định tiến lên đánh trả lại, chợt nghe thấy tiếng, chạm đến ánh mắt của Cảnh Từ, bỗng nhiên cảm thấy như có một luồng băng lạnh đâm vào tâm khẩu, lúc không phát giác đã buông lỏng tay ra, giải thích nói: "Ai đối xử với nàng ta ra sao? Con xem bộ dáng đanh đá này của nàng ta, ai có thể khi dễ?"

A Nguyên nghe thấy, càng trở nên phẫn nộ, há miệng liền mắng: "Mẹ kiếp lão chủ chứa nhà con mụ bà, đồ biến thái chết tiệt! Đầu đã hỏng rồi mới đau cả bàn chân hay sao, trách không được cả đời không có nam nhân thích bà, sống ra bộ dáng lão nữ nhân ý xấu đầy người đặc sắc đến thế, mỗi ngày chỉ nghĩ xem dùng độc kế gì để hại người! Ta ở đây chờ ông trời mở to mắt, mang đến một đạo Thiên Lôi đánh xuống, bổ ra phần mộ của mười tám đời tổ tông nhà bà, để những lão tổ tông bị bà làm cho mất hết thể diện kia leo ra khỏi mộ, kéo con mụ lão tiện nhân khốn kiếp như bà vào địa ngục cắt lưỡi, băm thành ngàn đoạn trăm đoạn, cho vào chảo dầu luộc chín, nhìn xem bà còn có thể dứt khoát hại người không!"

Nguyên phu nhân vốn trước tiên muốn kéo A Nguyên, nhưng nghe nàng tuôn ra một tràn lời nói tục khó nghe đây lời ác độc mà thật lưu loát, cánh tay đang duỗi ra bỗng nhiên dừng giữa không trung, há to miệng, lại không hiểu được nên nói từ đâu.

Lương đế vốn là nửa đường giành được ngôi vị hoàng đế, hơn nửa đời đều sống trong việc binh mã cấp bách, đã nhìn quen các hán tử trong quân nói tục hết lời này đến lời khác, nhưng là nghĩ không ra một nữ tử tướng mạo thanh lệ cũng có thể mắng được thô tục như thế, ngạc nhiên một lát, lúc này cũng phất tay áo nói: "Hồ đồ! Hồ đồ!"

Trường Nhạc công chúa cuống quít ôm lấy A Nguyên, kêu lên: "A Nguyên, A Nguyên, cô bị dìm nước hồ đồ rồi à? Phụ hoàng ở chỗ này, cô nhìn rõ xem, phụ hoàng ở chỗ này!"

A Nguyên yên tĩnh một lát, quay người lại, thẳng tắp quỳ đến trước mặt Lương đế, nói: "A Nguyên thật sự đã bị dìm nước hồ đồ rồi, thất lễ trước mặt Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng thứ tội!"

Lương đế khoát tay nói: "Được rồi, được rồi! Việc này......Cũng thật là làm khó ngươi!"

A Nguyên nói: "A Nguyên không làm khó dễ! Chẳng qua là A Nguyên bị người vu hãm tội giết người, thiếu chút nữa tiễn đưa mất nửa cái mạng; A Nguyên do tự chứng nhận trong sạch, lại rơi xuống nước thiếu chút nữa tiễn đưa mất cả cái mạng. Hoàng Thượng sáng suốt, đã nhìn ra được, không phải thần mưu hại tính mạng người khác, mà có người muốn mượn đao giết người, mưu hại tính mạng của thần! Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần, cầu Hoàng Thượng nghiêm trị hung thủ!"

Hạ cô cô kinh sợ, vội kéo Vương Tắc Sênh quỳ xuống trên mặt đất, kêu lên: "Hoàng Thượng minh giám! Quận chúa đến nội cung mấy ngày nay tới bây giờ, Hoàng Thượng cũng đã thấy rõ ràng, nàng đến tột cùng là người thế nào! Bình thường là cô nương ngay cả giết gà cũng không dám, vì sao lại có ý muốn hại người? Huống chi nô tài vừa mới chờ bên cạnh nơi này, thấy rất rõ ràng, chính là A Nguyên đẩy quận chúa xuống dưới!"

Vương Tắc Sênh giống bị kinh hãi, mắt đỏ lên chỉ lo nức nở, không chịu ngẩng đầu lên.

A Nguyên cười lạnh, "Một kẻ hại người, cũng dám đi ra làm nhân chứng? Lan can bị đổ thành như vậy cũng không có chuyển, trên lưng Vương Tắc Sênh đoán chừng cũng tìm không ra vết thương, dù ăn nói bừa bãi như thế nào, cũng chỉ sẽ bị người ta coi như câu nói đùa buồn cười! Ta cũng thật hiếu kỳ, ta và các ngươi đến cùng từng có ân oán như thế nào, khiến bà ngay cả trước khi ta mất trí nhớ, hay sau khi mất trí nhớ, đều phát rồ lên mà hại ta như vậy!"


Lương đế đích ánh mắt đảo qua đích chủ tớ hai người, tuy có vẻ tức giận, lại do dự không nói.

A Nguyên lúc vừa được cứu đi lên hai mắt mê ly, tâm thần không phục, lại thẳng tiến lên ra sức đánh biết Hạ cô cô, có thể thấy được trước kia tất có ân oán không giả.

Cái gọi là lời chứng của Hạ cô cô, sau khi lan can bị đổ, thật sự khó có thể tin được. Nhưng Vương Tắc Sênh là con gái Triệu vương, đang trấn giữ biên cương cùng Trấn Châu an ổn, đương nhiên trách phạt không được. Hạ cô cô lại là tâm phúc của Cảnh Từ......

Cảnh Từ lặng im một lát, lúc đang định đi đến Lương đế trước mặt thỉnh tội, Nguyên phu nhân đột nhiên nói: "Hoàng Thượng, ai đúng ai sai, nhất thời ước chừng cũng không phân biệt ra được. Nhìn xem hai hài tử này, khó khăn được vớt từ hồ lên, lại bị gió lạnh thổi lâu như vậy, chỉ sợ sẽ bệnh mất thôi, vẫn là nhanh chóng để các nàng thay quần áo sạch sẽ, uống chén thuốc trừ bỏ hàn khí là điều quan trọng hơn."

Thấy Nguyên phu nhân như tri kỷ giải vây, Lương đế cực kỳ vui mừng, gật đầu nói: "Đúng là lời này......"

Còn chưa và nói xong, chợt nghe được nhà thuỷ tạ bên kia két một tiếng, đúng là một bà lão đẩy cửa nhà thuỷ tạ ra, vịn tường cẩn thận xuôi theo hành lang đi ra.

Lúc này mọi người đang nín thở chờ Lương đế xử trí việc này, chung quanh cực kì yên tĩnh, đều có thể nghe được âm thanh đôi giày cũ của bà dẫm lên hành lang gỗ mục nát, một đường vang lên kẽo kẹt, thậm chí có thể nghe được bà lão bất đắc dĩ thở dài: "Thật khủng khiếp, khủng khiếp......"

A Nguyên lập tức nhận ra, bà lão đúng là người vừa nãy hoá vàng mã lúc trước cạnh hồ.

A Nguyên còn nhớ trước lúc xảy ra việc này, bà lão tựa hồ đã đi vào ngôi nhà thuỷ tạ này, nhưng về sau động tĩnh lớn hơn nữa đều chưa từng xuất hiện, còn tưởng rằng bà đã sớm rời đi, sẽ không nghĩ bà ấy rõ ràng còn ở lại nơi đó.

Đừng nói nàng, ngay cả Vương Tắc Sênh, Hạ cô cô cũng đều trừng mắt.

Trường Nhạc công chúa vui mừng, chạy lên trước vẻ mặt ôn hoà cùng bà lão kia nói vài câu, liền đưa bà đến trước mặt Lương đế, cười nói: "Rõ ràng còn có một nhân chứng......Ai đúng ai sai, ước chừng lập tức có thể phân biệt thôi?"

Bà lão tiến lên bái kiến Lương đế, tuy tuổi già khiến chân run rẩy không thôi, nhưng lễ nghi rõ ràng nửa điểm không sai.

Lương đế bất đắc dĩ, chỉ đành hỏi: "Bà vừa rồi đều thấy được? Nói ra hết cho trẫm nghe."

Bà lão nói: "Hồi hoàng thượng, là vị Nguyên cô nương này tới trước, sau đó vị Vương cô nương này mang theo hai người hầu cũng theo tới đây, lại để cho người hầu này ở bên này chờ, nàng ta lôi kéo Nguyên cô nương đến hành lang phía trước phòng của lão nô đàm luận việc đoạt lấy trượng phu của Nguyên cô nương."

Vương Tắc Sênh nghẹn lời, trừng mắt nhìn bà lão đến nỗi nước mắt cũng không rơi xuống nổi.

Hạ cô cô cả giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Bà lão đứng ở nơi đó, gió hồ thổi qua quần áo cũ nát của bà, lộ ra đôi chân gầy trơ cả xương, run rẩy giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng bà hết lần này tới lần khác vẫn vững vàng mà đứng đấy, tựa như thanh âm của bà, dù già nua nhưng lại rõ ràng từng chữ, "Người hầu hơi lớn tuổi này, đã từng nói chuyện cùng Nguyên cô nương như vậy. Nguyên cô nương đáp lời cô ta, "Là quận chúa tìm ta có chuyện nói, bà là một kẻ hạ nhân chen miệng gì? Là quy củ nhà ai? Nếu không hiểu được, còn tưởng rằng bà là mẹ của nàng ta! Triệu vương phi có thể chứa được bà, cũng thật sự là hàm dưỡng tốt!"

Một bà lão như bà học theo dáng điệu cùng lời nói thanh tú động lòng người của A Nguyên để mắng chửi người khác, nghe có vẻ quái dị buồn cười, nhưng trước mắt không có người nào cười được.

Lời này cũng hoàn toàn chỉ có A Nguyên mới nói được, bà lão này không thể bịa ra được.

Nguyên phu nhân tiến lên một bước, hiền lành mà hỏi thăm: "Lão nhân gia, về sau thế nào? Nguyên cô nương có phải hay không rất vô lễ với Vương cô nương?"

Bà lão cẩn thận hơi đánh giá bà, đã cười rộ lên, "Nguyên cô nương chưa từng vô lễ, hơn nữa vẫn luôn tươi cười. Vương cô nương nói, vị hôn phu của Nguyên cô nương sẽ cùng Nguyên cô nương giải trừ hôn ước, Nguyên cô nương muốn gả cho vị hôn phu của nàng, chỉ có thể làm thiếp làm tỳ. Nguyên cô nương không tức giận, cười hì hì nói hôn thư vẫn còn, Vương cô nương ngày ngày kề cận người đã có gia đình, sẽ chọc cho người ta chê cười. Còn nói Vương cô nương là một người cần thể diện, cho nên mới muốn gấp rút nạy góc tường, sớm ngày đem con rể Nguyên phủ nạy ra thành con rể Triệu vương, đem nam nhân của Nguyên cô nương nạy ra thành nam nhân của nàng, người bên ngoài chắc cũng không chê cười. Thoạt nhìn nguyên cô nương căn bản không muốn phản ứng với Vương cô nương, cứ như vậy cười ha hả nói vài câu, quay người liền đi."

Nguyên phu nhân kinh ngạc, đuôi lông mày nhu hoà thanh tao như có gió xuân thổi qua, "Rời đi?"

Bà lão nói: "Đúng rồi, Nguyên cô nương đi ra ngoài, Vương cô nương kéo tay áo nàng, Nguyên cô nương thoáng giãy dụa tay, Vương cô nương liền tự mình lướt qua lan can nhảy xuống hồ!"

Nguyên phu nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp dịu dàng quét về phía Vương Tắc Sênh, thanh âm trở nên ôn nhu như nước: "Nhảy hồ à? Quận chúa chính là nhất thời nạy góc tường không được, cũng không nên nghĩ không thông như vậy chứ? Thật sự là......đáng thương!"

Vương Tắc Sênh rốt cuộc không chịu được nữa, liền che lại mặt khóc lớn, quay người hướng Di Minh cung chạy đi.

Hạ cô cô cùng cùng mọi người bên cạnh đều là kinh hãi, liền vội đuổi theo, một đường hô: "Quận chúa, quận chúa......"

Lương đế lắc đầu nói: "Hồ đồ, hồ đồ!"

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Chương 184:

Cảnh Từ ôm vai, nhắm mắt, trầm ngưng hiện ra sắc mặt đắng chát cùng bất đắc dĩ lóe lên rồi biến mấtTạ Nham đã đi đến bên cạnh hắn, vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, sau đó liền gặp Trường Nhạc công chúa hướng hắn liếc mắt rõ ràng.

Bà lão vẫn còn nói: "Còn có chuyện tiếp sau, không biết chư vị muốn nghe hay không"

Trường Nhạc công chúa vội hỏi: "Còn có cái gì?"

Bà lão nói: "Vương cô nương rơi xuống nước, Nguyên cô nương hô, quận chúa đâm đầu xuống hồ rồi! Vị cô cô cùng Vương cô nương đến kia thì tại hô, nhanh đi mời Hoàng Thượng, Nguyên đại tiểu thư đẩy quận chúa xuống hồ rồi! Vị cô cô kia nhảy xuống nước cứu người, Nguyên cô nương liền tự nói, "Khổ nhục kế à? Cái trò này cứ làm lại, thối không ngửi được là việc nhỏ, lại khiến cái mạng nhỏ của ta nguy mất! Ta không thể coi tiền như rác như thế được......""

Trường Nhạc công chúa hướng A Nguyên giơ ngón tay cái lên, khen nàng nhìn người thanh minh, gặp việc cơ mật bình tĩnh.

Nhưng A Nguyên nhìn chằm chằm vào bà lão, sắc mặt cũng không tốt.

Quả nhiên, bà lão nói tiếp: "Nguyên cô nương nói xong, liền kéo chỗ có dấu chân của Vương cô nương trước khi rơi xuống nước rồi che lại, sau đó dùng ngân trâm gõ vào lan can kia, chọn chỗ gỗ màu sáng rồi đào rỗng. Cái lan can này đã sớm mục nát lắm rồi, lại bị nàng rạch xuống như vậy, đừng nói một người đụng vào, dù cho tùy tiện đạp vào một cước, đều có thể lập tức gẫy đổ."

"......"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía A Nguyên, Lương đế một hồi lâu mới bật hơi nói: "Thật sự là......hảo tâm cơ! Ngươi đây là từ khi vừa mới bắt đầu đã thiết kế một lối thoát thân cho chính mình ư?"

Khuôn mặt A Nguyên phiếm hồng, hướng Lương đế hành lễ nói: "Xin hoàng thượng thứ tội, A Nguyên không muốn bị hàm oan! Nếu không có đoạn lan can rơi xuống làm chứng, lão cô cô này lại không đi ra làm chứng cho thần, hôm nay thần phải chịu 50 roi kia, chắc hẳn sẽ không chịu nổi?"

Lương đế ngầm bực A Nguyên không có chừng mực, đè nặng tính tình nói: "Đúng, ngươi đã sớm có ý định, vì sao lúc đầu không trực tiếp để cho chúng ta đi thăm dò hiện trường? Đoan hầu lúc ấy đã nói rồi, cho ngươi tự giải thích, hắn sẽ nghe."

Sắc mặt Cảnh Từ đột nhiên nhợt nhạt.

A Nguyên đã nhẹ nhàng nở nụ cười, thần sắc thê lương cực kỳ, "Hoàng Thượng, cái gọi là nguy nan mới biết được nhân tâm, thần chỉ muốn nhìn một chút nhân tâm mà thôi! Sau khi ngày đó bị thương nặng tỉnh lại, tất cả mọi người với thần mà nói đều lạ lẫm. Tính cả mẫu thân của thần, vị hôn phu của thần, bằng hữu của thần, thậm chí chính bản thân thần, thần đều hoàn toàn không hiểu được là người thế nào, không hiểu được bọn họ là thật tình đối đãi với thần, hay là hư tình giả ý. Là Tắc Sênh quận chúa tự nhảy vào hồ nước, hay là thần đẩy vào trong hồ, nàng nói miệng không bằng chứng, thần cũng nói miệng không bằng chứng. Thần đã nghĩ muốn xem thử, khi song phương đều nói miệng không bằng chứng, người giúp thần là ai, người hại thần là ai, người tin thần là ai, người nghi ngờ thần sau đó đẩy thần vào vạn kiếp bất phục đích, là ai!"

Nàng chậm rãi đi về hướng Cảnh Từ, "Nếu là nàng nhảy vào hồ nước, giá họa cho thần, thân phận nàng không giống người thường, huống chi là khách từ xa tới, căn bản sẽ không hại nàng thế nàonếu là thần đẩy nàng vào hồ, Hoàng Thượng dù có lòng yêu thương, cũng sẽ xử trí thần giống như vậy. Thần phải cõng thêm tội giết người, bị quất roi, bị nhốt, từ nay về sau thân bại danh liệt, thể xác và tinh thần đều tàn tạ......Dùng sự thông minh cơ trí của vị hôn phu của thần, tự nhiên có thể đem hậu quả thấy rất rõ ràng. Có thể mặc dù như vậy, vị hôn phu của thần vẫn không do dự chút nào lựa chọn tín nhiệm người hại thần, trở thành thành viên một nhà hại thần!"

Cảnh Từ lẳng lặng nhìn nàng, sau nửa ngày mới đáp: "A Nguyên, là ta sai rồi. Ta cũng không có sự thông minh cơ trí mà nàng nghĩ, cho nên ta chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc tin và không tin. Ta chỉ là vô ý thức lựa chọn bên nào ta cho là đúng."

A Nguyên cười lạnh: "Chưa từng nghĩ đến hậu quả? Chưa từng nghĩ đến hậu quả vợ mình lưng đeo tiếng xấu giết người à?"

Cảnh Từ hạ thấp lông mày, thở dài: "Tắc Sênh như thân muội muội của ta, có lẽ, ta đã quen yêu thương chiều chuộng nàng, không để ý đến cảm thụ của nàng. Thực xin lỗi!"

Thanh âm của hắn chưa bao giờ có sự thành khẩn như vậy, nhưng A Nguyên lại cười càng nhiều hơn.

"Chàng coi nàng ta là thân muội muội cũng tốt, coi là phu nhân cũng tốt, tóm lại chàng đã nói cho ta biết, nàng ta ở trong lòng chàng mới là quý giá nhất, không thể chịu tổn thương nhất, mặc dù nàng ta sai, mặc dù nàng ta hại người, chàng đều toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng ta! Mà ta......Chàng nhưng lại vô ý thức cho rằng, ta lưng đeo tội danh này, lưng đeo trách phạt này, cũng không có gì lớn, đúng không?"

Cảnh Từ không đáp, đầu ngón tay giấu ở trong tay áo chưa phát giác ra đang run nhè nhẹ.

Tiểu cô nương kia từ nhỏ đến lớn cố gắng lấy hắn làm niềm vui, bởi vì luôn không cách nào nói rõ với nàng về nguyên nhân tội lỗi, những lúc lưng đeo tội danh vô cớ, lưng đeo trách phạt...... tựa hồ cũng không ít?

Mà nàng luôn nhìn xem sắc mặt của hắn, ẩn giấu ủy khuất, khúm núm tiếp nhận hết thảy chỉ trích có lý hay vô lý......hầu như đã thành thói quen.

Hắn kỳ thật cũng không phải không biết ủy khuất của nàng, cho nên sau khi nàng là người vô tội phải chịu khiến trách, luôn trăm phương ngàn kế đối đãi với nàng thật tốt, đền bù cho nàng, thậm chí mang nàng đi đến nước khác né tránh hết thảy những điều đó......

Bởi vì đã từng đền bù hoặc sắp đền bù, hắn giống như thật sự cho rằng, để nàng thừa nhận tội danh hoặc chỉ trích, cũng không có gì lớn?

Huống chi, hắn luôn bảo vệ nàng sau lưng, nhất định sẽ cùng nàng gánh chịu tất cả chỉ trích hướng về nàng.

Có lẽ hắn hoàn toàn chưa từng hỏi, nàng có nguyện ý thừa nhận những chỉ trích thậm chí trách phạt kia hay không......

A Nguyên nhìn hắn khép đôi mi dày xuống, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, liền chậm rãi lui lại mấy bước, thối lui đến trước mặt Lương đế, chợt nghe thấy tiếng quỳ xuống đất, dập đầu xuống đất, trùng trùng điệp điệp ba cái khấu đầu, nói: "Hoàng Thượng, Đoan hầu đối đãi thần đã vô tình, lại không có nghĩa, càng không có nửa phần bảo vệ cùng tín nhiệm giữa vợ chồng. Thần sợ còn sống mà gả vào Đoan Hầu phủ, sẽ bị người làm hại không sống được! Cầu Hoàng Thượng giải trừ hôn ước của thần và Đoan hầu, cứu cái mạng nhỏ này của A Nguyên, để cho A Nguyên một con đường sống!"

"Ngươi......điều này cũng nói được, nào có không hợp thói thường như vậy......"

Lương đế mặc dù đã sớm nghĩ đến giải trừ hôn ước của hai người, nhưng lúc này A Nguyên dứt khoát mà chủ động đưa ra như thế, sắc mặt Cảnh Từ lại càng lúng túng, thực sự do dự, "Việc này......đợi trẫm với mẫu thân ngươi thương nghị sau đi!"

A Nguyên nói: "Hoàng Thượng yêu thương Đoan hầu, nhất định có thể nhìn ra người được chàng coi trọng nhất là ai, đương nhiên sẽ trở thành toàn bộ tâm nguyện của chàng. Thần đối với chàng tuy nhẹ tựa lông hồng, cũng sẽ không vì không cam lòng mà trở nên thiếu tự trọng, để chàng cam chịu một thê tử bạch nhãn. Nếu như tất cả đều không trung thực, hà tất phải chịu đồng sàng dị mộng? Còn cầu Hoàng Thượng đừng chậm trễ chàng, cũng đừng chậm trễ thần!"

Cảnh Từ chợt lạnh lùng nói: "Nàng im ngay! Đã người của ta, bớt mơ mộng đến chuyện khác đi, cũng sẽ không có cái gọi là đồng sàng dị mộng đâu!"

A Nguyên cười đứng lên, "Sinh tử của ta chàng mặc kệ, lại muốn quản mộng của ta? Chàng cho rằng chàng là thiên, chàng là thần? Chàng là thiên thần cũng không cần biết ta làm cái gì, muốn cái gì!"

Cảnh Từ nói: "Bất luận nàng đang nghĩ gì, cũng đừng hờn giận mà nói, trước tiên hãy đi thay y phục đi!"

Lời nói của hắn chuyển đổi cực nhanh, làm cho A Nguyên rất ngoài ý muốn, chằm chằm liếc nhìn Cảnh Từ.

Lương đế thừa cơ cũng vẫy vẫy tay, "Đúng rồi, Trường Nhạc, cùng A Nguyên đi vào nội cung của con thay quần áo đi, nữ hài nhi ở cùng nhau cũng dễ nói chuyện."

Trường Nhạc công chúa đáp, lúc bề bộn đến đỡ A Nguyên, A Nguyên lại như cũ quỳ thẳng người, như là nham thạch không nhúc nhích.

Lương đế tuy không nhờ Nguyên phu nhân việc của Cảnh Từ, nhưng Nguyên phu nhân tâm tư nhanh nhẹn, đã sớm nhìn ra tâm tư của Lương đế, cũng tiến lên đỡ A Nguyên, hướng nàng nháy mắt nói: "A Nguyên nghe lời, trước tiên đi thay quần áo. Có chuyện gì, ngày sau Hoàng Thượng tự nhiên sẽ làm chủ cho con!"


A Nguyên chỉ đành nhịn xuống, hướng Lương đế hành lễ cáo lui.

Khi đang theo Trường Nhạc công chúa rời đi, chợt nghe từ bên cạnh vang lên giọng nói tiêu tác của Cảnh Từ: "A Nguyên, nàng nhớ kỹ, hôn ước của chúng ta, không có khả năng giải trừ!"

A Nguyên kinh ngạc, bỗng xoay người nhìn về phía hắn, vừa cười rộ lên.

Nàng nói: "Chàng dám cùng ta kết hôn, ta liền dám biến toàn bộ kinh thành thành nón xanh đội cho chàng*")

* Ý nói cắm sừng

A Nguyên nghênh ngang rời đi, lưu lại một đám người giật mình đứng ngây tại chỗ.

Cảnh Từ dừng lại phía sau lưng của nàng, chợt nghe thấy tiếng hắn quay người, bước nhanh rời đi theo một hướng khác.

Vẫn là một bộ thanh sam tiêu sái tự nhiên, chiếu trên hồ nước bao la mờ mịt, sắc trời trong sáng, khi nhìn thấy có một sự yên tĩnh không nói ra được, hoàn toàn không thể hiện ra vẻ phẫn nộ hay nhục nhã.

Tạ Nham vội hỏi: "Hoàng Thượng, thần đi theo xem thử."

Tâm Lương đế đang lo lắng, thấy thế vội nói: "Tốt, coi chừng nó giúp trẫm."

Tạ Nham đáp, vội vàng đuổi theo.

Lương đế nhìn về phía Nguyên phu nhân, "Ngọc La, trẫm thật sự không tin......không tin con bé là con gái của nàng."

Nguyên phu nhân mặc dù phong lưu, nhưng ngôn ngữ ôn nhu, khéo hiểu lòng người, sẽ không có khả năng nói ra ngôn ngữ kinh thế hãi tục như thế.

Tuy nói thế tục đối với nữ nhân có rất nhiều hạn chế, chịu lễ giáo ước thúc, chỉ khi nào nữ nhân không kiêng kỵ gì đứng lên, cũng rất dễ dàng làm cho nam nhân xấu hổ vô cùng.

Nguyên phu nhân cũng than thở, lại nói: "Thiếp ngược lại cảm thấy Hoàng Thượng càng nên tin tưởng, con bé chắc chắn là con gái của thiếp. Điều nó làm, lời nó nói, đều là những điều Ngọc La bao nhiêu năm qua muốn làm, muốn nói, cũng không dám làm, không dám nói......Cũng bị phụ lòng, con gái của thiếp so với thiếp càng dũng cảm. Như vậy rất tốt, thiếp không ngại nuôi dưỡng nó cả đời, nó cũng không lo không có nam nhân."

Lương đế cần nói cái gì, khi nhìn thấy nguyên phu nhân giơ lên tay áo lau nước mắt, chỉ có thể kiềm chế lại, thở dài: "Các ngươi......"

Bên cạnh tựa hồ như cũng có người đang thở dài, đúng là bà lão vừa rồi đã làm chứng.

Nguyên phu nhân dò xét bà vài lần, càng nhìn càng quen mặt, hỏi: "Bà tên là gì? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Bà lão nói: "Phu nhân nhất định đã quên, ngày đó ta hầu hạ bên người Thái hậu, người là cung nữ của Chiêu Tông hoàng đế, lúc ấy thường xuyên gặp mặt. Về sau Chiêu Tông tứ hôn, ta còn tặng qua phu nhân một đôi hầu bao. Lúc ấy chúng ta đều cho rằng người được ban cho Chu Tướng quân......Ôi, chính là Hoàng Thượng của hôm nay, ai ngờ về sau lại gả cho Nguyên tướng quân."

Nguyên phu nhân cẩn thận nhìn rõ mặt mày bà, cuối cùng nhận ra được, "Bà là......Cần cô?"

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

- ------------------

Tâm sự một chút nào, các bạn suy nghĩ thế nào về Cảnh Từ và A Nguyên?

Theo mình, Cảnh Từ người này tâm tư rất phức tạp, không phải không muốn tin A Nguyên mà khi vừa nghĩ đến liền nhớ về sự tình bị phản bội, bị thương, bị vứt giữa rừng ngày trước. Ở hắn có sự dằn xé giữa việc yêu A Nguyên và muốn trả thù. Nhưng cuối cùng, cũng không cách nào trả thù được, cuối cùng chỉ làm chính bản thân mình dằn vặt đau khổ.

Còn A Nguyên đã mất đi kí ức, đã không còn là Phong Miên Vãn ngày trước, và không biết vì sao Cảnh Từ lại đối xử với nàng như vậy. Có lẽ chỉ khi A Nguyên nhớ lại mới có thể giải thích rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, khi đó mới có thể giải quyết được khúc mắc trong lòng cả hai.