Lưỡng Thế Hoan

Chương 88: Uyên ương phổ (9)

A Nguyên chẳng quan tâm suy đoán của Trường Nhạc công chúa, chẳng qua là trầm ngâm nói: "Công chúa, ta càng ngày càng cảm thấy......Ta giống như không phải là Nguyên đại tiểu thư trong miệng các người nói."

Trường Nhạc công chúa khẽ giật mình, rất nhanh cười ra tiếng: "Cô quả nhiên bệnh nặng quá rồi! Có phải Nguyên đại tiểu thư hay không, chẳng lẽ ánh mắt của chúng ta còn nhìn không ra? Cho dù chúng ta nhìn không ra, mẫu thân của cô là người khôn khéo, sẽ không nhận ra con gái của mình hay sao?"

A Nguyên ôm đầu gối, đầy bụi đất mà thở dài: "Đúng, tất cả mọi người nói ta vậy, cho nên ta cũng hiểu được ta là vậy. Nhưng đối với Tạ Nham, Mộ Bắc Yên hay những người cũ, ta nửa điểm ấn tượng đều không có."

Trường Nhạc công chúa nói: "Không phải nói cô bị thương, sự tình lúc trước đều đã quên ư?"

A Nguyên nói: "Đã quên, có thể ngẫu nhiên có chút ấn tượng.....Đối với người ở trong mộng cảnh, sự việc trong ảo giác, giống như cùng với thân phận Nguyên đại tiểu thư này của ta hoàn toàn không có điểm chung."

Trường Nhạc công chúa nhìn chằm chằm vào nàng, gượng cười, "Cùng Nguyên đại tiểu thư không có điểm chung? Cô mơ tới cái gì?"

A Nguyên cẩn thận nghĩ đến, con mắt dần dần trong trẻo, "Cảnh Từ? Đúng, là Cảnh Từ. Ta thường nhìn thấy một nam tử trong ảo cảnh, nhưng luôn thấy không rõ mặt hắn. Nhưng về sau càng ngày càng cảm thấy hắn chính là Cảnh Từ. Thỉnh thoảng còn có cô cô biến thái kia."

Nàng nhìn Tiểu Hoài, rốt cuộc xác định nói: "Còn có một con chim ưng màu trắng, hẳn là ta nuôi dưỡng, rất thân cận với ta. Nhưng mà.....Có lẽ đã chết rồi?"

Trong ảo cảnh, nàng từng thấy qua những giọt máu bắn tung toé, lông vũ như tuyết bay lên.

Cảm giác đau đầu dần dần dừng lại, ngực lại cảm thấy đau đớn.

Tiểu Hoài phát hiện chủ nhân ánh mắt ôn nhu, cũng không để ý Trường Nhạc công chúa ngay tại bên người, dùng cái mỏ đen mổ vạt áo A Nguyên, còn lệch ra qua cái cổ để A Nguyên giúp nó gãi ngứa.

Trường Nhạc công chúa vòng qua vòng lại, mới nói: "Cảnh Từ là vị hôn phu của cô, là vị hôn phu chính cô chọn, tất nhiên so với Tạ Nham, Mộ Bắc Yên đều sẽ thân cận hơn. Nếu như cô nhớ rõ hắn, thậm chí nhớ rõ cô cô của hắn, chứng minh cô chính là Nguyên đại tiểu thư, không sai!"

A Nguyên cau mày nói: "Nhưng sao ta lại cảm thấy lúc Cảnh Từ ở cùng ta, hoàn toàn không giống như thân phận là Nguyên gia đại tiểu thư?"

Vô số mảnh vỡ, hoàn toàn không nhớ rõ sự việc. Nhưng nàng nhớ rõ sự e lệ ngây thơ, cũng nhớ rõ Hạ cô cô đối với nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, thậm chí mỉa mai làm nhục.

Nàng chợt nhìn về phía Trường Nhạc công chúa, "Cô xem, ta hiện tại biết võ nghệ, biết thuần ưng, còn có thể tra án......ý tứ của mẫu thân ta thì ta từ nhỏ liền có chủ ý lớn, không chừng là tự mình âm thầm lặng lẽ mà học. Cô cảm thấy điều này có thể sao?"

Khóe miệng Trường Nhạc công chúa co quắp một hồi lâu, rốt cuộc cười mất tự nhiên, "Như thế nào......Không thể nào? Mẹ của cô đã nói có khả năng! Ta rốt cuộc không đến mức hiểu rõ cô hơn mẹ cô chứ!"

A Nguyên cười cười, "Mẫu thân của ta có nhiều việc, không khỏi sơ xuất quan tâm ta. Hơn nữa ta tin tưởng người hiểu rõ Nguyên đại tiểu thư nhất, hẳn là Trường Nhạc công chúa."

Trường Nhạc công chúa ngạc nhiên, "Vì......Vì cái gì?"

A Nguyên nói: "Bởi vì Nguyên đại tiểu thư sẽ cướp đi Tạ Nham! Đối với địch thủ, đương nhiên không thể không rõ, còn hiểu càng kĩ càng tốt!"

"......" Trường Nhạc công chúa nhìn một hồi lâu, vỗ vỗ trán mình, bỏ đi nhìn về phía hồ Lãm Nguyệt, "Đúng là ta từng an bài người ở Nguyên phủ nhìn động tĩnh của cô, đáng tiếc mẹ của cô quá khôn khéo, không bao lâu tai mắt của ta bị ném ra ngoài......"

A Nguyên không khỏi thất vọng, thở dài: "Kỳ thật Cảnh Từ nên biết, nhưng tính tình huynh ấy lại cao ngạo quái gở, trước khi ta gặp chuyện không may, mỗi lần ta hỏi huynh ấy đều là không để ý tới."

Nàng suy nghĩ một lát, chợt nghe thấy kéo Trường Nhạc công chúa, nói nhỏ: "Tạ Nham không phải nói, bản án ta gặp tai kiếp kia điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp ư? Ta cũng hiểu được rất không rõ ràng. Công chúa, bằng không thì cô giúp ta chuyện này, tìm cách thay ta đem hồ sơ vụ án ra, ta tra bản án, xem có thể tìm được manh mối khác hay không!"

"A...! " Trường Nhạc công chúa chưa phát giác ra đứng dậy, "Cái này......Cái này không được! Hồ sơ vụ án tại Hình bộ, không phải ta nói cầm là có thể cầm được."

A Nguyên nói: "Không có việc gì, Tạ Nham là người của Hình bộ, chúng ta tìm huynh ấy hỗ trợ là được rồi!"

Trường Nhạc công chúa do dự một lát, chợt nghe thấy tiếng cười nói: "Bản án của cô tuy có điểm đáng ngờ, nhưng đã qua lâu như vậy, cũng không có gấp gáp như vậy, đúng không? Việc cấp bách là tra án cung nhân này. Còn có, án Hạ Vương mặc dù đã kết, nhưng tại sao Cận Đại Đức lại khăng khăng vu hãm Tả Ngôn Hi, chúng ta cũng nên tra rõ?"

A Nguyên thấy Trường Nhạc công chúa tựa hồ không quá nguyện ý đi thăm dò bản án của mình, chỉ đành phải nói: "chỉ sợ hung thủ không dễ dàng để chúng ta tra ra manh mối."

Trường Nhạc công chúa kéo nàng đi ra khỏi đình, nói: "Vậy cũng không nhất định! Ma cao một thước, đạo cao một trượng!"


Thân thể A Nguyên dần dần khôi phục lại, lại nghĩ tới Cảnh Từ đã đi vội vàng, cảm thấy nghi hoặc, lại hỏi: "Đúng rồi, Tắc Sênh quận chúa kia đến kinh thành làm cái gì? Tại sao Cảnh Từ, Tạ Nham vừa nghe liền vội vã đi?"

Trường Nhạc công chúa nói: "Triệu vương Vương Dung, là biểu cữu của Tạ Nham, tính là thân thích chứ! Đoan hầu lúc trước ở Trấn Châu, biết Tắc Sênh quận chúa cũng không có gì kỳ quái."

"À!......Cảnh Từ đến cùng lai lịch ra sao? Tại sao phong làm Đoan hầu?"

"Cô đây là......Đang hỏi ta?"

"Đâu có......Không đúng sao?"

"Ta nghe nói là bởi vì cô coi trọng, có ý định muốn hắn làm vị hôn phu, Hoàng Thượng mới phong tước Đoan hầu....."

"Được rồi......"

A Nguyên bất đắc dĩ vỗ trán Trường Nhạc công chúa nhìn chằm chằm vào nàng, thần sắc quái dị đứng lên.

"A Nguyên, chuyện trước kia, cô có thể nói đã quên, nhưng cô bây giờ, cũng nên thanh tỉnh thôi?"

"Tất nhiên thanh tỉnh."

"Tại sao cô......ngay cả Cảnh Từ là người nào, lai lịch ra sao cũng không biết, lại vẫn có ý định muốn gả cho hắn?"

"Không biết lai lịch của huynh ấy......nhưng ta biết rõ ta thích huynh ấy, hơn nữa trước kia ta đã chọn hắn, đương nhiên là đã rõ lai lịch."

Trường Nhạc công chúa nhìn chằm chằm vào nàng, "Vừa rồi không phải cô nói, cô cảm thấy mình không phải Nguyên đại tiểu thư?"

A Nguyên nói: "Chỉ là ta cảm thấy không phải mà thôi! Hơn nữa, chẳng lẽ cô không cảm thấy, trước kia Nguyên đại tiểu thư thông minh như vậy, sẽ càng không nhìn lầm người sao?"

Trường Nhạc công chúa một hồi lâu mới nói: "Có lẽ.....Nhưng mà bây giờ ngược lại ta lại cảm thấy cô khiến người ta yêu thích hơn."

Nàng nắm quyền, oán hận mà hư không đánh một cái, mới lại hướng A Nguyên lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Cô yên tâm, vô luận như thế nào, con người Cảnh Từ, cô không có nhìn lầm! Hai người thích hợp làm một đôi mà, huống chi lại có hôn ước."

Quan trọng nhất là, tính tình của Cảnh Từ, thấy thế nào đều khó có khả năng dễ dàng tha thứ thê tử ở bên ngoài câu ba đáp bốn. Chỉ cần A Nguyên bị quản thúc, Trường Nhạc công chúa không cần lại lo lắng Tạ Nham......

A Nguyên biết rõ ý nghĩa, cười cười, nói ra: "Đáng tiếc bởi vì ta đào hôn, Hoàng Thượng nói mất mặt Đoan hầu phủ, muốn đem hôn sự của chúng ta trước để xuống. Chuyện này còn phải xem ý tứ của Cảnh Từ."

Trường Nhạc công chúa cười to nói: "Đây không phải là việc của hắn ư? Đến mai lại để cho chính hắn cùng phụ hoàng nói một tiếng, cũng không thể không thành. Đi, chúng ta cũng đi nhìn vị Tắc Sênh quận chúa!"

A Nguyên nói: "Này, chúng ta không phải còn phải tra án sao?"

Trường Nhạc công chúa kéo nàng chạy, bên cạnh chạy còn bên cạnh nói: "Không có chuyện gì, không chừng lúc này phụ hoàng đã quên bản án này rồi, không có người thúc hỏi. Huống chi, tra án nhanh hay xem mỹ nhân quan trọng hơn?"

-------------

Nhưng A Nguyên vẫn không thể nào nhìn thấy vị Tắc Sênh quận chúa kia.

Còn chưa tới Chương điện, các nàng liền gặp Nguyên phu nhân.

Nguyên phu nhân sắc mặt cũng không tốt, nhưng vẫn cử chỉ đoan trang tao nhã như cũ, lời nói ôn nhu, y phục và búi tóc đều đã buộc lại, tơ vân không loạn, lại nhìn không ra trước đó đã cùng Lương đế làm chuyện tốt gì.

Bà hướng Trường Nhạc công chúa cúi người hành lễ, liền cầm tay A Nguyên: "Hoàng Thượng bên kia đang có công việc, chúng ta về phủ trước!"

A Nguyên nói: "Con còn muốn tra án!"

Nguyên phu nhân nói: "Hoàng thượng ở trong Chương điện, con còn muốn tra án?"

"......"

A Nguyên không phản bác được.

Chương điện trong nội cung đương nhiên không có bản án, nhưng có Cảnh Từ, còn có Tắc Sênh quận chúa mà Cảnh Từ vội vàng đến gặp.

Trường Nhạc công chúa liếc qua Nguyên phu nhân, cũng lười nói với bà, chỉ cùng A Nguyên khua tay nói: "Cô về trước đi, hôm sau ta đi tìm cô."

Nàng vẫy tùy tùng, vuốt phẳng vạt áo, đi về hướng Chương điện, cũng là không mất đi khí phái công chúa.

Nguyên phu nhân nhìn nàng tiêu sái rời đi, vừa hỏi A Nguyên, "Ngày xưa các con gặp mặt như cây kim so với cọng râu, tại sao lại đột nhiên thân mật?"

A Nguyên nói: "Đại khái là bởi vì hôm nay con đối với Tạ Nham không có hứng thú?"

Nguyên phu nhân liền giống như nghẹn họng xuống, thở dài nói: "Ta thật lòng không hiểu được con nghĩ thế nào. Luận tính tình, luận dòng dõi, luận sáng suốt, Tạ Nham còn không phải tốt nhất? Chính là trước kia......Khó có được hắn một lòng đối đãi với con, con cũng cùng hắn thân cận, nhìn xem rõ ràng là ông trời tác hợp cho, nhưng một lòng thành toàn cho con, con cũng không chịu gật đầu."

A Nguyên mới biết được Tạ Nham đúng là con rể mà Nguyên phu nhân đã chọn lựa, trách không được Nguyên phu nhân ngày đó thay đổi tao nhã, cùng Trường Nhạc công chúa xung đột chính diện, không cho phép nàng làm hỏng chuyện tốt của con gái cùng Tạ Nham.

Như thế xem ra, Trường Nhạc công chúa mọi cách đề phòng, cũng tốn công.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

chương trước có vỏ đậu phộng.......

Thời điểm trong nhà giam, có chút tư liệu không có cách nào tra được, về sau nghĩ đến lúc lại tra xét, phát hiện thời Đường tuy có ghi lại đậu phộng, nhưng đều là lý thuyết đậu phộng là ở thời Minh sơ mới truyền vào quốc gia của tôi.

Trên mạng sửa không tiện, cứ như vậy đi. Chờ tôi xuất bản lại đổi thành vỏ hạt thông.

(Kỳ thật cân nhắc qua đổi thành vỏ hạt dưa, nhưng sát thủ vừa giết người vừa gặm hạt dưa, không hiểu cảm giác vui mừng thế nào ha ha!)

Edit + Beta: Hàn - Mai

--------------

Chương 172:

Đối với một mảnh tâm ý của mẫu thân, A Nguyên chỉ đành cười khan nói: "Tạ Nham hoàn toàn rất tốt, nhưng con thấy Cảnh Từ cũng rất tốt. Mẫu thân là người từng trải, tất nhiên cũng hiểu được, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi đúng không."

Nguyên phu nhân phảng phất tại cười khẽ, "Vì vậy, hắn ở trong mắt con, không có một chỗ nào không tốt?"

A Nguyên nói: "Cũng không phải......tính tình, kỳ thật không coi là tốt. Nhưng mà cũng không ngại, ở cùng được lâu rồi, tất nhiên sẽ thành thói quen."

Nguyên phu nhân khẽ thở dài: "Nếu như hắn thật tâm đối đãi con, tính tình dù không tốt, đối đãi với con cũng sẽ tốt, sẽ không uỷ khuất con phải quen với tính tình của hắn."

A Nguyên giật mình, nói ra: "Tính tình của con, tựa hồ cũng không tốt?"

Nguyên phu nhân nói: "Lúc trước đúng là tính tình con không được tốt, nhưng hôm nay......rất tốt. Nhưng ta tình nguyện để con tính tình không tốt."

A Nguyên hiểu tới đây, "Mẫu thân đây là......sợ con bị Cảnh Từ bắt nạt? Yên tâm đi! Cảnh Từ sẽ không bắt nạt con, ta cũng sẽ không để người khác bắt nạt. Mẫu thân nhất định không thấy được con đuổi Tiêu Tiêu đến lên trời cũng không có đường, xuống đất cũng không có cửa!"

Nguyên phu nhân không đáp.

---------------

Xuất cung, xe ở bên ngoài cửa cung chờ. Thị nữ đỡ Nguyên phu nhân lên xe, đang định đi đỡ A Nguyên, A Nguyên đã nhẹ nhàng nhảy lên, thuận tiện dúm miệng, gọi tiểu Hoài.

Tiểu Hoài xa xa nghe thấy, lập tức lướt qua thành cung cao cao bay tới, bay trên đỉnh đầu các nàng.

Thân thể của nó kiện tráng mà linh hoạt, trên bầu trời sáng ngời.

Nguyên phu nhân nhìn Tiểu Hoài chăm chú, khen: "Chim ưng thật đẹp, Bầu trời này... cũng thật đẹp...!"

A Nguyên khó hiểu, "Bầu trời này...... đẹp?"

Nguyên phu nhân nói: "Bởi vì chim ưng tự tại bay đi! Chim ưng có cánh, bay ra khỏi hoàng cung này, bay ra khỏi kinh thành này......"

Thanh âm của bà vô hạn tiêu tác, yên lặng ngồi vào trong xe.

A Nguyên khó hiểu ngồi xuống, buồn bực hỏi: "Mẫu thân không thích hoàng cung này, kinh thành này? Vậy cũng không khó, chúng ta có thể giống Hạ Vương, đến Thẩm Hà xây biệt viện, rảnh rỗi liền qua đó ở mấy tháng, ở đó thanh tĩnh, phong cảnh lại tốt, cảm thấy buồn bực lại hồi kinh, chẳng phải tiêu dao sao?"

Nguyên phu nhân nói: "À, Hạ Vương đây coi như là tiêu dao ư?"

"Hạ Vương......"

A Nguyên không lên tiếng nhìn Nguyên phu nhân, lại nhìn không ra trên khuôn mặt thong dong của mẫu thân nàng cất giấu tâm tư như thế nào.

Nguyên phu nhân trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "A Nguyên, Vương Tắc Sênh là con gái của Triệu Vương - Vương Dung, lần này tới đây, nói là quận chúa còn trẻ, muốn đến kinh thành trông thấy các mặt của xã hội, kì thực trong triều cao thấp đều đã biết, Vương Dung đem con gái độc nhất của hắn đưa tới, là ý định làm con tin, để hoàng thượng yên tâm."

A Nguyên cả kinh, "Con tin?"

Nguyên phu nhân nói: "Hoàng Thượng mặc dù đăng cơ làm hoàng đế, nhưng Hà Đông Tấn Vương một mực được xưng muốn khôi phục tiền triều, mà lại binh cường mã tráng, thực lực cùng với chúng ta tương xứng. Năm trước hoàng tử Yến quốc tranh giành ngai vàng, Yến quốc đại loạn, Tấn Vương thừa cơ công phạt Yến quốc. Gặp Tấn quốc dời binh lên hướng bắc, Hoàng Thượng cũng đi theo phát binh tập kích Tấn, không ngờ người Tấn xảo trá, chỗ biên giới Lương, Tấn, Yến, chính giữa tam quốc là Trấn Châu chỗ Triệu vương lại âm thầm tương trợ Tấn quốc, Hoàng Thượng lại ôm bệnh bên người, mới có thể không công mà lui."

A Nguyên sớm nghe nói qua sự tình Lương đế phạt Tấn thất bại, hỏi vội: "Nói như vậy, binh bại cũng cùng Triệu vương có quan hệ? Hoàng Thượng sao không hỏi tội Triệu vương?"

Nguyên phu nhân thở dài: "Triệu vương mặc dù đã tiếp nhận sắc phong của hoàng thượng, nhưng hắn vốn là Tiết Độ Sứ, mấy đời đóng ở Trấn Châu, dân chúng vẫn phụng hắn làm chủ. Huống chi Trấn Châu ở chỗ giao nhau giữa tam quốc đó, tất nhiên Tấn quốc hoặc Yến quốc, đối với Lương quốc càng thêm bất lợi. Hoàng Thượng sau khi cân nhắc, mặc dù phái người trách vấn, nhưng thực sự lưu lại chỗ trống, Triệu vương cũng biết ý, đem Tắc Sênh quận chúa cùng hai gã Đại tướng mang tới kinh thành."

A Nguyên trầm ngâm, "Nhưng con thấy Hoàng Thượng giống như đối với việc Tắc Sênh quận chúa đến rất coi trọng, không hề giống đối đãi với người bình thường. Cảnh Từ cùng Tạ Nham vừa nghe nói nàng đến, cũng vội vàng đi gặp."

Nguyên phu nhân ánh mắt hoảng hốt, "Tạ Nham......Đương nhiên sẽ đi gặp. Mẹ của hắn cùng dì hai hắn, năm đó đường đường là nữ tử Trấn Châu. Khi đó Vương Dung còn trẻ, cầm quyền chính là mẫu thân hắn Cảnh Thái phu nhân, cho nên đưa tới quan hệ thông gia, là hai cháu gái trước mặt Cảnh Thái phu nhân".

"Quan hệ thông gia?"

"Tỷ tỷ gả cho Tạ gia, nhà cao cửa rộng nổi tiếng ở kinh thành, muội muội thì gả cho Lương vương."

"Cũng chính là gả cho......Hoàng Thượng? Nghe nói hoàng hậu đã mất họ Trương."

"Đúng, Nguyên Trinh hoàng hậu Trương Huệ là thê tử kết tóc cùng hoàng thượng, mỹ mạo hiền lành, thấy Lương vương si mê Cảnh nhị tiểu thư, Cảnh Thái phu nhân lại không chịu ủy khuất cháu gái làm thiếp, liền chủ động nhường lại danh vị Vương phi, lại để cho Lương Vương cưới Cảnh nhị tiểu thư, tình nguyện đành phải đi xuống. Đáng tiếc không quá hai năm, tỷ muội Cảnh gia trước sau mất đi. Lương vương đau xót, lại là Trương Huệ cẩn thận làm bạn khuyên, cho nên Lương vương đối với nàng một mực rất kính trọng, sau khi đăng cơ tất nhiên phong làm hoàng hậu."

A Nguyên chưa phát giác ra nói, "Có tầng quan hệ này, chẳng trách Hoàng Thượng đối với Vương gia đặc biệt rộng rãi....Hôm nay Triệu vương đem Tắc Sênh quận chúa đưa tới, là phảng phất nhắc lại sự tình năm đó? Quận chúa kia bao nhiêu tuổi? Hoàng Thượng chẳng lẽ có ý định nạp nàng làm phi?"

Nguyên phu nhân lắc đầu nói: "Cũng mới mười bảy mười tám tuổi, tuổi như hoa, Hoàng Thượng cũng muốn lôi kéo Vương Dung, chắc có lẽ không ủy khuất nàng, nhất định đem nàng gả cho một vị hoàng tử."

"Sẽ là vị hoàng tử nào?"

"Không biết, hơn phân nửa vẫn là xem Tắc Sênh quận chúa cùng......"


Nguyên phu nhân bỗng nhiên dừng lại, không có nói thêm gì đi nữa, ánh mắt nặng nề mà ngưng tại khuôn mặt A Nguyên.

A Nguyên sờ sờ mặt của mình, "Bẩn sao?"

Đáy mắt Nguyên phu nhân có chút óng ánh, ngón tay ôn nhu phủ khuôn mặt nàng, "Con gái chạy loạn đi đâu, nhìn đôi má này, là cọ tro ở đâu?"

A Nguyên cười hì hì nói: "Khả năng ở bên hồ cọ vào, chỗ đó có chút bẩn."

Nguyên phu nhân cười gật đầu, thừa dịp A Nguyên giơ lên tay áo, lặng lẽ lau đi khóe mắt ướt át.

Mà A Nguyên cuối cùng không lo lắng Tắc Sênh quận chúa gả cho ai, ngoại trừ chính cô ta, còn phải xem ý tứ người khác.

Đại khái là Lương đế?

Dù sao Vương Tắc Sênh phải gả cho hoàng tử, cùng với Cảnh Từ không có quan hệ, cũng không có quan hệ với nàng.

-----------------

Trường Nhạc công chúa chưa hẳn đối với án Hạ Vương có bao nhiêu hứng thú, thực tế đoán được Tiết Chiếu Ý, khả năng cùng tam ca Dĩnh Vương của nàng có chút liên quan, càng nên nhượng bộ lui binh.

Nàng tuy là theo phụ thân xưng đế mới được làm công chúa, nhưng những năm này trơ mắt nhìn tiền triều bị diệt, nhìn chư huynh tranh đấu gay gắt, biết lợi hại trong đó.

Chỉ cần một chút không cẩn thận, bằng thân phận con cái vua chúa hoàng tôn, cũng như thứ dân, vạn kiếp bất phục.

Nhưng nếu như nếu bàn về tài sắc, ngoại trừ Nguyên đại tiểu thư năm đó, thật đúng là không có một ai dám cùng nàng sánh vai.

Nàng cần tìm một lý do quang minh chính đại đem Tạ Nham kéo đến bên người. Tạ Nham không để ý tới, mắt thấy A Nguyên không biết sống chết theo sát ở bên người nàng, không thể không lo lắng hai vị này liên thủ, có thể gây ra tai họa gì hay không, liền chỉ đành đi theo các nàng, dự bị thu thập cục diện rối rắm.

Tuy nói Tạ Nham, Mộ Bắc Yên ngày đó đều cùng Nguyên đại tiểu thư dây dưa không rõ, tạo ra nhiều tai tiếng, nhưng cái khó có được là giữa bọn họ đều không có khúc mắc, còn bởi vậy tình giao hảo không phải là nông cạn, vào ra ngoài phủ, bọn họ vẫn rõ ràng.

Vì vậy, tuy Mộ Bắc Yên vẫn còn trên đường hồi kinh, Tạ Nham cũng có thể đơn giản hỏi ra chỗ ở của Cận Đại Đức, cũng rất nhanh được tín nhiệm.

Cận Đại Đức mặc dù háo sắc lại không có đức, nhưng đối với người trong nhà chăm sóc rất chu đáo. Mẹ già, thê tử cùng bốn đứa con đều ở dinh thự, cũng có ba bốn nô bộc và tỳ nữ sai khiến, mặc dù xưng không hơn đại phú đại quý, thực sự được coi là giàu có.

Nhưng hôm nay, nhà bọn họ một nô bộc tỳ nữ cũng không có, mẹ già và con trai Cận Đại Đức đều ốm bệnh, đang kéo dài mạng bằng cách uống thuốc.

Vợ hắn Cung thị rơi lệ nói: "Đêm đó bỗng nhiên một đám người đến, bắt hết chúng ta đi, lại đến trước mặt chúng ta chém đầu bốn tùy tùng nô bộc, nói nếu như không nghe bọn họ, đây chính là tấm gương. Về sau chúng ta bị bắt giữ trong một phòng nhỏ hai ngày, hôm trước mới được thả ra. Bà bà và con trai đều bị dọa phát bệnh, bệnh cho tới bây giờ."

Trường Nhạc công chúa hỏi: "Có thể nhớ rõ đám người bắt các ngươi có bộ dạng gì hay không? Phòng các ngươi bị giam giữ ở đâu?"

Cung thị lắc đầu, "Bọn họ đều che mặt, lại là hung thần ác sát, ai dám nhìn kỹ? Chúng ta bị bịt mắt ném vào một chiếc xe ngựa sau đó đưa đến căn phòng đó, cũng không biết đó là chỗ nào."

A Nguyên hỏi: "Xe ngựa có đặc thù gì không? Ví dụ như, có mùi gì đặc biệt, bày biện kê lót tấm đệm các loại là chất liệu gì? Một đường đi hết bao lâu?"

Cung thị nói: "Ước chừng cũng nửa canh giờ? Có lẽ không ra khỏi thành. Đệm giường rất cũ kỹ......Có mùi máu tươi."

Trường Nhạc công chúa thở dài: "Bọn hắn vừa giết người, không chừng văng máu lên người các ngươi, tất nhiên có mùi máu tươi."

Con gái Cận Đại Đức ở bên cạnh đột nhiên nói: "Ta ngửi thấy mùi lạ."

Mấy người đều nhìn về phía thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.

Thiếu nữ có chút khiếp sợ, nhưng có lẽ đã nghe nói tin tức phụ thân gặp chuyện không may chợt nói: "Mẹ nói bọn họ là người xấu, sợ bọn họ bắt nạt ta nên đem ta giấu ở phía dưới cùng nhất......Mặt của ta dán lên đệm giường, ngửi thấy mùi lạ. Cái lót đệm rất bẩn, không giống như da dê hoặc da thỏ bình thường, giống như là da hổ hoặc da báo."

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai