Lưỡng Thế Hoan

Chương 79: Hương trong trướng - Che giấu sấm chớp phí tâm tư (2)

Bụng của nó rõ ràng có một vết thương sâu, đã trôi qua bảy tám canh giờ, máu trên vết thương vốn nên ngừng chảy, nhưng bây giờ máu lại chảy xuống từng giọt.

Không biết nó đã ở đâu cả một đêm, đợi vết thương đỡ đau một chút, không biết khổ thế nào mới miễn cưỡng bay trở về huyện nha, tìm chủ nhân, còn ngoài ý muốn phát hiện Tiêu Tiêu ẩn giấu trên nóc nhà.

Nó còn nhớ kỹ chủ nhân bảo nó truy đuổi Tiêu Tiêu, lại không để ý đêm trước nó bị thương, mà vẫn kéo lấy vết thương, tiếp tục thực hiện chức trách, công kích Tiêu Tiêu, ương ngạnh bức hắn rơi xuống mái hiên.

A Nguyên cẩn thận kiểm tra vết thương của nó cười nói: "May quá ngươi không chết, ngươi không chết... ta sợ ngươi cũng bị giết...."

Trước mắt lại có bóng dáng trắng toát bay qua, nàng đã phân không rõ là huyễn cảnh hay là hồi ức, càng không chú ý tới nàng đã nói ra từ "cũng" trong vô thức.

Nàng như nhặt được bảo bối ôm vào lòng, vội vã dẫn nó đi trị thương, trong miệng vô ý thức thì thào thì thầm: "Tiểu Phong, đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi, Tiểu Phong..."

Nàng đi một đoạn dài, mới ngơ ngẩn.

Vì sao nàng lại gọi, không phải là Tiểu Hoài, mà là Tiểu Phong?

Tiểu Phong, là cái gì?

Lúc nàng nghi hoặc rời đi, chưa từng chú ý tới gương mặt Cảnh Từ đột nhiên tái nhợt.

Ánh mắt của hắn lướt qua bóng lưng của nàng, nhìn về phía Tả Ngôn Hi.

Tả Ngôn Hi lại chưa từng chú ý tới A Nguyên nói cái gì.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn hai tay trắng bệch - đôi tay mà hắn đã trị bệnh cứu người, dường như mất hồn mất vía.

Trường Nhạc công chúa thấy Tiêu Tiêu đến đây hành lễ, cũng không trách cứ hắn nghe lén, chỉ hỏi: "Ngươi lấm la lấm lét trốn ở nóc nhà làm cái gì? Quang minh chính đại vào bên trong mà nghe, cũng không ai ngăn cản ngươi?"

Tiêu Tiêu khụ một tiếng, cười nói: "Bẩm công chúa, có... có người cản..."


Ngón tay hắn chỉ chỉ Cảnh Từ, lại nhanh chóng lùi về.

Không ngờ Cảnh Từ lại nhìn thấy, lạnh lùng nói: "Hiện tại không ngăn cản!"

Trường Nhạc công chúa có chút không hiểu, chợt nhớ tới A Nguyên, khinh thường một tiếng, nói: "Không phải ngươi cũng là vì A Nguyên kia đi? Thật phục các ngươi, ánh mắt thật sự là chó cũng không bằng!"

Cảnh Từ liền hướng Tạ Nham nói: "Có nghe thấy không? Công chúa nói huynh chó cũng không bằng."

Trường Nhạc công chúa nghẹn lại.

Tạ Nham chó cũng không bằng, nàng lại cực khổ theo đuổi một người đến chó cũng không bằng, há không phải tự hạ thấp mình?

Tạ Nham chỉ làm như không nghe thấy ý hai người nói, cấp tốc dời đi chuyện khác, hỏi Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, ngươi cũng nghe được? Án của Hạ Vương, ngươi thấy thế nào?"

Tiêu Tiêu không tránh né, đáp: "Ta đồng ý với đại nhân. Lập tức lục soát tìm Trương Hoà, sau đó kết án. Về phần bên trong còn ẩn tình liên quan gì, có thể trở về bẩm báo với Hoàng Thượng, xử lí ngoài án."

Trường Nhạc công chúa nhìn chăm chú hắn, sau đó nở nụ cười, "Đi... Hung thủ giết Hạ Vương đã rõ, chỉ cần lục soát tìm Trương Hoà, hoàn toàn có thể kết án. Thậm chí nếu hắn còn ở đây, chỉ sợ.... Không cần ở lại Thẩm Hà lâu, có thể tra ra."

Tiêu Tiêu hạ thấp người, cười như nắng sớm, "Công chúa minh giám!"

Tin tức của Trương Hoà tới còn nhanh hơn tưởng tượng.

Quả nhiên hắn không chạy đi, thậm chí còn không chạy khỏi Thẩm Hà.

Trường Nhạc công chúa, Tạ Nham cùng mọi người phải ngồi xe một đoạn xa, mới đuổi tới nơi Trương Hoà bị giết.

Trương Hoà chết ngay trong một cái miếu nhỏ.

Miếu kia cách thôn trang không xa, bên trong chỉ có một lão tăng cùng một tăng ni nữa ở. Cho nên lục soát gần đó, không phát hiện nghi phạm, thẳng đến lúc có thôn dân đi qua miếu nhỏ phát hiện hai tăng nhân ngã trên mặt đất, tiến tới xem, mới phát hiện một người đàn ông chết phía sau gian thiện phòng.

Hai tăng nhân không chết, nhưng lại điên điên khùng khùng, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng.

Bởi vì gần đây tình trạng của Cảnh Từ không tốt, Tả Ngôn Hi lấy thân phận thầy thuốc liên tục cảnh cáo, không cho phép hắn đến đây, cũng khuyên A Nguyên cũng ở lại, chiếu cố Cảnh Từ, cũng có thể chiếu cố chim ưng của nàng. Nhưng Tả Ngôn Hi, Mộ Bắc Yên cùng Lý Phỉ, Tỉnh Ất đều chạy tới.

Trường Nhạc công chúa nhìn lão tăng đang cười ngây ngô chảy nước bọt trong vũng bùn, nhìn về phía Tả Ngôn Hi, "Ngươi xem bọn họ còn có thể khôi phục thần trí không?"

Tả Ngôn Hi hiểu rõ ý, đi qua bắt mạch, lắc đầu thở dài: "Cho dù dùng thuốc điều trị cũng chỉ có thể làm dịu triệu chứng, rất khó hoàn toàn khôi phục. Nếu muốn dựa vào bọn họ để hiểu rõ tính hình lúc phát sinh vụ án, chỉ sợ không có khả năng..."

Lý Phỉ ở bên nhìn, muốn nói cái gì, lại chần chừ không dám lên trước.

Tỉnh Ất cũng đã nhịn không được nói: "Tại sao lại là phát điên như vậy? Lúc trước Đinh Tào không phải cũng là phát điên mà chết sao?"

Trường Nhạc công chúa đột nhiên ngẩng đầu đến, "Đinh Tào? Là ai?"

Lý Phỉ lúc này mới trả lời: "Bẩm công chúa, là một công sai của huyện nha chúng ta. Hắn đang truy án của Chu Thực, bị Khương Tham hạ dược, cuối cùng bởi vì điên, mất đi ý thức mà rơi xuống dốc núi ngã chết."

Trường Nhạc công chúa liền hỏi Tạ Nham: "Chính là vụ án lần trước chàng đến tra đó sao? Khương Tham đâu rồi?"

Tạ Nham nhìn chằm chằm tăng nhân đã phát điên, cũng không khỏi bối rối, trầm ngâm nói: "Khương Tham luôn mang bệnh nặng, mẫu thân của nàng ta nhận tội mưu sát chồng xong thì tự sát, nàng ta chịu không nổi kích thích, cùng ngày đó liền ho ra máu rồi chết."

Tả Ngôn Hi đáp: "Mặc dù bị mê hoặc thần trí giống nhau, nhưng nhìn từ triệu chứng mà nói, hẳn không phải là một loại thuốc."

Thi thể Trương Hoà đã bị mang ra ngoài, rõ ràng là trúng độc mà chết.

Trên mắt cá chân có một vết thương do bị cắn, từ dấu răng nhìn ra, hẳn là rắn cắn. Mặc dù hắn từng có ý định cắt vết thương để đẩy máu độc ra, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả gì. Xung quanh vết thương đen lại, sưng to lên, chảy ra máu đen đã ngưng kết lại, làm biến dạng mu bàn chân, dữ tợn đến đáng sợ.

Trường Nhạc công chúa cẩn thận ngó nhìn thiền phòng đơn sơ kia, chậm rãi nói: "Vào tiết trời này, vùng quê sẽ có rắn rết xuất hiện sao, hẳn là chuyện thường xảy ra à?"

Tạ Nham đảo qua căn phòng trống rỗng, xác định vật tùy thân của Trương Hoà ngay cả nửa cây kim chỉ đều không sót lại, thở dài: "Rắn rết... Tháng trước từng có! Lúc trước A Nguyên từng bị cắn ở sườn núi?"

Lý Phỉ lắp bắp nói: "Đúng,...đúng, cũng là rắn độc cắn..."

Trường Nhạc công chúa liền nở nụ cười xinh đẹp, "Thế là, sau cùng thủ phạm cũng bị rắn độc cắn chết, án Hạ Vương có thể kết! Hạ Vương thế tử, ngươi nói có đúng hay không?"

Nàng hỏi chính là Mộ Bắc Yên, nhưng Mộ Bắc Yên cũng không trả lời.

Đôi mắt đào hoa của hắn có chút mê hoặc, có chút buồn bực, cũng có chút phẫn nộ, xuất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, Tả Ngôn Hi mặc một bộ tố y như tuyết, im lặng đứng ở đám cỏ khô, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm một nắm thực vật khô trên tay.

Kia là một gốc Phụng Tiên.

Kết án Hạ Vương, Trường Nhạc công chúa và Tạ Nham rất nhanh rời Thẩm Hà, đi còn nhanh hơn lúc đến.

Lý Phỉ không thể tin được, Trường Nhạc công chúa thế mà cứ như vậy mà đi khỏi Thẩm Hà, hoàn toàn không để ý điều nghi vấn còn lại trong vụ án.

Tuy nói người thông minh đều nên bo bo giữ mình, nhưng Trường Nhạc công chúa đã là phụng hoàng mệnh mà đến, đã sớm nên cân nhắc đến việc phức tạp khi Hạ Vương đắc tội ai, làm sao chịu dễ dàng như thế dừng tay mà đi?

Nhưng mà những loại đấu đá trên cao này, đối với huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ như hắn, quả thực không nên chạm vào.

Sơ ý một chút, có lẽ có thể một bước lên mây nhưng lại sơ ý một chút, khả năng chết không chỗ chôn.

Có đôi khi, hai chữ "hồ đồ", mới là pháp bảo khi muốn đặt chân lâu lâu một chút trong chốn quan trường thị phi này.

Thế là, đêm đó Lý Phỉ chuyển về phòng ngủ của mình, ngủ đến an tâm.

A Nguyên cũng chuyển về chỗ ở lúc đầu, hưởng thụ đãi ngộ của công chúa.

Trường Nhạc công chúa trước khi đi, từng gọi Cảnh Từ tới, tính cả Tạ Nham ở bên trong, ba người từng có một phen nói chuyện lâu. Lúc ra cửa, sắc mặt Cảnh Từ không dễ nhìn lắm, hướng Tạ Nham nhàn nhạt nói một câu, "Thân hữu nặng tình, chính là người thân của ta!"

Tạ Nham chắp tay mà cười, "*Tử đạo hữu bất tử bần đạo. Huống chi đã gặp nhau, nên nói sớm, há không tốt hơn sao?"

(*Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi ( theo ngoan0 - ttv)


Cảnh Từ gật đầu, "Ừ, tốt hơn. Thân càng thêm thân tốt hơn."

Tạ Nham cũng không cười nổi nữa.

Sau khi tiễn Cảnh Từ, sắc mặt Trường Nhạc công chúa liền tốt lên rất nhiều, ngay cả trên gương mặt còn lại mấy nốt đỏ đều cười đến tỏa sáng.

Có lẽ bởi vì tâm tình tốt, nàng lúc rời đi không tháo những đồ trang trí bày biện đi, ngay cả đồ ngủ cùng bình hoa cũng đều không mang đi, vô cớ lợi cho A Nguyên, phòng ốc sơ sài thành nhà đẹp.

Tiểu Lộc rất vui vẻ, trở về phòng ngủ còn trải đệm trên đất lăn mấy vòng.

Nhưng A Nguyên ngủ lại không ngon giấc.

Mắt thấy bệnh tình của Cảnh Từ chuyển biến tốt đẹp, Tiểu Hoài cũng đã không ngại, A Nguyên rốt cục nhịn không được, lôi kéo hắn đi sườn núi.

Nàng cũng không thăm dò nơi ngày đó bị rắn độc cắn, cũng không đến nhà gỗ đêm đó tránh mưa, mà đến xem mộ của Khương Tham.

Cảnh Từ ngồi trên kiệu, xa xa nhìn thấy sườn núi cô đơn, không khỏi hơi khẽ cau mày.

A Nguyên đã gấp đi mấy bước, đi quanh mộ hai vòng, thế mà từ trong bụi cỏ tìm ra một cây cuốc, một cái xẻng sắt.

Cảnh Từ kinh ngạc, "Nàng chuẩn bị khi nào?"

"Không phải ta chuẩn bị, trừ ta ra, cũng có người nghi ngờ?" A Nguyên nở nụ cười xinh đẹp, đem xẻng ném cho hai tên dư phu, thuận tiện lại ném mấy xâu tiền "Đào ra cho ta!"

- - - đề lời nói với người xa lạ - - -

Quyển thứ hai xong rồi.

À, lúc trước tôi có nói quyển thứ ba sẽ có nữ phụ nha. Sau đó, chuyện yêu đương nho nhỏ cùng với ngược luyến cũng nên trình diễn rồi...

Nhưng mà tên quyển thứ ba tôi còn chưa nghĩ ra, sầu chết tôi rồi, có lẽ ba ngày sau mới có đổi mới...

Edit + Beta: Hàn - Mai