Lưỡng Thế Hoan

Chương 53: Linh hạc tủy : Lại thấy mưa đêm loạn hồng trần (1)

A Nguyên xấu hổ, "Tóm lại......Từng có?"

Rất xa xôi lúc trước, tóm lại là từng có?

Huống chi, hôm nay Nguyên bộ khoái một lòng vì dân, mỗi ngày ở Huyện Thẩm Hà bắt trộm, cự tuyệt nhiều tiểu mĩ nhân, chẳng lẽ còn không đủ giữ mình trong sạch?

Tiểu Lộc bẻ ngón tay, đếm đếm nói, "Hậu cung của Hoàng Thượng có 3000 cung tần mĩ nữ, tiểu thư dù không nên so sánh, nhưng nếu lấy ngón tay tùy tiện tách ra, tách ra, cũng có gần trăm. Nhưng tách ra, không biết tiểu thư hợp ý Tạ công tử, hay là hợp ý Tiểu Hạ Vương gia?"

A Nguyên uể oải, "Một người ta cũng không dám hợp ý......"

"Như vậy, tiểu thư hợp ý Cảnh Điển sử "

"Khụ.....Lại không dám đâu."

A Nguyên bác bỏ rất nhanh, nhưng khuôn mặt nàng lại càng nóng bừng lên.

Cảnh Tri Vãn tuy ngôn từ có cay nghiệt, nhưng nàng nghĩ đến đêm đó trên núi, rõ ràng ngực hắn âm ấm, lại không nói được ra cảm giác rung động thế nào.

Vì vậy, nàng bưng nước tới ra sức lau chùi, âm thầm suy nghĩ, nàng đại khái là rất thích Cảnh Tri Vãn nấu canh.

Việc nặng này vốn là Tiểu Lộc phải làm.

Nhưng Tiểu Lộc nghĩ đến việc Khương Tham chết ở trong phòng của các nàng, hận không thể đổi gian phòng khác để ở, chỉ sợ hồn của Khương Tham còn chưa đi, nửa đêm đến câu mất cái mạng nhỏ của nàng, A Nguyên chỉ có thể an ủi mọi cách, tự mình động thủ rửa sạch vết máu cùng chất dịch xanh lá mà Khương Tham để lại.

Vì vậy, Tiểu Lộc chỉ đành chắp tay đi sau lưng tiểu thư nhà mình, sau đó bỗng nhiên nói: "Tiểu thư, người có phát hiện hay không, Tạ công tử cùng Cảnh Điển sử trông có chút giống nhau?"

A Nguyên dừng lại tay, "Vậy à?"

Tiểu Lộc nói: "Thân hình của bọn họ, khí độ đều có chút hư nhược. Còn có, đặc biệt là đôi mắt! Đôi mắt Cảnh Điển sử đẹp hơn nhiều, còn đôi mắt của Tạ công tử thoạt nhìn ôn hòa hơn."

A Nguyên nhớ tới lần đầu tiên gặp Tạ Nham, chính là đôi mắt đó, cảm giác tim đập nhanh, dồn dập, đột nhiên ngây người.

Rốt cuộc là tình cảm ngày xưa chôn giấu hiện lên, hay là bởi vì......Cảnh Tri Vãn?

Tạ Nham rõ ràng nhận ra A Nguyên là Nguyên Thanh Ly, nhưng hắn cũng không có ý vạch trần nàng, thậm chí cũng không cùng nàng ôn lại chuyện cũ.

Hắn mặc dù ở trong nha môn, thỉnh thoảng gặp được nàng, ngẫu nhiên còn tới ngắm hoa ngoài cửa sổ của nàng, còn đi vào uống hai chén trà, rất tùy ý nghe nàng cùng Tiểu Lộc nói chuyện, cũng không có bất cứ dị thường nào, càng không vượt quá khuôn phép.

Ngược lại là A Nguyên, thấy đôi mắt sáng trong, mang theo ý cười của hắn, đôi mắt đẹp kinh tâm động phách như vậy, nàng liền không tự chủ được mà nhìn thêm vài lần, hơi có chút ý lưu luyến.

Được rồi, Cảnh Tri Vãn mặt mày cũng khá tương tự, đáng tiếc hắn chưa từng dịu dàng, nhu hòa mỉm cười nhìn nàng như vậy.

Huống chi, nam tử tuấn tú như vậy, ai không nguyện ý nhìn nhiều thêm vài lần đâu?

Nhưng mà nàng muốn nhìn nhiều thêm vài lần tựa hồ cũng không được. Bên người Tạ Nham còn có Mộ Bắc Yên, từng giây từng phút cùng hắn như hình với bóng.

Mộ Bắc Yên cũng chưa từng làm nàng khó xử nữa, nhưng đôi mắt hoa đào thỉnh thoảng nhìn nàng, -- tựa như con mèo lười biếng tìm được chuột, bởi vì chăm chú nhìn mà đặc biệt đáng yêu.

Sự tình bất hạnh, A Nguyên chỉ có thể làm con chuột bị con mèo híp mắt nhìn trúng.

Vì vậy nàng chỉ có thể chạy trối chết, tránh còn không kịp.


Nàng không biết là, Mộ Bắc Yên kì thật rất thích trêu chọc nàng - cái con chuột hơi một tí là đỏ mặt, đáng tiếc mỗi lần Tạ Nham đều ngăn cản rất nhanh.

"Nàng không phải Thanh Ly."

Không thấy người, Tạ Nham yên lặng, nhưng cuối cùng cũng phán đoán.

Mộ Bắc Yên bóc hạt thông cười vô lại, "Huynh cảm thấy, Thanh Ly không phải bộ dạng như vậy? Có thể người bên ngoài không biết, ta và huynh đều biết, Thanh Ly chưa bao giờ có bộ dạng như vậy. Nếu có cơ hội có thể hồi phục trí nhớ, không chừng sẽ như vậy.....Mặc dù không tao nhã, cao quý bằng lúc trước, nhưng đáng yêu hơn trước rất nhiều! Lúc này mới như một người sống sờ sờ!"

Tạ Nham cũng nhặt một hạt thông, tiện tay ném đi, nói: "Những thứ Thanh Ly biết, nàng không biết, những thứ Thanh Ly không biết, nàng lại biết. Huống chi ngươi thấy Thanh Ly sẽ đi lau chùi dọn dẹp ư? Hay là vì an ủi thị nữ mà đi lau chùi."

Nguyên Thanh Ly tựa như vầng trăng sáng mà lớn lên, đừng nói lau chùi, ngay cả châm trà còn ngại tự mình làm.

Mà A Nguyên lau chùi sáng bóng dường như đã quen, thoạt nhìn không thể là lần đầu tiên làm việc nặng, -- tựa như cũng không phải lần đầu tiên cầm kiếm, lần đầu tiên nuôi dưỡng chim ưng.

Cái dễ thấy nhất là, Nguyên Thanh Ly phong lưu nổi tiếng, duyệt qua vô số người.

A Nguyên lại không quen tiếp xúc cùng nam tử khác, rõ ràng là nữ nhi e lệ.

Như vậy sao lại có thể là Nguyên Thanh Ly?

"Rõ ràng dung mạo vẫn như cũ! Có lẽ trên đời có người giống người, nhưng làm sao có thể giống như vậy?" Mộ Bắc Yên miễn cưỡng dựa vào ghế dựa, thoải mái mà đem nhân của một hạt thông tung lên, há miệng bắt được, cười hì hì nói: "Ta mặc kệ. Nếu như nàng dùng dung mạo của Nguyên Thanh Ly xuất hiện, nàng chính là Nguyên Thanh Ly, chính là nữ nhân của ta!"

Thấy Tạ Nham híp mắt nhìn hắn, hắn lại vội bỏ thêm một câu: "Nữ nhân của chúng ta!"

Tạ Nham lại nhặt một hạt thông lên, bóc không được, đáy mắt hiện lên thẫn thờ, trầm thấp nói: "Nếu như nàng không muốn, nàng không phải là nữ nhân của bất kì ai trong chúng ta."

Mộ Bắc Yên quay sang, "Chẳng lẽ còn có thể tính toán làm nữ nhân của Đoan hầu? Ngày đó Thanh Ly từng nói qua, bọn họ là hai nhà tự nguyện. Nhưng Thanh Ly đào hôn, rời kinh lâu như vậy, chỗ Đoan hầu lại không có động tĩnh gì hết."

"Làm sao huynh biết hắn không có động tĩnh? Ta và huynh đều chưa từng thấy hắn, dù hôm nay hắn có đứng trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không nhận ra được."

"Huynh nói là......"

Mộ Bắc Yên cầm hạt thông trong tay, đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn về phía một hướng khác.

Một phu nhân trung niên đang đi vào, dáng người cao ngất, cử chỉ lưu loát.

Tạ Nham theo ánh mắt hắn nhìn sang: "Phu nhân này hẳn là hạ nhân hầu hạ hắn. Xem ra hắn bệnh cũng không nhẹ, hai ngày nay chưa từng ra ngoài. Lý Phỉ có việc muốn thương lượng, nngười có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn, phải chạy đến phòng hắn thương nghị."

Mộ Bắc Yên hỏi: "Huynh cảm thấy......hắn khả nghi? "

"Ta cảm thấy được Đoan hầu khả nghi." Tạ Nham trầm ngâm, "Đoan hầu bỗng dưng xuất hiện, Thanh Ly cùng hắn đột nhiên có hôn ước, sự tình liên tiếp cổ quái. Thanh Ly lại gặp cướp giết....Thật không đơn giản."

Mộ Bắc Yên vỗ trán, "Kỳ thật ta cũng hiểu được rất không hợp lý. Nhưng nếu như nàng không phải Thanh Ly, huynh có khả năng nhận lầm, ta có khả năng nhận lầm, cũng không thể ngay cả Nguyên phu nhân cũng nhận nhầm? Đó là con gái của bà ta, con gái một đấy!"

"Cho nên, sau khi bái kiến Hạ Vương gia xong, ta sẽ về kinh tìm Nguyên phu nhân hỏi chuyện!" Tạ Nham nhìn về phía Mộ Bắc Yên, "Nếu như nàng không phải Thanh Ly, ta nhất định phải biết rõ, Thanh Ly thật sự, đến tột cùng là ở đâu!"

Mộ Bắc Yên cũng không khỏi thu liễm ý cười, trầm thấp nói: "Đúng, nếu như nàng không phải Thanh Ly, chắc chắn đã có người an bài, Thannh Ly......có khả năng đã xảy ra chuyện!"

Tạ Nham thản nhiên nói: "Nàng đã xem ta như tri kỷ, ta liền không thể phụ lòng nàng. Ta sẽ tìm được nàng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Mộ Bắc Yên gật đầu, lại nói: "Có thể sau khi Thanh Ly gặp chuyện không may, có người khác mượn xác hoàn hồn! Hồn mới tới kì thật cũng không tệ, thật ra ta....rất thích."

Hắn không biết nên buồn hay là nên vui mừng, lại ngồi vào bàn bóc hạt thông.

"......"

Tạ Nham không phản bác được, yên lặng liếc nhìn hắn, đi đến một bên bàn mở ra một cuốn họa trục.

Một đêm trước khi Nguyên Thanh Ly gặp chuyện không may, nàng đưa cho hắn họa trục.

Vẽ bóng lưng của nàng, thắt lưng như gió, thanh lệ thoát tục, có loại khí khái không giống người thường.

Nàng đi trong tuyết, đang đi về hướng cây bích hoa.

Ngày thứ hai, mưa to.

Tạ Nham, Mộ Bắc Yên đều ở trong phòng, A Nguyên không có việc gì, cũng không ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng đọc sách. Mộ Bắc Yên không thấy được mĩ nhân, cảm giác không thú vị, cùng Tạ Nham thương nghị, rốt cuộc quyết định rời huyện nha, quay về biệt viện ở Hạ Vương phủ ở.

Lý Phỉ nghe thấy thế, quả thực nước mắt rưng tròng, thiếu chút nữa thắp nhang đưa tiễn. Hắn ở phòng dành cho khách còn chưa nói, còn mưa dột. Mưa to bên ngoài ầm ầm, trong phòng bày đầy nồi, chén, hồ lô, đinh đinh đang đang liên tiếp như tấu nhạc, cực kỳ náo nhiệt. Lý Phỉ nghe cả một đêm, lúc rời giường còn ngã lăn xuống cái chậu đồng bên dưới, hại hắn ướt hết. Làm quan phải như vậy, đúng là không có ai.....

A Nguyên thật sự ở trong phòng đốt ba nén hương, cảm tạ trời cao, ôn thần đã rời đi, nàng có thể tạm thời cũng không cần cân nhắc chạy khỏi Thẩm Hà.

Trước kia Cảnh Tri Vãn hùng hổ dọa người, nàng muốn tránh đi hắn, tìm đường hồi kinh điều tra chân tướng vụ ám sát nàng. Mà hôm nay, Cảnh Tri Vãn vì tật ở chân, hai ba ngày nay chưa có ra cửa.

Nàng không chỉ nhớ món canh của hắn, càng có chút nhớ bóng hình của hắn.

Nếu như hắn thật là Đoan hầu, nếu như hắn không nói lời cay nghiệt, có lẽ......nàng không cần đào hôn.

Chạng vạng tối mưa rơi ít hơn, nàng đi qua thăm Cảnh Tri Vãn, đẩy cửa liền ngửi được khắp phòng có mùi thuốc đắng chát.

Dưới đèn, Cảnh Tri Vãn ngồi trên giường, dưới ánh nến lật xem một cuốn sách, tinh thần hắn tựa hồ cũng không tệ lắm.

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 106:

A Nguyên không khỏi âm thầm thở phào một cái. Hôm trước, Tả Ngôn Hi đã bắt mạch và kê đơn thuốc cho hắn, lại điều dưỡng hai ngày, rất có hiệu quả.

Phát hiện A Nguyên tiến đến, Cảnh Tri Vãn giương mắt, như hồ sâu tĩnh mịch, như mặt trời bị che lấp, ngoài ý muốn phô bày ra.

A Nguyên cười hỏi: "Có đau nhiều không?"

Cảnh Tri Vãn bỏ qua quyển sách bên cạnh, ngưng mắt nhìn nàng một lát, cười khẽ, "Nếu như cô thay ta xoa xoa một hồi, ước chừng sẽ tốt hơn nhiều."

A Nguyên làm mặt quỷ, quả nhiên ngồi vào bên cạnh giường, như đêm mưa ấy tại nhà gỗ, thay hắn xoa xoa mắt cá chân.

Cảnh Tri Vãn trầm mặc mà nhìn động tác của nàng, con mắt đen láy nhàn nhạt hình nàng như có điều gì phiền muộn.

A Nguyên hỏi: "Huynh sao không đi sang biệt viện Hạ Vương phủ mà ở vài ngày?"

Cảnh Tri Vãn nhìn nàng, "Ta vì sao phải đi? "

A Nguyên nói: "Ta thấy Tạ công tử tướng mạo tuyệt hảo, Tiểu Hạ Vương gia tựa hồ rất thích hắn. Hôm nay bọn hắn đi Hạ Vương phủ, cùng Tả Ngôn Hi ở cùng một nơi, huynh không lo lắng à?"

Cảnh Tri Vãn cười khẽ, "Cô một chốc lại nói ta thương hương tiếc ngọc cho Khương Tham, một chốc lại đoán ta với Ngôn Hi có sự tình "phong nhã", sao không nói ta vì cô mà ở lại huyện nha nhỏ bé này, một mảnh chân tình khó có được?"

Hơi ấm của ánh đèn, mặt mày hắn thật nhu hòa, trông tuấn tú vạn phần, A Nguyên nhất thời liền ngây ra, không khỏi dừng tay lại.

Một hồi lâu, nàng cố gắng căng da mặt, nói: "À... hoàn toàn chính xác là tấm chân tình khó có được. Kỳ thật ta cũng......ta cũng rất là cảm kích, cảm kích......"

Nàng ngày xưa thân kinh bách chiến, nghĩ đến những lời tâm tình này, đều có thể hạ bút thành văn. Nhưng hôm nay nàng moi ruột gan, lại khó khăn nói được.

Bết bát hơn chính là, nàng còn chưa nói hết, khuôn mặt lại như bị lửa đốt, nóng bỏng, không thể nghĩ được hồi trước nàng cùng những công tử tuấn tú kia như thế nào.

Còn có, trước mắt hắn đều hiểu rõ nàng, mà nàng liền không rõ hắn có phải Cảnh Từ, có phải vị hôn phu bị nàng đào hôn hay không, chứ nói chi là bọn họ qua lại, cùng với mục đích hắn tới Thẩm Hà là gì.

Đương nhiên, bất luận mục đích là gì, có lẽ hắn cũng không có nói dối, hắn thật sự là vì nàng mà đến......

Như hiện tại hài hòa ở chung như vậy, nghe hắn nói lời tâm tình không biết thật hay giả, nàng rõ ràng đã quên mất ngày trước hắn toàn nói lời nói cay nghiệt, thầm nghĩ muốn cùng hắn thân cận hơn chút ít, thân thiết hơn chút ít.

Nàng không phải là bị Chu Kế Phi lây bệnh điên rồi đó chứ?

Kỳ thật Mộ Bắc Yên so với hắn còn đáng yêu hơn một chút, còn có Tạ Nham ôn hòa hơn....

Cảnh Tri Vãn thấy nàng thất thần, mặt mày điềm tĩnh không khỏi có chút giương lên, "Làm sao ta nhìn...lại không thấy giống bộ dáng đang cảm kích?"

A Nguyên liền thở dài: "Ta rất muốn cảm kích, nhưng Cảnh Điển sử cao cao tại thượng, ta liền không dám cảm kích!"

Nàng không biết, nhưng mới nói vài câu như vậy, khuôn mặt đã đỏ lên đến tận cổ, mà ánh mắt Cảnh Tri Vãn nhìn nàng cũng thay đổi.

Có lẽ theo như cá tính ban đầu của Nguyên đại tiểu thư, thì bây giờ phải thẳng thừng ôm lấy hắn lăn lên giường mới gọi là cảm kích. Mà nàng mới nói vài câu như vậy, liền thấy khó khăn, mặt như bị lột một lớp da, nóng bừng, thiếu chút nữa chạy trối chết.

"Ta cao cao tại thượng......"

Cảnh Tri Vãn tựa hồ hừ một tiếng, nghiêng mặt qua không có nói tiếp.

Ngọn đèn chập chờn, mặt mũi của hắn nửa ở trong bóng tối, khuôn mặt góc cạnh càng không thể bắt bẻ, đôi mắt màu đen vẫn còn chớp động lên như giếng sâu, như mặt trời nhàn nhạt khuất bóng, lại có loại cảm giác không nói ra được là đắng chát ở đâu.

Trong phòng đã xuất hiện bầu không khí kì quái.

A Nguyên không chỉ trên mặt nóng rát, ngay cả tim cũng thình thịch, đập rộn lên, nổi trống thùng thùng rung động. Nàng có chút thở không nổi, đang muốn đứng dậy rời đi, tránh đi bầu không khí khó hiểu xấu hổ này, nhưng cửa phòng đang khép bỗng nhiên bị đẩy ra, một đạo gió lạnh cùng với hơi nước bay tới, làm quanh thân nàng bỗng dưng mát lạnh.

Cảnh Tri Vãn đã quay mặt lại, khuôn mặt gợn sóng, tao nhã nói, "Cô cô, người đã trở về!"

A Nguyên sớm định thần nhìn lên, thấy một người phụ nữ toàn thân là nước bước vào, trở tay đóng cửa lại, mới cởi áo tơi ướt đẫm, đi tới.

Người phụ nữ lưng eo thẳng tắp, cước bộ có lực, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhưng tóc cũng đã hoa râm. Trên mặt che một tầng mặt nạ bạc, phủ lại toàn bộ trán cùng phân nửa bên má trái. Nàng nhìn thấy một con mắt đẹp, gò má cao, lúc tuổi còn trẻ hẳn là một mĩ nhân.

Cảnh Tri Vãn đã nói: "A Nguyên, đây là Hạ cô cô, nhũ mẫu của ta, hôm qua mới từ kinh thành tới đây."

Đối với gương mặt giấu một nửa kia, A Nguyên chợt cảm giác sợ hãi ùa về đã lâu.

Nàng yên lặng chằm chằm vào Hạ cô cô, sau nửa ngày mới nói: "Chào cô cô!"

Hạ cô cô lạnh lùng lườm qua nàng, "Một nữ tử, trời đã tối đen còn chạy tới phòng nam tử, có hiểu quy củ hay không?"

A Nguyên ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Cảnh Tri Vãn, hắn miễn cưỡng nhìn nàng, không ngăn cản. Đây là đang chờ xem kịch vui sao?


A Nguyên hít và một hơi, cảm giác sợ hãi trước đó bị tức giận thay thế.

Khóe môi nàng cong lên vui vẻ, đứng trước mặt Hạ cô cô nói: "Cô cô, ta với chủ nhân của bà nói chuyện, khi nào đến phiên bà chỉ điểm dạy dỗ? Thì ra đây là quy củ nhà bà! Không có ý tứ, ta chưa từng học qua! Ta tôn trọng bà nhiều tuổi, mới gọi bà một tiếng cô cô, cũng đừng đem mình thành *củ hành tây! Nếu như Cảnh điển sử không hiểu quy củ, không biết giáo huấn, đừng trách ta lần tới không khách khí, chặt củ hành tây này cho chủ nhân nhà bà hầm canh gà!"

(* ý nói Hạ cô cô tỏ ra là trưởng bối mà có thể tùy tiện nói gì thì nói)

Hạ cô cô tức giận, chỉ nàng nói: "Ngươi......còn dám cãi lại!"

A Nguyên "Phì" một tiếng, khinh bỉ đảo qua chủ tớ hai người, bước đi ra cửa, đóng cửa "Rầm" một cái, thiếu chút nữa làm cửa rớt xuống.

Tiểu Lộc dưới mưa lớn, che dù tới đón nàng, thấy nàng tức giận bừng bừng đi ra, hỏi vội: "Tiểu thư làm sao vậy?"

A Nguyên hô hấp thật sâu mấy cái, một lát mới hướng Tiểu Lộc cười cười, "Không có gì, gặp một bà lão tiện nhân! À không đúng, hai tên tiện nhân!"

"À..?"

Tiểu Lộc nhìn ra tâm tư của nàng, cũng không hiểu được hôm nay tiểu thư sang đây thăm Điển sử đại nhân. Lại thấy A Nguyên đóng sập cửa mà ra, ánh mắt hướng vào trong phòng dò xét, nhỏ giọng hỏi: "Có tình địch ạ?"

A Nguyên nhớ tới hảo cảm nàng dành cho Cảnh Tri Vãn, lập tức giận dữ, quát khẽ nói: "Không có! Cảnh Tri Vãn cũng là tiện nhân! Tiện nhân to xác! Về sau nếu như em chứng kiến ta động tâm với hắn, em trực tiếp vung tay tát ta ba cái vào miệng!"

Tiểu Lộc há to miệng, nhỏ giọng nói: "Đối với Tiểu thư, em không dám......"

Mà A Nguyên cũng không che dù, quay người đi vào màn mưa.

Tiểu Lộc vội vàng kêu lên: "Này, công tử chờ em một chút......Coi chừng bị lạnh!"

Tiếng mưa gió khá lớn, hai người đằng sau thấp giọng nói chuyện với nhau bị át đến mơ hồ, nghe không rõ. Nhưng ít ra trước đó A Nguyên mắng chửi tiện nhân, đã một chữ không thiếu mà rơi vào tai chủ tớ hai người trong phòng.

Thấy Hạ cô cô tức giận, ngoại bào rộng thùng thình phất một cái, đã lộ ra đoản kiếm bên hông. Bà thò tay rút chuôi kiếm, lại cùng với động tác rút kiếm của A Nguyên không khác nhau nhiều.

Đang định cầm kiếm chạy đi, Cảnh Tri Vãn chợt kêu: "Cô cô."

Thanh âm không cao, lại hình như có một đạo khí thế vô hình, sinh sôi mà làm ngừng cước bộ của Hạ cô cô.

Hạ cô cô cuối cùng cũng buông kiếm trong tay, nhưng là đè nén không được tức giận, đi qua nói ra: "A Từ, nàng ta đã làm cái gì, nàng ta đã nói cái gì, con đều nghe được rành mạch, rõ ràng lấy oán trả ơn? Đây mới là bản tính của nàng! Bản tính của nàng! "

Cảnh Tri Vãn bước xuống giường, từng bước một, có chút cố hết sức mà đi đến trước cửa sổ, nghe được ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi róc rách, chủ tớ hai người đã đi được xa, mới thản nhiên nói: "Đúng vậy, đây mới là bản tính của nàng. Nàng không hề khúm núm, trông thấy cô cô như chuột thấy mèo."

Biết Hạ cô cô hít và một hơi, "Con trách ta? Trách ta đối với quá nàng nghiêm khắc? Bản tính nàng như vậy, phải nghiêm khắc hơn nữa mới phải!"

Cảnh Tri Vãn lại giống như chưa nghe thấy lời của bà, chỉ trầm thấp than thở: "Kỳ thật con chưa bao giờ muốn lý giải, bản tính của nàng đến tột cùng là như thế nào."

Hạ cô cô nói: "Bản tính của nàng, ta lại đã sớm nhìn thấu! Nàng ta giống mẹ mình, tính tình quyến rũ, chẳng qua là không dám lộ ra rõ rệt, sau lưng đã mê hoặc con yêu thương vài chục năm! Chỉ hận ta năm đó không nên nhất thời mềm lòng, lưu lại mầm tai họa, hại con khổ thế này!"

Bà vừa nói vừa khóc, nhìn về phía hai chân của Cảnh Tri Vãn, giọng nói nghẹn ngào.

Mắt cá chân của Cảnh Tri Vãn lại co rút đau đớn.

Từ nay về sau mỗi năm mỗi tháng, hắn đều chạy không thoát những ngày mưa dầm đau đớn.

Hắn rốt cuộc nói khẽ: "Cô cô, có lẽ nàng là tai họa. Nhưng giữ nàng lại, là con. Mười tám năm trước là con, mười tám năm sau, cũng là con."

Hạ cô cô nói: "Con đã nói, giữ cho nàng một mạng, cho nàng tái thế làm người, nhưng nàng lại hại con sống không bằng chết. Năm đó miệng con cứng rắn lại mềm lòng, kết quả hại chính mình thảm thương, thiếu chút nữa là mất mạng, chỉ hy vọng lần này con có thể nói được làm được, đừng cuối cùng phải làm cho chính bản thân mình sống không bằng chết!"

Cảnh Tri Vãn nhìn màn mưa đêm, đáy mắt hoảng hốt như có hình bóng thiếu nữ trong trẻo cười rộ lên, sau đó là hai chân hắn bị người đánh gãy gân mạch, máu tươi chảy ra, làm mờ đi nụ cười chẳng biết từ bao giờ đã khắc ghi vào xương cốt ấy...

Edit + Beta: Hàn - Mai