Lưỡng Thế Hoan

Chương 238

Tròng mắt Tả Ngôn Hi, con mắt sâu đậm trên khuôn mặt trắng bệch, hai gò má dường như khảm hai bóng mờ.
Hắn thở dài nói: "Nàng không phải con ruồi, nàng là sư muội bái sư học nghệ với ta, giống như sư muội Miên Vãn của huynh ......"
Tả Ngôn Hi chưa bao giờ nói về chuyện của hắn và sư muội đã trải qua.
Mặc dù thân cận như Mộ Bắc Yên, Cảnh Từ, cũng chỉ biết hắn là tâm phúc được Lương đế bồi dưỡng, bởi vì y thuật tốt, từng được đưa đến một vị danh môn học y vài năm.
Hôm nay đột nhiên kể chuyện, tựa như do nguyên nhân của Phong Miên Vãn và Cảnh Từ, mới ngoài ý muốn trở thành đồ đệ của Lục Bắc Tàng, Khương Tham cũng là bởi vì Tả Ngôn Hi, mới được vị kia nhận làm danh y nữ đệ tử.
Lúc đó Đinh Thiệu Phổ nghèo rớt mùng tơi, bán sạch toàn bộ gia sản mới đưa được dưỡng nữ tới chỗ danh y trị liệu.

Vợ hắn không can tâm tình nguyện, căm tức mang theo con gái ruột về nhà mẹ đẻ, không ngờ nhà mẹ đẻ cháy, con gái Đinh gia táng thân biển lửa, hai vợ chồng cực kỳ bi thương, vì vậy Đinh Thiệu Phổ càng đối tốt với dưỡng nữ, mà vợ hắn giận chó đánh mèo lên Khương Tham, hận không thể làm thịt nàng, vì con gái yêu xả hận.
Dùng tài lực của Đinh gia, vốn không đủ để Khương Tham tiếp tục trị liệu.

Nhưng danh y lúc đó được Lương đế nhắc nhở, dạy bảo Tả Ngôn Hi cực kỳ tận tâm, thấy Khương Tham bệnh tình phức tạp, nhất thời khó càng thêm khó, càng tính đem nàng lưu lại, coi như vật thí nghiệm cho đồ đệ.
Tả Ngôn Hi nhập môn không lâu, dùng thuốc thi châm khó tránh khỏi phạm chút ít sai lầm, đã phân biệt sai, khó tránh khỏi bứt rứt trong lòng, đối đãi với người bệnh này càng không giống bình thường.
Huống chi Khương Tham ôn nhu thông minh, không chỉ được Tả Ngôn Hi yêu quý, cũng làm cho danh y ngợi khen, thấy nàng bệnh lâu sau đó y thuật rất có kiến giải, Tả Ngôn Hi lại nhiều lần thỉnh cầu, càng tính đem nàng thu làm đệ tử, cùng Tả Ngôn Hi đã thành sư huynh muội.
Đã là sư huynh muội, khó tránh khỏi ngày ngày gặp mặt nhau, đã muốn trị bệnh, khó tránh khỏi da thịt thân cận, cuối cùng rốt cuộc là ai động tình trước, ai dụng tâm trước, sớm đã không rõ ràng.
Sư phụ của bọn họ cũng không ngăn trở sư huynh muội tương thân tương ái.

Tả Ngôn Hi gia thế không tầm thường, nhưng từ nhỏ không màng danh lợi, nghĩa phụ Hạ Vương Mộ Chung xuất thân binh nghiệp, cũng sẽ không so đo con dâu tương lai của ông ta có nhà cao cửa rộng hay không, bọn họ ở cùng nhau tựa hồ cũng không có gì không thích hợp.
Trai tài gái sắc, càng thêm tình chàng ý thiếp, tương lai của bọn họ nhìn như bừng sáng.


Hai người mặc dù đều là người cẩn thận, cũng không khỏi mở lòng, càng lún càng sâu, sẽ không buông bỏ.
Tả Ngôn Hi một lòng nghĩ sau khi xuất môn sẽ mang Khương Tham về kinh thành hoặc Thẩm Hà, nhưng ai cũng không ngờ sau đó hai năm Đinh Thiệu Phổ đã trèo lên bên cạnh Dĩnh Vương, cũng trở thành tâm phúc của Dĩnh Vương, muốn đem Khương Tham gả vào Dĩnh Vương phủ, cho nàng nửa đời sau ăn ngon mặc đẹp, cũng giúp Đinh gia lên như diều gặp gió, thậm chí theo Dĩnh Vương một bước lên trời, rồi một bước lên mây.
Khương Tham đương nhiên không muốn.

Lúc ấy Hạ Vương còn sống, lại có Lương đế tin tưởng một bề, Tả Ngôn Hi nếu như cố ý cưới Khương Tham làm vợ cũng không khó, Dĩnh Vương còn không đến mức vì một dưỡng nữ của thuộc hạ mà đối đầu cùng Tả Ngôn Hi cướp người.
Nhưng Khương Tham không chỉ có thiếu nợ cha mẹ nuôi một cái mạng, còn thiếu nợ bọn họ một đứa con gái.
Dưỡng mẫu của nàng vĩnh viễn nhắc nhở nàng, nàng đến tột cùng thiếu nợ bọn họ nhiều ít thế nào.
Nàng mặc dù ôn nhu mảnh mai, nhưng tính tình cực kỳ kiên cường có chủ kiến.

Tả Ngôn Hi do dự, là lúc nàng đưa ra quyết định.
Đêm trước khi Tả Ngôn Hi hồi kinh, nàng kéo hắn, mời thiên địa làm mối, dúm đất làm hương, lấy trà thay rượu, hai người kết làm vợ chồng, thề bên nhau cả đời.
-----------
Đám cỏ ẩm ướt trong miếu cháy tỏa khói như sương mù, Tả Ngôn Hi liền giống bị khói hun đến hai mắt mê ly, tinh thần hoảng hốt.
Hắn lẩm bẩm nói: "Chúng ta sớm đã ước định bên nhau, chẳng qua là tạm thời tách ra.

Sau khi báo ân tình cha mẹ nuôi, nàng liền tới tìm ta, cùng ta vợ chồng đoàn tụ."
Mộ Bắc Yên liếc nhìn, cười lạnh nói: "Nói đến đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là vì nữ nhân này mà thôi, làm sao trong miệng huynh lại nói ra cảm thiên động địa như vậy? Nghĩ đến cũng cảm động, vì trả ơn cha mẹ, vì cùng người yêu cả đời gần nhau, nữ nhân mảnh mai này liền giơ tay chém xuống, mất mạng bao nhiêu người......Còn kém cả việc không có tự tay giết chết nghĩa phụ trong lòng huynh....Nếu như nàng tự tay giết cha ta, huynh có phải hay không đều cảm động đến khóc rống?"
Tả Ngôn Hi lắc đầu, "Nàng sẽ không giết nghĩa phụ.

Nàng lúc ấy đi Thẩm Hà, chỉ là vì cùng mẫu thân tụ họp vài ngày, thuận tiện giúp Dĩnh Vương tìm hiểu thái độ của Chu Thực.

Mẫu thân của nàng căn bản không biết chuyện của ta và nàng, một lòng nghĩ đến thay cha đẻ nàng báo thù, vừa muốn tác hợp nàng cùng Chu nhị công tử, để mong mẹ con đoàn tụ.

Về sau mẫu thân tự vẫn, Chu nhị công tử bị điên, đều ngoài dự liệu của nàng.

Nàng ngay lúc đó bệnh cũng không giả, ta cố gắng biện pháp, mới cứu được nàng trở về."
Mộ Bắc Yên cười lạnh, "Ngoài dự liệu? Giết người thì đền mạng là ngoài dự liệu?"
"Chu Thực cùng nàng có thù giết cha đoạt mẹ, tiêu dao nhiều năm như vậy, nếu không có mẹ con các nàng xếp đặt thiết kế, ai có thể làm hắn giết người thì đền mạng? Chu nhị công tử là người vô tội, nàng đã tận lực đền bù, những này qua một mực ở tìm kiếm biện pháp làm hắn khôi phục thần trí."
"......"
Mộ Bắc Yên còn nhớ rõ A Nguyên nói về Khương Tham ở tại mộ địa vì Chu nhị công tử điên mà sửa sang lại cho hắn, nhất thời nghẹn lời, ngược lại chất vấn, "Nàng còn làm hại những người khác thì sao? Vậy nên đổi thành nàng giết người thì đền mạng đi?"
"Nghĩa phụ cũng không phải là nàng làm hại, trước đó cũng không biết.

Nhưng Tiết Chiếu Ý hoàn toàn chính xác cùng nàng có liên hệ, sau khi nghĩa phụ ngộ hại, cùng là người của Dĩnh Vương, nàng cũng đành phải giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả......"
Cảnh Từ hơi mỉm cười, "Huynh đây là thừa nhận Phó Mạn Khanh là Khương Tham giết chết? Người thuyết thư cũng là do Khương Tham giết? Hắn là người của Dĩnh Vương, về sau chẳng biết tại sao phản bội Dĩnh Vương, có phải hay không? Đương nhiên, ái thê của huynh cũng bất đắc dĩ.

Nàng giết Tắc Sênh, giá họa cho A Nguyên cũng đều là bất đắc dĩ.

Bởi vì tính mạng của Dĩnh Vương? Bởi vì công ơn nuôi dưỡng? Bởi vì cùng huynh tình sâu như biển, không thể không dùng máu của bọn họ kê lót ra con đường cho hai người đoàn viên?"
"Không có......"
Tả Ngôn Hi đáp rất vô lực, chậm rãi ôm lấy đầu.
Dưới ánh trăng, ngón tay của hắn có chút mất trật tự, run rẩy không thôi.
Mộ Bắc Yên cũng càng nghe càng kinh hãi, càng nghĩ càng tâm lạnh, "Nói cách khác, nghĩa phụ bị ngộ hại không lâu, huynh liền đã rõ ràng chân tướng? Kể cả lần này nguyên nhân Tắc Sênh quận chúa bị hại, trong lòng huynh đã sớm biết rõ? Nhưng vì người trong lòng, huynh lại một chữ cũng không kể?"
Một hồi gió đêm thổi tới, mặc dù không nóng như ban ngày, lại thổi đến đầy trời cát bụi.
Tả Ngôn Hi ôm mặt, không nhúc nhích.
Hắn nói giọng khàn khàn: "Đây là việc cuối cùng nàng làm vì Dĩnh Vương.

Ta trách cứ nàng, cũng nói với nàng thân thế của A Nguyên.

Nàng đã trầm mặc thật lâu, nói nàng nợ A Nguyên, nợ rất nhiều người."
Mộ Bắc Yên đem quyền nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, rốt cuộc cười cười "Tốt rồi, chúng ta nơi đây ba người sáu lỗ tai nghe được rất rõ ràng, giết Tắc Sênh quận chúa chính là Khương Tham, A Nguyên chính là người vô tội gánh trách nhiệm! Sau khi đứng trước mặt Hoàng Thượng, cũng không tha cho huynh lại chống chế! "
Tả Ngôn Hi cúi thấp đầu, thanh âm nhẹ như hạt bụi phiêu bạt trong gió đêm, hư mềm vô lực, "Hết thảy bởi vì ta dựng lên, nếu có trừng phạt, đều trừng phạt lên người ta! Nàng......đã khổ cả đời!"
Mộ Bắc Yên nôn ọe một tiếng, nhấc chân đưa hắn gạt ngã trên mặt đất.
Cảnh Từ cùng hắn trao đổi một ánh mắt, đáy mắt lại cùng hiện lên sát cơ.
Đối với A Nguyên, hai người tranh luận lẫn nhau, thế khó nhường nhau, đối với Tả Ngôn Hi, hai người lập trường lại thần kỳ mà nhất trí.
Bọn hắn không cho phép mỹ nhân rắn rết kia lại mê hoặc tâm trí Tả Ngôn Hi.
Bọn hắn phải tìm về người từng đã là huynh đệ cùng bằng hữu, tìm về người mà bọn hắn quen thuộc - Tả Ngôn Hi.
---------
Gần gần xa xa hợp thành tiếng côn trùng kêu, lại có tiếng vang từ xa đến gần ù ù đánh vỡ.
Mộ Bắc Yên liếc mắt nhìn phía ngoài ánh sáng, ngẩn người, "Sét đánh sao?"
Cảnh Từ vốn khoanh chân ngồi dựa vào tường chợt nghe thấy, một chân để lên, trong tay không biết lúc nào có thêm một thanh nhuyễn kiếm.

Nhuyễn kiếm kia tinh duệ như xé gió, uyển chuyển như ánh trăng di động, hiển nhiên không phải vật phàm.


Hắn nói: "Là tiếng vó ngựa.

Không ít người, chỉ sợ có chừng trăm cưỡi."
Tiêu Tiêu như một mũi tên bước liền xông ra ngoài.
Mộ Bắc Yên nhìn sắc trời một chút, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ là người hầu trong phủ chúng ta chạy đến hỗ trợ tìm người? Nhưng tiếng vó ngựa này cũng quá chỉnh tề!"
Hắn cũng sờ bội kiếm bên hông.
Bất quá một lát, liền nghe Tiêu Tiêu bên ngoài kêu lên: "Đoan hầu, Tiểu Hạ Vương gia, là Quân Vương điện hạ tới!"
Quân Vương Chu Hữu Trinh, là tứ Hoàng Tử, do nguyên Trương Huệ hoàng hậu sinh ra, có phần được Lương đế yêu thích, lại thích văn ghét võ, thường cùng thi thư làm bạn, rất ít tham dự việc triều chính, xem tình hình căn bản không muốn cuốn vào tranh đoạt trữ vị.
Hôm qua chuyện A Nguyên, Dĩnh Vương chịu trách nhiệm, Lâm Hiền Phi lại đâm một cước, bằng ai cũng có thể đoán được việc này cùng Chư Tử tranh giành vị trí có quan hệ.

Quân Vương đã muốn tránh ngại, biết rõ Cảnh Từ, Mộ Bắc Yên là truy tìm A Nguyên mà đến, tại sao lại đến?
Mọi người đang buồn bực, Quân Vương đã bị đón vào, ngược lại hướng Cảnh Từ vái chào, nói ra: "Đoan hầu còn mạnh khỏe?"
Cảnh Từ sớm ẩn dấu kiếm, gật đầu nói: "Ta không ngại.

Quân Vương sao đến đây?"
Quân Vương cười cười, gò má bên cạnh má lúm đồng tiền ở bên trong liền có chút vẻ thiếu niên ngây thơ.
Hắn nói: "Hoàng Thượng nghe nói huynh có khả năng đuổi theo Nguyên đại tiểu thư rời kinh, sốt ruột không được.

Ta đúng ở bên cạnh hầu hạ, liền để cho ta mang một đội cấm vệ ra khỏi thành tìm huynh trở về."
Cảnh Từ trong nội tâm khẽ động, con mắt quang liền nhu hòa chút ít, chỉ nói: "Ta chưa tìm được Nguyên đại tiểu thư."