Lưỡng Thế Hoan

Chương 233

Nguyên phu nhân cầm tay áo Lương đế, mềm yếu quỳ rạp xuống đất, khóc không ra tiếng: "Hoàng Thượng, thiếp vốn vạn phần khó hiểu, A Nguyên rốt cuộc vì sao bị người ta hãm hại, hôm nay ta có thể tính suy nghĩ rõ ràng! Nghe nói lúc A Nguyên tương trợ Bắc Yên đuổi bắt thích khách từng vào nhầm Kiều phủ, nếu không có Đoan hầu kịp thời đi đến, hai người bọn họ đã bị coi như thích khách mà ngộ sát.

Sau đó A Nguyên liền nói cho thiếp biết, nó vô tình phát hiện Dĩnh Vương đang cùng Kiều Lập mưu đồ bí mật cái gì, giống như liên quan đến chuyện mưu đồ đoạt vị......Thiếp sợ phiền phức, lúc này khích lệ nó không nhắc đến với ai, dù sao chuyện hoàng vị Hoàng Thượng đều có định đoạt, cũng không phải bằng thủ đoạn của ai cũng có thể tùy tiện nghĩ đến.

Hôm nay nhìn thấy rõ, đây mới là nguyên do đưa tới đại họa sát thân cho A Nguyên!"
Liên tưởng đến A Nguyên nửa đời khổ sở, dưới mắt đang lâm vào cảnh nguy hiểm bất trắc, Nguyên phu nhân khóc rống nghẹn ngào, nằm ở trên mặt đất buồn bã như không muốn sống, cũng hoàn toàn không cần giả bộ.
Lương đế thấy bà khóc cực kỳ thương cảm, đành xoay người kéo bà, thấp giọng nói: "Nàng chớ khóc hư mất thân thể......Việc này trẫm tự nhiên tra ra."
Mộ Bắc Yên vội hỏi: "Hồi hoàng thượng, việc này chắc chắn! Lúc ấy Đoan hầu gặp chuyện, thần cùng A Nguyên là đi theo thích khách vào nhầm Kiều phủ.

Hôm nay xem ra, Đoan hầu gặp phải thích khách không đơn giản, lúc ấy Những người kia ở Kiều phủ, cũng không phải ngộ thương hay ngộ sát, mà là tận lực muốn giết chúng thần diệt khẩu! Kỳ thật A Nguyên cũng không nghe được quá nhiều, chẳng qua là mơ hồ nghe Dĩnh Vương oán hận Hoàng Thượng thiên vị con nuôi, lại nhắc tới Dương đại tướng quân cùng phụ thân thần, hình như có ý không thích.

Việc này cũng làm cho thần nhớ tới, chuyện phụ thân thần bị ngộ hại, huynh thủ tham dự mưu sát thần phụ cùng đồng mưu, chỗ ở của hắn phát hiện lệnh bài Dĩnh Vương phủ......Lúc ấy chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, dù sao thần phụ cùng Dĩnh Vương không oán không cừu, há có lý nào hãm hại?"
Lương đế nghe đến hoảng sợ, cả giận nói: "Lại có việc này? Lại có việc này? A Từ, con rõ ràng chưa bao giờ cùng trẫm nhắc tới?"
Cảnh Từ vội quỳ xuống đất nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, chuyện Kiều Lập có ý muốn giết Hạ Vương cùng Nguyên đại tiểu thư, lúc ấy ở đây rất nhiều người cũng có thể chứng minh.


Nhưng thần cũng không biết Dĩnh Vương ở tại Kiều Phủ, lại càng không biết nhóm người Nguyên đại tiểu thư là bởi vì vậy mới bị vây công, thấy bọn họ cũng không có trở ngại gì, cũng không dám kinh động Hoàng Thượng.

Về phần án lão Hạ Vương bị ngộ hại, hung phạm đã rõ ràng, có lệnh bài chỉ hướng Dĩnh Vương, cũng không đủ làm bằng chứng, thần cũng không dám mạo muội bẩm báo Hoàng Thượng."
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng......"
Lương đế thấy Cảnh Từ vẫn như cũ dùng thần, thủy chung chưa từng kêu lên một tiếng phụ hoàng, càng giận không kềm được, chẳng qua không thể hướng hắn phát giận, giương mắt nhìn thấy Tiêu Tiêu đứng hầu hơi nghiêng, liền một cước đạp tới, quát, "Gọi ngươi đi Thấm Hà tra án, trở về chỉ nói giống như còn có chút điểm đáng ngờ, vì sao không nói rõ có thể có liên quan đến Dĩnh Vương? Bảo ngươi bảo hộ Đoan hầu, vì sao lại để cho hắn gặp thích khách?"
Tiêu Tiêu quỳ xuống đất, lại bị gạt ngã, chỉ đành miễn cưỡng nói: "Hoàng Thượng, là vi thần vô năng, thủy chung điều tra nhưng không tìm được chứng cứ......"
Về phần thích khách kia, chính là thật sự có, hắn chỉ có thể thiếp thân bảo hộ Cảnh Từ, làm sao có thể sớm ngăn không cho thích khách xuất hiện?
Đáng tiếc Lương đế trong cơn giận dữ, hơn nữa không dùng lý, vẫn như cũ phẫn nộ quát: "Nếu là vô năng, nuôi dưỡng ngươi làm cái gì!"
Không ngờ là mấy cước nhắm vào ngực đá tới.
Tiêu Tiêu mặc dù võ nghệ cao siêu, nhưng Lương đế cũng xuất thân võ tướng, lực đạo thật lớn, liền chịu mấy cái, bên môi đã tràn ra máu.
Cảnh Từ vội can đến giữa, đem Tiêu Tiêu bảo vệ sau lưng, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng long thể không được tốt, kính xin bảo dưỡng, đừng bởi vì những cơn giận không đâu này gây tổn thương thân thể."
Lương đế nghe trong lời hắn nói có ý quan tâm, lúc này mới bớt cơn tức giận, ngược lại không ngớt lời kêu lên: "Dĩnh Vương đâu? Không phải bảo người gọi hắn tới gặp trẫm, làm sao còn chưa tới? Súc sinh này, gạt trẫm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí? Mất không chỉ là một Hạ Vương Mộ Chung ư?"
Lời nói chưa xong, chỉ nghe bên ngoài thông truyền nói: "Hoàng Thượng, Dĩnh Vương đã đến!"
Lương đế kích động nói: "Gọi tên súc sinh kia cút tới đây!"
Đang nói chuyện, Dĩnh Vương đã bước nhanh đi vào, thong dong quỳ xuống đất chào, nhanh chóng nói: "Nhi thần bái kiến phụ vương! Nghe nói trong ba mươi sáu kế, có một kế tên là vây Ngụy cứu Triệu, hôm nay nhi thần cũng đang ở trong cục, cầu Hoàng Thượng làm chủ, vì nhi thần giải vây!"
Lương đế vốn tích đầy bụng phẫn nộ, muốn đem tên con trai bất tài này trách cứ một phen lại luận đến mặt khác, nghe hắn nói như vậy không khỏi khẽ giật mình, quát: "Ngươi nói bậy cái gì? Mưu đồ tốt của ngươi, giỏi tính toán, mau đưa trẫm tất cả tính toán nói xem, còn cần ai giải vây cho ngươi?"
Dĩnh Vương nói: "Nghe nói chỗ Kiều quý tần truyền ra tin tức cùng nhi thần cấu kết; nếu nhi thần không đoán sai, hôm nay chư vị trên điện, ước chừng cũng hướng về phía nhi thần mà đến.

Nhưng phụ hoàng mời xem, Nguyên phu nhân là mẫu thân của Nguyên đại tiểu thư, Hạ Vương là vị hôn phu của Nguyên đại tiểu thư hôm nay, Đoan hầu thì là vị hôn phu lúc trước của Nguyên đại tiểu thư, tình cũ chưa ngừng.

Không hẹn mà cùng xuất hiện ở nơi này, không phải là muốn làm cho nhi thần cùng Kiều quý tần thân ở khốn cảnh, Kiều đại nhân chịu liên luỵ, tự nhiên cũng không cách nào tái thẩm vụ án Tắc Sênh quận chúa.

Nói cho cùng, chứng cứ phạm tội của Nguyên đại tiểu thư vô cùng xác thực, Nguyên phu nhân không cách nào cởi tội cho con gái, vừa rồi tìm gặp chuyện không may, đem tai họa dẫn tới trên người nhi thần, mới có thể đổi cầu đại thần thân mật đi nghĩ cách cứu viện con gái bà."
Hắn trùng trùng điệp điệp dập đầu phía dưới, thanh âm trở nên trong sáng động tình, "Nhi thần tự biết ngu dốt, cũng không dám có ý niệm không an phận, chỉ biết đấu tranh anh dũng, trợ phụ hoàng khai mở biên cương, giảm bớt chút ít băn khoăn của phụ hoàng, bảo dưỡng thân thể thật tốt, mới thu thập được giang sơn, bình định thiên hạ, làm cho tứ hải yến nhưng, bát phương triều bái......Ai ngờ có người lợi dụng tín nhiệm cùng trìu mến của phụ hoàng, muốn đẩy, đưa nhi thần vào chỗ chết! Bọn hắn đã đem nhi thần làm ra tội ác tày trời, chuyện xấu cùng cực, đến cùng có bằng chứng gì? Tuy nói miệng nhiều người nói sẽ xói chảy vàng, ba người thành hổ, nhưng đến tột cùng đen là đen, trắng là trắng.

Phụ hoàng sáng suốt, tất nhiên sẽ kỹ càng tra ra, tuyệt đối không thể tin vào lời phỉ báng, làm cho người ta ly gián tình cảm phụ tử quân lâm!"
Hắn vừa tự biện, vừa khen ngợi Lương đế, nói lại chân thành tha thiết, giữa lông mày tràn đầy thành khẩn, cũng không lảng tránh nghi ánh mắt nghi kị của Lương đế.

Lương đế hừ một tiếng, "Ngươi ngược lại là cùng mẹ của ngươi giống nhau, trời sinh khéo ăn nói! Cho rằng trẫm thật sự không biết lòng ngươi đang tính toán cái gì?"
Hắn mặc dù nói như vậy, đảo qua mọi người trong điện, không khỏi do dự.
Hắn vốn là người đa nghi, võ tướng tôn thất cùng Bác Vương thân cận trước sau gặp chuyện không may, hắn ngờ vực vô căn cứ Dĩnh Vương không giả; nhưng thành như theo lời Dĩnh Vương, chỉ dựa vào lời nói của mấy người, thật sự chưa đủ bằng chứng.

Chính là tiểu thái giám Loan Minh Cung trên người tìm ra mật tín, thiệt giả lại không xác nhận được, như thế trùng hợp lại bị kẻ bình thường rất ít vào cung là Mộ Bắc Yên tìm ra, cũng có chút không hợp với lẽ thường.
Dĩnh Vương còn đang nói chuyện tình cảm phụ tử, Mộ Bắc Yên đột nhiên nói: "Dĩnh Vương điện hạ, ngươi liên tục nói là chúng ta phỉ báng hãm hại, Kiều quý tần cũng nói thư tín không phải nàng viết, nói như vậy, hai người các ngươi thật đúng là thanh bạch, từ trước đến nay không hề liên quan đến nhau?"
Dĩnh Vương giật mình, thở dài: "Kiều đại nhân rất sáng suốt, bản vương có phần khâm phục, bái phỏng cũng có vài lần, cho nên Kiều quý tần trước khi vào cung đã từng gặp mặt một lần.

Hẳn là ngươi còn có ý định mượn chuyện này lại bố trí cái gì, phỉ báng danh dự bản vương?"
Mộ Bắc Yên cười cười, hướng Lương đế nói: "Hoàng Thượng, kỳ thật thần nhìn thấy tiểu thái giám Loan Minh Cung sinh nghi, cố ý điều tra kỹ càng, cũng không vẻn vẹn bởi vì hành vi khác thường kia, càng bởi vì thần vô tình vô ý tìm được một vị nhân chứng, có thể chứng minh là Kiều quý tần cùng Dĩnh Vương cấu kết, hơn nữa......còn rắp tâm hiểm ác!"
Từ khi Dĩnh Vương đi đến, thần sắc Kiều quý tần đã bình yên rất nhiều, lúc này chợt nghe hắn nói như thế, bất giac1 biến sắc, cả giận nói: "Ngươi......Ngươi ngậm máu phun người!"
Lương đế hít vào một ngụm khí lạnh, quát hỏi: "Người đâu?"
Mộ Bắc Yên nói: "Đang ở ngay bên ngoài cửa cung đợi chỉ!"
Lương đế thét ra lệnh: "Truyền!"
Rất nhanh, một lão bộc phụ được dẫn vào.
Dĩnh Vương liếc nhìn thấy, sắc mặt đã khẽ biến, chỉ cố gắng trấn tĩnh cùng Kiều quý tần liếc nhau.
Lão bộc phụ tiến lên bái kiến Lương đế, cử chỉ tiến thối, đắn đo nửa phần không sai, vừa nhìn chính là lão cung nhân có kinh nghiệm rèn luyện.
Lương đế kỹ càng tường tận xem xét bà, đã có vẻ kinh nghi, "Ngươi......Ngươi là......"
Lão bộc nữ tắc: "Hồi hoàng thượng, nô tài là nhũ mẫu của Sâm Vương Quách thị, năm đó một mực theo tại bên người Sâm Vương."
Lương đế nghĩ tới, "Đúng, ngươi trước kia hầu hạ mẫu thân hắn, về sau hầu hạ Sâm Vương, là lão nhân đã theo chúng ta vài chục năm......Trẫm nhớ rõ sau khi Sâm Vương qua đời, người ở cùng hắn phần lớn bị điều ra khỏi vương phủ."
Sâm Vương chính là con trai trưởng của Lương đế Chu hữu Dụ, ngược lại là văn võ song toàn, có phần đắc nhân tâm.


Mà ngày đó cũng từng bị Lương đế nghi kỵ mưu phản, sống trong lo sợ tuổi trẻ mất sớm.

Lương đế hối hận không thôi, thực sự không thể làm gì, đưa cơ thiếp tùy tùng trong quý phủ của hắn phân phát đi, cũng chưa từng khắt khe.
Quách thị đã đáp: "Hoàng Thượng dễ nhớ! Sau khi nô tài xuất phủ trở về quê quán theo cháu trai bổn gia sống qua ngày, không muốn cháu trai khó khăn, không nuôi nổi nô tài, nô tài liền quay về kinh thành tìm chút ít công việc sống qua ngày, vừa gặp Dĩnh Vương phủ tìm người dạy bảo quy củ lễ nghi cho Kiều gia tiểu thư trong nội cung, nô tài liền xin đi."
Lương đế híp híp mắt, ánh mắt liếc qua Dĩnh Vương, ngừng lời thanh minh của bà, hỏi: "Ngươi nói là, là Dĩnh Vương phủ mời ngươi dạy Kiều thị quy củ? Ngươi nhìn thấy Dĩnh Vương sao?"
Quách thị cười cười, "Nô tài đương nhiên đã gặp Dĩnh Vương.

Dĩnh Vương cách mỗi ba năm ngày liền cùng Kiều thị gặp gỡ, tình chàng ý thiếp, tình ý rất sâu đậm!"
Lương đế bỗng dưng biến sắc, Dĩnh Vương cũng biến sắc, cuống quít dập đầu nói: "Phụ hoàng đừng nghe kẻ tiểu nhân châm ngòi! Lão tỳ này đích thật người Kiều phủ mời đến dạy bảo Kiều quý tần, nhi thần chỉ là thấy qua một lần mà thôi, không biết vì sao bà ta hãm hại nhi thần!"
Kiều quý tần cũng nói: "Nô tì oan uổng, oan uổng!"
Quách thị nói: "Không ai vội vàng kêu oan.

Nếu bàn về oan uổng, nào có ai oan bằng Huỷ Nhi hầu hạ Kiều đại tiểu thư? Chỉ vì Dĩnh Vương nhìn nhiều hai lần, cô liền đem Huỷ Nhi cắt lưỡi ném ra khỏi phủ.

Nghe nói nàng ấy về sau lưu lạc đầu đường, nhận hết khi dễ, cũng không biết được hôm nay còn sống hay không.

Dĩnh Vương đối với chuyện này thật sự cũng không ý kiến, lại cho rằng Kiều Đại tiểu thư cuồng dại không dời, lại để cho nô tài nói cho nàng biết Hoàng Thượng tính tình yêu thích, những phi tần hầu hạ hoàng thượng, thủ đoạn ra sau để nắm bắt tâm hoàng thượng, nhận được sủng ái của hoàng thượng......"