Lưỡng Thế Hoan

Chương 228

Nha sai cuống quít tăng thêm lực đạo, chợt nghe A Nguyên kêu lên một tiếng buồn bực, hai mắt nhắm chặt, miệng sùi bọt mép, đầu ngã xuống đất, không ngờ đã hôn mê.
Kiều Lập cười lạnh nói: "Ta cho là có thể chịu đựng lâu, cũng chỉ như thế mà thôi! Giội tỉnh lại cho ta!"
Nước lạnh lập tức bị xách đến, hợp lại giội lên mấy thùng, A Nguyên run rẩy, lại chưa từng tỉnh lại, mà bọt mép lại nhả ra càng nhiều, chẳng những sắc mặt trắng bệch, sắc môi cũng đều đã phát ra tím xanh.
Kiều Lập nhíu mày, bên cạnh gã quan viên trong Đại Lý Tự đã thét hỏi thư lại lệnh bên cạnh, "Lão Điền, ngươi có phần biết y đạo, đi cầm tay bắt mạch, xem nàng ta có giả chết không!"
Thư lại đáp, bước lên phía trước bắt mạch, cũng hoài nghi chính mình xem bệnh sai, vội tập trung tư tưởng suy nghĩ lại xem bệnh một hồi, cuống quít trả lời: "Bẩm đại nhân, phạm nhân khí tức yếu ớt, mạch giống như chậm chễ, đây là chứng bệnh hư hàn cản trở khí huyết.

Nàng ta......đây không phải là bệnh cấp tính chứ?"
Kiều Lập cả giận nói: "Chuyện phiếm! Nào có trùng hợp như vậy, vừa kẹp ngón tay hai cái liền mắc cái gì bệnh cấp tính?"
Đại Lý Tự thừa vội hỏi: "Chưa chắc là khéo.

Nghe nói Nguyên Thanh Ly lần trước gặp cướp giết sau đó chưa khỏi hẳn, nhìn xem cường tráng hơn so với lúc trước, còn có thể vũ đao lộng thương, nhưng vẫn luôn phải khám và chữa bệnh, thuốc cũng chưa từng ngừng.

Nếu như chuyện nàng thổ huyết là sự thực, vài ngày qua gặp phải bệnh gì đó, lại chịu kinh sợ, chịu chút đau khổ, dẫn phát bệnh cấp tính cũng không kỳ lạ."
Kiều Lập vẫn không tin, tự mình đi qua kiểm tra mạch đập, cũng thấy mạch kia giống như cực yếu, vài lúc gần như không có.
Đại Lý Tự thừa thấp giọng nói: "Đại nhân, mặc dù nàng thật sự là hung thủ, đại nhân trong lúc phá án khiến nàng mất mạng, đã có thể nói không rõ là bởi vì dụng hình hay là bệnh cấp tính! Nguyên phu nhân và Hạ Vương đều không phải loại lương thiện, đến lúc đó nhất định kêu oan.

Hoàng Thượng chính là tin tưởng đại nhân một lòng vì nước, cũng phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.

Theo luật lệ của triều ta, quan viên tra hỏi phạm nhân mất mạng mạng, lại phải bị xử trí theo như tội ngộ sát......"
Đại Lương thành lập nước không lâu, cơ bản tiếp tục sử dụng luật pháp tiền triều.


Tuy nói tiền triều ác quan là phần đông, có rất ít quan viên tra tấn phạm nhân gây chết người hỏi tội.

Nhưng Nguyên gia đại tiểu thư hiển nhiên không thể so sánh với những phạm nhân khác.

Nguyên phu nhân cũng không thất sủng, lại có Trường Nhạc công chúa, Hạ Vương bảo vệ, mặc dù Kiều Lập có Kiều quý tần, Dĩnh Vương làm chỗ dựa, cũng chưa chắc có thể chống đỡ được những người này đồng loạt làm khó dễ......
Huống chi, còn có Đoan hầu thái độ không rõ, đó mới là người Lương đế hôm nay coi trọng nhất ......
Đại Lý Tự thừa nhìn sắc mặt hắn, nhắc nhở: "Kỳ thật muốn định tội nàng cũng không phải nàng không thừa nhận là không được.

Hiện trường không phải còn có mặt người chứng kiến khác ư? Nếu có thể bắt được khẩu cung của nàng ta, Nguyên Thanh Ly còn chống chế thế nào? Dù có là liều chết không nhận, Hoàng Thượng còn có thể tin tưởng nàng vô tội ư?"
Kiều Lập bừng tỉnh đại ngộ, vuốt râu nói: "Thị phi khúc chiết, đến lúc đó Hoàng Thượng đều có phán xét! Người đâu, dẫn nàng ta đi, sáng sớm ngày mai đi tìm đại phu sang đây xem xem, đừng thật sự có cái gì, sẽ phải đổ lên đầu bổn quan."
------------------------
A Nguyên từ lúc Kiều Lập chuẩn bị cho người hành hình đã uống viên dược hoàn đó.
Nàng còn nhớ rõ lúc dụng hình đã kịch liệt đau nhức, thế nhưng cơn kịch liệt đau nhức rất nhanh mơ hồ, cả thần trí đều mơ hồ, tựa hồ cả người đều lâm vào trạng thái sương mù dày đặc không phá được.
Cảm giác làm cho thể xác và tinh thần nàng mơ hồ thật kỳ quái nhưng cũng rất quen, làm cho nàng nghi hoặc không thôi.

Nàng cố gắng đi tìm loại cảm giác quen thuộc này, ý nghĩ lại càng phát ra mà hôn mê.
Nàng khi đang hôn mê không biết đã nghi ngờ bao lâu, đột nhiên không biết ở đâu chui ra một tia sáng, huyễn hoặc nàng trong giây lát tựa hồ đã ôm lấy cái gì.
Nàng nghe được có nam tử ở bên tai nói nhỏ: "Miên Vãn, đặt cược xem thế nào? Mặc dù tái thế làm người, trong vòng nửa năm, nàng sẽ một lần nữa lựa chọn ở bên ta."
Tiếng nói rất quen thuộc, lại bao hàm thương tâm cùng tuyệt vọng khó nói lên lời, lại khiến nàng trong nháy mắt giống bị nỗi thương tâm cùng tuyệt vọng kia bao phủ, chìm vào đáy hồ tối đen.
Mặc dù thân thể dần dần mất đi tri giác, cũng đã dấu không được cảm giác đau nhức kịch liệt lại thê lương tổn thương.
Nàng phảng phất đã không thể nói chuyện, rồi lại phảng phất yên lặng đáp lại hắn.
Nàng nói: "Chớ nói tái thế làm người, chính là tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, ta cũng nguyện cùng huynh ở bên nhau."
Ngực bỗng dưng đau như cắt, hình như có người lấy tay đi vào, xé rách trái tim đang sống sờ sờ, rồi cầm đá mài tới mài lui nghiền nát.
Nàng rên rỉ một tiếng, rốt cục có chút thanh tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi ra như tương, cơn đau nhức trong ảo mộng vẫn như cũ như bóng với hình, như cắm trong xương không rời đi.

Sa khi chịu hình năm ngón tay sưng rất to, ngược lại lại không đau đớn chút nào.
Nàng ho hai tiếng, trong lao ngục trống rỗng có tiếng vang nặng nề; mà xa xa, mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết của ai truyền đến.
A Nguyên rốt cục cố hết sức mở mắt ra, ngẩng lên khuôn mặt liền nhìn thấy con nhện cùng con thạch sùng trên trần phòng giam.

Một con gián không kiêng nể gì lướt qua mái tóc dài buông đầy đất của nàng, rồi bò hướng vào góc tường.
A Nguyên kinh ngạc nhìn một lát, chợt thấy có chỗ nào không đúng.
Không ai nhắc tới con nhện con gián đáng giận cùng đáng sợ, quả thực không gian quá trống không, quá an tĩnh......
Yên tĩnh đến mức nàng rốt cục nghe rõ từ nơi xa có tiếng kêu khóc vô cùng thê thảm phát ra từ ai đó.
Nàng mạnh mẽ đánh về phía cửa ngục, dùng hết khí lực thét to: "Tiểu Lộc! Tiểu Lộc!"
-------------------------
Tây Khê, đêm khuya.
Dồn dập tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Cảnh Từ ngồi ở trên kiệu khép mắt nghỉ ngơi lập tức tỉnh dậy, nhìn về phía thân ảnh cưỡi ngựa trong màn đêm dần dần chạy đến gần.
Tiêu Tiêu một mực ôm kiếm đứng hầu bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đám người hầu của Đoan Hầu phủ bận rộn trong nước sông cùng phụ cận các ngư dân biết bơi được mời tới, nghe tiếng người đến cũng nhìn chăm chú sang, nói: "Là Ngôn Hi đã đến!"
Đang khi nói chuyện, Tả Ngôn Hi đã chạy vội tới trước mặt, vội vàng xuống ngựa, cũng bất chấp lau đi mồ hôi, liền vội vàng la lên: "A Từ, huynh như thế nào còn ở nơi này? Thuyền hoa cũng không cập bờ, một mực ở trên mặt nước chìm nổi, nhất định sớm đã lung lay tại chỗ.

Huynh mấy đêm chưa từng nhắm mắt, thân thể này......"
Cảnh Từ chỉnh chính bản thân ngay ngắn, cắt đứt lời hắn mà nói: "Có tin tức gì?"
Tả Ngôn Hi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Trường Nhạc công chúa một lòng muốn rửa sạch oan khuất cho A Nguyên, đã tìm thái y đêm đó khám và chữa bệnh cho A Nguyên, có thể khẳng định A Nguyên ngày ấy chính xác từng thổ huyết, mà hai ngày này cũng vẫn luôn uống thuốc.

Ta cũng kiểm tra thực hư quá trình thái y kia mở đơn thuốc, cũng giống với bã thuốc còn lại trong Nguyên phủ."
Cảnh Từ có chút cười lạnh, "Như vậy, cái gọi là quần áo dính máu, căn bản không thể có tư cách làm chứng cớ?"
Tả Ngôn Hi nói: "Tối đa chỉ có thể coi là để làm chứng, không được coi là bằng chứng.

Nhưng lời nói của lão ngư dân vẫn như cũ đối với nàng bất lợi.

Vào khoảng thời gian đó, hoàn toàn chính xác chỉ có nàng từng mang Tiểu Lộc đi qua.

Huynh đã gặp lão ngư dân kia chưa? Hắn rõ ràng trùng hợp như vậy ở bên cạnh câu cá, thấy được A Nguyên đi qua, càng thấy được vết máu trên người A Nguyên ......!Nói hắn chưa từng bị người thu mua, ta không quá tin tưởng."
Cảnh Từ than nhẹ, "Hắn ngược lại chưa từng bị mua chuộc, chẳng qua là tối hôm trước khi xảy ra sự tình, có người mang theo một sọt cá tươi dọc đường nhà hắn nghỉ chân, hữu ý vô ý nhắc tới lúc này ở Tây Khê có rất nhiều cá, lại dễ dàng mắc câu.

Lão ngư dân này gần đây nhàn rỗi, hầu như ngày ngày đi ra ngoài câu cá, biết được tin tức này, ngày thứ hai tự nhiên liền ở chỗ đó câu cá......Lão ngư dân là dân chúng sinh trưởng ở địa phương, bốn đứa con trai đều từng ở trong quân, danh tiếng coi như không tệ, nếu có người dẫn hắn làm chứng, tự nhiên khiến cho người tin ta phục, hiệu quả gấp rưỡi."
Tiêu Tiêu xoa đầu, cười khổ nói: "Có người có chủ tâm tính toán, không biết đã dự định bao lâu......Bên kia chỉ chuẩn bị việc hôn nhân, ai ngờ đến sẽ vào lúc này bị người ta tính toán! Cũng quá ác độc!"
Cảnh Từ nói: "Nhưng thật ra là ai làm, cũng không khó đoán.

Dù sao người mà A Nguyên đắc tội cũng có hạn, người có thể cao hứng lớn tạo ra sóng gió như vậy, càng là dễ tính ra."
Hắn lúc nói chuyện, lại nhìn về phía Tả Ngôn Hi.
Tả Ngôn Hi cúi thấp đầu, chưa từng tiếp lời hắn, đột nhiên nói: "Thái y mở đơn thuốc cho A Nguyên cực kỳ kỳ quái.


A Nguyên giống như có bệnh can khí tích tụ, vốn nên dùng nhiều thuốc tán hóa khí tích tụ đó, nhưng đơn thuốc của thái y kia dùng phân lượng thuốc này nhẹ vô cùng.

Nàng kết hôn sắp, chẳng lẽ không nên tăng thêm lượng thuốc, để mong mau chóng phục hồi như cũ?"
Cảnh Từ nghe được hắn giống như trong câu nói có hàm ý khác, đang định hỏi, lại nghe bên dòng suối một hồi ồn ào, sau đó có người hầu chạy gấp tới đây.
"Hầu gia, đã tìm được!"
Người hầu cúi người, đem một vật cử giơ lên cao, đưa đến trước mặt Cảnh Từ.
Là một cái bình ngọc đã mở miệng, sớm đã thấm đầy nước.
Cảnh Từ tiếp nhận bình ngọc xem, ngón tay thon gầy có một tia rung động.
Tả Ngôn Hi một mực lo lắng mà theo sát bên người Cảnh Từ, thấy thế vội hỏi: "Cho ta xem với."
Hắn sai người xách đèn lồng đến, tay lấy ra giấy dầu, cẩn thận hướng giấy dầu lên bên trên vào phần nước đục trong bình ngọc.
Vừa đổ ra non nửa bình, liền có mùi thuốc nhàn nhạt truyền đến, nước trên giấy dầu cũng chuyển tác thành nước thuốc đặc dính màu đen.

Hoá ra miệng bình ngọc quá nhỏ, chỉ cho được mỗi lần một viên thuốc ra, cho nên bình ngọc tuy rơi xuống nước, dược hoàn cũng tan chảy khai mở, nhưng phần lớn viên thuốc còn ở lại trong bình, chưa bị nước chảy cuốn đi.
Tả Ngôn Hi đều đổ ra, nhìn kỹ vài lần, ngắt lời nói: "Ta chỉ cho Tắc Sênh quận chúa ba viên, không sai biệt lắm cũng chính là nhiều chừng này.

A Nguyên không nói dối, nàng......căn bản không uống thuốc, càng không khôi phục trí nhớ."
Cảnh Từ im ắng mà thở hắt ra, "Không uống thuốc......Không còn gì tốt hơn......"
Hắn mặc dù nói như vậy, hai tay cũng đã xiết chặt lan can của kiệu, sắc mặt cũng gần cùng màu với ánh trăng, tái nhợt nhìn không thấy nửa điểm huyết sắc.
Tả Ngôn Hi khó hiểu, "Vì sao? Nàng nếu có thể nhớ lại, nhớ lại huynh tốt với nàng thế nào, chẳng phải vô cùng tốt? A, huynh cũng bởi vì nàng nếu như không uống thuốc, sẽ không có động cơ sát hại Tắc Sênh quận chúa, khả năng cởi bỏ hiềm nghi sẽ lớn hơn?"
"Nàng sẽ không giết Tắc Sênh.

Bất quá......Nghe nói huynh cho nàng thuốc, ta trước kia cũng từng ngóng trông nàng uống vào?"