Lưỡng Thế Hoan

Chương 214

Nguyên phu nhân thản nhiên nói: "Hắn không chết, chúng ta không chừng phải chết.

Tự nhiên nên là hắn chết mới tốt.

Huống chi hắn đã giết chính cô cô ruột của mình, chẳng lẽ không nên đền mạng? Trường Nhạc công chúa không phải đang tra vụ án này ư? Nàng ấy trông như không tim không phổi*, nhưng có thể được tin tưởng sủng ái trong số hoàng tử công chúa của Hoàng Thượng, cũng là do nàng có năng lực.

A Nguyên, con rãnh rỗi thì nhắc đến cùng nàng, nàng ấy nếu có thể thẩm tra, nhất định cũng sẽ tìm cơ hội góp lời."
*vô tư không để ý
Bà vừa nhìn về phía Mộ Bắc Yên, "Bắc Yên, con ngày mai lặng lẽ đi tìm Tả Ngôn Hi, nói cho hắn biết mưu đồ bí mật của đám người Dĩnh Vương, Tả Ngôn Hi tất nhiên sẽ nói với Cảnh Từ, Tiêu Tiêu.

Bọn họ rất được Hoàng Thượng tín nhiệm, mà đều là người thông minh, hôm nay ra mặt giải vây cho các con, tương đương đắc tội Dĩnh Vương, đương nhiên cũng không muốn Dĩnh Vương kế vị, tất nhiên sẽ tìm cơ hội nhắc tới cùng Hoàng Thượng.

Cái gọi là ba người thành hổ, mặc dù không có chứng cớ xác thật, Hoàng Thượng cũng sẽ tin tưởng vài phần.

Dĩnh Vương tâm thuật bất chính, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội lại làm hắn lộ ra chân tướng.

Chỉ cần Hoàng Thượng tồn tại tâm lý nghi kỵ, đến lúc đó hắn đừng nói ngôi vị hoàng đế, ngay cả tính mạng cũng chưa hẳn giữ được!"
Bà ăn nói uyển chuyển, nghiên đôi mi thanh tú lúc này đều không có sát cơ, cử chỉ lại như nhành ngọc lan trắng lả lướt thướt tha sau mưa gió.
Mộ Bắc Yên nghe bà phân tích, không khỏi kinh tâm, lại càng bội phục, cõi long đầy phẫn uất cũng là tản đi không ít.

Hắn gật đầu nói: "Con nếu như sau khi Hoàng Thượng có lòng nghi ngờ Dĩnh Vương, lại bẩm báo chân tướng chuyện phụ thân bị ngộ hại, Hoàng Thượng có lẽ sẽ rất dễ dàng tin tưởng con?"
Nguyên phu nhân mỉm cười, cúi đầu nhìn năm ngón tay thon dài đẹp như ngọc của mình, ngân nga nói: "Có một số việc, có thể để người khác xuất đầu, vẫn hơn tự mình mạo hiểm.


Trước để đó đi! Bác Vương trước trận bị sai đi tuần tra Đông Châu quân doanh, nhưng cách mấy ngày nữa sẽ trở về.

Hắn tuy là người rộng lượng, nhưng ngoài sáng trong tối ngầm bị Dĩnh Vương ngáng chân không ít."
A Nguyên đã hiểu, "Đúng! Bác Vương chưa hẳn yêu thích Vương Tắc Sênh, nhưng nghe nói hắn và Dĩnh Vương giống nhau, thường xuyên đến thăm nàng ta, hỏi han ân cần, rất nhiệt tình, chứng minh đều coi trọng vị kia.

Hắn sẽ nắm chặt hết thảy cơ hội lật đổ Dĩnh Vương.

Huống chi nếu giúp đỡ Hạ Vương lật lại bản án, sẽ tăng lên uy vọng, lại nhận được ủng hộ của mẫu thân cùng Dương đại tướng quân, cớ sao không làm?"
Mẫu thân của Dĩnh Vương là Lữ thị cùng dưỡng mẫu của Bác Vương là Lâm Hiền Phi kỳ thật thật ra đều không được sủng.

Dĩnh Vương hôm nay thắng vì có Kiều quý tần thay lời nói ngọt, nếu như Bác Vương cũng có thể được Nguyên phu nhân có căn cơ cường đại cùng được sủng ái tương trợ, tự nhiên sẽ làm chơi ăn thật.
"Bắc Yên muốn báo thù, đó là chuyện thường tình của người, là chuyện phải làm.

Thù này khó báo, đơn giản là bởi vì Dĩnh Vương chính là hậu duệ quý tộc Hoàng gia.

Đừng vội, mà lại chờ ngày hắn gặp rủi ro, chúng ta lại đánh chó mù đường rồi!" Nguyên phu nhân vuốt bả vai thon gầy của A Nguyên, vẫn như cũ cười cười nói nói oanh oanh yến yến, đầy mặt yêu thương, "Chuyện con cần làm gấp nhất, chính là dưỡng tốt thân thể của mình.

Còn có, nhanh chóng làm xong hôn sự của các con!"
Mộ Bắc Yên trước đây cũng không lưu ý chuyện triều đình, nhưng từ khi để tang phụ thân, nhân tình ấm lạnh có phần thêm được kiến thức không ít, lúc này nghe được phân tích đầy kinh nghiệm của Nguyên phu nhân, lại càng tỉnh táo, khẽ cười nói: "Bắc Yên đã hiểu! Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, con sẽ không lỗ mãng làm việc.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn!"
Hắn nhặt lên một khối bánh ngọt hoa quế, cắn một ngụm hơn phân nửa miếng bánh.
------------------------
Chuyện Mộ Bắc Yên, A Nguyên ban đêm xông vào Kiều phủ, cũng không thể náo đến Lương đế.
Cảnh Từ đến cùng chưa từng thật sự gặp chuyện, chuyện Kiều Lập chột dạ muốn diệt khẩu vì sợ người khác biết được hắn cùng Dĩnh Vương mưu đồ bí mật, vì vậy khi Cảnh Từ hỏi tội hùng hổ dọa người cùng Kiều Lập thấp kém nhẫn nhịn hổ thẹn bồi tội, việc này không giải quyết được gì.
A Nguyên đã lường trước Dĩnh Vương sẽ không dừng tay như vậy, cũng may bọn họ cũng đã có Nguyên phu nhân ủng hộ, cũng là không sợ ứng chiến.

—— đã cuốn vào vòng xoáy, chẳng biết hươu chết về tay ai, rốt cuộc quả nhiên chỉ phải xem bản lĩnh của mọi người.
Mộ Bắc Yên cũng không để ý có thương tích bên người, cách một ngày liền đi y quán tìm Tả Ngôn Hi thương nghị.
A Nguyên biết Mộ Bắc Yên vẫn còn phiền muộn, mặc dù không muốn phải nhìn thấy Cảnh Từ, nhưng thực sự lo lắng Mộ Bắc Yên cùng Tả Ngôn Hi lại xảy ra tranh chấp, nên nàng cũng đi theo.

Nàng vốn là người tập võ xưa nay khoẻ mạnh, nghỉ ngơi một đêm, thân thể liền đã cơ bản bình phục.
Nguyên phu nhân cũng không yên tâm, chỉ e Dĩnh Vương hoặc Kiều Lập lại phái người tính toán, đặc biệt sai Nhập Thất dẫn theo hai gã thị vệ đi theo.
Lúc này tiểu nhị trong y quán đã nhận ra Mộ Bắc Yên, vừa thấy mặt liền cúi đầu cúi người mời bọn họ vào, lại nhắc nhở: "Hầu gia đang cùng một vị quý tiểu thư nói chuyện trong phòng, các vị đi tìm Ngôn Hi công tử, chớ để đi quấy nhiễu."
Mộ Bắc Yên kinh ngạc, "Quý tiểu thư nào? "
Tiểu nhị nói: "Không rõ lắm.

Cùng với cô cô của nàng đều giống như người thân của Hầu gia, Tả công tử cung kính gọi cô cô, lại gọi tiểu thư kia là quận chúa."
"Cô cô......"
Mộ Bắc Yên nhìn về phía A Nguyên.
A Nguyên cười cười, sửa sang đầu tóc, bên môi cắn ra vài phần kiều mị đỏ tươi, sau đó không nhanh không chậm vuốt lại tay áo.
Mộ Bắc Yên hỏi: "Muốn đánh nhau phải không?"
A Nguyên nói: "Huynh còn đang bị thương, như thế này cứ ở một bên mà đi.

Bà lão kia trong miệng còn dám có một chữ bất kính, xem ta xử lý bà ta thế nào!"
Mộ Bắc Yên vỗ trán, "Nàng chưa hẳn đánh thắng được bà ta."
A Nguyên nghiêng đầu hỏi Nhập Thất, "Ta đánh không lại làm sao bây giờ?"
Nhập Thất đáp: "Ta không đánh nữ nhân."
"......"
"Bất quá chủ tử của bà ta là nam nhân?"
"......" A Nguyên sau nửa ngày mới có thể nói: "Với lo lắng của thúc......Thúc đánh không lại Cảnh Từ."
Nhập Thất sắc mặt đen lại, "Cái kẻ bệnh tật kia?"
A Nguyên nói: "Ta trông không giống có bệnh nặng gì.

Không chừng là giả bộ đó?"
Bọn họ vừa nói xong, vừa bước vào hậu viện.
Tả Ngôn Hi đang ngồi bên cạnh bàn đá dưới cây chuối tiêu giã thuốc, đã nghe người thông bẩm, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, mỉm cười dò xét hai người, "Bắc Yên, đệ có thương tích trên người, sao không ở nhà nghỉ ngơi? Rốt cuộc khí sắc khá tốt.

Nguyên đại tiểu thư, cô tới nhìn Đoan hầu? Hắn vừa vặn đang có khách."
A Nguyên thản nhiên nói: "Tả công tử nghĩ gì thế? Ngươi vốn nên gọi ta một tiếng đệ muội, vì sao không nghĩ ta là tới gặp ngươi, lại nghĩ ta sẽ vấn an một nam tử vừa bị ta vứt đi như khăn lau?"
Tả Ngôn Hi hít và một hơi, cười khổ nói: "Đoan hầu kỳ thật chưa bao giờ thực sự có lỗi với cô.

Cô......có phải quá cay nghiệt rồi hay không?"
"Cay nghiệt?" A Nguyên cười yếu ớt, "Vậy nếu như nói, chúc mừng hắn và thân nhân người yêu của hắn, rốt cục có thể coi như vung khăn lau bình thường vứt bỏ ta, có phải hay không cũng rất xuôi tai?"
Mộ Bắc Yên nhìn thấy bên kia khung cửa sổ ẩn hiện bóng dáng một nam tử cao gầy đi tới, Tả Ngôn Hi lại nói tiếp, giành nói: "Ta thích nhất A Nguyên cay nghiệt! Ngày sau vào Hạ Vương phủ, nếu như quá lương thiện, không chừng tiện nhân nào đó liền dám đắc tội nàng, hại tính mạng của nàng, ta lại bị nữ tử khác bên tai mềm nhũn nghe lời châm ngòi, từ lúc nào đó một đám tiện nhân hại nàng, lại còn đem nàng dẫm lên lòng bàn chân, làm cho nàng nhận hết vũ nhục mà chết, còn phải lưng cõng tiếng xấu độc phụ, thật thảm! Không bằng cứ cay nghiệt như vậy, ta không dám hại nàng, người bên ngoài muốn hại nàng cũng phải trợn to mắt chó nhìn rõ ràng, người trước mắt có phải là người hắn có thể trêu chọc hay không!"
A Nguyên đã biết ánh mắt quen thuộc trong cửa sổ kia lại đang nhìn vào trên người nàng.

Hô hấp của nàng đột nhiên có chút bất ổn, vội ổn định tâm thần, cười nói: "Ta sẽ dùng lương thiện để đối xử mọi người, chỉ vì tin tưởng người bên ngoài cũng sẽ dùng sự lương thiện đối đãi ta.


Ta có mắt không tròng, mới để cho người ta có cơ hội dùng ác ý báo đáp ta, cho nên nhận thêm nhiều hậu quả cay đắng, ta cũng chỉ có thể tự mỉm cười nuốt xuống.

Nhưng từ nay về sau, người dùng ác ý đối đãi ta, lại mơ tưởng đến bên cạnh ta đạt được nửa phần thiện ý! Chính là ngôn ngữ cay nghiệt cũng phải chịu! Tốt xấu cũng không học người ngoài lấy cay nghiệt thay hành động, ngươi nên vui mừng khôn xiết mới tốt sao!"
Tả Ngôn Hi thở dài: "Cô......cần gì phải! Cô cũng biết ngày hôm qua nghe xong cô gặp nguy hiểm, Đoan hầu lập tức không để ý bệnh nặng vội vàng đuổi theo đi giải vây cho cô?"
A Nguyên nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin?"
Tả Ngôn Hi hơi giận, "Cô vì sao không tin?"
A Nguyên cười nói: "Tả công tử là người thông minh, khi biết dưới gầm trời này có một loại đồ vật, phá hủy dễ dàng, nhưng muốn xây dựng lại còn khó như lên trời."
"Tình yêu nam nữ?"
"Sai rồi, là tín nhiệm." Con ngươi A Nguyên lưu chuyển, dáng tươi cười tản mạn, vẻ xinh đẹp nho nhã thanh tú không tả được, "Ngươi bị Khương Tham lừa vào một vũng lầy, cũng không thấy ngươi buông tay.

Nhưng nếu như phụ thân nàng lợi dụng nàng khiến ngươi bị đánh, bị giày vò, nàng đã chạy tới lớn tiếng khen phụ thân nàng đánh hay lắm, thuận tay cũng đâm ngươi them mấy đao, ngươi bảo toàn tính mạng thoát ra, tuy còn yêu nàng, nhưng còn dám tín nàng ư?"
Tả Ngôn Hi chằm chằm vào nàng, mặt mày ngày xưa vốn ôn nhã đã trở nên đắng chát, một hồi lâu mới nói: "Không dám! Dù cho bất luận kẻ nào, cũng không dám!"
Thân ảnh cao gầy đứng trong cửa sổ nhìn qua không biết từ lúc nào đã lén lút thối lui.
A Nguyên mặt mày bất động, trong lòng lại giống như đã bỏ đi một tòa tảng đá lớn, lập tức nhẹ nhõm rất nhiều, nhìn Mộ Bắc Yên cười nói: "Huynh không phải tìm Tả Ngôn Hi nói ra sự tình à? Tranh thủ thời gian nói ra đi.

Nơi này xem ra không chào đón ta lắm, nói xong rồi ta tranh thủ thời gian rời đi."
Mộ Bắc Yên nói: "Bất quá là cái y quán mà thôi, chỗ ngồi xúi quẩy nào, không chào đón nàng đúng là chuyện may mắn của chúng ta! Chờ một lát, ta đi một chút sẽ tới!"
Hắn kéo Tả Ngôn Hi, đi vào trong phòng nói chuyện thật nhỏ.
A Nguyên cười cười, mắt thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu, thiêu đốt sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi, liền đi đến dưới cây chuối tiêu, ngồi vào ghế đá bên cạnh nghỉ ngơi.
Tiểu Hoài cũng nóng đến bực bội, quạt cánh nghỉ trên bàn đá, thuận tiện mổ hai cái vào thuốc mà vừa rồi Tả Ngôn Hi đang giã, sau đó ghét bỏ mãnh liệt vung đầu.
A Nguyên hiếu kỳ, dùng đầu ngón tay nhặt qua một ít bã thuốc đã giã, ngửi một cái, chỉ cảm thấy một đạo khí xông thẳng vào mũi, nhanh chóng làm luồng nhiệt quanh mình tăng lên.

Nàng giật mình, ngửa mặt lên trời hắt xì mấy cái, lập tức nước mắt chảy ròng.
Đang cầm khăn lụa che mắt, phía trước có thêm một người với vẻ hoảng hốt, theo sát lấy là Nhập Thất đang lạnh lùng nói ra: "Cô nương xin dừng bước!"