Lưỡng Thế Hoan

Chương 202

Trường Nhạc công chúa lập tức hiểu tới đây, nhấc chân đạp Chỉ Qua, quát: "Nói, ai sai khiến ngươi giết người giá họa?"
Chỉ Qua giật mình, cũng bất chấp đang khóc cho trưởng công chúa nhà hắn, liền đứng lên chạy về phía cửa sổ rộng mở, muốn leo qua cửa sổ chạy trốn.
Lúc này trong phòng có chừng hơn mười người, hắn làm sao bỏ chạy ?
Người bên cạnh thân hình vừa mới di chuyển, Tiêu Tiêu đã bước nhanh tiến lên, mũi kiếm chớp động, nhanh chóng chặn đứng hắn lại, bức hắn đi về trước mặt Trường Nhạc công chúa.
Trường Nhạc công chúa quát: "Người đâu! Đưa hắn áp tải vào nội cung hậu thẩm! Phong tỏa căn phòng chỗ này, đem tất cả mọi người về trong kinh, đợi điều tra án này rõ ràng sau này xử trí!"
Tùy tùng đi theo vội đáp, gọi đám thị nữ nô bộc của Thăng Ninh trưởng công chúa thu dọn đồ đạc, niêm phong cất vào kho tất cả những thứ có khả năng làm bằng chứng, lại sai người chạy vội xuống núi, chuẩn bị quan tài tiễn đưa thi thể Thăng Ninh trưởng công chúa xuống núi.
A Nguyên biết rõ sau khi hồi kinh, bản án này chưa hẳn đến phiên nàng nhúng tay, còn muốn vội vàng hỏi Chỉ Qua vài câu, chỉ chớp mắt nhìn thấy Cảnh Từ ngồi xổm tại bên cạnh thi thể, đang kiểm tra chỗ vết thương chí mạng kia.

Nàng tâm niệm vừa động, vội đi qua nhìn lên, Cảnh Từ đã nhìn thấy nàng, đứng người lên thối lui vài bước, không nói một lời.
Ngược lại giống như xem nàng như mãnh thú hay dòng nước lũ bình thường.
A Nguyên trong lòng quặn thắt, lập tức nhói đau.
Nàng vội xiết chặt quyền, chế trụ đầy bụng ưu thương oán hận, như không có việc gì ngồi xuống, dò xét miệng vết thương kìa, lại quét mắt Chỉ Qua bị trói giống như bánh chưng, hướng Trường Nhạc công chúa nói: "Công chúa, người này không phải hung thủ.

Miệng vết thương của Trưởng công chúa chật vật mà sâu, chảy máu không nhiều lắm, chứng minh người tới dùng kiếm, thân thủ lại cao minh, xuất kiếm mau lẹ, trực chỉ chỗ hiểm......"
Nàng dừng một chút, trầm ngâm nói: "Trưởng công chúa không bị giết tại chỗ, chỉ sợ hay là hắn cố ý lưu lại mội hơi cuối cùng của bà, lưu lại đến lúc công chúa đến rồi nói ra người đả thương bà là Hạ Vương để làm bằng chứng......"
Trường Nhạc công chúa nghe nàng phân tích, càng nghĩ càng kinh hãi, "Nói cách khác, ngay cả ta đến, đều nằm trong kế hoạch của bọn hắn? Hôm trước ta chỉ mới nhận được ý chỉ của phụ hoàng, đã chuẩn bị hôm nay xuất hành."
A Nguyên nói: "Nếu hung thủ đến từ bên người hoàng thượng, trước tiên đã biết hành trình của công chúa, có thời gian chuẩn bị những chuyện này một hai ngày, đã đủ rồi!"
"Bên người Phụ hoàng?" Trường Nhạc công chúa sợ hãi, "Ai?"
"Một lát chúng ta nói tỉ mỉ......"
A Nguyên vừa nói, một bên hướng ngoài cửa sổ nhìn quanh, sau đó dúm miệng gọi ưng.

Tiếng cười du dương, xuyên qua ồn ào náo động trong tinh xá, theo gió bay vào núi rừng, thật lâu mới vang trở lại.
Trường Nhạc công chúa vội hỏi: "Làm sao vậy?"
A Nguyên nói: "Chim ưng của ta không thấy đâu!"
Không biết lúc nào, Tiểu Hoài đã không thấy đâu nữa.
A Nguyên rất có nhận thức rõ ràng về chim ưng, thuần dưỡng cho Tiểu Hoài cực thông minh cơ cảnh.
Thăng Ninh trưởng công chúa hiển nhiên chính là sau khi nhóm người Tiêu Tiêu, Cảnh Từ đến không lâu thì gặp chuyện, khi đó A Nguyên có lẽ đã thả Tiểu Hoài.
Như thế, Tiểu Hoài rất có thể phát hiện hung thủ.
Nhưng Tiểu Hoài cũng không lên tiếng cảnh báo; giờ phút này, A Nguyên cũng không nghe được Tiểu Hoài đáp lại.
A Nguyên trước mắt hoảng hốt hiện lên hình ảnh ngày đó lông vũ cùng máu bạch ưng của nàng phiêu tán trong gió.

Nàng đột nhiên thật sự hoảng hốt, nhảy người lên chạy đi qua cửa sổ.
"Công chúa trước tiên hãy xử lý chuyện nơi đây, ta đi một chút sẽ đến!"
Nàng nói xong lời này, người đã chạy thật xa.
Mộ Bắc Yên khẩn trương, vội nói: "Chờ ta một chút!"
Lúc hắn đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên trên vai xiết chặt, quay đầu lại nhìn lên, lại là Cảnh Từ kéo hắn lại.
Tiêu Tiêu liếc nhìn bọn hắn, phi thân nhảy ra cửa sổ, nhanh hóng đi theo sau lưng A Nguyên.
Mộ Bắc Yên thoáng yên tâm, ra sức bỏ tay Cảnh Từ ra, cả giận nói: "Cảnh Từ, ngươi có biết con người ngươi thật sự rất đáng ghét?"
Cảnh Từ nhàn nhạt nhìn hắn, "Biết rõ."
"......" Mộ Bắc Yên quái dị nhìn hắn, "Ngươi có bị bệnh không?"
Cảnh Từ cười cười, "Ta vốn có bệnh, vẫn luôn uống thuốc, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"......"
Mộ Bắc Yên rốt cục không phản bác được.
Cảnh Từ nói: "Đi, đi ra ngoài tâm sự! Về chuyện của A Nguyên."
Hắn chắp tay đi ra ngoài, lại chắc chắc Mộ Bắc Yên sẽ đi cùng hắn.
Trường Nhạc công chúa gạt lệ nhìn thi thể của Thăng Ninh trưởng công chúa, thấy thế vội hỏi: "Đoan Hầu ca ca, việc của Đại cô cô còn phải xử lý đó!"
Cảnh Từ nói: "Quản chuyện của ta sao?"
Trường Nhạc công chúa sửng sốt, xem Mộ Bắc Yên mặt mày tức giận theo hắn đi khỏi, cũng không khỏi tức giận lên.
Nàng dậm chân nói: "Chẳng trách A Nguyên không cần huynh! Đến ta cũng không muốn liếc nhìn! Cái đồ nóng nảy?"
Năm đó nàng cảm thấy bộ dáng lãnh đạm xa cách của Tạ Nham khiến người ta để ý, nhưng hôm nay xem ra, tính tình của Tạ Nham thật sự là đáng yêu, rất đáng yêu.
Quả nhiên có đối lập thì có hạnh phúc, đến khí độ cũng đều giống nhau......
A Nguyên vẫn luôn thay đổi rất nhiều âm thanh gọi, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Tiểu Hoài, cũng đã mệt mỏi thở , không chỉ có trên trán đầy mồ hôi, đến đáy mắt đều thiếu chút nữa chảy nước mắt.
Tiêu Tiêu đi theo phía sau nàng, thấy nàng xoay người thở dốc, liền đưa lên một chiếc khăn lụa.
A Nguyên tiếp nhận lau mồ hôi, lại cảm thấy dưới chân càng hư không, lại lảo đảo.
Tiêu Tiêu vội đỡ nàng sang ngồi cạnh sơn đạo, liền nói: "Đừng vội, có lẽ là phát hiện tung tích địch, đã đi theo ra ngoài."
A Nguyên nói: "Ta lo lắng điều này.

Nó thật ngốc, bảo nó bắt con thỏ, dò xét đường xá mọi chuyện vẫn khá tốt, nếu thật sự muốn đánh nhau, cũng chỉ có thể giương nanh múa vuốt dọa người mà thôi, đến một người khoẻ mạnh bình thường đều đánh không lại, chứ nói chi là cao thủ sát hại trưởng công chúa......"
Tiêu Tiêu cười nói: "Nhưng nó lần trước nếm qua một lần giảm thiệt thòi lớn, hôm nay gặp được cao thủ cầm kiếm, dùng tính khí lấn thiện sợ ác lòng dạ hẹp hòi của nó, chắc sẽ hiểu được nên tránh ra xa.

Huống chi cô sốt ruột cũng vô ích, không bằng quay về trong tinh xá chờ, nó nếu như không đối phó được người nọ, tất nhiên sẽ trở về tìm cô tỏ vẻ ủy khuất.

-- chính là dù lo lắng, cũng không cần phải vội vã kêu to, nó nhìn thấy ta ngoài năm dặm, đều có thể xông lên mổ ta.

Ta chính là lợi khí tìm ưng tốt nhất của cô, hà tất lại cố sức gọi nó......"
Hắn ngôn ngữ ôn hòa hài hước, A Nguyên nghe được không khỏi bật cười, lúc này mới thoáng an tâm, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi làm sao lại mạo hiểm giả danh Hạ Vương tới đây?"
Tiêu Tiêu ngồi cạnh bên người nàng, cười nói: "Vừa rồi ta không phải đã nói? Kỳ thật chẳng qua là ngẫu nhiên nghe được chút ít tin tức, thuận miệng nhắc tới.

Là Đoan hầu nghe lọt vào tai, lại suy nghĩ nhiều, muốn cùng ta tới đây nhìn thử.

Hoàng Thượng đã lệnh cho ta bảo hộ hắn, ta tự nhiên chỉ có thể tòng mệnh."
A Nguyên hơi mỉm cười, "Không hiểu được ngươi ngẫu nhiên ở nơi nào nghe được tin tức, rõ ràng trùng hợp như vậy, nghe được rành mạch thời gian, địa điểm bọn chúng chuẩn bị giá họa cho chúng ta?"
Tiêu Tiêu cười khẽ, "Ta ở trong cung chờ đợi nhiều năm, nhận biết phần lớn hộ vệ đi theo hoàng thượng, lại không ít người là sinh tử chi giao, nếu như ngẫu nhiên nghe được mấy thứ gì đó, sẽ tìm người liên quan nghe ngóng sâu thêm, cũng không khó hỏi thăm đến."
A Nguyên thở dài: "Nghe ngóng sâu như vậy, coi như là ngẫu nhiên nghe được tin tức?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tiêu liền có chút ửng hồng, nhìn về phía ánh mắt của nàng lại càng phát ra nhu hòa, "Kỳ thật thật không phải đại sự gì mà, thuận miệng vừa hỏi mà thôi.

Ngược lại là Đoan hầu cố tình, nghe xong cô có thể gặp chuyện không may, gấp đến độ tựa như, cũng không để ý đến trời thật sự rất nóng, cũng không để ý Hoàng Thượng bảo hắn phải tĩnh dưỡng, lập tức chạy tới đây!"
A Nguyên bất giác cười lạnh, "Hắn? Sốt ruột cho ta? Tiêu công tử, lời này tuy là tự ngươi nói, chỉ sợ chính ngươi cũng không dám tin?"
Tiêu Tiêu cười khổ, "Mặc dù ai cũng không tin, nhưng ta tin.

Hắn người này tâm lạnh ý lạnh, là một người nhẫn tâm có quyết đoán.

Nhưng càng là người như vậy, càng không chết tâm đối với người hoặc sự việc đã xác định.


Mặc dù từ hôn, hắn không buông bỏ được Nguyên cô nương, không cho phép người khác hãm hại Nguyên cô nương."
A Nguyên mặt mày hiện lên thần sắc bất tuân, "Ta đây có phải hơi cảm động một thoáng không, vì sau khi hắn vung cho ta một cái tát, sau đó lại thưởng một miếng táo ngọt? Đáng tiếc bổn đại tiểu thư không thèm.

Nếu ta nguyện ý, có cả giỏ táo ngọt cho ta chọn!"
Tiêu Tiêu trầm tư nói: "Ừ, cũng có đạo lý.

Cái tính tình này của hắn nếu không sửa, chỉ sợ cả đời đều sẽ lấy được ai."
A Nguyên đang đưa tay muốn lau mồ hôi trên trán, nghe vậy liền nghiêng đầu, đang từ dưới cái khăn thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tiêu mang theo ba phần ý buồn, lập tức cười rộ lên, "Ngươi vừa mới được sai đi bảo hộ hắn không đến vài ngày? Như thế nào đột nhiên giờ đây lại có vẻ trung thành và tận tâm như thế? Ngược lại nhìn không ra người khác duyên tốt như vậy! Bất quá ngươi cũng nghĩ quá nhiều rồi.

Dùng thân phận của hắn, dùng thịnh sủng của hoàng thượng, còn sợ lấy không được tân nương? Bên cạnh không nói, vị thanh mai trúc mã là Tắc Sênh quận chúa kia, chính là người trong tâm khảm của hắn, thiếu đi cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ta đây, ước chừng thánh chỉ tứ hôn kia, rất nhanh có thể ban xuống thôi?"
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói: "Có muốn đánh cuộc không, thánh chỉ này tuyệt đối sẽ không ban xuống?"
A Nguyên trong lòng không hiểu sao đột nhiên nhảy lên, "Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?"
Tiêu Tiêu nói: "Ừm,......Cô thua thì phải gọi ta một trăm lần ca ca!"
A Nguyên bất giác ra rũ tay xuống, há hốc mồm nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Mà Tiêu Tiêu đã cười rộ lên, kéo nàng nói: "Đi về trước đi, bọn họ lo lắng, chắc cũng chờ sốt ruột rồi.

Tiểu Hạ Vương gia lúc ấy muốn theo tới, bị Đoan hầu ngăn cản.

Ừm, kỳ thật Tiểu Hạ Vương gia cũng rất tốt, nếu theo hắn, bất luận giàu nghèo sang hèn thế nào, đời này có lẽ sẽ sống rất tự tại."
A Nguyên theo hắn đi tới, nói: "Nếu không phải luận giàu nghèo sang hèn thế nào cũng đều có thể tự tại sống qua ngày, phải nên cảm thấy mỹ mãn, là ai cũng không nên lại có yêu cầu xa vời khác chứ?"
Lúc nàng nói như vậy, nhưng chợt nhớ tới Cảnh Từ.
Hắn mặc dù thân thế trân quý, tài tình bất phàm, nhưng ở trong huyện nha Thấm Hà đơn sơ, cơm rau dưa, hắn bình thản chịu đựng gian khổ, ngẫu nhiên còn có thể rửa tay nấu canh cho nàng lộc ăn no bụng, hoặc không để ý ốm đau cùng nàng trắng đêm tra án......