Lưỡng Thế Hoan

Chương 197

Mộ Bắc Yên đang đùa với lồng họa mi treo ở dưới hiên.

Hắn gõ lồng chim cười nói: "Nhìn ngươi vật nhỏ xám xịt này xem, Thanh Ly không ở đây, đã thất sủng rồi? Nhìn ngươi mặc dù bộ lông cũng tươi sáng như vậy, tiếc rằng A Nguyên của chúng ta chỉ thích cái loại to lớn ngu ngốc như Tiểu Hoài mà thôi!"
Tiểu Hoài ở Nguyên phủ ăn ngon uống sướng qua nhiều tháng, ngược lại càng cường tráng, đứng ở bên trên chạc cây nhìn chằm chằm nam tử không biết từ lúc nào đã thăng chức lên làm nửa chủ nhân của mình, rất là phiền muộn.
Lúc không cần phá án mỗi ngày, có chút ít tịch mịch.

Lúc nào mới có thể mở ra thân thủ tinh anh đây?
A Nguyên đi qua, lấy đồ ăn chuyên chú cho hoạ mi ăn.

Tiểu Hoài liền bay đến đậu trên vai A Nguyên, thân mật mổ búi tóc nàng, cũng không khỏi cùng chú hoạ mi nhỏ nhốt trong lồng tranh thủ tình cảm.
Mộ Bắc Yên cười hì hì hỏi A Nguyên: "Không hỏi ra kết quả à?"
A Nguyên đáp: "Mẫu thân của ta thật là một người hiền lành, thật sự là một người hiền lành từ bên trong ra ngoài."
Mộ Bắc Yên há hốc mồm, nhìn gương mặt chân thành của nàng, rốt cục chỉ có thể gật đầu đáp: "Ừ , hiền lành, hiền lành ...!...!đột nhiên cảm giác được ta cũng là là một đại nam nhi tốt ưu tú chính trực, dũng cảm tiến tới."
A Nguyên nở nụ cười xinh đẹp, "Đó là tự nhiên.

Mà lại là một người hữu dũng hữu mưu, có tài có tri thức, không sợ gian hiểm, không sợ quyền quý, dũng cảm thăm dò chân tướng, dũng cảm truy cầu chính nghĩa ..."
Mộ Bắc Yên bỗng dưng rùng mình, một hồi lâu mới chột dạ hỏi: "Đại tiểu thư , ta thương lượng, ngài có dặn dò gì cứ việc nói, đừng dọa người như vậy có được hay không?"
A Nguyên đáp: "Không có gì khó.


Án cung nhân rơi xuống nước ngày đó, có mấy vị trong Long Hổ quân tướng lĩnh trong cung đang trực, trong lúc này lại có vị tướng lĩnh đặc biệt nào đó thích ăn đậu phộng, có thói quen mang theo đậu phộng bên người.

Lấy trong địa vị của phụ thân huynh quân đội, cùng những người cùng Tiểu Hạ vương gia kết thành đám cẩu bằng hữu, chuyện này không khó lắm nhỉ?"
Mộ Bắc Yên hít sâu, một lời mạnh mè nói qua, "Này, nha đầu chết tiệt kia, nàng làm sao nói thế, có cái kiểu cầu xin người như thế à! Ta tình nguyện nàng tiếp tục dọa người, tốt xấu gì cũng nghe thoải mái hơn ...! ..."
A Nguyên nghe vậy, lập tức hướng hắn vái chào, "Xin nhờ Tiểu Hạ vương gia!"
Co được dãn được , có tiến có thối, nghiễm nhiên là tư thế Nguyên đại bổ khoái ngày xưa ở huyện Thấm Hà.
Mộ Bắc Yên chỉ vào nàng cười to, "Đi, đi! Ôi má ơi, ta làm sao càng ngày càng nhìn nàng thuận mắt? Cảnh Từ hắn mắt bị mù mới có thể đẩy nàng ra ngoài?"
Mộ Bắc Yên nhìn xem chơi bời lêu lổng, nhưng lâu ở kinh thành, hào sảng phóng khoáng, giao du mười phần rộng lớn, không lâu liền có thể kiếm được danh sách cấm vệ trực vào đêm đó, liên quan đến mấy tên Giáo uý, Ngu Hầu ngày đó trong cung thống lĩnh đội, các loại tình huống đều tra được rõ ràng.
Nhưng những giáo úy, ngu hầu này, tuy có hai kẻ dáng người tướng mạo tương tự như lời Cần cô nói, nhưng sau khi phái người cẩn thận điều tra, cơ bản có thể xác định lúc đó bọn hắn đang ở trong phòng nhậu nhẹt đổ xúc xắc, không có khả năng xuất hiện tại Lãm Nguyệt hồ.
A Nguyên cực kỳ buồn bực, "Khó nói chúng ta tra án phương hướng sai, vụ án cung nhân rơi xuống nước cũng không phải là người trong Cấm Vệ quân gây nên? Hoặc là những Cấm Vệ quân trong hàng tướng lãnh này có người chỉ lo đánh bạc uống rượu, quan phục bị người khác cướp?"
Mộ Bắc Yên đáp: "Khả năng này không lớn? Võ tướng giáp trụ áo bào đều có lệ, nếu là người khác trộm làm sao có thể giấu diếm được đám người? Huống chi Cần cô nhìn thấy chính là một võ tướng mang theo hai tên cấm vệ, không khả năng ba người cùng bị trộm đồ?"
A Nguyên trầm ngâm, "Chẳng lẽ ba người này cũng không phải cấm vệ đang trực? Những cấm vệ khác không vào được cung?"
Đôi mắt Mộ Bắc Yên đã sáng, "Bình thường cấm vệ không vào được cung, nhưng thống quân, phó thống quân như Long Hổ quân chủ tướng, sau khi đêm đến hoàn toàn có thể vào cung tuần tra, trừ Hoàng Thượng, căn bản không người nào có thể quản thúc."
A Nguyên kích động, "Chính là như thế! Dám công nhiên trong cung giết người, đương nhiên không thể nào là cấm vệ bình thường! Chúng ta đoán những kẻ đứng đầu kia chuẩn không sai!"
Mộ Bắc Yên trên trán đã rơi xuống nhiều mồ hôi, "Ôi, thống quân là hai tam phẩm đại quan, mà những người kia đều là theo chân Hoàng Thượng vào sinh ra tử, ở trước mặt Hoàng Thượng nói chuyện so với bao cỏ không tài không nghệ như ta đây còn có tác dụng hơn, chúng ta thật sự cần đụng đến bọn hắn à?"
A Nguyên hỏi: "Sợ à?"
Mộ Bắc Yên đáp: "Nàng suy nghĩ một chút, những người này ai cũng dũng mãnh, nắm đấm cũng lớn hơn chúng ta, nhân số nhiều hơn chúng ta, tùy tiện vứt một cái mũ quan xuống cũng có thể đè chết mười cái tám huyện lệnh Thấm Hà!"
"Thế thì sao?"
"Nhưng Tiểu Hạ vương gia cùng Nguyên đại tiểu thư hoành hành kinh thành, đời này đã từng sợ ai chưa? Chờ đấy, ngày mai liền có thể cho nàng tin tức!"
Mộ Bắc Yên cười to, khoát tay áo, phóng khoáng sải bước ra khỏi phòng.
A Nguyên bận bịu đuổi theo, kêu lên: "Cẩn thận chút, đừng đánh rắn động cỏ!"
Mộ Bắc Yên ha ha vài tiếng đáp, bước nhanh ra ngoài, mới nhấc tay áo lau mồ hôi, suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể không bị rắn cắn.
Kinh thành cũng không giống một nơi nhỏ như Huyện Thẩm Hà, đặc biệt Long Hổ quân này thực lực mạnh mẽ, nếu có thể có năng lực, muốn tai mắt có tai mắt, muốn bối cảnh có bối cảnh, nghĩ đến không đánh rắn động cỏ chỉ sợ có chút khó.
Thật muốn bị rắn cắn một cái, hắn đã không còn phụ thân lao khổ công cao cứu hắn, chỉ sợ chưa hẳn chịu được.
Tranh chấp cả một đời, bây giờ phụ thân đã chôn sâu dưới đất cũng chưa thể yên nghỉ ...
Ánh nắng sáng chói trước mắt có chút chướng mắt, hốc mắt Mộ Bắc Yên từng đợt, từng đợt chua xót.
Nên làm hay là phải làm, cũng vẫn nên tra rõ.
Bất luận là vì A Nguyên, hay còn là vì phụ thân đã mất của hắn...
- - - -- - - - - - -
Đoan Hầu phủ.
Cây rừng thanh thúy tươi tốt, xanh ngắt.

Ánh nắng nóng bức ở đây cũng nhạt bớt, những con ve bay loạn xa xa.
Nơi này cách xa phố xá sầm uất, từ trong đến ngoài đều an tĩnh như một hồ nước sâu, vô thanh vô tức, không có một gợn sóng.
Bên ngoài thư phòng có bốn năm tên thị vệ, trong thư phòng ba bốn thị nữ, tính cả Hạ cô cô, đều đứng xuôi tay, nín thở, ngắm Cảnh Từ lẳng lặng pha trà.
Bên trên trà lô rực lửa hồng để một nồi đồng, đựng nước suối mát ngọt trên núi.

Cảnh Từ điều chỉnh than sương bạc, lưu ý lửa dưới lò, nhìn từng giọt nước nhảy múa như châu ngọc bên trên, trước lấy ra một bầu, lấy thêm một thanh trúc được điêu khắc vào bầu nước sôi để khuấy, vừa khuấy đều vừa rải bột trà vào, nhìn nước trong nồi đồng lăn tăn, mới đưa bầu nước lấy nước trà trước đổ vào trong.

Chờ nước bên trong một lần nữa sôi lên, trà kia liền coi như nấu xong.
Cảnh Từ ngửi hương trà, có chút cười cười, nói: "Miên Vãn, phân trà."
Đám người ngạc nhiên.
Hạ cô cô bận bịu muốn lên trước hỗ trợ, Cảnh Từ đã nhớ ra, nhàn nhạt liếc bà một cái, nói: "Cô cô, không cần."
Hắn đứng lên, tự nâng chung trà lên ấm đồng vững vàng đổ vào chén sứ trắng bên cạnh.
Một cái nồi đồng nho nhỏ, là loại có bốn năm chén sứ nhỏ.
Tay Cảnh Từ rất ổn, ngược lại không nhanh, một hồi lâu mới đổ ra ba chén.
Hơi trà phiêu phiêu trên chén trà, thế mà hình thành đồ án, theo thứ tự là mai, trúc, cúc, ở trong hơi nóng lượn lờ như thật, lá trà tỏa hương bay vào mũi, rất có vận vị.*
*vị hậu còn lại sau khi uống
Thị nữ nhìn bên trong nồi đồng của Cảnh Từ còn có nước trà, đoán hắn có phải là còn muốn đổ ra một ngọn trà nữa hay không, liền vội vàng tiến lên đem chén trà không bên cạnh xê dịch.
Hạ cô cô muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ hung hăng liếc nha đầu kia một chút.
Thị nữ mờ mịt không hiểu.
Cảnh Từ nhìn chằm chằm chén trà không kia một chút, chậm rãi buông nồi đồng xuống, Cảnh Từ bưng một chén trà, đi tới một bên, vừa thưởng trà vừa đọc sách.
Hạ cô cô há hốc mồm, muốn nói, lại cái gì cũng không dám nói.
Mai Lan Trúc Cúc, hoa bên trong tứ quân tử.
Ngày đó lúc Cảnh Từ dạy Phong Miên Vãn pha trà, liền có ý dạy nàng đem chén trà họa ra bốn cái.


Đáng tiếc dạy đến dạy đi, Phong Miên Vãn chỉ có thể họa ra hoa lan đơn giản nhất, - - ngay cả nụ của hoa lan cũng không có.
Cảnh Từ rất bất đắc dĩ, thở dài mấy lần "Gỗ mục không điêu khắc được" Sau, mỗi lần rót trà ngon, liền gọi Phong Miên Vãn ra phân trà, để nàng trước tiên họa hoa lan, sau đó mình đón đợi họa ra mai, trúc, cúc ba loại.
Thế là, hoa trong tứ quân tử, Phong Miên Vãn một mực chỉ có thể họa ra hoa lan.
Cuối cùng quen tay hay việc, về sau nàng phân ra hoa lan dần dần có nụ hoa, ngẫu nhiên còn có thể có hồ điệp bay, biến ảo rất có đặc sắc.
Cảnh Từ rất hài lòng, mấy năm này liền cứ chọn ra hoa lan nàng hoạ mà uống.
Bây giờ...!Kỹ nghệ pha trà của hắn vẫn giống trước đây, lại tựa hồ như phân không ra hình hoa lan.
Rèm chợt đinh linh linh một trận êm tai giòn vang, Tiêu Tiêu bước nhanh đến, cười nói: "Nóng quá! Hầu gia, ta nhìn huynh đệ bên ngoài đều nóng tới chảy mồ hôi, sao không để bọn hắn trở về phòng nghỉ ngơi đi?"
Hạ cô cô bất mãn nguýt hắn một cái.
Cảnh Từ bệnh tình nhiều lần, hết lần này tới lần khác rất cố chấp, khăng khăng từ trong cung chuyển về Hầu phủ tĩnh dưỡng, ai có thể yên tâm? Cho nên Lương đế để Tiêu Tiêu dẫn người vào Đoan Hầu phủ bảo vệ.

Ai biết Tiêu Tiêu quá không đáng tin cậy, mình tĩnh không nổi tâm loạn, còn chuẩn bị đem những người khác cũng làm hư?
Tiêu Tiêu lại giống như không nhìn thấy Hạ cô cô, khịt khịt mũi, khuôn mặt tuấn tú lập tức nổi lên vui mừng vui vẻ, "Hầu gia, có thể lấy chén trà nhỏ đi không?"
Cảnh Từ không ngẩng đầu, nói: "Cứ tự nhiên."
Tiêu Tiêu bên ngoài bôn ba hồi lâu, đã khát đến kịch liệt, cũng mặc kệ trên chén trà hoa văn tinh xảo ra sao, nâng chén trà lên liền uống, một mạch đem hai chén trà uống cạn, thuận tay lại đổ trà còn lại bên trong nồi đồng ra, uống sạch sẽ.
Hạ cô cô hơi ngậm hờn, quay mặt.
Tiêu Tiêu là người Hoàng Thượng phái tới, bà đến cùng không tiện chỉ trích hắn không hiểu quy củ.

Dạng uống trà này, tác phong ừng ực, giống người bên cạnh Hoàng đế chỗ nào? Thật sự phí dáng vẻ thanh tú tao nhã của hắn.
Edit + Beta : Hàn - Mai