Lưỡng Thế Hoan

Chương 160

Bà mặc một bộ váy dài màu thanh liên, khoác một kiện áo màu lam nhạt, tóc mai cũng chỉ dùng trân châu làm đẹp, cũng không giống như trong lời đồn là hung hăng, vênh váo, quyến rũ xinh đẹp, liếc mắt nhìn qua chỉ cảm thấy phong độ tư thái thanh tú phiêu dật, cử chỉ ôn nhã, đoan trang thanh lệ, làm lòng người tinh thần lay động, nhịn không được có ý muốn lại gần, hoàn toàn chú ý không đến khóe mắt bà đã có một chút nếp nhăn nhỏ.
Nguyên phu nhân vịn tay tùy tùng chậm rãi đi vào huyện nha, nhìn Lý Phỉ cùng đám thuộc hạ sau lưng, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, đáy mắt có một chút thất vọng.

Lý Phỉ buồn bực, cũng không để ý một đêm không ngủ mệt nhọc, ân cần dẫn Nguyên phu nhân đến trong sảnh ngồi, lúc nãy hỏi: "Không biết phu nhân đột nhiên đến thăm bổn huyện, có chuyện gì quan trọng? Nếu hạ quan giúp được, phu nhân chỉ cần phân phó."
Nguyên phu nhân mỉm cười nói: "Cũng không có gì chuyện gấp gáp, đến tìm cá nhân mà thôi.

Sao lại không gặp hài tử tên Cảnh Tri Vãn kia?"
Lý Phỉ vốn không hiểu Cảnh Từ bỗng nhiên rời đi, vội hỏi: "Hoá ra phu nhân là tới tìm Cảnh công tử? Cảnh công tử nói trong kinh có việc gấp, sáng nay đã hồi kinh rồi."
Hắn nhìn sắc trời "Tính toán thời gian, lúc này có lẽ mới ra thành không lâu, không chừng trên đường còn từng gặp xa giá của phu nhân."
Chẳng lẽ Cảnh Điển sử cùng Nguyên phu nhân có quan hệ gì, Nguyên phu nhân đặc biệt tới đây tìm? Nếu là lúc này phi ngựa đuổi theo, có lẽ còn kịp.

Nhưng Nguyên phu nhân lại yên lặng một lát, lại hỏi: "Nguyên Thẩm Hà đâu?"
"Nguyên......Nguyên Thẩm Hà.....A, là A Nguyên! Nàng đại khái chắc đang thu dọn phòng, chuẩn bị cho phu nhân nghỉ ngơi!"
Lý Phỉ thiếu chút nữa cà lăm, cái tên Thẩm Hà, tên này vốn là hắn tùy ý cho A Nguyên mang, bình thường căn bản không ai gọi, không hiểu sao Nguyên phu nhân ở kinh thành làm sao biết được.

Nguyên phu nhân nghe nói vậy, khoát tay nói: "À, không cần.

Dẫn ta đi gặp nó đi!"

Lời nói chưa xong, liền nghe ngoài cửa vài tên người hầu của Nguyên phu nhân ngay ngắn hành lễ nói: "Đại tiểu thư!"
Lý Phỉ đưa mắt nhìn lên, đã thấy một người con gái bước vào, mặc dù ngược sáng, nhất thời thấy không rõ dung mạo, nhưng thân hình lả lướt, tay áo theo gió bay, nhanh nhẹn không bằng người phàm trần.
Lý Phỉ dụi dụi con mắt, nàng kia đã đến gần, đã thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp nho nhã, lông mày giống như núi xa, con mắt như nước mùa thu, cái loại hàm súc phong lưu này, lại giống như sơn thủy Giang Nam vẽ lại.

Nàng đi qua Lý Phỉ, hướng Lý Phỉ khẽ gật đầu, Lý Phỉ mới phát giác ra nữ tử trước mặt có vài phần quen mắt.
Còn nữ kia tử đã tiến lên hướng Nguyên phu nhân hành lễ nói: "Mẫu thân!"
Lời nói và việc làm theo khuôn phép cũ, bằng ai cũng tìm không ra sai lầm, nhưng mặt mày nàng đạm mạc, thanh âm nhu hòa, không thể che hết lạ lẫm cùng xa cách.
Nguyên phu nhân nhìn nàng, mỉm cười đứng dậy khoác tay nàng, ôn nhu nói: "Đi chơi lâu như vậy, cũng nên chơi chán rồi? Nên trở về nhà!"
Nữ tử hình như có chút ít không kiên nhẫn nói: "Vâng, ngán!"
Nàng hướng bên cạnh hơi giật giật, dưới ngón tay ý thức mà động động.

Lý Phỉ hầu như có thể đoán được động tác kế tiếp của nàng, hắn để một chân lên ghế.

Đáng tiếc lúc này trong tay nàng cũng không có kiếm, muốn tung váy dài gác chân lên ghế cũng bất tiện.
Lý Phỉ rất nhanh đã thấy được kiếm ở đâu.

Tiểu Lộc ôm một cái bao to, dùng Phá Trần Kiếm, hự hự mà đã chạy tới, một đường kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, người chạy cũng quá nhanh đó, còn chưa làm đẹp xong nữa!"
Nữ tử quay đầu nhìn nàng, lười biếng nói: "Cũ không mất đi, mới sẽ không đến, ném đi cũng không ngại.

Còn sợ Nguyên phủ thiếu đồ ăn mặc cho em?"
Lý Phỉ nghe ngữ điệu nói chuyện, mới dám vững tin đây là giọng của A Nguyên, thiếu chút nữa chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Hắn gọi nói: "A Nguyên, ....sao cô lại là Nguyên đại tiểu thư?"
Mỗi ngày đi theo bên cạnh hắn, đối với nữ nhân so với nam nhân càng cảm thấy hứng thú là A Nguyên, làm sao lại là nữ tử hoang đường trong lời đồn.

Đại tiểu thư phong lưu, một tấc cũng không rời nam nhân?
A Nguyên thấy hắn kinh hãi, cũng xấu hổ, cười nói: "Kỳ thực ta cũng không hiểu sao mình lại là Nguyên đại tiểu thư.

Nhưng bọn họ đều nói ta là Nguyên đại tiểu thư, có lẽ sẽ không sai?"
Lý Phỉ đổ mồ hôi, giận dữ nói: "Tiểu tổ tông ơi, ta lục soát Khương Tham, một đêm không ngủ, giày vò mất nửa cái mạng, cô đây muốn dọa ta mất nửa cái mạng nữa ư?"
A Nguyên nói: "Ta đây càng tính dọa ngài giật mình.

Tên thật của Cảnh Điển sử là Cảnh Từ, phong Đoan Hầu, là vị hôn phu của ta."
Chân Lý Phỉ vốn đã mềm nhũn, nhoáng một cái quỳ cả xuống, lại đối diện với Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc luống cuống, vứt bỏ bọc hành lý đi kéo Lý Phỉ, không ngớt lời kêu lên: "Ôi đại nhân của ta, bọn họ là nhà quyền quý, lại quỳ xuống với ta, ta không nhận nổi!"
Lý Phỉ nói: "Không phải, không phải......Ta không có quỳ ngươi, không có......"
Hắn run rẩy mà đứng người lên, vẫn như cũ đứng không vững.
A Nguyên nói: "Mấy ngày nay ta cùng A Từ ở Thẩm Hà, Lý đại nhân lúc nào cũng trông nom, A Nguyên thật là cảm kích, còn ý định mời Lý đại nhân làm chứng cho hôn lễ của chúng ta!"
Lý Phỉ thiếu chút nữa lại quỳ xuống, luôn miệng nói: "Hạ quan không dám, hạ quan không dám!"
Nguyên đại tiểu thư trước khi mất tích, hắn đang ở trong kinh đợi chỉ, đã sớm nghe nói nàng cùng Đoan hầu là Hoàng Thượng tứ hôn, ở đâu còn đến phiên hắn - một quan thất phẩm tép riu đi chứng hôn?
Nguyên phu nhân dò xét con gái thật lâu, thấy nàng thoáng đen hơn so với trước, nhưng cũng không gầy, mà hai con ngươi trong trẻo, khí sắc tốt, cả người sặc sỡ lóa mắt như minh châu, biết thật sự nàng chưa từng chịu khổ, ít nhất sống cũng vừa ý nàng không khỏi thở phào một cái.

Đáng tiếc chính là, Nguyên đại tiểu thư ngày trước như trăng sáng trên trời, không biết đi nơi nào......!
Bà thở dài một tiếng, hướng Lý Phỉ nói: "Tiểu nữ nhận được sự quan tâm của Lý đại nhân, thiếp thân lúc này xin tạ ơn! Sau khi ta dẫn con bé về kinh, sẽ có chỗ báo đáp!"
Lý Phỉ vội hỏi: "A Nguyên......Nguyên đại tiểu thư ở trong huyện nha giúp đỡ hạ quan càng nhiều, hạ quan cũng vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích......"
Nguyên phu nhân mỉm cười gật đầu một cái, cầm tay A Nguyên chậm rãi bước đi ra bên ngoài, thị nữ cùng tùy tùng của Nguyên phủ lập tức đi theo, bình tĩnh đưa hai mẹ con lên xe ngựa, Tiểu Lộc tức thì ôm hành lý, cùng Tiểu Hoài lên xe, đồng dạng có người tiếp đón chăm sóc.
Khí độ uy nghi, quy củ sâm nghiêm, đúng là phong thái nhà quyền quý.
Lý Phỉ cùng Tỉnh Ất khom người nhìn xe ngựa đi xa, mới nhẹ nhàng thở ra, nâng người.
Tỉnh Ất nhịn không được thấp giọng nói: "Đại nhân, cái này......Có sai ở đâu không? A Nguyên là Nguyên đại tiểu thư? Là Nguyên đại tiểu thư cả ngày làm chuyện xằng bậy cùng các công tử nhà quyền quý?"
Lý Phỉ lau lại lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy lau sao cũng không sạch, phất tay áo nói: "Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây! Còn tin đồn của Nguyên phu nhân nữa!"
Tỉnh Ất nhìn xe ngựa để lại hành tung mơ hồ, thở dài: "Sao ta lại cảm thấy vừa rồi là giấc mơ? Mơ thấy tiên nữ đến, đón một tiên nữ khác đi....."
Quay về nha môn, trên trời không còn bóng dáng Tiểu Hoài, trong nha môn cũng không có thân ảnh của A Nguyên, tiếng Tiểu Lộc vù vù gọi, bọn họ rốt cuộc cảm thấy như vừa vứt đi thứ gì, trong lòng vắng vẻ.
Lý Phỉ nhìn tường viện xanh thở dài: "Huyện nha của chúng ta, thật sự quá thanh tĩnh, cũng quá tồi tàn......"
---------
Xe ngựa của Nguyên phu nhân tinh xảo xa hoa, đồ uống trà cùng đồ rửa mặt đầy đủ hết.

Nguyên phu nhân dùng lược gỗ lim thay A Nguyên chải lại búi tóc, nghiêng nghiêng cài ba cây trâm phượng ngọc, còn lại không cần trang sức, nàng lập tức trở lên cao quý ôn nhã, khuôn mặt nhẹ nhàng như một tờ giấy trắng động lòng người, mị hoặc mà không yêu nghiệt, nhẹ nhàng tú lệ.
Nguyên phu nhân rất hài lòng, mỉm cười nói: "Nữ nhi của ta, vĩnh viễn là xuất sắc nhất.

Mặc dù làm tiểu bộ khoái, xem xem cũng là tiểu bộ khoái thông tuệ nhất!"
Bà lấy tay thử độ ấm của ấm trà, rót một chung trà đưa cho nàng "Nhìn con vừa rồi chuẩn bị gấp, sợ là khát, uống nước đi."
A Nguyên đang cúi đầu vuốt búi tóc mẫu thân chải cho nàng, nghe vậy nhận trà, uống một ngụm, vẫn như cũ trầm mặc không nói.

Có lẽ, chính là không có trí nhớ lúc trước, nàng vẫn như cũ vô thức nhớ rằng nàng cùng mẫu thân trước đây sống không hòa hợp?
Thân sinh là mẹ con, vốn nên như máu hòa tan trong nước, nhưng nàng đối với Nguyên phu nhân, lại như đối với người xa lạ không tìm thấy điểm chung, càng lúc một mình ở chung, càng không có gan đối diện, có chút xấu hổ.
Nguyên phu nhân hiển nhiên là nữ nhân thông minh.

Bà nhìn thần sắc của nữ nhi, cũng không ý đồ nhắc tới chuyện cũ để gợi nàng nhớ lại.
Mặc dù theo như lời Tiểu Lộc, mẹ con nàng có hiềm khích, nhưng Nguyên phu nhân chỉ có nàng là con gái một, theo tình hình này, Nguyên phu nhân cũng coi như đã cố gắng làm hết chức trách của một người mẹ, hai người cũng nên ôn lại chút chuyện cũ?
Nhưng Nguyên phu nhân rõ ràng cùng Cảnh Từ giống nhau, một chữ cũng không đề cập tới.

Cảnh Từ......!
Xấu hổ bên ngoài, trong lòng A Nguyên lại càng thêm loạn.
Nàng rốt cuộc hỏi mẫu thân, "Mẫu thân biết rõ Cảnh Từ tới tìm con ư?"
Ánh mắt Nguyên phu nhân tối tăm, lại ôn hòa mà đáp nàng: "Ta một mực tìm con, cho nên ta cũng biết hắn đến đây."
Cho nên, Nguyên phu nhân đã sớm biết A Nguyên ở Thẩm Hà?