Lưỡng Thế Hoan

Chương 157

A Nguyên đã đi đến bên cạnh, gặp Chu Kế Phi xiêu vẹo đi xuống, liền nhảy ngay đến, cuối cùng kéo hắn lại, miễn cho hắn bước vào chỗ núi sâu nơi bụi cây Đinh Tào điên cuồng ngã chết.

Chu Kế Phi vốn là công tử văn nhược, bị ngã mấy lần, đã ngã đến đầu óc choáng váng, sức lực suy giảm.
Hắn xuyên qua màn huyết quan đầm đìa trước mắt, mơ hồ chứng kiến trước mắt có một người, bên tai liền giống như truyền đến tiếng Khương Tham ôn nhu cười khẽ, lập tức trấn an không thôi, vươn tay ra cầm chặt cánh tay A Nguyên, cười đến mềm mại ngọt ngào.

"Tham nhi, Tham nhi, ta có thể đợi đến lúc gặp muội rồi......"
Hắn nói xong, liền đã hôn mê bất tỉnh, khóe môi vẫn còn bộ dáng tươi cười mừng rỡ.
Ngón tay vô lực nắm chắc chậm rãi buông ra, để lại trên tay áo A Nguyên mấy dấu tay đỏ thẫm máu.
A Nguyên đột nhiên cảm giác được, nếu Chu Kế Phi từ đó sẽ không thể tỉnh lại, không hẳn không phải một chuyện tốt.

Điều vui sướng nhất thế gian, đơn giản là một lòng chờ đợi, chờ thật lâu nhưng vẫn giữ một lòng ngóng trông.

Thời gian nếu có thể dừng lại ở chỗ này, sẽ khắc sâu vào trong lòng, chỉ còn lưu lại những điều tốt đẹp, khi nhớ lại cũng sẽ hết sức vui mừng, chẳng phải hay quá hay sao?
So với việc hắn tỉnh lại nhìn thấy hết thảy nghiền nát trước mặt, người đã từng chân thật động lòng người tồn tại trước mặt, giờ cũng tiêu tan không còn hình bóng, còn không bằng giờ phút này ôm lấy hạnh phúc, mỉm cười mất đi.

-------------
Chu Kế Phi ngất đi cuối cùng ngồi trên kiệu của Cảnh Từ đưa về Chu phủ.

A Nguyên đã chẳng còn cách nào quan tâm suy đoán Chu Kế Phi khi tỉnh lại có thể điên cuồng hơn không, nàng trước tiên đỡ Cảnh Từ xuống sườn núi, lại tìm chiếc xe ngựa chậm rãi ung dung chở bọn họ về thành.

Cảnh Từ thấy nàng bộ dáng có vẻ cẩn thận chặt chẽ, liền có chút không vui, nói: "Nàng đừng nghe Tả Ngôn Hi nói chuyện phiếm, ta không có gầy yếu như thế.

Đại phu vì dỗ dành người bệnh uống thuốc, lúc xem bệnh, mười người có thể có tám người bị bọn họ nói thành người sắp chết."

A Nguyên nói: "Huynh đương nhiên không phải người sẽ chết.

Nhưng ta mong ước chính là huynh có thể dài mệnh trăm tuổi, để chúng ta sống cùng nhau đến bạc đầu, tất nhiên muốn huynh khỏe lại, cường tráng, mập mạp, không muốn có bất cứ vấn đề nào."
"Cường tráng, mập mạp? " sắc mặt Cảnh Từ liền có chút ít cổ quái, "Cường tráng như Tỉnh bộ khoái, hay là mập mạp như Chu Hội Phi?"
A Nguyên nói: "Đều được.

Tuy nói tuổi trẻ tuấn tú sẽ đẹp mắt hơn, nhưng chúng ta sớm muộn gì đều già đi.

Lúc huynh mập mạp lên, ta không chừng cũng bắt đầu rụng tóc, chúng ta ai cũng đừng cười ai, ai cũng đừng ngại ai.

Nếu có thể cùng nhau trở thành bộ dáng người già, mặt mũi đầy nếp nhăn, xấu đến tóc bạc da mồi, càng là chuyện may mắn nhất đời người."
Xe ngựa lắc lư ung dung, khuôn mặt Cảnh Từ lúc sáng lúc tối theo tấm rèm vải thỉnh thoảng hơi mở ra.

Hắn bỗng nhiên nói khẽ: "Tới đây."
A Nguyên đang ngồi bên người hắn, nghe hắn nói chuyện, liền hướng về phía bên cạnh hắn nhích lại gần.

Cảnh Từ giương cánh tay, đã đem nàng ôm chặt.

Hắn xoa cái cổ tinh xảo của nàng, trầm thấp nói: "Lúc trước, ta từng nói với một tiểu nha đầu, để cho nàng lúc nào cũng chú ý dung nhan của mình, nếu nàng già rồi, xấu đi, ta sẽ không liếc nhìn nàng một cái.

Hôm nay, ta thu hồi lời này.

Nếu như nàng già rồi, xấu đi, ta cũng sẽ không ngại nàng.

Chỉ cần vẫn là nàng......là đủ rồi!"
A Nguyên trong lòng kinh hoàng, trái tim như muốn nhảy ra lồng ngực, ngẩng khuôn mặt hỏi: "Huynh...!huynh nói nha đầu kia, là ta ư? Là ta ư?"
Cảnh Từ khóe môi có một vòng cung cười nhẹ, thanh đạm nhu hòa, lại khó nén tổn thương, "Nàng cứ nói đi?"
A Nguyên đem phần vải áo sau lưng túm lại, rốt cục nở nụ cười, "Là ta, đương nhiên là ta! Sự tình lúc trước ta không nhớ được, nhưng nhớ rõ là chúng ta bên nhau.

Chúng ta nhất định là thích nhau, mới có hôn ước về sau, đúng hay không?"
Cuống họng Cảnh Từ lên xuống, không nói gì.

A Nguyên nói: "Nhưng ta không thể nhớ được quá khứ của chúng ta, thật sự rất ăn năn.

Không bằng huynh kể cho ta nghe! Không chừng ta nghe chuyện, liền nhớ ra sự tình lúc trước!"
"Kỳ thật......Nhớ không nổi cũng không quan trọng."
Thanh âm Cảnh Từ lọt vào tai, thậm chí có chút ít trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng A Nguyên tựa ở trước ngực hắn, biết nghe tiếng tim hắn đập, coi hắn nói gì cũng đều dễ nghe cực kỳ.

Nàng ngắm môi hắn mấp máy, lặng lẽ liếm liếm môi, đang định gom góp đi qua thân mật một phen, màn xe bỗng nhiên bị vén lên một góc, xa phu ngó vào.
"Hai vị, đã đến huyện nha!"
Xa phu vừa đánh xe vừa nói, nói xong mới nhìn rõ hai nam tử tuấn tú ôm nhau trong xe, lập tức há hốc mồm, há to miệng không nói nổi lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn hai người, cũng không nhớ nên bỏ màn xe xuống.

Sắc mặt Cảnh Từ nghiêm túc, "Đã nhìn đủ chưa?"
Xa phu nói: "Không......Không nhìn đủ......"
Cảnh Từ nói: "À, vậy tiếp tục nhìn đi!"
Đôi mắt hắn hạ thấp, hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của A Nguyên.

Xa phu quả nhiên nhìn thẳng, choáng váng một lát, cuống quít rủ rèm xuống, không dám thúc giục nữa.
A Nguyên chỉ cảm thấy xương cốt đều một tấc một tấc mà mềm mại, liên tục tựa ở trên người hắn, sau nửa ngày mới cười nhẹ nói: "Nơi đây bất tiện......"
A Nguyên biết lời nàng vừa nói có ý khác, bề bộn thêm vào: "Ta cũng không phải muốn huynh tìm chỗ ngồi khác tiện hơn......"
Lời nói mới ra miệng, nàng liền hận không thể đánh chính mình một bạt tai.

Quả thực là càng tô càng đen......
Bất quá Nguyên đại tiểu thư duyệt vô số người, sự tình này cũng coi như không đáng kể đi?
Nghĩ như thế, nàng lập tức yên tâm thoải mái, thậm chí ngẩng cằm dưới, chạm vào đôi môi mềm mại của hắn.

Cảnh Từ hít vào một hơi, đẩy nàng ra, ôm vào trong ngực, vén rèm lên, bước xuống xe.
A Nguyên bị hắn kẹp chặt không thể động đậy, hít thở không được, còn không hiểu vị hôn phu của nàng văn nhược nhiều bệnh lấy đâu ra lực đạo lớn như vậy.

Nàng nghi ngờ hắn có thể trực tiếp đem nàng ném xuống xe không, cũng có thể ném nàng đập đầu.
Cảnh Từ quả nhiên mau lẹ nhảy xuống xe, đem nàng buông ra có chút thô lỗ, nhưng hắn vẫn đỡ eo nàng, cho nàng vững vàng rơi xuống đất, thuận tiện làm cho cõi lòng đầy xuân ý của nàng ảm đạm hơn nhiều.
Lòng đầy ý xuân của A Nguyên quả nhiên yên tĩnh rất nhiều.
Cũng không phải bởi vì chân trời thổi gió tới, mà là bởi vì gương mặt Hạ cô cô đen như đáy nồi nhìn nàng.
Bà đưa một phong thư cho Cảnh Từ, sau đó trừng mắt hướng A Nguyên - gương mặt bà ghét cay ghét đắng.

Ánh mắt bà đen xì đáng sợ, nếu như có thể hóa thành mũi tên nhọn, chỉ sợ khoảng cách liền có thể xuyên thủng đầu A Nguyên.
Hạ cô cô xem A Nguyên như kẻ thù, A Nguyên đương nhiên khinh thường *mặt nóng dán lên mông lạnh, cũng lười nhìn cái liếc của bà, lướt qua bà, đi thẳng về phía trước.
(*mặt nóng dán mông lạnh : không quan tâm, lạnh nhạt )
Cũng may đứng ở tảng đá sư tử trước nha môn chờ không chỉ có Hạ cô cô, còn có Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc đã sôi nổi đón tiểu thư, thuận tiện vượt qua Hạ cô cô, mới cười nói: "Công tử, cùng Cảnh Điển sử đi chơi một ngày, sắc mặt tốt hơn rồi!"
A Nguyên cười nói: "Đó là tất nhiên, công tử nhà em tao nhã vô song, khuynh đảo vô số thiếu nữ......"

Nàng liếc qua cái cổ của Tiểu Lộc, thân mật mà tiến đến bên tai nàng, dùng âm diệu Hạ cô cô cũng nghe thấy: "Càng có thể khuynh đảo vị hôn phu Đoan hầu của ta!"
Xa phu bên kia cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng vung roi quay đầu mà đi, một đường tức giận chửi nhỏ: "Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục......"
(*đồi phong bại tục : đồi bại thuần phong mỹ tục)
Chẳng qua là lời nói của hắn, ngoại trừ phẫn hận, lại xen cả hâm mộ.
Dù sao nam nhân dung mạo tuấn tú cũng nên yêu thích nữ tử xinh đẹp, mà nam nữ đều ăn sạch, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được.
A Nguyên thấy sắc mặt Hạ cô cô càng đen, càng sảng khoái, cười lớn nắm tay Tiểu Lộc vào nha môn, lại chưa từng chú ý tới sắc mặt Cảnh Từ lúc xem bức thư càng không tốt.
---------------
Lý Phỉ biết được Khương Tham chưa chết, xuất hiện ở sườn núi, cũng chấn động, dẫn theo Tỉnh Ất suốt đêm đi lục soát núi.

Nhưng A Nguyên biết Khương Tham mặc dù ốm yếu, lại thông minh, lại có đồng bạn tương trợ, nhất định khó có kết quả, nên tính ở nha môn nghỉ ngơi, để Tiểu Lộc nấu cho nàng bát mì.

Nàng cũng không quá trông cậy vào tài nấu ăn của Tiểu Lộc, cũng may nàng cũng không bắt bẻ, đun sôi ăn là được.
Nàng ở chỗ ở cũ, hôm nay lại là phòng ngủ tinh xảo hoa lệ, cũng không cảm thấy bày biện dễ chịu hơn lúc trước.
Nhưng mà nàng lại rất thích bồn tắm lớn của Trường Lạc công chúa để lại.
Cả ngày đi sơn dã, nếu có thể sảng khoái tắm một cái, thư giãn gân cốt, không thể nghi ngờ là hưởng thụ khó có được.
Lúc leo ra, mới nghe được Tiểu Lộc ở bên ngoài kêu: "Công tử, mỳ sườn tới rồi! Xương sườn thơm ngào ngạt! "
A Nguyên mặc quần áo, một bên giữ tóc ẩm ướt ra ngoài cửa, cười nói: "Xương sườn? Đêm hôm khuya khoắt, em lấy xương sườn ở đâu?"
Nhưng cửa vừa mở ra, nàng lập tức hiểu được xương sườn ở đâu.

Tiểu Lộc đang cố gắng bảo trì tư thế đoan trang, theo sát sau lưng Cảnh Từ.

Trong tay nàng bưng cái khay, bên trong quả nhiên để hai chén mỳ sườn.
Tay áo màu tố thanh của Cảnh Từ sạch sẽ, trên người nhìn không ra nửa điểm khói lửa, nhưng A Nguyên chỉ cần ngửi cái mùi thơm kia, liền hiểu được hẳn là Cảnh Từ nấu, cảm giác này, ngược lại giống như đã từng nếm qua rất nhiều đồ ăn hắn nấu.
Nàng có chút thất thần, Tiểu Lộc đã đem đặt trên bàn, cười nói: "Em nhờ đầu bếp thay em nấu mỳ, vừa vặn Cảnh Điển sử tới, cũng nói muốn ăn mỳ, vì vậy......"
Tiểu Lộc chằm chằm vào sợi mỳ trắng noãn, nuốt nước miếng, nói: "Tay nghề Cảnh Điển sử, tất nhiên giỏi hơn em! Đúng rồi, bên kia còn có nửa nồi! "