Lưỡng Thế Hoan

Chương 147

Mộ Bắc Yên đã chỉ rõ.
Hắn thật sự là một người thương hương tiếc ngọc từ trước đến nay chỉ biết yêu thương nữ nhân chứ không biết tra tấn nữ nhân bao giờ.
Nhưng hắn phong lưu đã quen.

Hắn biết rõ Tiết Chiếu Ý là do người nào đó phái đến.
Thân mang quần áo tang, lại ở thanh lâu tầm hoan tác nhạc, vốn là tội lớn.
Nhưng người hắn đầy sát khí ngồi dưới lầu uống rượu, những cô nương của Hoa Nguyệt Lâu không ai dám đến gần hắn - tiểu Hạ Vương gia nổi tiếng phong lưu.

Ai cũng không thể nói rõ đôi mắt đào hoa của hắn ngày trước cười lên như mèo con lười biếng, hôm nay làm sao đôi mắt lại lạnh lẽo thâm trầm làm cho người ta đi qua khiếp sợ không dám nhìn thẳng.

Vì vậy, Tiết Chiếu Ý bị xử lý thế nào, không một ai dám đến ngăn cản.
Ở góc trà lâu đối diện, A Nguyên cùng Cảnh Từ ở một bên uống trà, một bên nghe tin tức nha dịch truyền đến.
A Nguyên chậc chậc kêu kỳ lạ, hỏi Cảnh Từ : "Không phải nói Tả Ngôn Hi và Mộ Bắc Yên, hai huynh đệ bọn họ không vui vẻ gì ư? Nhưng đây là Mộ Bắc Yên quyết tâm muốn thay Tả Ngôn Hi rửa sạch tội danh."
"Vui vẻ không hòa thuận, cùng việc có cảm tình với nhau hay không, có tín nhiệm nhau hay không, thật ra là hai việc khác nhau.

Tình huynh đệ từ nhỏ, cũng không phải người ngoài nào cũng biết được.

Tả Ngôn Hi thấy khăn lụa ở hiện trường, cũng nhận định chính Mộ Bắc Yên bị giá họa?" Cảnh Từ khoan thai uống trà, nói: "Kỳ thật có Tiêu Tiêu đi ra làm chứng, Tả Ngôn Hi cơ bản có thể xóa bỏ hiềm nghi.

Mộ Bắc Yên không chỉ muốn vì Tả Ngôn Hi rửa sạch tội danh, còn muốn tra ra hung thủ sát hại phụ thân."
A Nguyên nhìn thần sắc của hắn, hỏi: "Nhưng hành tung của Tả Ngôn Hi quỷ dị như vậy.

Huynh cùng Tả Ngôn Hi quen thuộc như vậy, nên biết hắn mượn cớ đến nhà thăm bệnh, đến tột cùng là người nào?"
"Không biết."

"Không biết?"
"Hắn là bằng hữu của ta, ta hiểu rõ hắn là đủ rồi, không cần thiết phải biết bằng hữu của hắn, càng không phải đi theo dõi hành tung của hắn."
"Hắn thà đeo trên lưng tội danh giết cha, cũng không chịu nói với huynh hành tung của hắn, để cho huynh thay hắn kiểm chứng, còn sự trong sạch của hắn ....huynh còn tin hắn như vậy?"
"Ta tin hắn.

Mỗi người đều có chuyện cũ không muốn nhắc tới, không muốn nói ra bí mật của mình.

Ta có, nàng cũng có.

Có chút bí mật, hoàn toàn so với mạng sống còn quan trọng hơn, cận kề cái chết không chịu nói ra, cũng không có gì lạ."
Cảnh Từ trả lời, đưa hầu bao trong tay ra, lấy ra vài viên đậu đỏ, vuốt vuốt.

A Nguyên lập tức nhớ tới hạt đậu này chính là mấy hạt trong năm mươi bảy hạt đậu đỏ lúc trước, lập tức đỏ mặt, nói ra: "Huynh thích đậu đỏ như vậy, không bằng cho ta, hôm sau nấu cho huynh ăn! Tránh cho huynh mỗi ngày đều nhớ thương."
Cảnh Từ nói: "À, không cần.

Ta thấy đậu đỏ này nhìn rất thú vị mà, định giữ lại chơi đùa "
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo như u tuyền, "Huống chi dạ dày của ta không tốt, ăn đậu đỏ không khỏe, Hạ cô cô lại làm khó dễ nàng!"
A Nguyên khinh thường nói: "Bà ấy dựa vào cái gì mà khinh thường ta? Ta không làm khó dễ bà ấy, bà ấy còn phải cười trộm!"
Mặc dù mặc nam trang, nhưng đôi mắt sáng trong, khóe môi cong một nụ cười vui vẻ, tự tin, giống như làn gió mát sượt qua cành cây, trong lúc lơ đãng liền có thể làm hồ nước trong vắt gợn sóng lăn tăn.
Đó căn bản cũng không phải là tiểu Miên Vãn khúm núm đi phía sau Hạ cô cô, thậm chí cũng không phải tiểu Miên Vãn hay để ý thần sắc của hắn......!
Cảnh Từ một hồi lâu mới có thể dời ánh mắt, đảo qua con đường phía trước, thay đổi chủ đề, "Lúc trước nàng cùng Tiểu Lộc thỉnh thoảng đến trà lâu nghe sách, là chỗ này sao?"
A Nguyên nói: "Trong trà lâu náo nhiệt rồng rắn lẫn lộn, ta có việc thường qua đây xem, thuận tiện bắt mấy tên trộm nhỏ, ngược lại không nghe sách.

Tiểu Lộc lại rất thích, rảnh rỗi thường chui vào đây."
Đang nói chuyện, Tiểu Lộc đi tìm tiểu nhị hỏi tin tức đã hậm hực chạy đến, nói : "Em muốn lấy tin tức ở trà lâu này, còn có thể thuận tiện nghe một chút chuyện! Ai ngờ Trương tiên sinh hôm nay lại bị bệnh, nói hai ngày nay ông ấy không tới đây."
"Trương tiên sinh? Là thuyết thư tiên sinh?" A Nguyên xì mũi coi thường, "Nhìn em cuồng nhiệt như thế, thật đúng là có ý định bái ông ta làm thầy? "
Tiểu Lộc cười hì hì nói: "Em nghĩ cẩn thận rồi! Nếu như em không có nhan sắc như tiểu thư, càng không tài tình được như tiểu thư, nếu như học được một tay bản lĩnh thuyết thư cũng không tệ.

Sau này tiểu thư bắt trộm mệt rồi, không muốn làm nữa, em cũng có thể dựa vào nghề thuyết thư để nuôi tiểu thư!"
A Nguyên nhìn khuôn mặt tâm cơ cười cười, sau nửa ngày mới có thể nói: "Có chí khí! Có chí khí! Ta thật sự ....rất đa tạ em lại chu đáo như vậy!"
Tiểu Lộc nhân tiện nói: "Bây giờ em phải đi thăm Trương tiên sinh một cái! Ông ấy ở cách đây không xa.

Muốn nịnh nọt ông ấy dạy thuyết thư cho em, không bằng liền thừa dịp ông ấy sinh bệnh đi thăm chút xíu, nhất định làm chơi ăn thật!"
A Nguyên vỗ trán nói: "Tốt, tốt......Học được ăn nói, về sau có thể giúp ta cãi nhau mắng chửi, rất tốt."
Tiểu Lộc được tiểu thư đồng ý, hoan hô một tiếng, đã chạy vội đi ra ngoài.

Cảnh Từ nhìn hai người nói chuyện, đôi mắt thanh lãnh màu đen dần nhu hòa.

Hắn nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Lộc suy nghĩ nhiều rồi.

Ta mặc dù không có thiên phú gì, nhưng nuôi dưỡng nàng không ngại.

Mặc dù ta nhất định sẽ chết sớm, sẽ để lại cho nàng cả gia tài, cả đời giàu có."
A Nguyên ngạc nhiên, "Huynh.....huynh nói cái gì?"
Cảnh Từ nói: "Ta nói, chờ xử lý tốt việc này, nàng theo ta hồi kinh! Đoan hầu phủ mặc dù vắng vẻ, nhưng cũng thanh tĩnh."
A Nguyên chợt nghe được hắn nói trắng ra như thế, lập tức vừa thẹn vừa mừng, chân tay luống cuống, vội vàng cúi đầu che dấu đôi má nóng như lửa của mình, nói: "Kỳ thật.....à...!Cũng là ý kiến hay.

Nhưng mà dù sao ta cũng là con gái của Nguyên gia, còn muốn cùng mẫu thân thương nghị.....Ta không nhớ sự tình lúc trước, nhưng Nguyên phủ có lẽ đã sớm chuẩn bị đồ cưới rồi?"
Lúc trước nàng đào hôn, đó là bởi vì không cách nào đối mặt, cũng không cách nào tưởng tượng gả cho một người xa lạ sắp chết là kiểu gì.

Hôm nay nàng đã thấy Cảnh Từ, xác định tâm ý của nhau, đương nhiên nguyện ý quang minh chính đại gả đi, từ nay về sau sống cùng hắn, không biết sẽ vui thế nào!
Nhưng Cảnh Từ trước mặt nàng lại chậm chạp không trả lời.

A Nguyên nghi hoặc ngẩng đầu lên, mới phát hiện môi Cảnh Từ trắng bệch, hắn đưa tay ôm chặt ngực, hai con ngươi ảm đạm khép chặt, đang thở dốc.

Nàng vội bổ nhào qua, hỏi: "A Từ, làm sao vậy?"
Cảnh Từ miễn cưỡng cười cười, "Không có việc gì.

Nghỉ ngơi một chút là được."
A Nguyên không biết rõ, Cảnh Từ mấy ngày nay rõ ràng đã khỏe lên, tại sao bỗng nhiên lại bị bệnh.

Tuy nói lúc đang tra án mà bàn luận chuyện hôn nhân, cũng có chút lỗi thời.

Nhưng bất luận nói thế nào, hôn nhân luôn là chuyện vui, huống chi lại là Cảnh Từ chính mình nói ra, cái gọi là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, nào có nói đến việc vui mà ngược lại bị bệnh?
Mắt thấy Cảnh Từ không khỏe, lại không bỏ xuống được tình tiết vụ án, A Nguyên đành phải đi khách điếm gần đó, để hắn nghỉ ngơi.

Cảnh Từ bệnh mãi cho đến vào đêm sau mới dần dần giảm bớt, khoác áo nhìn về phía Hoa Nguyệt Lâu xa xa.

A Nguyên bưng chén cháo loãng đến, lại hỏi: "Bệnh của huynh làm sao vậy? Y thuật của Tả Ngôn Hi tốt như vậy, cũng không chữa khỏi được?"
"Không phải đã nói sao, bệnh từ trong bụng mẹ, ta so với người bình thường yếu hơn chút ít.

Nếu như không điều dưỡng tốt, lại không buồn phiền giận dữ, ta không thể sống quá mười năm!"
Cảnh Từ không đếm xỉa tới mà đáp, phảng phất chuyện đang nói nhàn nhã như không phải chuyện của mình.

A Nguyên lập tức nhớ tới hắn bị người thân thiết phản bội, đánh gãy chân vứt bỏ ở nơi đàn sói núi hoang, không khỏi rùng mình một cái.

Bằng hắn cương nghị thâm trầm như vậy, bất phàm, phải thật sự áp chế mới không giận giữ.


Dẫn đến tái phát bệnh cũ, chính là sự tình trong dự liệu.
Cảnh Từ đã đi đến trước bàn, nhìn chén cháo, đôi mắt đen như cảnh đêm mới lóe sáng, "Nàng nấu cháo?"
A Nguyên nói: "À, thấy huynh ngủ rồi, dù sao ở Hoa Nguyệt Lâu cũng không có tin tức truyền tới, nên đi nấu chút cháo.

Nếu như lòng buồn bực không khỏe, ăn cái gì cũng chán ngấy, ăn chút cháo có lẽ sẽ tốt hơn."
Nàng chưa nói xong, Cảnh Từ đã ngồi vào bên cạnh bàn, cầm thìa nói: "Là gạo tẻ và ngô luộc cùng nhau?"
A Nguyên gật đầu, "Ta nghĩ thuốc bổ không bằng ăn bổ, ngô cùng gạo tẻ, tính ôn vị cam, thanh đạm, đối với tạng phủ rất tốt.."
Cảnh Từ cũng không nói gì, một muỗng một muỗng ăn, không ngờ một lát hắn đã ăn hết.

A Nguyên thấy thế cực kỳ vui vẻ, cười nói: "Lao lực cả ngày, đã sớm đói bụng.

Huynh có muốn ăn thêm một chén không?"
Cảnh Từ để thìa xuống, lắc đầu nói: "Hiện tại không cần, ăn khuya không nên ăn nóng, như vậy là đủ rồi.

Nếu như bệnh, cũng chỉ có thể ăn ít nhiều vậy thôi....."
A Nguyên luôn miệng nói: "Được, nếu như huynh thích ăn, sau này ta sẽ nấu cho huynh.

Hạ cô cô muốn tìm tật xấu, tìm không ra trong cháo nha?"
Cảnh Từ lặng im một lát, đáp: "Dùng cháo điều dưỡng thân thể, vốn là bà ấy dạy nàng."
"A...? Bà ấy?"
"Nàng mặc dù không nhớ rõ, nhưng cách nấu cháo đều giống hương vị trước đây."
"Ta......trước kia?"
A Nguyên vừa cầm cái chén, chuẩn bị bưng ra ngoài, nghe vậy không khỏi ngẩn người.

Nhìn đáy mắt hắn không rõ là tuyệt tình hay hi vọng, trong đầu nàng có chút hỗn độn.