Lưỡng Thế Hoan

Chương 136: Phiên ngoại: Trùng dương

Trùng Dương

Một câu của DUy "Độc tại dị hương vì dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân"*, ngày lễ Trùng Dương, những người tha hương không thể trở về nhà tăng thêm vài phần nỗi nhớ quê.

*Trích từ bài thơ: Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ

Dịch nghĩa (Nguồn thivien.net): Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ, mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần, từ nơi xa này vẫn biết rằng anh em lên nơi cao, đều cắm cánh thù du nhưng thiếu mất mội người.

Bội thù du, thưởng thu cúc, lên cao uống rượu.*

(*Theo truyền thuyết thì vào thời Nam Bắc Triều, người của Nam Triều là Ngô Quân Chi thuộc nước Lương, ghi trong "Tục Tề Hài Ký" rằng:


Đời Đông Hán, ở huyện Nhữ Nam có một người tên là Hoàn Cảnh, cha mẹ đều chết vì bệnh ôn dịch ở cuối thu, nên anh ta quyết định lên núi tầm sư học đạo để trừ ôn dịch ôn thần. Đạo nhân Phí Trường Phòng dạy cho phép tiên dưỡng sinh và y học. Một năm, sau Trung Thu, đạo nhân gọi Hoàn Cảnh đến mà bảo rằng: mùng 9 tháng 9 năm nay, ôn thần lại đến gieo rắc bệnh dịch, con hãy về quê mà cứu nhân độ thế. Nói đoạn bèn trao cho anh ta một cây Thanh Long Kiếm, một bao lá Thù Du và một bình Rượu Cúc, căn dặn mọi người phải lên cao mà tránh nạn.

Đến hôm mùng 9 tháng 9, Hoàn Cảnh gọi hết bà con lối xóm cùng đăng cao lên núi, giắt cho mỗi người một lá Thù Du và uống một ly rượu Cúc, rồi đơn thân độc mã đứng chặn ở sườn núi, chiến đấu và tiêu diệt ôn thần. Từ đó về sau không ai còn bị chết về bịnh dịch nữa, và cũng từ đó về sau mới có tục Đăng Cao, cài lá Thù) - Nguồn: trithucvn.net/ bài viết Sau tết Trung thu là Tiết Trùng Cửu.

Phàm là những gì người khác có trên đời, Cảnh Từ tựa hồ cũng có nhưng nhìn vài nơi chỗ còn trống, vàng bạc tơ lụa rượu ngon nhiều hơn cũng vẫn bất mãn.

Uống rượu chưa đủ, hắn chắp tay đứng ở trong tiểu đình bên hòn giả sơn, im lặng trông về phía xa xa.

Miên Vãn không uống rượu, nhưng tham luyến mỹ thực. Cảnh Từ tự mình làm những món ăn sáng khác nhau, thiếu chút nữa nàng đến súp cũng đều liếm sạch.

Nếu là bình thường, Cảnh Từ nhất định lại sẽ từ trên cao nhìn xuống trợn mắt nhìn nàg, sau đó khi nàng ủy khuất quay sang, hắn sẽ hài lòng thưởng thức cái cằm nhỏ gần đây mới dưỡng ra của nàng.

Quý tiểu thư nhà cao quý, nên nuôi dưỡng tròn trịa một chút, mới thấy khí độ bất phàm. Nếu gầy trơ xương, liền trông không vui vẻ,giống như bị ai ngược đãi.

Nhưng hắn giờ phút này tâm tình sa sút, đã chẳng muốn đi quản Miên Vãn.

Ăn cơm no không có việc gì làm, Miên Vãn rất nhàm chán, đi qua nắm vạt áo hắn, "Huynh đang nhớ Triệu vương gia à? Hay là nhớ Tắc Sênh quận chúa?"

Cảnh Từ nói: "Ừm,...... Kỳ thật, ta chỉ là có hơi nhớ nhà!"

Hắn quay đầu nhìn về phía sư muội không tim không phổi, "Muội không nhớ nhà à?"

Miên Vãn ngây thơ hỏi: "Nhà?"

Cảnh Từ muốn trào phúng nàng vài câu, mãnh liệt nhớ tới cái khái niệm "Nhà" này, thật sự là với nàng có chút xa xỉ. Hắn nói: "Không hiểu được rồi, mang theo Tiểu Phong của muội đi chơi đi. Dù sao nơi nào có muội, chính là nhà của nó."

Miên Vãn cười cười, mặt mày cong cong, "Ta làm sao không hiểu? Nơi có sư huynh, cũng chính là nhà của muội."

Ngực Cảnh Từ giống như bị cái gì trùng trùng điệp điệp đập phá, định thần nhìn nàng một lát, chợt quay đầu nhìn phía bên ngoài, chậm rãi xuống núi.

Miên Vãn bề bộn chạy đi qua, cười nói: "Huynh cũng không nhớ nhà?"

Cảnh Từ thở dài: "Chỗ nào có muội, coi như là...... nhà!"

Vừa thấy bạch ưng Tiểu Phong lướt cánh theo bên tai bay qua, thổi âm thanh vốn trầm thấp của hắn càng nhỏ đi. Miên Vãn mơ hồ nghe thấy một chút, đôi mắt trong trẻo như nước suối ngày xuân, vui mừng cao giọng hỏi:" Sư huynh nói cái gì?"

Cảnh Từ mấp máy môi, "Ta nói...... Muội có thể ăn ít một chút không? Nuôi dưỡng giống như heo vậy! Cái gì muội cũng ăn hết, ta ăn cái gì đây?"

Miên Vãn cười hì hì vén lên tay áo, lộ ra cánh tay trắng noãn tựa như củ sen, nói ra: "Ăn thịt heo đi...!"

Cảnh Từ nhàn nhạt lườm qua, "Thịt tươi, không ăn!"

Chờ một ngày nuôi xong, có thể ăn hết......

Thời cơ chín muồi, đó là chuyện thuận lý thành chương