Lưỡng Thế Hoan

Chương 129: Bàn long kiếp (22)

Hắn vốn dĩ đang cúi người, bị A Nguyên đột nhiên đánh ngã, liền bay nhanh lăn sang một bên, cư nhiên chạy thoát.

Mộ Bắc Yên quay đầu, chính thấy Phùng Đình Ngạc cầm đao nhiễm máu, nghênh tiếp hướng Hạ cô cô không muốn sống ở phía sau.

Hắn trở tay sờ thử, thấy toàn là máu, mới cảm thấy đau, cả tâm đều lạnh, rốt cuộc cảm thấy không xong, thân thể nhoáng cái đã ngã ngồi xuống, đẩy A Nguyên ra, thấp giọng nói: "A Nguyên, ta...... ta không ổn rồi! Nàng đi mau, ta...... ta chặn bọn họ lại."

A Nguyên chém một hắc y nhân đuổi tới, ra sức hắn kéo đi, trách mắng: "Bậy bạ! Huynh là ác nhân, ta cũng là ác nhân, chúng ta đều gặp phải tai họa một ngàn năm, làm sao lại không được? Đi mau!"

Bên kia Hạ cô cô cả người đầy máu, mặt nạ bạc nửa bên đã bị bóc ra, lộ ra một gương mặt xấu xí đầy đao sẹo, trong cảnh đầm đìa máu tươi dữ tợn như lệ quỷ. Bà hết đường kiếm này đến đường kiếm kia hướng Phùng Đình Ngạc, bão tố lại nhanh đến, lại là đấu pháp chỉ công không tuân thủ liều mạng. Bà ta sắc bén hét lên nói: "Cẩu tặc, muốn giết người nhà ta, cần phải vượt qua xác ta!"

A Nguyên đang kéo Mộ Bắc Yên ra sức mở một đường máu, nghe vậy trong lòng run rẩy, thiếu chút nữa lại bị người ta chém một đao.

Nàng hoảng hốt nhớ tới, Hạ cô cô tuy rằng đối đãi nàng ác độc, nhưng vô luận ở Trấn Châu hay là Yến Quốc, nếu có người ngoài có gan chỉ trích hoặc khi dễ nàng, Hạ cô cô đcũng sẽ có bộ dáng giống lão gà mái bảo hộ gà con mà cả người giương cánh, không tiếc một trận chiến bảo vệ tôn nghiêm, cũng không chịu để người khác đả thương nàng một chút.

A Nguyên là con gái kẻ thù của bà, nhưng đồng thời cũng là thị nữ bà một tay nuôi lớn. Tựa như nàng từng là đầu sỏ gây tội khiến mẹ con A Nguyên chia lìa, lại được Miên Vãn coi như dưỡng mẫu mà kính sợ.

Bao nhiêu ân oán trong đó, đã không phải một chữ "Hận" đơn giản có khả năng khái quát.

Hạ cô cô thân đã trọng thương mặc dù liều mạng như thế nào, cũng không có cách nào chống lại Phùng Đình Ngạc; tựa như A Nguyên bị thương cố gắng như thế nào, cũng không có cách nào mang Mộ Bắc Yên trọng thương xông ra khỏi trùng vây.

Trước mắt hắc y nhân càng ngày càng nhiều, mà Phá Trần kiếm trong tay A Nguyên đã càng ngày càng nặng.

Mộ Bắc Yên miễn cưỡng giúp nàng đánh lui một kẻ địch, cố hết sức nói: "A Nguyên, đừng quan tâm ta, chạy nhanh đi! Nàng là một nữ tử, bọn họ chưa chắc sẽ đuổi theo không tha."

Mộ Bắc Yên là con trai độc nhất của lão Hạ vương Mộ Chung, tuy chưa từng đem binh đánh giặc, nhưng có uy vọng từ cha mình lúc sinh thời, có cấp dưới lão hữu của cha mình ủng hộ, muốn dừng chân ở trong quân cũng không khó khăn. Cùng so sánh với A Nguyên, Mộ Bắc Yên càng không thể buông tha.

A Nguyên trên cánh tay lại vẫn cầm kiếm, Phá Trần kiếm thiếu chút nữa rơi xuống, nàng vội kiệt lực nắm chặt, cười nói: "Ta là nữ tử, nhưng ta cũng là hậu nhân võ tướng!"

Nhà võ tướng, tràn ngập nhiệt huyết, há có thể bỏ bạn bè mà đi, một mình chạy trốn?

Mộ Bắc Yên bất giác thở dài: "Được được được, có thể cùng tri kỷ đồng sinh cộng tử, vốn cũng là một may mắn lớn trong đều. Chỉ mong tiểu tử Cảnh Từ kia đừng hận ta......"

Nói chuyện hết sức, hai người đều đã bị thương nặng sắp kiệt lực, mắt thấy đao kiếm hắc y nhân áp bức đến trước người, lại khó ngăn cản, chợt nghe tiếng duệ khí xé gió lao tới, nhưng nghe "Đinh đinh" mấy tiếng, lại là mấy hạt đá đánh vào đám binh khí đánh úp bọn họ, đúng lúc cứu được hai người.

A Nguyên nhìn chăm chú, bất giác kinh hỉ kêu lên: "Nhập Thất thúc!"


Hán tử trung niên gầy gò nhưng rắn chắc đã đề đao xuất hiện, hàn quang liền lóe, nhanh chóng chém ngã đám hắc y nhân đang đánh chém bọn họ, chạy vội tới trước mặt A Nguyên, quả nhiên là Nhập Thất. Mới bất quá bảy tám ngày, hắn đã mặt đầy râu quai nón, nhìn đen gầy tiều tụy rất nhiều, đến đối địch cũng đều tựa như thất hồn lạc phách.

Nghe A Nguyên gọi hắn, hắn nhìn nàng đánh giá, liền đưa một phong thư nhét vào trong ngực nàng, quát khẽ nói: "Đến nhà ma đi!"

Trước mắt lại có hắc y nhân đánh úp lại, hắn vừa phản kích, vừa lại cùng A Nguyên nói câu gì đó, đến Mộ Bắc Yên cũng không nghe rõ.

Nhưng Nhập Thất là đệ nhất cao thủ tâm phúc được Nguyên phu nhân coi trọng nhất, tuy không nhất định đấu không chắc thắng Phùng Đình Ngạc, nhưng không để hai người bị thương bọn họ liên luỵ, cơ hội thừa dịp đêm tối yểm hộ thoát thân cũng không nhỏ.

Mộ Bắc Yên cùng A Nguyên liếc nhau, lại không do dự, đi theo ánh đao của Nhập Thất mở ra một con đường cho bọn họ, chạy về phía nhà ma.

Trước khi đi, A Nguyên nhịn không được lại liếc mắt về phía Hạ cô cô.

Phùng Đình Ngạc rốt cuộc đạp đi nữ nhân như thuốc cao bôi lên da chó chịu đao chém như không muốn sống này, bên cạnh rốt cuộc vài tên hắc y nhân bắt được đến cơ hội cầm đao kiếm chém tới, điên cuồng chém không ngừng.

A Nguyên giọng nói nức nở, vội nỗ lực nuốt xuống.

Lại không biết nuốt xuống là máu tươi từ tạng phủ hay là nước mắt mãnh liệt rơi xuống.

Khi Phùng Đình Ngạc đuổi đến, nhà ma cũng cháy.

Những tháng này trời chưa từng mưa, căn nhà nửa trống rỗng bốc cháy so với biệt viện còn nhanh hơn. Bao quanh nhà ở còn mười tên hắc y nhân, trơ mắt nhìn gian nhà trúc nhỏ trong khoảng nửa khắc bị lửa lớn cắn nuốt hầu như không còn.

Phùng Đình Ngạc kéo xuống khăn che mặt, cầm đao đẫm máu hỏi: "Người đâu?"

Bên kia có hắc y nhân vội tiến lên trả lời: "Bẩm đại nhân, hẳn là còn ở bên trong."

"Ai phóng hỏa?"

"Hẳn là...... Chính bọn họ. Hai huynh đệ theo vào sớm nhất đã bị giết, ta đang chờ cảnh giới, bên trong liền cháy khắp nơi."

"Không thấy ai chạy ra?"

"Ta vẫn luôn vây quanh bốn phía, vẫn chưa nhìn thấy bọn họ chạy ra. Huống chi bọn họ bị trọng thương, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!"

Ngọn lửa đã nuốt cả nóc nhà, nhanh chóng cả gian nhà đều bị đốt đến sụp xuống, ngọn lửa chiếu sáng đến nhóm hai mắt dã thú đỏ bừng của hắc y nhân.

Đừng nói người sống, như là gang sắt, chỉ sợ cũng đã bị thiêu nóng chảy trong lửa lớn như vậy.

Phùng Đình Ngạc đi một vòng dọc theo nhà ở, híp híp mắt, "Chẳng lẽ bọn họ tự biết không có cách nào chạy thoát, tự thiêu tuẫn tình?"

Hắn lui về phía sau một bước, "Đem thi thể trên sườn núi đều ném vào lửa đi, cùng thiêu hết! Tuy nói vậy...... Vẫn là đừng lưu lại câu chuyện này."

Mọi người tuân mệnh, nhanh chóng chuyển thi thể đến ném vào biển lửa.

Vật nặng rơi vào trong lửa, mang đến một đám lửa bốc lên càng cao, khói lửa bay đầy không trung.

Trong ánh liệt hỏa chiếu rọi, trăng sao đầy trời sớm đã không còn thấy bóng ảnh. Trời cao như mực, thế nhưng tìm không ra nửa ánh sao.

- ---------

Trong mấy ngày, triều đình Đại Lương đã là long trời lở đất.

Nghe nói, ngày ấy Lương Đế trước sau thấy đám người Kiều Quý Tần, Nguyên phu nhân, Lâm Hiền phi, liền nổi giận, cũng không hiểu được rốt cuộc là duyên cớ gì, liền đem Kiều Quý Tần biếm vào lãnh cung, lại lấy roi đánh cho Dĩnh Vương một trận, còn truyền ra tin tức, muốn đem Dĩnh Vương sai đến Lai Châu.

Nhưng không lâu lại xuất hiện một cách nói khác. Dĩnh Vương vẫn chưa phạm sai lầm, chỉ là Lương Đế bị người khác châm ngòi mà thôi. Ít nhất người châm ngòi là Nguyên phu nhân hay là Lâm Hiền phi, liền nói không rõ.

Đêm hôm sau, ngoài cung đều có người nghe được tiếng đánh thật lớn, thậm chí có ẩn ẩn tiếng chém giết, nhưng vẫn không diễn ra lâu lắm. Sau khi hừng đông, thống lĩnh Long hổ quân Hàn Kình đã lãnh gần ngàn binh mã đóng quân trong ngoài hoàng cung bảo hộ.

Nghe nói, thái giám tổng quản Kiến Chương là Lê Hoán liên hợp với cấm vệ quân có vọng tưởng gây bất lợi cho Lương Đế, bị Hàn Kình cùng Long Hổ quân giết chết tại chỗ. Lương Đế vốn là có bệnh trong người, khi chấn kinh bệnh tình tăng cũng tăng thêm, Trường Nhạc công chúa cũng chờ không được, chỉ truyền Nguyên phu nhân vào cung phụng dưỡng. Dĩnh Vương tự nhiên cũng ở trong cung hầu bệnh, vì thế sự vụ lớn nhỏ, ngược lại đều thông qua miệng Dĩnh Vương truyền ra.

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 253:

Triều thần tự nhiên sợ hãi không thôi, nhưng trong cung truyền ra tin tức một ngày mấy lần, đến Nguyên phu nhân vào cung cũng không có tin tức.

Ba ngày sau, rốt cuộc truyền ra tin tức, Lương Đế băng hà, Nguyên phu nhân, Lâm Hiền phi bi thương không tự kìm hãm được, đã tự sát tuẫn tiết.

Cùng lúc đó, tin Bác Vương qua đời cũng đã truyền vào trong kinh.

Lúc trước trong cung phản loạn, nghe nói chính là Bác Vương sai sử Lê Hoán làm việc, Lương Đế trong cơn giận dữ, hạ chỉ ban chết cho Bác Vương.

Bác Vương xa ở Đông Đô vì sao bỗng nhiên sai sử Lê Hoán mưu hại Lương Đế, Lương Đế phái đi sứ thần đi truyền tin vì sao là tâm phúc của Dĩnh Vương là mưu sĩ Đinh Thiệu Phổ, tuy có người truy vấn, nhưng người thực sự đuổi theo truy hỏi cũng không có.

Nên người được giáng chức, người bị bắt vào ngục, đến Trường Nhạc công chúa cũng đều nói năng thận trọng, yên lặng quan sát, —— sau đó không có gì bất ngờ xảy ra mà nhìn Dĩnh Vương lấy ra "Di chiếu" của Lương Đế để kế vị đăng cơ.

Quần thần kinh ngạc rất nhiều, mắt thấy những người ủng hộ Dĩnh Vương bái hạ, Trường Nhạc công chúa cũng thức thời mà đi đến Dĩnh Vương chúc mừng, còn tặng Dĩnh Vương ái thiếp hậu lễ, cũng đi đến quỳ gối theo.

Người phụng chỉ rời kinh làm việc là Quân Vương ở vào ngày thứ ba sau khi Dĩnh Vương đăng cơ trở lại kinh thành, Dĩnh Vương tiếp đãi cũng thật ấm áp, thuận tiện còn tặng hắn hai thị tỳ mỹ mạo như hoa.

Quân Vương cũng không dị nghị, Đoan Hầu bệnh nằm ở Đoan Hầu phủ ngoài thành, cũng gửi thiếp chúc mừng, vì thế Dĩnh Vương đăng cơ làm vua, đã thành kết cục đã định.

Dĩnh Vương bận việc làm yên ổn triều cục, nhóm cơ thiếp tạm thời còn để đó không danh không phận, còn tính thanh nhàn.

Cận Tiểu Hàm được sủng ái nhất, vì tạ hậu lễ của Trường Nhạc công chúa, thậm chí còn xách một vò rượu, hẹn nàng cùng Tạ Nham đến Lãm Nguyệt hồ gặp nhau.

Lãm Nguyệt hồ vẫn yên lặng như cũ, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cái đình ngày đó vớt lên cung nhân rơi xuống nước. Đến chỗ lãnh cung xa xa Cần cô từng sống, xa xa nhìn lại, khắp nơi đều là cây hoang cỏ dại, ngẫu nhiên thấy số bầy quạ quay lại, mới có thể mơ hồ hiện ra nóc nhà sụp đổ. Hồ nước vẫn vỗ sóng, cuốn lên bọt biển tuyết trắng, nhìn không có sức mạnh gì, nhưng lại rửa trôi con đê đá đến nhẵn bóng.

Trường Nhạc công chúa một thân đồ trắng, chân mày nhíu chặt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng hai tròng mắt sâu và đen u tối, lại trông kiên nghị hơn ngày xưa nhiều lần.

Nàng hỏi: "Mộ Bắc Yên cùng A Nguyên cũng đã xảy ra chuyện?"

Cận Tiểu Hàm giúp nàng đổ một chung rượu, lười biếng nói: "Có lẽ! Nghe nói Hạ cô cô kia lương tâm nổi lên, cũng từng đến hỗ trợ, Nhập Thất càng là cao thủ, nhưng cũng chưa thể cứu được bọn họ. Phùng Đình Ngạc nói, bọn họ sau khi trọng thương, đã chết trong lửa lớn."

Trường Nhạc công chúa trầm ngâm, "Không phải chứ! Nhập Thất nếu có thể kịp thời xuất hiện. Sẽ không hoàn toàn vô phòng bị, huống chi lại là cao thủ theo Nguyên phu nhân bao nhiêu năm, mưu lược võ nghệ đều là những người được tuyển chọn tốt nhất, như thế nào đến năng lực tự bảo vệ mình cũng không có?"

Cận Tiểu Hàm nói: "Cho nên Đoan Hầu tự mình chạy đi dò xét."

Nàng hình như có chút uể oải, nhưng thực nhanh chóng lấy lại tinh thần, đôi mắt sáng long lanh mà cười, "Hai người này đều không phải cái gì tốt đẹp. Đặc biệt là tiểu Hạ Vương gia, phong lưu hoa tâm, không hiểu được đã làm khổ bao nhiêu khuê trung nữ nhi. Cái gọi là tai họa ngàn năm, như thế nào dễ dàng chết đi?"

Trường Nhạc công chúa bưng lên chén rượu há miệng uống cạn, nghe vậy nâng nâng mắt, "Khuê trung nữ nhi?"

Bao gồm cả Cận Tiểu Hàm sao?

Lấy tuổi tác Cận Tiểu Hàm, khi nàng theo phụ thân vào ở Hạ Vương phủ, chính là đậu khấu niên hoa*, chú ý đến thiếu chủ nhân thực sự chẳng có gì lạ. Đáng tiếc Mộ Bắc Yên túy tâm hoa tùng, chỉ sợ chưa bao giờ lưu ý đến một nha đầu chưa phát triển như vậy.

*đậu khấu niên hoa: tuổi dậy thì, khoảng 13 tuổi

Cận Tiểu Hàm không đáp, cũng há to miệng uống rượu.


Tạ Nham nhíu mày trầm ngâm, "Nghe nói...... Nhập Thất đối đãi với Nguyên phu nhân cũng không tầm thường. Nguyên phu nhân xảy ra chuyện, hắn cố ý tương tuẫn cũng chưa biết được."

Trường Nhạc công chúa nói: "Nếu là cố ý tương tuẫn, vì sao khi Nguyên phu nhân vào cung lại cố hết sức rời kinh? Nếu là vì A Nguyên rời kinh, khi A Nguyên xảy ra chuyện, mặc dù hắn sau khi chết mới tương tuẫn, lại mang bộ mặt gì đi gặp Nguyên phu nhân?"

Cận Tiểu Hàm gật đầu, "Đoan Hầu cũng nói như vậy. Hắn dám đối với A Nguyên tỷ tỷ ôm kỳ vọng, ta đương nhiên...... Cũng sẽ không từ bỏ."

Trường Nhạc công chúa nói: "Cho nên, ngươi trăm phương nghìn kế khuyên Dĩnh Vương buông tha Quân Vương cùng Đoan Hầu, còn có...... ta cùng Tạ Nham, là hy vọng việc này còn có thể có chuyển cơ?"

Ngày đó Cận Tiểu Hàm từng nói, nếu đám người Trường Nhạc công chúa gặp nạn, nàng sẽ tương trợ rất nhiều, lúc đó Trường Nhạc công chúa còn chê cười lắng nghe. Lại không ngờ trong cung xảy ra nguy biến, Quân Vương biết rõ Dĩnh Vương có tâm giết hắn, liền mang theo tùy tùng ẩn thân ngoài thành, tiến thoái lưỡng nan; Trường Nhạc công chúa biết rõ phụ hoàng chết không rõ, nhưng Dĩnh Vương đã khống chế đại cục, nàng tự thân khó bảo toàn, lấy việc nàng thân cận cùng Nguyên phủ, Hạ Vương phủ, nếu có người thêm một câu nửa câu, nhất định rơi vào kết cục giống Nguyên phu nhân, Lâm Hiền phi. Nhưng lúc này Cận Tiểu Hàm bỗng nhiên thông qua Cảnh Từ an bài truyền đến tin tức, nàng sẽ tương trợ bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.

Sau đó, Dĩnh Vương quả nhiên cho thấy hảo ý với Quân Vương, phái người nghênh hắn hồi kinh, cũng tự mình đi an ủi Trường Nhạc công chúa, giải thích Lương Đế chết bất đắc kỳ tử chỉ do ngoài ý muốn, đều oán Bác Vương nổi lên tà tâm, làm ra việc cuồng loạn......

Cận Tiểu Hàm nói: "Muốn cho hắn tạm thời buông tha các người, cũng không quá khó. Ta hâm mộ nhất là đại anh hùng, hắn cũng nghĩ đến cái danh của hắn sau khi chết. Hắn bị biếm đi Lai Châu, một tay làm ra kế hoạch cung biến, giết cha sát huynh, chẳng phải chột dạ? Nếu lại hại chết hoàng đệ cùng hoàng muội, ngày sau sách sử lại làm sao che đậy lỗi lầm, chỉ sợ cũng sẽ truyền ra rất nhiều nghị luận. Nếu hắn đã đặt ổn gót chân, các người đã không còn đối kháng thực lực với hắn, lại chịu "thuận theo mệnh trời" thừa nhận đế vị của hắn, có thể giúp hắn dần đạt được tâm của quần chúng, hắn cần gì phải giết các người?"

Nhưng đám người Trường Nhạc công chúa trong lòng tự nhiên không coi hắn là Lương Đế. Nàng cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới hỏi: "Phụ hoàng ta chết có phải thực sự rất thảm hay không?"

Cận Tiểu Hàm nhìn chằm chằm nàng nhìn một lát, lại nhu hòa mà cười cười, "Việc này cũng không rõ ràng lắm. Nhưng ngài ấy ra đi hẳn là không tịch mịch. Nghe nói Nguyên phu nhân trước khi vào cung đã đoán được, khi nhìn thấy thi thể Lương Đế, nói một câu nói liền uống thuốc độc tự sát!"

Trường Nhạc công chúa lại cầm rượu uống, lau hốc mắt ẩm ướt, hỏi: "Bà ấy nói gì?"

Cận Tiểu Hàm nói: "Bà nói, "ta là nữ nhân làm bạn sớm nhất với người, cũng là nữ nhân cuối cùng làm bạn với người, cũng coi như là trước sau vẹn toàn?""

"Là câu này?"

"Là câu này."

"......" Trường Nhạc công chúa hơi có hoảng hốt, "Kỳ thật ta vốn coi thường bà ấy. Nhưng hiện giờ xem ra, bà ấy cũng là một người đáng kính, đích xác có thể nói là trước sau vẹn toàn."

"Nhưng ta không cảm thấy." Cận Tiểu Hàm hơi khinh thường, "Nếu gởi gắm sai người, nhanh chóng dứt ra tận hưởng lạc thú trước mắt mới là nhất quan trọng, treo cổ ở một cái cây lệch tán để chuốc khổ một đời mới gọi là ngu xuẩn!"

"......"

Thấy nàng thế nhưng đem phụ hoàng so sánh cái cây lệch tán, Trường Nhạc công chúa rất không vui, nhưng nghĩ lại hành vi của Lương Đế, đặc biệt là hành vi đối với nữ nhân, đâu chỉ là cây lệch tán, quả thực là một cái cây lệch tán mục rỗng......

Quay đầu nhìn về phía Tạ Nham, thấy hắn mặt mày đoan chính, dung sắc thanh tuấn an hòa, lúc này mới thoáng an tâm.

Với nữ nhân mà nói, gặp được loại nam nhân đa tình như Lương Đế này, mới là đại bất hạnh, —— bất luận là đối với Nguyên phu nhân, Trương hoàng hậu, hay là Cảnh nhị tiểu thư, thậm chí là Lâm Hiền phi.

Edit + Beta: Hàn - Mai