Lượng Thân Định Chế

Chương 74: Hài lòng

Ông Tiêu lấy chiếc khăn mặt vắt trên cổ xuống lau mồ hôi: "Có tuổi rồi, chạy một lát là thở hổn hển".

Triển Lệnh Quân hơi nhíu mày, nói: "Cô chú ạ, vừa chạy bộ xong không nên ngồi ngay, phải đi bộ chậm rãi đã. Hơn nữa rèn luyện thân thể tốt nhất không được chạy nhanh, chạy nhanh không tốt cho tim".

"Thế à?" Bà Tiêu nghe thấy vậy vội kéo chồng mình đứng lên.

"Cháu là bác sĩ, cháu không lừa cô chú đâu". Triển Lệnh Quân lộ ra một nụ cười khiêm tốn vô hại, rất nhạt, khiến cả người tỏ ra chững chạc lại đáng tin.

Những người trung niên và lão niên luôn có một sự tin tưởng mù quáng với bác sĩ, ống Tiêu liền hỏi Triển Lệnh Quân những chuyện cần chú ý khi chạy bộ. Triển Lệnh Quân nghiêm túc giải đáp và dạy ông một phương pháp điều chỉnh hô hấp: "Chú dùng phương pháp này vừa đi bộ vừa điều chỉnh, năm phút sau nhịp tim có thể khôi phục bình thường".

Ông bà Tiêu liền làm theo, vừa chậm rãi đi dọc bờ hồ vừa hít thở, sau khi thử vài lần, nhịp tim đập quá nhanh sau khi chạy lập tức giảm bớt.

"Thằng bé này thật không tồi" Bà Tiêu không nhịn được quay lại nhìn Triển Lệnh Quân trong đình nghỉ mát, trẻ tuổi, đẹp trai, tốt tính, nói chuyện nhã nhặn, lại là bác sĩ, đúng là ai cũng thích.

"Con rể mình àm được thế thì yên tâm quá rồi". Ông Tiêu hơi tiếc nuối, nếu không phải con gái mình đã có người yêu, vừa rồi ông đã tìm cách xin số điện thoại của gã kia rồi.

"Con rể chúng ta cũng không kém, nó cũng là bác sĩ cơ mà". Bà Tiêu có chút không vui, con mình bao giờ cũng là nhất, Tiêu Tiêu đã chọn thì chắc chắn phải tốt hết cỡ.

"Không phải tất cả mọi bác sĩ đều khiêm tốn lễ phép như vậy, rất nhiều người tuổi trẻ đều cậy tài khinh người, không dễ chung sống..." Giọng ông Tiêu dần dần nhỏ đi, hai mắt trợn to.

"Làm sao thế?" Bà Tiêu nhìn theo ánh mắt chồng, cũng sửng sốt.

Đứa con gái lười như hủi cả ngày không chịu ra cửa nhà mình không ngờ lại quần áo chỉnh tề xuất hiện bên ngoài đình nghỉ mát, đứng ngây ra như bị sét đánh, sau đó hét ầm lên.


"Lệnh Quân!" Tiêu Tiêu vui mừng nhảy bật lên, không thể nào ngờ được quà năm mới lại là bản thân Triển Lệnh Quân. Không nói một tiếng chạy đến nhà mình, lúc này cô thật sự tin rằng Triển Lệnh Quân nhớ mình.

Triển Lệnh Quân đứng ở chỗ cũ không động, dịch bó hoa trong lòng ra, dang rộng hai tay.

"Oa oa oa!" Tiêu Tiêu vừa kêu vừa lao tới, lao thẳng vào trong lòng Triển Lệnh Quân. Vòng tay ấm áp mang mùi hương bạc hà đặc trưng làm mọi người muốn chết chìm trong đó.

Cách đó không xa, ông bà Tiêu quên cả hô hấp, kinh ngạc rớt cằm xuống đất.

"Cái thằng đó chính là con rể mình?" Bà Tiêu dùng khuỷu tay huých chồng.

"Hình như là thế". Ông Tiêu nuốt nước bọt, sau đó lập tức vui vẻ lên: "Hê hê, tôi đã nói Tiêu Tiêu không lừa bà rồi mà".

Vừa rồi còn muốn người ta làm con rể mình, thoáng cái đã trở thành sự thật, kích thích như cầu nguyện thần đèn.

Triển Lệnh Quân đưa bó hoa hồng còn mang những giọt nước cho Tiêu Tiêu: "Món quà này có hài lòng không?"

"Hài lòng, quá hài lòng luôn!" Tiêu Tiêu nhận lấy hoa, không nhịn được ôm cổ Triển Lệnh Quân, hôn một cái lên má anh ta, sau đó hoan hô một tiếng nhảy ra khỏi đình nghỉ mát.

Triển Lệnh Quân ngẩn ra, tai hơi đỏ, chậm rãi đi theo ra khỏi đình.

"Đi, em mời anh ăn thứ em thích nhất". Tiêu Tiêu chạy một hồi lại quay về, nắm chặt tay Triển Lệnh Quân.

Triển Lệnh Quân để mặc cô kéo đi, liếc ra bờ hồ, ông bà Tiêu đã không còn ở đó nữa.

Đến lúc hai người đã đi, ông bà Tiêu mới từ trong bụi cây chui ra, nhìn bóng lưng hai người tuổi trẻ, không nhịn được cười tươi như hoa.

"Đi, tôi cũng mời ông ăn thứ tôi thích nhất". Bà Tiêu nắm chặt tay ông Tiêu.

"Thứ gì?" Ông Tiêu hồ nghi nhìn vợ mình.


"Canh thừa từ bữa trưa". Bà Tiêu vui mừng hớn hở nói.

"..." Ông Tiêu lập tức xụ mặt, bị bà xã kéo về nhà giải quyết cơm thừa canh cặn.

Thành phố không lớn, Tiêu Tiêu kéo Triển Lệnh Quân đi một hồi, ăn mấy món ăn vặt, lại xem xét các công trình xây dựng nỏi bật ở đây, chụp ảnh chung trước cổng trường tiểu học của Tiêu Tiêu.

"Ngày mai anh tới đón em". Đi dạo đến hơn chín giờ, Triển Lệnh Quân đưa Tiêu Tiêu đến tiểu khu, cười nói.

"Ơ, em nói thế nào với bố mẹ em được..." Tiêu Tiêu hơi khó xử, ra sân bay chắc chắn bố mẹ sẽ đưa, nhưng cô lại muốn đi cùng Triển Lệnh Quân.

"Cứ nói là có bạn học tiện đường đi cùng, khẳng định họ sẽ đồng ý". Triển Lệnh Quân cười rất thần bí.

Tiêu Tiêu gãi đầu, không tin tưởng lắm, nhưng đây là chuyện cô nên giải quyết, không tiện hỏi Triển Lệnh Quân nữa, ngẩng đầu tươi cười: "Được, ngày mai liên lạc".

Triển Lệnh Quân nhìn cô đi vào tiểu khu rồi mới xoay người đi đến khách sạn.

Tiêu Tiêu về đến nhà mới nhớ ra mình ra ngoài lâu như vậy mà bố mẹ cũng không gọi điện thoại hỏi han gì.

"Về rồi đấy à?" Bà Tiêu ngồi trên sofa cắn hạt dưa, nhìn thấy con gái về liền hỏi không được tự nhiên lắm.

"Vâng". Tiêu Tiêu cởi áo khoác, hồ nghi nhìn bố mẹ vẫn rất bình tĩnh: "Bố mẹ không hỏi xem con đi đâu à?"

"Ừ nhỉ, thế con đi đâu?" Ông Tiêu hỏi rất có lệ.

"Đi gặp một bạn học". Tiêu Tiêu đảo mắt: "À, ngày mai con đi cùng bạn học".

"Bạn học nào?" Ông Tiêu cau mày, đột nhiên bị bà Tiêu huých cho một cái mới phản ứng lại: "Thôi được, thế thì bố mẹ đỡ phải đưa".

Ơ? Bạn học nào cũng không hỏi nữa à?


Tiêu Tiêu cảm thấy hôm nay bố mẹ có gì đó sai sai, nhưng hai người không khảo thì cô cũng không tự nhiên lại xưng làm gì. Có điều nghe câu "đỡ phải đưa" cứ cảm thấy như kiểu mình là một phiền phức ấy. Tiêu Tiêu tặc lưỡi, đột nhiên hoài nghi mình có phải con đẻ hay không.

Triển Lệnh Quân mua vé cùng chuyến bay, đúng là đón sân bay cực kì triệt để, đón từ cửa nhà lên đến máy bay. Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Triển Lệnh Quân, nhìn anh ta suốt chuyến bay mà vẫn cảm thấy chưa đủ.

"Nhìn cái gì thế?" Triển Lệnh Quân ngẩng đầu lên khỏi tờ báo liếc cô một cái.

"Triển tiên sinh tốt như vậy, em muốn để cả thế giới đều biết, nhưng lại sợ người khác ghen tị cướp mất khỏi tay em". Tiêu Tiêu nhìn Triển Lệnh Quân, không nhịn được nói ra những lời trong lòng.

Triển Lệnh Quân khẽ cười: "Anh tốt như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, anh tới đón em, em thật sự rất vui vẻ". Tiêu Tiêu nghiêm mặt nói.

"Đây không phải việc bạn trai nên làm sao?" Triển Lệnh Quân hơi nghi hoặc, làm bạn gái bất ngờ, đưa đón sân bay, những việc này đều là nghĩa vụ của bạn trai, tại sao cô nàng này cứ như người chưa từng thấy việc đời thế?

"Ôi chúa ơi..." Tiêu Tiêu không nhịn được dùng đến câu cửa miệng của Adeline, gục đầu vào vai Triển Lệnh Quân: "Anh như vậy sẽ làm hư em mất. Em nói với anh, em giỏi nhất là được đằng chân lân đằng đầu đấy".

Tốt như vậy khiến cô bất an, thậm chí cảm thấy không chân thực.

"Rất vinh hạnh". Triển Lệnh Quân cúi đầu nhìn cô, khẽ cọ mũi vào mũi cô.

Một dòng điện nhỏ từ chóp mũi lan ra, chạy xuống đến tận xương cụt. Hai người cách nhau quá gần, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, tim Tiêu Tiêu đập tăng tốc, thông thường tình hình này có thể dẫn đến một nụ hôn ngọt ngào.

Tuy nhiên một giây sau Triển Lệnh Quân lại quay lên, tiếp tục nhãn nhã đọc báo.

"..."

Tiêu Tiêu cảm thấy mình đang ngồi trên xích đu, vừa đu lên trời cao, chợt đứt dây.

Mang tâm tình sung sướng trở lại với công việc, Tiêu Tiêu lại bắt đầu bận rộn công việc đầu năm. Vừa ăn tết xong đã có tin tốt không ngừng, thiết kế "Thịnh thế" đưa ra lúc trước đã vượt qua vòng sơ loại, tiến vào vòng trong. Đồng thời họp báo trang phục hè đã sắp được tổ chức, hai chiếc váy "Mặt trời của tôi" và "Đoàn tụ" mà Tiêu Tiêu thiết kế đều là chủ lực quý này, được chọn giới thiệu mở đầu và khóa đuôi trong họp báo.


"Họp báo quý này cô phụ trách nhé". Adeline trực tiếp giao cho Tiêu Tiêu nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này.

Là một nhà thiết kế cao cấp, Tiêu Tiêu muốn tiến thêm một bước thì không những phải nâng cao danh tiếng mà còn phải học được cách một mình phụ trách một mặt công tác. Tiêu Tiêu đương nhiên biết đây là một cơ hội tốt để rèn luyện nên rất nghiêm túc đi làm. 

Không làm không biết, lúc bắt tay vào làm mới phát hiện tổ chức một sự kiện là việc phiền phức thế nào.

Lựa chọn địa điểm, trang trí hội trường, liên lạc người mẫu, chuyên gia tạo hình, gửi giấy mời cho truyền thông, mặc dù có bộ phận khác trợ giúp nhưng Tiêu Tiêu vẫn bận đến đầu óc quay cuồng.

"Mệt không?" Lúc Triển Lệnh Quân đến đón Tiêu Tiêu thì trời đã tối hắn, trong tòa nhà LY chỉ còn lác đác ánh đèn.

"Cũng không đến nỗi, có điều áp lực hơi lớn". Tiêu Tiêu dựa vào ghế phụ lái, day mi tâm: "Họp báo mùa hè của Paula tổ chức trước chúng ta một ngày, hội trường cũng giống nhau, em không thể làm kém hơn bọn họ được".

"Họp báo gì?" Giọng nói tò mò từ ghế sau truyền đến, Tiêu Tiêu quay lại bắt gặp đôi mắt trong suốt của ca ca.

"Ca ca, sao anh cũng đến?" Tiêu Tiêu giật mình, nhìn chằm chằm Triển Lệnh Nghệ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau còn thắt dây an toàn.

"Trong nhà không có người, anh đưa ca ca đi cùng luôn". Triển Lệnh Quân nói hơi áy náy, hôm nay mẹ anh ta có chút việc gấp, anh ta lại không yên tâm giao Triển Lệnh Nghệ cho người giúp việc nên chỉ có thể mang tới đón Tiêu Tiêu.

"Thế thì đúng rồi, anh nên để ca ca ra ngoài đi lại một chút". Tiêu Tiêu không có gì không vui, thoải mái trò chuyện với ca ca buổi tối ăn gì.

Lúc này Chu Thái Nhiên cũng bận rộn đến bây giờ chậm rãi từ trong tòa nhà đi ra, vặn cổ răng rắc, đột nhiên nhìn thấy xe của Triển Lệnh Quân liền đi tới chào hỏi.

"Tiêu Tiêu cũng vừa làm xong à?" Chu Thái Nhiên nói cà lơ phất phơ, cửa kính xe phía sau đột nhiên hạ xuống lộ ra một gương mặt tuấn tú trắng muốt.

"Teddy, có cùng đi ăn không?" Triển Lệnh Nghệ cười hì hì hỏi anh ta.

Chu Thái Nhiên ngẩn ra, kính nể nhìn hai người "mang theo anh trai đi hẹn hò", quyết đoán mở cửa xe chui vào: "Có".

###########


Người dẫn chương trình: Thật là cảm động, tiếp theo là giải thưởng người em trai của năm: Mang theo anh trai đi hẹn hò!

Quân Quân: Anh trai là trách nhiệm của tôi, dù có cõng tôi cũng phải cõng anh ấy theo.

Người dẫn chương trình: Là bạn gái của Triển tiên sinh, cô có lời gì muốn nói không?

Tiêu Tiêu: Tôi ủng hộ anh ấy, dù sao... anh trai cũng là thần tượng của tôi, anh ấy không cõng thì tôi cõng.