Cửa phòng nhạc khép hờ, tiếng đàn nhẹ nhàng từ trong khe
cửa len ra ngoài. Có một bóng người mảnh dẻ đứng ở bên cửa không hề nhúc nhích, lẳng lặng nhìn người ngồi trước dương cầm, giống như một pho
tượng sáp.
Nhìn bóng lưng, Tiêu Tiêu kết luận mình chưa từng thấy quý bà này, có lẽ là khách hàng cao cấp không bao giờ xuất hiện ở dưới lầu. Xem ra cũng
là fan của Mộ Giang Thiên? Cùng là fan với nhau, Tiêu Tiêu chuẩn bị đi
tới chào hỏi.
”Này, chị cũng là fan của Mộ Giang Thiên à?” Tiêu Tiêu đi đến gần cười nói.
Ai ngờ người đó lại như bị kinh hãi, lập tức bước thẳng đi không quay
đầu lại. Tiêu Tiêu thoáng nhìn nửa bên mặt, không khỏi chấn động. Người
này nhìn rất giống Lam Mạc Như.
Lam Mạc Như là một minh tinh màn bạc Tiêu Tiêu rất thích, mấy năm nay
đang rất hot, trên ti vi thường xuyên chiếu những bộ phim truyền hình cô ta đóng. Lam Mạc Như rất xinh đẹp, được rất nhiều người tôn sùng là nữ
thần. Bởi vì tin rằng thường xuyên nhìn mĩ nhân có thể sẽ trở nên đẹp
hơn, bộ sưu tập ảnh trong điện thoại di động của Tiêu Tiêu bây giờ vẫn
còn có mấy bức ảnh của Lam Mạc Như.
Lam Mạc Như tuổi còn trẻ, chắc chưa đến mức có bệnh gì phải đến chữa trị, có lẽ là mình nhìn nhầm.
Tiêu Tiêu mở cửa phòng ra, lúc nhìn thấy bóng người cao ráo tao nhã ngồi trước dương cầm lập tức vứt béng chuyện vừa rồi ra sau lưng.
Đó là một khúc “Tears” nhẹ nhàng chậm rãi. Anh dùng nước mắt rửa đóa
hồng, cố gắng xua tan mây mù trong lòng, nhưng nước mắt vẫn chảy không
ngừng, chỉ khiến lòng anh đau buồn thêm. Không cần để ý tới anh, cứ để
anh băn khoăn một mình, thời gian dừng lại ở ba rưỡi chiều trước giáo
đường...
Tay của Mộ Giang Thiên chưa bình phục, ông ta chỉ có thể chơi những nhạc khúc có độ khó thấp, nhịp điệu chậm, nhưng những bản nhạc nhịp điệu
chậm phần lớn đều bi thương, lại khiến ông ta càng thêm u sầu.
Một khúc kết thúc, Mộ Giang Thiên dừng lại, hai tay đặt trên phím đàn.
Cậu bé khiếm thính hôm nay không tới, ông ta ngồi lẻ loi nơi đó, yên
lặng mấy giây mới chậm rãi lên tiếng: “Cô lại đến rồi à?”
Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, trong phòng trừ Mộ Giang Thiên chỉ có một mình cô: “Ơ, tại sao anh biết là tôi?”
”Hai tuần nay cô thường đến nghe đàn, tôi nhận ra tiếng bước chân cô“.
Mộ Giang Thiên nói mơ hồ, đưa tay đeo tai nghe lên, nghe vài câu, tay
lại đàn một đoạn, dường như đang học bản nhạc mới.
Không ngờ thần tượng lại nhớ mình, điều này khiến Tiêu Tiêu không khỏi
kích động: “Tôi tên là Tiêu Tiêu, là một nhà thiết kế thời trang. Tôi... tôi rất thích anh từ khi còn học cấp ba, đĩa nhạc nào ra tôi cũng mua“. Mặc dù cô không hiểu âm nhạc lắm, trở thành fan của Mộ Giang Thiên chủ
yếu là vì gương mặt đẹp trai của ông ta.
Mộ Giang Thiên không trả lời cô, tiếp tục đắm chìm trong bản nhạc mới.
Có điều Tiêu Tiêu cũng không hề để ý, thần thánh mà, vốn nên cao cao tại thượng như vậy, có thể nói với cô một câu là tốt lắm rồi. Tiêu Tiêu
được đà lấn tới, vui mừng kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Mộ Giang Thiên, lấy trong túi giấy ra một bức tranh: “Đây là hình ảnh hôm đó tôi nhìn thấy anh lần đầu tiên ở đây, không nhịn được vẽ lại, có thể tặng
cho anh không?”
Tiếng đàn dừng bặt, Mộ Giang Thiên quay lại “nhìn” Tiêu Tiêu, không biết nên giận hay nên cười. Tặng cho người mù một bức tranh, cô gái này
không có não hay là cố ý làm nhục ông ta?
Tuy nhiên khi sờ lên bức tranh, sắc mặt Mộ Giang Thiên lại thay đổi. Bức tranh này được dán lại bằng những mảnh vải rất nhỏ, bàn tay sờ lên mặt
vải nhấp nhô, trong đầu không khỏi xuất hiện hình ảnh khi đó.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng, nhạc công dương cầm cô độc vuốt phím đàn, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ: “Tiêu tiêu mộ vũ sái giang
thiên“. (mưa rả rích trên mặt sông)
Nhìn thấy Mộ Giang Thiên sờ đến hàng chữ, Tiêu Tiêu hơi xấu hổ: “À, hồi
học cấp ba tôi hơi hâm hâm, thường xuyên viết câu này vào sổ, tiêu tiêu
mộ vũ sái giang thiên, sau đó khoe khoang với bạn học, nói Tiêu Tiêu và
Mộ Giang Thiên là một cặp...”
Vốn muốn giải thích cho thần tượng về tâm tình thiếu nữ khi xưa, nhưng
khi nói ra miệng lại cảm thấy rất mất mặt, tay trái Tiêu Tiêu đập tay
phải một cái, ai bảo mày ngứa ngáy, tự dưng viết thêm cái câu dở hơi này làm gì?
”Ha ha...” Mộ Giang Thiên lại bị cô chọc cười, hai mắt nhằm chặt cong
như trăng non, cằm hơi hất lên, mang theo vẻ kiêu ngạo của quý tộc thời
Trung cổ: “Tôi tặng cô một bản nhạc nhé!”
”Ơ?” Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, đối phương đã bắt đầu chơi đàn.
Tiếng mưa rơi rả rích càng ngày càng mau, cùng với đó là tiếng sóng nước vỗ bờ. Người đánh cá chiều hôm hát một khúc ca không biết tên, tiếng
hát nhạt nhòa trong màn mưa, nhạt nhòa như tiếng chim hót trong ánh
chiều tà.
Một khúc nhạc rất ngắn, chỉ một lát đã kết thúc.
”Nghe hay quá!” Tiêu Tiêu kích động không thôi, cô chưa bao giờ được nghe khúc này: “Bản nhạc này tên là gì?”
”Tiêu tiêu mộ vũ sái giang thiên“. Mộ Giang Thiên hơi nghiêng đầu, lại lộ ra vài phần nghịch ngợm trẻ con.
Ngẫu hứng sáng tác! Tiêu Tiêu kinh ngạc, vội vàng cúi xuống ấn phím lưu
lại. May mà vừa rồi cô đã bật ghi âm, nếu không khúc nhạc dành tặng
riêng cho cô này sẽ biến mất.
Không ngờ lại là ngẫu hứng sáng tác, nhưng mà cũng quá dễ nghe.
Nét cười trên gương mặt Mộ Giang Thiên dần dần tan đi, một lát sau lại biến thành nhạc công yên lặng cô độc như trước.
Ông ta là một người sinh ra vì dương cầm, từ nhỏ đến lớn, trong thế giới của ông ta chỉ có nốt nhạc, nốt nhạc chứa hết mọi đau buồn và vui vẻ
trong đời. Nhưng tai họa bất ngờ đã làm hỏng mất bàn tay đánh đàn của
ông ta, ông ta không thể trở thành Rubinstein, chỉ còn là một người đánh đàn bình thường. Thế giới của ông ta không hoàn chỉnh, những phút giây
vui vẻ hiếm hoi cũng không tồn tại được bao lâu.
Tiêu Tiêu nhìn ông ta, cắn cắn môi: “Anh không thể trở thành Rubinstein, nhưng anh có thể trở thành Tiêu Bang!”
”Tiêu Bang?”
”Người chơi đàn chỉ thuộc về một thời đại, nhưng nhạc sĩ lại còn mãi với thời gian“. Tiêu Tiêu càng nói mắt càng sáng: “Cũng giống tôi, không
thể trở thành siêu mẫu, nhưng tôi có thể làm nhà thiết kế. Nhà thiết kế
sẽ lâu dài hơn người mẫu. Mọi người rất khó nhớ đến Kristen, Claudia,
nhưng mọi người sẽ mãi mãi nhớ Coco Chanel“.
Tiêu Tiêu kéo kéo cái má núng nính, cô cũng từng có một giấc mơ siêu
mẫu, chiều cao không đạt tiêu chuẩn thì làm người mẫu thử đồ cho Adeline để thỏa nguyện, kết quả bây giờ ngay cả người mẫu thử đồ cũng không làm nổi nữa. Có điều không sao cả, một ngày nào đó cô sẽ trở thành một
người như Coco Chanel, lưu danh sử sách.
Lần đầu tiên Mộ Giang Thiên nghe thấy cách nói như thế này, kinh ngạc
một hồi lâu rồi mới cười gượng: “Cô đánh giá tôi cao quá, tôi làm sao có thể trở thành Tiêu Bang“.
”Không thử làm sao biết không được? Năm đó Tiêu Bang cũng không ngờ mình sẽ trở thành Tiêu Bang mà“. Tiêu Tiêu nói như đúng rồi.
Mộ Giang Thiên không nói nữa, cũng không còn đánh đàn mà cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn, không biết đang nghĩ gì.
Thấy Mộ Giang Thiên không để ý đến mình nữa, Tiêu Tiêu liền ngượng ngùng đứng dậy, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Triển Lệnh Quân đang đứng bên
cửa, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa, Tiêu Tiêu thấp thỏm quay lại thoáng nhìn,
nhỏ giọng hỏi Triển Lệnh Quân: “Có phải tôi nói sai gì không?”
Triển Lệnh Quân cúi đầu, yên lặng nhìn cô rất lâu, nói một câu khó hiểu: “Cô giống như một đóa hướng dương“.
”Cái gì?” Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, lập tức phồng má lên, cả giận nói: “Anh đang nói mặt tôi to đúng không?”
Người ta hình dung phụ nữ đều là sen trắng thuần khiết, thủy tiên tinh tế gì đó, đến cô lại thành hướng dương tròn xoe là sao?
Triển Lệnh Quân không giải thích, coi như ngầm thừa nhận, vòng qua bên
người cô đi vào trong phòng làm Tiêu Tiêu tức điên lên. Thế mà cô còn
tưởng gã này có phong độ, hóa ra sau khi thân quen cũng bắt đầu chế giễu cô như thường.
Tiêu Tiêu hầm hầm bỏ đi, để lại Triển Lệnh Quân và Mộ Giang Thiên im lặng đối mặt với nhau.
”Cậu nói cô ấy là hướng dương, ý là giống như tôi hiểu sao?” Mộ Giang Thiên chậm rãi đậy nắp đàn xuống.
Triển Lệnh Quân không nói, cầm lấy bức tranh dán lên xem. Vải nhung màu
vàng thay thế ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng chật hẹp, trung tâm của
cả bức tranh không phải người nhạc công cô độc mà là ánh sáng tồn tại
khắp nơi.
”Hướng dương, loài hoa hướng tới ánh sáng, vĩnh viễn quay về phía mặt
trời. Cô ấy là hi vọng, là sức sống không bao giờ cạn“. Mộ Giang Thiên
đứng dậy, kéo cây gậy dò đường ra: “Thơ của Lệnh Nghệ, tôi còn nhớ“.
Triển Lệnh Quân mím chặt đôi môi mỏng, cuộn bức tranh trong tay lại trả cho Mộ Giang Thiên: “Quà của fan, anh cất đi“.
***
Vì nhất thời kích động nói ra những lời mất mặt với thần tượng, mấy ngày liền Tiêu Tiêu không dám đến Tang Du, chăm chú chuẩn bị cho cuộc thi
thiết kế.
Lựa chọn những bức ảnh nhiếp ảnh gia gửi cho, sắp xếp lại thứ tự, đóng
gói kèm theo bản thiết kế gửi cho ban tổ chức, việc báo danh coi như đã
xong.
Bận rộn xong những việc này, Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chủ trì công việc thiết kế trang phục xuân hè quý tới.
Là nhà thiết kế chính, cô cần định ra kiểu dáng và cấc chi tiết chủ yếu
dùng cho trang phục may sẵn, sau đó họp với các nhà thiết kế để tổ chức
thực hiện.
”Quý này chúng ta chủ yếu sử dụng hai chi tiết, đó là họa tiết nét dài
lá hợp hoan của tôi thiết kế và họa tiết vảy hoa thông liễu do Á Nam
thiết kế, bản vẽ cụ thể sẽ phát cho mọi người sau, mọi người có thể tự
do lựa chọn. Thiết kế đã có sẽ được sửa đổi theo ý tưởng này, thiết kế
mới cũng mời tuân thủ phong cách này“. Tiêu Tiêu chỉ hai loại họa tiết
trên màn hình trình chiếu, nói chậm rãi ung dung.
Thấy cô dùng thiết kế của mình như vậy, Tần Á Nam có chút không vui, nhỏ giọng nói với Triệu Hòa Bình: “Dùng hòa tiết của em, thế giải thành quả cũng phải chia phần cho em chứ?”
Triệu Hòa Bình hơi khó xử: “Cái này, theo lí là không có“.
”Đương nhiên, sáng tạo của Á Nam cũng không thể cho mọi người sử dụng
miễn phí, tôi sẽ xin cấp trên trích một phần tiền thưởng thành quả cho Á Nam“. Tiêu Tiêu nói rất tự nhiên: “Nếu mọi người có ý tưởng gì tốt cũng có thể mang ra chia sẻ với người khác, những họa tiết được dùng tới đều sẽ có khen thưởng nhất định“.
Vừa nghe thấy lời này, đầu óc của mọi người đều như sống lại. Dù sao bản quyền của những thiết kế này đều là của công ty, không có khen thưởng
đương nhiên là đồ của mình phải giấu kĩ, ngu gì mang ra cho mọi người
xem. Nhưng nếu người khác dùng họa tiết của mình sẽ phải chia cho mình
một ít tiền thưởng thì tội gì mà giấu nữa?
Chính sách này của Tiêu Tiêu khuyến khích rất mạnh tính tích cực của các nhà thiết kế, còn Tần Á Nam cũng không thể than vãn gì nữa. Mọi người
vùi đầu làm việc, tốc độ nộp bản thảo nhanh hơn thường ngày không ít.
Nhưng có người là ngoại lệ.
Cuối tháng, Tiêu Tiêu kiểm lại số lượng bản thảo, gọi Tần Á Nam tới: “Tại sao cậu chỉ nộp có năm bản?”
Bọn họ nộp mới chỉ là sơ thảo, sau khi tập hợp lại còn phải sửa đổi
tiếp, sau đó mới được các nhà thiết kế cao cấp lựa chọn, qua được những
vòng này mới có thể đưa đến nhà may. Nộp càng nhiều tỉ lệ được lựa chọn
trúng sẽ càng lớn.
”Ôi, cũng là vì chuyện cuộc thi ấy mà“. Tần Á Nam xoa hai mắt thâm quầng, vẻ mặt phiền muộn.
Những trang phục bọn họ thiết kế ở công ty, bản quyền đều thuộc sở hữu
của LY, không thể mang đi tham gia thi đấu. Mà đấu vòng loại yêu cầu
thiết kế nguyên bộ, ít nhất năm loại trang phục, Tần Á Nam nhất thời
không có thiết kế nào để dùng, chỉ có thể thiết kế từ đầu. Thiết kế bừa
năm bộ trang phục thì rất dễ, nhưng muốn lọt vào vòng trong thì phải
thận trọng. Ngày nào cô ta cũng phải thức khuya nhưng đến bây giờ vẫn
chưa thể hoàn thành được.
#####
Tiêu Tiêu: Tôi là hướng dương, thế anh là cái gì?
Quân Quân: Anh là mặt trời.
Tiêu Tiêu: Vì sao?
Quân Quân: Ngày nào cô cũng nhìn tôi chằm chằm, chắc chắn là bởi vì tôi là mặt trời.