Nghe Phương Hướng Tiền nói thế, lửa giận trong lòng Tiêu
Tiêu bùng lên. Trước kia cô chỉ cho rằng Phương Hướng Tiền khắt khe như
thế là vì tính tình cứng nhắc, không nghĩ tới lại còn có cả tâm lý “bắt
nạt”: “Thế thì sao? Bà sinh tồn theo quy luật này, bây giờ còn không
phải vẫn bị sa thải hay sao?”
”Liên quan gì đến cô?” Phương Hướng Tiền lập tức bùng nổ. Hai chữ “sa
thải” vừa ra khỏi miệng Tiêu Tiêu không khác nào lột mất chiếc quần lót
cuối cùng trên người bà ta, sự nhục nhã bị kìm nén từ chỗ giám đốc hành
chính lúc trước lập tức vỡ òa. Ầm một tiếng, chiếc hộp giấy bị ném xuống đất, tư thế không khác gì đang chuẩn bị đánh nhau.
”Cho bà một lời khuyên chân thành, phải tôn trọng người khác một chút.
Coi khinh người khác sớm muộn sẽ phải trả giá“. Tiêu Tiêu không hề sợ bà ta, vẫn nói bình tĩnh không nhanh không chậm. Dạo này cãi nhau nhiều
nên đã có kinh nghiệm, la hét không hề có tác dụng, đối phương hùng hổ
quát hét còn ta bất động như núi mới là cao thủ.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi Triển Lệnh Quân, Tiêu Tiêu cực kì căm ghét
những người không tôn trọng tính mạng người khác. Ai cũng được cha mẹ
sinh ra, công việc có quan trọng đến mấy cũng không thể quan trọng bằng
mạng người.
Phương Hướng Tiền co môi như bà già không có răng, tức giận đến run rẩy, một hồi lâu mới đỡ hơn một chút: “Vậy tôi cũng cho cô một lời khuyên,
trong phòng làm việc có tai mắt của giám đốc, đừng tưởng những chuyện cô làm giám đốc không biết“.
Nói xong Phương Hướng Tiền ôm hộp giấy đi.
Tiêu Tiêu nhất thời không phản ứng lại được, không rõ Phương Hướng Tiền nói với cô như vậy là có ý gì.
”Í o í o...” Tiêu Tiêu đang ngẩn ra, tiếng còi xe cứu thương dồn dập
bỗng phá vỡ sự yên tĩnh trong khu công nghệ cao. Dưới tòa nhà công ty
phần mềm Nghịch Lưu đối diện tụ tập một đống người, nhân viên y tế
khiêng cáng, nhốn nháo không thấy rõ có chuyện gì xảy ra.
Phương Hướng Tiền cúi đầu đi về phía trước, cứ cảm thấy phía sau lớp
kính màu xanh lục của tòa nhà LY có vô số đôi mắt đang nhìn bà ta, lúc
này hoàn toàn không có tâm tình đi xem náo nhiệt.
”Ôi, còn trẻ thế mà. Chị nói xem, lam sao phải khổ vậy chứ?” Ông chủ quán ăn sáng lắc đầu thở dài.
”Trong khu công nghệ cao này, năm nào chả có vài vụ đột tử. Thanh niên
vừa đi làm không dám lười biếng, lãnh đạo lại vắt kiệt sức, rất dễ xảy
ra vấn đề“. Bác gái bán đồ uống bên cạnh cảm khái không thôi.
”Loại lãnh đạo này sớm muộn sẽ bị báo ứng“. Ông chủ quán ăn sáng hừ một
tiếng, nhớ tới cô gái thường xuyên đến mua bánh đó, năm ngoái còn đẹp
như người mẫu, năm nay mặt đã sưng thành cái thớt, chắc chắn là lao lực
dẫn tới, thật sự đáng thương.
Phương Hướng Tiền dừng chân, chậm rãi quay lại nhìn về phía chàng trai
nằm trên cáng. Chân râu đầy mặt, hốc mắt thâm quầng, thoạt nhìn cũng chỉ ngoài hai mươi, lại tràn ngập tử khí mà chỉ người già ở tuổi xế chiều
mới có.
Loại lãnh đạo này sớm muộn sẽ gặp báo ứng...
Coi khinh người khác sớm muộn sẽ phải trả giá...
Nhìn xe cứu thương hú còi lao đi, Phương Hướng Tiền đột nhiên sinh ra
một tia bối rối, ôm chặt hộp giấy trong lòng bước nhanh ra khỏi khu công nghệ cao.
Cậu kĩ sư phần mềm trẻ tuổi ở công ty phần mềm Nghịch Lưu được đưa đến
bệnh viện cấp cáu nhưng không qua khỏi, mới hai mươi tám tuổi.
Tin tức này như một cơn sóng thần cuống phăng cả khu công nghệ cao, dẫn
đến chấn động không nhỏ. Nghịch Lưu là một công ty phần mềm uy tín,
chiếm thị trường rất lớn ở trong nước. Chuyện nhân viên đột tử mặc dù đã không còn mới mẻ, nhưng bởi vì liên quan đến công ty phần mềm Nghịch
Lưu nên vẫn xuất hiện trên trang nhất.
”Nghe nói chàng trai đó liên tục tăng ca ba ngày, ngày đêm đảo lộn, đang làm đột nhiên gục xuống ngủ, đến lúc đồng nghiệp phát hiện thì đã không còn thở nữa“. Triệu Hòa Bình nói với mọi người tin tức vừa hỏi thăm
được, không ngừng thổn thức: “Còn trẻ quá, đúng là đáng tiếc“.
”Nói cứ như anh đã bảy tám mươi rồi không bằng“. Tần Á Nam đẩy hắn một cái.
”Đây là anh yêu thương đồng loại“. Vẻ mặt lo cho nước cho dân, Triệu Hòa Bình đá chân Tiểu Vương một cái: “Biết vì sao anh tên là Triệu Hòa Bình không?”
”Mẹ anh đặt thế chứ sao“. Tiểu Vương trả lời cực kì nhanh trí.
”Biết gì mà nói“. Triệu Hòa Bình đập Tiểu Vương một cái, hắng giọng lấy
hơi, đứng thẳng người lên, hai tay bắt chéo trước ngực, tư thế biểu cảm
kinh điển: “Bởi vì anh hi vọng thế giới hòa bình!”
”Xì...” Mọi người đồng loạt khinh bỉ hắn.
Tiêu Tiêu cười lắc đầu, quay lại nhìn Dương Tiếu đang chăm chú chế bản,
đợi cậu ta vẽ xong một nét phấn mới nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: “Nghỉ một
lát đi em trai, có làm có nghỉ chứ!” Tất cả mọi người đều đang vui đùa,
chỉ có Dương Tiếu chăm chú làm việc, vừa cô độc vừa đáng thương.
”Em không mệt“. Dương Tiếu cười cười ngại ngùng, nhìn đám nhân viên đang đánh nhau: “Huống hồ chuyện họ nói, em cũng không xen vào được“.
Cậu ta biết Tiêu Tiêu có ý tốt, muốn khuyên cậu ta hòa đông với tập thể, nhưng cậu ta cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cắm cúi làm việc
của mình.
”Cũng không bảo em chơi với họ, chỉ khuyên em uống chén trà nghỉ tay một chút“. Tiêu Tiêu đưa cho Dương Tiếu một hộp trà túi lọc. Mỗi người một
tính cách khác nhau, người hướng nội có thế giới riêng, bắt ép người ta
trở nên hướng ngoại, hòa nhập với tập thể rõ ràng là một việc rất đau
khổ. Huống hồ người hướng nội cũng không có gì không tốt, chính trực
thiện lương dễ chung sống, cô cảm thấy Dương Tiếu cứ như vậy cũng rất
tốt.
Dương Tiếu nhận lấy hộp trà, nghiêm túc nhìn Tiêu Tiêu: “Nếu chị làm chủ quản thì tốt quá“.
”Suỵt, đừng nói thế!” Tiêu Tiêu giật mình, vội đưa tay lên miệng làm động tác im alwnjg.
Có thể là bị ảnh hưởng bởi công ty đối diện, LY thông báo chuẩn bị tổ
chức khám sức khỏe cho nhân viên, đồng thời bộ phận may sẵn còn nhận
được mẫu đơn ứng cử.
Phương Hướng Tiền đã đi, phòng thiết kế trang phục nữ cần một chủ quản
mới. Có lẽ là đã có một bài học lúc trước, giám đốc La quyết định đề bạt một nhà thiết kế trong công ty làm chủ quản, mọi người cạnh tranh công
bằng.
Tin tức vừa đưa ra, bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi. Tiêu
Tiêu tự biết mình có mấy cân mấy lạng, hoàn toàn không có ý định ứng cử. Nhưng mỗi người mỗi khác, rất nhiều người xắn tay áo phấn đấu, cô không muốn trở thành kẻ địch của họ.
Dương Tiếu cúi đầu, cầm phấn tiếp tục kẻ vẽ. Cậu thật tình hi vọng Tiêu
Tiêu có thể làm chủ quản. Tiêu Tiêu tốt tính, có năng lực, tốt hơn Tần Á Nam loi choi nhiều.
Sở dĩ nói Tần Á Nam loi choi là có nguyên nhân, từ khi tin tức này được
công bố, cô ta đã không ngồi yên được như thể dưới mông có gai nhọn,
tích cực viết đơn tự ứng cử, còn lén mời những người không tham dự tranh cử ăn cơm, Dương Tiếu chính là một trong số đó.
Nghe nói Tiêu Tiêu không nộp đơn ứng cử, buổi trưa Tần Á Nam liền chạy tới mời cô đi ăn.
”Cậu ngốc thế, vì sao không tranh cử? Mình với cậu tính ra cũng có thâm
niên rồi“. Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẻ mặt của Tần Á Nam lại rất
vui vẻ.
”Thâm niên gì cơ chứ, mình vẫn còn là D1, không thể vượt cấp làm chủ
quản được“. Tiêu Tiêu lắc đầu: “Mình cho rằng bên may đo sẽ điều một D2
hoặc S1 đến“.
Nhà thiết kế ở LY chia làm hai loại. D là nhà thiết kế bình thường, S là nhà thiết kế cao cấp, mỗi loại lại chia làm hai bậc, cấp bậc càng cao
tiền lương và đãi ngộ cũng càng cao.
”Không đâu, nếu mình đang ở bên cao cấp thì còn lâu mới muốn đến tầng ba“. Tần Á Nam nói thành khẩn.
Phải biết nếu nhà thiết kế kiêm nhiệm quản lí hành chính sẽ chỉ có thêm
mấy ngàn đồng tiền lương hành chính, nhưng tiền thưởng của phòng thiết
kế cao cấp bên kia còn hơn xa như vậy. Hơn nữa nhà thiết kế cấp S có thể có thương hiệu của chính mình, căn bản khinh thường làm quản lí hành
chính gì đó. Cho nên những người ở phòng thiết kế cao cấp thường không
muốn đến bộ phận may sẵn phổ thông.
Cũng không biết Tần Á Nam lấy đâu ra long tin mà luôn cho rằng vị trí
này trừ chính mình ra không còn ai khác. Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ của Tần Á Nam, hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới câu nói của Phương Hướng Tiền lúc
gần đi.
”Trong phòng làm việc có tai mắt của giám đốc“.
Tin tức của Tần Á Nam đặc biệt linh thông, có phải là liên quan đến giám đốc hành chính? Chẳng lẽ là giám đốc đã đáp ứng cho cô ta vị trí này,
cho nên cô ta mới tự tin như vậy?
Tiêu Tiêu và Tần Á Nam là bạn học, cùng vào công ty làm việc. Về tổng
thể mà nói, thành tích của Tiêu Tiêu còn tốt hơn một chút so với Tần Á
Nam, nếu lần này để Tần Á Nam làm chủ quản thì cũng có chút tế nhị.
Một tuần sau, giám đốc La Dự đích thân đến tuyên bố kết quả.
Tần Á Nam ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu, căng thẳng nắm chặt tay cô: “Nếu mình được chọn, hôm nay mình sẽ mời cả phòng đi ăn búp phê hải sản“.
Tiêu Tiêu cho rằng quá nặng nề chuyện được mất như vậy cũng không tốt,
muốn khuyên nhủ lại không biết nói gì, chỉ có thể im lặng.
”Sau khi đánh giá tổng hợp, công ty quyết định bổ nhiệm chủ quản mới của phòng thiết kế trang phục phổ thông may sẵn là...” La Dự cầm quyết định bổ nhiệm, nói đến đây cố ý dừng lại một chút, thoáng nhìn vẻ mặt của
mỗi người trong phòng: “Triệu Hòa Bình!”
”Ơ...” Tần Á Nam kêu một tiếng ngắn ngủi, bống nhiên dừng bặt, dường như một con vịt được lôi ra khỏi lồng nhốt, còn chưa kịp hoan hô một tiếng
đã bị ném vào nồi nước sôi để nhổ lông, gương mặt lập tức trở nên vặn
vẹo.
Những người khác đã phản ứng lại, đồng loạt vỗ tay chúc mừng.
Bản thân Triệu Hòa Bình cũng sững sờ một lát, sau đó mới đứng dậy nhận
quyết định bổ nhiệm, vẻ mặt gọi đòn: “Ai da, làm sếp vất vả lắm, tôi
cũng có muốn làm đâu. Nhưng giám đốc đã nói vậy thì tôi cũng đành phải
cố“.
”Hừ...” Đám đồng nghiệp tới tấp khinh bỉ, lao tới đè hắn xuống bàn đấm một trận.
Triệu Hòa Bình mặc dù lôi thôi lếch thếch lại ăn nói không giữ mồm giữ
miệng nhưng phải khẳng định là có nhân duyên tốt nhất trong phòng làm
việc. Đối với mọi người, hắn làm chủ quản mặc dù không phải lựa chọn tốt nhất nhưng cũng khá tốt, ít nhất là thời gian tới sẽ không quá mức khó
chịu.
Mà đến giờ phút này mọi người mới nhớ ra một điều, gã Triệu Hòa Bình
nhếch nhác này thực ra là một nhà thiết kế D2, cấp bậc cao hơn tất cả
bọn họ.
Tần Á Nam nhanh chóng che giấu vẻ không vui trên mặt, cũng chạy tới đấm
Triệu Hòa Bình, tươi cười bắt hắn mời khách, dường như hết sức vui vẻ
khi thấy Triệu Hòa Bình trúng tuyển. Tiêu Tiêu nhìn cổ tay mình bị bóp
đỏ ửng, lộ vẻ suy tư như đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Hòa Bình mới nhận chức, lại không định đưa ra một số thay đổi để lập uy mà vẫn đối xử với mọi người như bình thường.
”Bởi vì một số đồng chí làm mất thời gian, đến bây giờ chúng ta còn chưa chọn được nhà thiết kế chính. Thiết kế Tân Sinh sẽ nhanh chóng phải đưa ra, việc gấp trước mắt là phải chọn được nhà thiết kế chính“. Triệu Hòa Bình nói rất bình thản, dường như hoàn toàn không ỷ vào thân phận chủ
quản mà giành mất bị trí thiết kế chính: “Mọi người nhanh chóng nhập tác phẩm đã thiết kế vào hệ thống, tôi sẽ mang đi trưng cầu ý kiến của thủ
tịch. Việc lựa chọn nhà thiết kế chính sẽ căn cứ vào các tác phẩm lần
này và thành tích của quý vừa rồi“.
”Hừ, nói thì rõ hay, cuối cùng thiết kế chính chắc chắn vẫn rơi xuống
đầu Triệu Hòa Bình“. Họp xong, Tần Á Nam không nhịn được than vãn với
Tiêu Tiêu.
”Cũng không nhất định, chắc là cạnh tranh công bằng thôi. Triệu Hòa Bình trước giờ vẫn rất đàng hoàng“. Tiêu Tiêu không nhịn được bênh vực hắn
một câu.
”Sao cậu lại ngây thơ thế? Nếu hắn không có tâm cơ thì làm sao lên chủ quản được?” Tần Á Nam nhếch miệng.
Cảm thấy Tần Á Nam còn chưa thoát khỏi tâm tình tiêu cực sau khi tranh
cử thất bại, Tiêu Tiêu liền mở miệng an ủi một câu: “Yên tâm đi, chiếc
váy thủy sam cậu thiết kế rất đẹp, rất có khả năng trở thành thiết kế
chính“.
”Thật không?” Tần Á Nam sáng mắt lên, không khỏi có chút đắc ý. Chiếc
váy đó chính cô ta cũng rất hài lòng, càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Tiêu
nói có lí, liền rảo bước đuổi theo Triệu Hòa Bình đi phía trước, bắt đầu lấy lòng hắn.
Tiêu Tiêu không thấy hứng thú với vị trí chủ quản nhưng đối với vị trí
thiết kế chính lại có chút quan tâm, chỉ vì thiết kế chính có thể nhận
được tiền thưởng thành tích gấp ba nhà thiết kế bình thường, thậm chí
nhiều hơn. Bây giờ đã có chỗ đốt tiền ở Tang Du, cô cũng không thể không coi trọng chuyện kiếm tiền như trước.
Có điều trước mắt còn có một việc quan trọng hơn cạnh tranh, ngày mai chính là ngày tái khám.
Lupus ban đỏ còn ở giai đoạn hoạt động, mỗi tháng cô phải đến bệnh viện
tái khám một lần để theo dõi sự phát triển của bệnh tình. Thực ra tái
khám cũng đơn giản, chính là đến lấy mấy ống máu xét nghiệm, nhưng vấn
đề nằm ở chỗ Tiêu Tiêu sợ bị lấy máu.
Mỗi lần lấy máu đối với cô cũng giống như một trận đánh lớn, trước khi
ra chiến trường phải chuẩn bị thật đầy đủ, còn phải dẫn theo một chiến
hữu để sẵn sàng hỗ trợ chiến sĩ Tiêu Tiêu có thể trở thành liệt sĩ bất
cứ lúc nào.
”Chào ngài, đây là Tang Du, xin hỏi có thể giúp ngài được việc gì ạ?” Giọng của Điềm Điềm vang lên bên kia điện thoại.
”Tôi muốn hẹn tới nhà phục vụ“. Tiêu Tiêu nuốt nước bọt, có chút căng thẳng.
”Vâng ạ, tháng này chị còn có ba lần phục vụ tận nhà, bây giờ khấu trừ
một lần. Xin hỏi chị muốn hẹn ai ạ?” Điềm Điềm nhìn số điện thoại gọi
đến, biết là Tiêu Tiêu liền lấy hồ sơ cửa cô ra.
”Triển Lệnh Quân!”
Mặt dày đòi một chiếc thẻ VIP chính là vì ba lần tới nhà phục vụ miễn phí này.
Bởi vì không muốn để những người khác biết mình bị bệnh gì, mỗi lần tái
khám đều là Lương Tĩnh Dao đi cùng. Nhưng Lương Tĩnh Dao cũng có công
việc của mình, lấy máu tái khám còn phải làm trong ngày hành chính, Tiêu Tiêu cũng không muốn suốt ngày làm phiền cô bạn thân. Lần trước cô liều mạng đi một mình, kết quả vừa lấy máu được một nửa đã ngất xỉu, hai mắt tối sầm, bị kéo đến phòng cấp cứu thở ô xi một hồi lâu mới đỡ hơn.
Sau khi hẹn xong, Triển Lệnh Quân liền gọi điện thoại tới.
Tiêu Tiêu suýt nữa không cầm được điện thoại di động, đây là lần đầu
tiên Triển Lệnh Quân chủ động gọi điện thoại cho cô. Tiêu Tiêu phải
chuẩn bị từ ngữ một hồi rồi mới hít sâu một hơi nghe máy.
”Cô hẹn tôi à?” Giọng nói đầy từ tính truyền qua sóng điện từ lại có
thêm một chút mông lung, cộng thêm nội dung câu hỏi dễ gây hiểu nhầm
khiến tim cô không khỏi đập rộn ràng.
”Ơ, vâng“. Tiêu Tiêu suýt nữa cắn phải lưỡi, lúc nói lời này cô có một loại ảo giác như hai người sắp sửa hẹn hò với nhau.
”Cô cần dịch vụ gì?” Triển Lệnh Quân hơi nhướng mày, nghĩ đến Tiêu Tiêu
mặt phù bụng thóp như con sóc con bên kia điện thoại lại không nhịn được muốn cười. Cứ tưởng cô bé này muốn có thẻ VIP là để tiếp cạn những
người ở tầng ba, không ngờ lại là vì tới nhà phục vụ. Vấn đề là bệnh này của cô cần bác sĩ tới nhà làm gì?
”Ngày mai tôi phải đến Bệnh viện Nhân Dân tái khám, 8 giờ sáng“. Tiêu
Tiêu do dự đi một vòng: “Tôi muốn nhờ anh đưa tôi đi, không lâu lắm đâu, toàn bộ cũng chỉ một tiếng, xong tôi mời anh ăn sáng“.
”Tốt!” Triển Lệnh Quân không hỏi gì thêm, lập tức nhận lời, hẹn địa điểm gặp mặt rồi gác máy.
Ngồi trên ghế một lát, Triển Lệnh Quân xoay người lấy ra một quyển sách
từ trong tủ sách. Đó là một quyển sách tiếng Anh, tiêu đề là “Giảm thiểu tác dụng phụ của hormone và phục hồi cơ năng“.
Hết giờ làm, anh ta mang bệnh án của Tiêu Tiêu về, tiện tay lấy mấy chiếc kẹo trái cây trên đĩa ở quầy lễ tân.
8 giờ sáng, Bệnh viện Nhân Dân đã có một biển người. Triển Lệnh Quân mặc đồ hưu nhàn đứng ở cửa bệnh viện, hình tượng tươi mát gọn gàng hoàn
toàn đối lập với đám người hốc hác xung quanh, dường như tất cả mọi
người đều là vai quần chúng. Trong khi những người khác xách túi nhựa
xấu xí, anh ta lại xách một chiếc laptop cỡ nhỏ, trông như là đến bệnh
viện bàn chuyện làm ăn.
Một người nổi bật giữa đám đông như vậy, Tiêu Tiêu muốn không nhìn thấy
cũng khó. Cô nhanh chóng đến chỗ anh ta, tóm cổ tay anh ta chen vào bên
trong: “Đi mau đi mau, tôi đã đăng kí chuyên gia, phải lấy số sớm một
chút để còn lấy máu trước chín giờ sáng“.
Khoa xét nghiệm có một quy định, lấy máu trước chín giờ buổi chiều sẽ có kết quả, còn sau chín giờ thì phải chờ đến sáng mai. Chuyên gia không
phải ngày nào cũng đến khám bệnh, nếu hôm nay không lấy được kết quả,
tuần này sẽ phải tới một lần nữa để chuyên gia xem kết quả xét nghiệm,
cực kì phiền phức.
Lúc đầu Tiêu Tiêu đã đăng kí khám chuyên gia, sau khi được chẩn đoán có
thể là lupus ban đỏ liền yêu cầu nằm viện, ai khám người đó chủ trị, cho nên bác sĩ chủ trị của cô chính là Phó giám đốc Bệnh viện Nhân Dân, Lý
Quốc Đống.
Là một chuyên gia khoa miễn dịch bệnh thận phong thấp, mỗi ngày bác sĩ
Lý đều có rất nhiều bệnh nhân, may mà Tiêu Tiêu đến tái khám, được xếp
phía trước bệnh nhân mới, vì thế 8 giờ 10 phút cô đã vào đến phòng khám
bệnh.
Lý Quốc Đống là một ông già tóc hoa râm mặt mũi hiền lành, tươi cười
chào hỏi bệnh nhân, nhìn thấy thanh niên đi phía sau Tiêu Tiêu liền tỏ
vẻ ngạc nhiên: “Đây là người nhà của cháu à?”
”Ơ, vâng...” Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, trừ bệnh nhân và người nhà, phòng khám bệnh không cho người không phận sự đi vào.
Nghe thấy câu trả lời này, Phó giám đốc Lý và Triển Lệnh Quân đồng thời lộ vẻ kì dị.
”Khách hàng của cháu“. Triển Lệnh Quân nhỏ giọng giải thích một câu, lấy chiếc laptop cỡ nhỏ ra đặt lên trên bàn, kéo một chiếc ghế tới ngồi
xuống: “Ông cứ tự nhiên“.
”Hai người... biết nhau à?” Tiêu Tiêu lắp bắp hết nhìn người này lại nhìn người kia.
”Ông nội của Lý Manh“. Triển Lệnh Quân dùng khẩu hình nói với Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu trợn tròn mắt.
”Hừ!” Nghe thấy là khách hàng của Triển Lệnh Quân, Lý Quốc Đống không
hỏi thêm nữa, không biết tại sao lại hừ một tiếng, quay sang nhìn Tiêu
Tiêu: “Thế nào, dạo này có chỗ nào không thoải mái không?”
”Cũng tạm, có điều mặt cháu càng ngày càng to“. Tiêu Tiêu bối rối nâng hai má sưng phù lên.