Nhìn bộ mặt Hàn Đông Vũ lập tức xanh mét, Tiêu Tiêu cố
gắng nhịn cười, mời Triển Lệnh Quân cùng ngồi xuống, gật đầu với nữ sinh mặc váy đăng ten màu trắng coi như chào hỏi.
Theo cách nói của Hàn Đông Vũ, lần gặp mặt này là để kết thúc một cách
chính thức, đơn giản chính là trả lại những thứ đáng giá đối với hai
bên, hoặc nói cách khác là đòi quà.
Tiêu Tiêu cũng không dài dòng, lấy trong túi xách ra một hộp trang sức
và một chiếc quạt nhỏ đẩy đến trước mặt Hàn Đông Vũ: “Những thứ tôi tặng anh không cần trả lại cho tôi, anh cứ giữ đi“.
”Tiêu Tiêu, anh muốn hỏi một chút, rốt cuộc vì sao em đòi chia tay anh?” Hàn Đông Vũ cầm hộp trang sức bọc nhung mịn lên, trợn mắt chất vấn, cố
gắng không nhìn người đàn ông rất chướng mắt bên cạnh Tiêu Tiêu. Hắn
không biết tại sao lại bị đá, thật sự không nuốt nổi cục tức này.
”Khi đó tôi bị bệnh nặng, cảm thấy mình không sống được lâu nữa, không
muốn làm mất thời gian của anh“. Tiêu Tiêu trả lời bằng giọng thoải mái, nghe có vẻ như đang bịa chuyện. Đằng nào cũng đã chia tay rồi, cô không muốn trách móc gì đối phương nữa, thế là đủ rồi.
“...” Hàn Đông Vũ nhếch miệng đến tận mang tai, trợn tròn mắt tỏ ý không tin, dùng khuỷu tay khẽ huých cô bạn gái mới bên cạnh, nói bằng giọng
đủ để cả bốn người đều có thể nghe thấy: “Sao nghe giống phim Hàn thế
nhỉ?”
”Ha ha ha!” Cô nàng bạn gái mới và gã cùng cười ha ha, lộ rõ ý châm chọc.
Triển Lệnh Quân nhìn đôi nam nữ đang cười đùa với nhau, ánh mắt lạnh đi.
Tiêu Tiêu buông mắt, kéo khóa túi xách lại: “Thời gian không còn sớm
nữa, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước. Chả mấy khi tới thủ đô,
hai người tranh thủ chơi cho thoải mái“. Còn bạn gái mới của Hàn Đông Vũ có điều kiện tốt thế nào, cô không hề có hứng thú tìm hiểu, kéo diễn
viên tạm thời Triển tiên sinh kiêu ngạo ra khỏi nhà hàng.
Tiếng cười của Hàn Đông Vũ dần dần thu lại, gã nghiễn răng nhìn đôi nam
nữ đang đi ra ngoài cửa. Trước kia hai người bọn họ cùng đi dạo phố,
Tiêu Tiêu không bao giờ đi giầy cao gót, bởi vì phải để ý đến sĩ diện
đàn ông của hắn, sợ đi giầy cao gót sẽ cao hơn hắn. Bây giờ Tiêu Tiêu đi giầy mười phân mà thằng cha bên cạnh vẫn cao hơn cô nửa cái đầu, thoạt
nhìn cực kì xứng lứa vừa đôi.
”Sao anh không giới thiệu em với cô ta?” Nữ sinh mặc váy trắng đăng ten bất mãn cong môi.
”Cô ấy có hỏi đâu“. Hàn Đông Vũ nâng cao giọng, dường như thẹn quá hóa giận.
***
Cảm ơn anh, thật sự vô cùng cảm ơn“. Đi qua góc phố, Tiêu Tiêu vội buông cánh tay Triển tiên sinh ra, hai tay cầm thẻ trà sữa đưa cho anh ta.
Triển Lệnh Quân không nói lời nào, đưa hai ngón tay trắng trẻo thon dài ra cầm lấy chiếc thẻ mỏng manh cất vào túi áo sơ mi.
Nhìn bóng lưng Triển tiên sinh, Tiêu Tiêu không nhịn được đỡ khuôn mặt phù thũng, nhắn WeChat cho cô bạn thân.
Tiểu Tiểu Bố (miếng vải nhỏ): Hôm nay tao đã làm một việc lớn, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Vừa mới gửi đi, bên kia đã lập tức trả lời.
Đại Đại Dao (viên ngọc to): Mày đốt công ty rồi à?
Tiểu Tiểu Bố: Việc đó tạm thời còn chưa nghĩ đến.
Gõ chữ quá chậm, Tiêu Tiêu liền nhắn một tin nhắn thoại dài kể lại từ đầu đến đuôi chuyện hôm nay.
Đại Đại Dao: Trời đất ơi, tao đang họp, đợi lát nữa xin phép ra ngài đi vệ sinh mới nghe được.
Đến lúc Tiêu Tiêu đang ngồi trên taxi về nhà, cô bạn thân mới phản hồi tiếp.
Đại Đại Dao: Mày ngớ ngẩn à? Tại sao lại đi mua thẻ? Kêu hắn cho tài khoản WeChat rồi chuyển khoản cho hắn mới cao tay chứ!
Đúng thế! Đúng là ngốc hết phần thiên hạ rồi! Tiêu Tiêu đưa tay vỗ trán đánh đét một tiếng rất to làm tài xế taxi giật nảy mình.
”Có việc gì thế cô?”
”Không có việc gì, không có việc gì, đập con muỗi“. Tiêu Tiêu xoa cái
trán đỏ rát, đau đớn làm người ta tỉnh táo, đám bong bóng màu hồng nhạt
vừa bay ra đầy xe cũng bị cú vỗ vừa rồi vỗ nát. Xin được tài khoản
WeChat thì có thể thế nào chứ? Với bộ mặt của mình bây giờ, sợ là tán
bọn FA kinh niên cũng rất vất vả.
Khu sáng tạo khoa học kĩ thuật của thu đô được quy hoạch như một phần
trong đề án kết nối thương mại toàn cầu của quốc gia, được xưng là lò ấp trứng sáng tạo và khoa học kĩ thuật, trong đó những tòa nhà cao vút san sát nhau chính là những quả trứng trong lò. Mười mấy năm qua, trứng
được ấp tới tấp nở ra thành gà, nhưng đại bộ phận đều là gà khoa học kĩ
thuật, còn gà sáng tạo thì cực ít.
Là một trong số hiếm hoi những con “gà sáng tạo”, công ty thiết kế LY có thể nói là có điều kiện tốt nhất nhì trong toàn khu. Tòa nhà kính sáu
tầng có mặt bằng hình chữ Z cực kì lãng phí không gian, mặt ngoài toàn
bộ ốp kính màu xanh nhạt, toàn bộ mặt tiền không có bất cứ biển bảng
quảng cáo nào, chỉ có trong lùm hoa bên cổng có dựng hai chữ cái L và Y
bằng gỗ mộc.
Bề ngoài sang trọng và phóng khoáng tạo thành sự đối lập rõ nét với
những tòa cao ốc bám đầy bụi bặm xung quanh, ngay cả nhân viên quét dọn ở đây thoạt nhìn cũng có vẻ tây hơn so với các công ty khác.
Giờ cao điểm đi làm, hàng ăn sáng ở góc phố trong khu khoa học kĩ thuật bị khách hàng quây chật như nêm cối.
Bánh bao gói trong lá sen hơ mềm, đậu phụ xiên nướng chan nước sốt, thêm một cây xúc xích nướng vàng ruộm quết tương vừng thơm nức, cắn một
miếng lại muốn cắn thêm miếng nữa, mà một suất ăn sáng này lại chỉ có
năm tệ!
”Kia là công ty gì? Nhìn thật là đặc biệt“. Một nhân viên mới đến làm
việc ở khu này vừa húp cháo bát bảo vừa nhỏ giọng hỏi nhân viên cũ bên
cạnh.
”Còn có thể là công ty nào ngoài LY chứ?” Nhân viên cũ nhìn chằm chằm
bàn tay người bán hàng đang phết tương vừng lên xúc xích: “Không giống
đám thợ đánh máy chúng ta, trong công ty người ta toàn là nhân tài cao
cấp. Buổi sáng uống cà phê Blue Mountain (loại cà phê Jamaica đắt tiền
mà các tuấn nam mĩ nữ trong truyện ngôn tình hiện đại thường uống thay
nước ấy mà), trưa ăn bít tết sirloin (bít tết thịt thăn), đi đường không khác gì người mẫu trình diễn thời trang, tặc tặc“.
Vừa nói vừa đưa tay định nhận phần ăn sáng, lại bị người bán hàng đưa
vòng sang cho cô gái mặc bộ đồ văn phòng màu xanh ngọc bên cạnh.
Tiêu Tiêu cầm lấy túi đồ ăn người bán hàng vừa đưa, mở túi ra bắt đầu ăn nhồm nhoàm như thể đã ba ngày không ăn cơm khiến người bán hàng trợn
mắt há mồm: “Cháu có cần sữa đậu nành không?”
”Ừm... Không cần“. Tiêu Tiêu đang nhai đậu phụ xiên, lầu bầu đáp lời, vừa ăn vừa bước về phía tòa nhà kính màu xanh lục đó.
Nhân viên mới liếc nhìn nhân viên cũ, sao bảo cà phê Blue Mountain? Sao
bảo bước đi như người mẫu trên sàn catwalk? Cô nàng kia cũng ăn sáng như hai người bọn họ mà!
Nhân viên cũ: “...”
Phía trước tòa nhà kính là một bãi cỏ, một con đường nhỏ lát gỗ uốn lượn chạy qua bãi cỏ, bắt đầu từ khi bước lên đường lát gỗ tổng cộng có một
trăm lẻ tám tấm gỗ, khi đi tới tấm gỗ thứ chín mươi ba, túi đồ ăn sáng
đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Tiêu Tiêu xoa quai hàm hơi mỏi vì ăn quá nhanh, dùng khăn ướt lau tương vừng dính quanh miệng, lấy ra một thỏi son quệt bừa mấy cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực hoàn thành quá trình lột xác từ
nông dân thành nhân viên văn phòng ưu tú trong vòng bảy bước.
”Tiêu Tiêu, cậu đi làm rồi à?” Một giọng nữ âm điệu hơi cao, âm lượng
hơi lớn vang lên sau lưng, Tiêu Tiêu không cần quay lại cũng biết là ai, khéo léo nghiêng người né tránh cú vỗ vai búa tạ.
”Tần Á Nam, cậu không thể nhỏ giọng một chút sao? Không sợ chị Phương
trừ tiền hình tượng à?” Tiêu Tiêu giơ một ngón tay chọc vào sườn người
nọ. Cô và Tần Á Nam là bạn học cùng đại học, sau khi tốt nghiệp vừa cùng vào công ty này, vì thế cũng thân mật hơn một chút so với các đồng
nghiệp khác.
”Trừ thì trừ, ai sợ gì mụ phù thủy đó, đằng nào thì mình cũng chưa bao
giờ được nhận đủ cả“. Tần Á Nam kéo cánh tay Tiêu Tiêu, nhỏ giọng lẩm
bẩm. Cô thấp hơn Tiêu Tiêu, nói chuyện phải ngẩng đầu lên, vừa khéo có
thể nhìn thấy bên má phù to của Tiêu Tiêu, hai mắt dán lông mi giả lập
tức trợn tròn, suýt nữa thì rách cả đuôi mắt.
”Trời ơi, mặt cậu làm sao thế?” Tiếng hét như loa công suất lớn vang
vọng trong đại sảnh, mấy nhân viên công ty xếp hàng trước cửa thang máy
lũ lượt quay đầu lại nhìn.
Mặt Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, luống cuống tay chân đeo khẩu trang lên, hùng hổ đá Tần Á Nam một cái: “Suỵt...”
”Tuần trước lúc gặp cậu còn chưa nghiêm trọng như vậy mà...” Tần Á Nam
vội vặn nhỏ âm lượng, hết sức lo lắng đưa tay sờ sờ mặt cô, vẻ mặt ảo
não như sắp khóc.
”Không sao, một thời gian nữa là ổn thôi“. Tiêu Tiêu không muốn nói
nhiều, thoáng nhìn đồng hồ rồi kéo Tần Á Nam bước nhanh về phía phòng
thiết kế.
Phòng thiết kế trang phục nữ là bộ phận có nhiều việc nhất trong công
ty, nằm lửng lơ ở tầng ba. Hai người bước vào phòng thiết kế, đúng lúc
chiếc đồng hồ treo tường cũng đổ chuông, âm thanh điện tử cũ rích báo
giờ: “Bây giờ là chín giờ sáng“.
Một ánh mắt sắc bén từ phía sau một loạt bàn thiết kế đâm tới, trong
buổi sáng đầu hạ ấm áp lại vẫn khiến lông tơ sau lưng Tiêu Tiêu dựng
đứng lên.
Phòng thiết kế chiếm trọn vẹn một tầng, không có tường gạch, ánh mặt
trời ấm áp từ ngoài lan can chiếu qua tường kính vào văn phòng. Những
chiếc bàn thiết kế, bàn cắt may rộng rãi được sắp xếp thoạt nhìn có vẻ
tùy hứng nhưng ngang dọc đan xen lại có quy tắc nhất định. Rất nhiều
những vật nhỏ xinh xắn lẫn với những mảnh vãi và bản vẽ thiết kế chất
đống trên bàn gỗ mộc, tràn ngập không gian cho trí tưởng tượng bay xa.
Mà phía sau những chiếc bàn thiết kế lại có một chiếc bàn làm việc màu
đen không ăn ý với cả văn phòng, bên trên đặt máy tính, kẹp tài liệu,
ống đựng bút, cốc uống nước rất ngay ngắn. Một phụ nữ khoảng chừng bốn
mươi tuổi mặc váy ngắn màu đen đang ngồi sau bàn, lạnh lùng nhìn hai
nhân viên mới đi vào: “Đã bao nhiêu lần rồi, phải đến sớm ít nhất mười
phút, vậy mà hai người vẫn đến sát giờ“.
Tần Á Nam đang há mồm thở dốc bật lại một câu không hề nghĩ ngợi: “Công
ty quy định chín giờ đi làm, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đến sớm?”
”Tần Á Nam, thái độ của cô kiểu gì thế?” Là giám đốc bộ phận mới tới
chưa đủ nửa năm, Phương Hướng Tiền vẫn luôn chú trọng chế độ giờ giấc để chấn chỉnh đám thanh niên khó bảo này, không nghĩ tới tất cả nhân viên
đều rất ngổ ngáo, trong đó con bé Tần Á Nam mồm loa mép giải này là khó
đối phó nhất.
Tiêu Tiêu vội kéo cô bạn học đang định xông lên tranh luận một cái, cúi
đầu ngồi xuống vị trí của mình, liếc nhìn nhân viên tạo mẫu Tiểu Ca đang nháy mắt với cô một cái đầy hiểu ý, mở máy tính đăng nhập hệ thống quản lý nhân viên để trả phép. Vậy là số ngày phép năm nay đã sử dụng hết,
từ giờ đến tận cuối năm không còn một ngày phép có lương nào nữa.
Bên kia, Phương Hướng Tiền nhận được báo cáo trả phép, liếc Tiêu Tiêu
vẫn đang đeo khẩu trang một cái, nhắn một tin nhắn nội bộ cho cô: “Qua
đây một lát“.
Tiêu Tiêu tắt cửa sổ nhắn tin nội bộ đi, đứng dậy đi tới phía trước chiếc bàn làm việc màu đen: “Chị... à không, sếp gọi tôi ạ?”
Thiết kế thời trang thường không câu nệ tiểu tiết, bọn họ vẫn gọi trưởng phòng cũ là chị, Phương Hướng Tiền đã mất một thời gian dài mới bắt họ
gọi mình là sếp được, nhấn mạnh mình là giám đốc, không phải trưởng
phòng gì đó.
Phương Hướng Tiền nhíu mày, trợn mắt nhìn Tiêu Tiêu một cái. Con bé lọ
hoa này trước giờ vẫn cậy mình là thân tín của nhà thiết kế số một,
nhưng mà từ hôm nay trở đi thì khác rồi. Nghĩ tới đây Phương Hướng Tiền
lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái, nói không nhanh không chậm: “Chỉ
đạo nghệ thuật đã trao đổi với tôi, cô tạm thời không cần phải đến phòng thử đồ nữa“.