Lượng Thân Định Chế

Chương 16: Tôm hùm

Bởi vì Tiêu Tiêu cuối cùng không bị ngã xuống đường ray,
chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, cảnh sát vốn không thể xử phạt bà già. Nhưng vì quần chúng vây xem quá nhiều, ngày mai việc này có thể sẽ lên
trang nhất, suy nghĩ đến việc trấn an dư luận nên cuối cùng quyết định
tạm giam năm ngày vì tội gây rối trật tự công cộng.

Ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối hẳn, một con phố chợ đêm nổi tiếng ở
thủ đô đã thắp đèn lồng đỏ, nhìn từ xa chỉ thấy đỏ rực như những con tôm hùm treo đầy trời.

”Hôm nay may mà có anh, anh lại cứu tôi một lần nữa“. Tiêu Tiêu bây giờ
nghĩ lại vẫn thấy sợ, chân thành cảm ơn Triển Lệnh Quân. Lần trước cứu
cậu bé xe lăn, Triển Lệnh Quân không xuất hiện cô cũng chưa đến mức mất
mạng, nhưng hôm nay thì khác, nếu không phải Triển Lệnh Quân phản ứng
nhanh chóng, cô đã bị tàu điện ngầm cán dẹp lép rồi: “Ơn cứu mạng không
có gì báo đáp nổi, tôi mời anh đi ăn đêm!”

Triển Lệnh Quân cúi xuống nhìn cô, bởi vì dạo này điều chỉnh lại chế độ
ăn uống ngủ nghỉ, khuôn mặt hormone này đã không còn đáng sợ như lúc
đầu, hai má phính phính đỏ ửng dưới ánh đèn như là con cá vàng tò mò thò đầu lên trong hồ sen, lại cũng có chút đáng yêu: “Ăn đêm không tốt cho
sức khỏe“.

”Ai da, ăn một lần thôi mà, tôi vừa đại nạn không chết, dù thế nào cũng
phải chúc mừng một chút chứ“. Tiêu Tiêu không nói không rằng tóm tay
Triển Lệnh Quân kéo đến quán ăn đêm mà cô thường đến.

Năm cân tôm hùm nhỏ chất đầy một khay, mùi thơm cay cay như tạt vào mặt làm mọi người không khỏi thèm thuồng.

Triển Lệnh Quân đeo găng tay vào, cầm một con tôm lên, sa tế trong vắt
từ mình tôm rỏ xuống, tuyệt đối là đồ ăn cấm kị vừa cay vừa dầu mỡ: “Cô
đang uống thuốc, cố gắng không được ăn cay“.

Cũng không phải thuốc của cô phản ứng với chất cay mà thuốc tây vốn đã
tổn thương dạ dày, nếu lại ăn đồ cay sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn đối
với dạ dày.


”Chỉ ăn lần này thôi, suýt nữa cả đời này tôi không được ăn đấy“. Tiêu
Tiêu ngậm một chiếc càng, hai tay thành thạo bóc, thoáng cái đã bóc xong một con tôm hoàn chỉnh. Chấm vào nước chấm đậm đặc, nhai rồi nuốt
xuống, oa, cuộc đời viên mãn.

Trong mắt xuất hiện nét cười, Triển Lệnh Quân cúi xuống bắt đầu bóc tôm. Tay trái đeo găng tay, tay phải cầm đũa, vặn đầu tôm đi, khéo léo bóc
vỏ tôm, bóc chỉ đen, bỏ những thứ này vào trong chiếc đĩa bên cạnh, lại
xếp thành hình dáng con tôm. Sau khi ăn bốn năm con, trong chiếc đĩa
trước mặt Triển tiên sinh đã bày ngay ngắn năm bộ vỏ tôm, nhìn rất vui
mắt.

Gắp một con tôm lên chấm, Triển Lệnh Quân liếc Tiêu Tiêu quanh miệng đỏ
choe choét: “Nghe nói phụ nữ thường không muốn ăn đồ ăn có vỏ trước mặt
người mình có thiện cảm“.

Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, vỏ tôm đầy bàn, mồm miệng nhoe nhoét, quả thật có chút bất nhã.

Hừ, gã này đang mỉa mai cô không có hình tượng sao? Tiêu Tiêu nhe răng
đáp: “Thế tôi có phải cô gái đầu tiên mời anh ăn tôm hùm không? Bởi vì
cô gái khác nhìn thấy anh là không đi được nữa“.

Không ngờ Triển Lệnh Quân lại nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Đúng“.

”Hì hì“. Tiêu Tiêu bị anh ta chọc cười, thả con tôm vừa bóc xong vào bát nước chấm: “Không thể trở thành cô gái thanh lịch thì trở thành lần đầu tiên của anh cũng tốt“.

“...” Bàn tay đang cầm con tôm của Triển Lệnh Quân dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiêu đối diện: “Đây là cô đang trêu ghẹo tôi đấy à?”

Một người đàn ông cao to đẹp trai lại làm động tác nghiêng đầu như mèo
con, Tiêu Tiêu nhìn mà trong lòng run lên, suýt nữa không nhịn được đưa
tay sờ, nhịn đến mức sắp ngạt thở, đành phải bật ra một câu trả lời như
ác bá qua kẽ răng: “Đúng rồi đấy!”

Sắc mặt hơi biến đổi, Triển Lệnh Quân nheo mắt lại, dùng đũa cướp mất con tôm Tiêu Tiêu vừa mới bóc xong.

Tiêu Tiêu: “...”

Một bữa tôm hùm làm Tiêu Tiêu lại có một số nhận thức mới về cái gã tên gọi Triển Lệnh Quân này.

Về đến nhà, Tiêu Tiêu nằm trên giường nhớ lại bữa ăn đêm với Triển tiên
sinh tối nay, ôm gối lăn một vòng, hì hì cười ngây ngô không ngừng.

Nhớ tới nội dung nói chuyện bị bà già ở ga tàu cắt ngang, cô quyết định
sẽ tiếp tục đến Tang Du chào hàng. Nếu là trước kia, cô nhất định không
làm được những chuyện thế này, chẳng lẽ bởi vì mỡ trên mặt lên nên da

mặt cũng trở nên dày theo?

Mở WeChat xem avatar cốc trà của Triển tiên sinh, Tiêu Tiêu, có chút bi
thương vô cớ. Mình thật giống một nữ phụ bi tình trong tiểu thuyết, trốn trong góc phòng lặng lẽ ngắm nhìn nhân vật nam chính tỏa hào quang vạn
trượng, một mình trong góc mà đau đến nhói tim.

”Hôm đó em uống say, em mới dám nắm tay, nói toàn những lời say...” Tiêu Tiêu cầm điều khiển điều hòa làm micro, đau khổ cất giọng hát: “Nhưng
anh lại chỉ thấy đây là một chuyện cười, vì thế em rất buồn, dù trong
tay vẫn vẫn vương mùi thơm của anh“.

Đưa tay lên ngửi ngửi, toàn là mùi tôm hùm.

Ca sĩ Tiêu Tiêu: “...”

***

Tần Á Nam đã ba ngày liên tục không nói chuyện với Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu
cũng không buồn để ý đến cô ả này. Để kiếm lấy thẻ VIP của Tang Du, toàn bộ thời gian trước khi đi làm Tiêu Tiêu đều dùng để thiết kế đồng phục
Tang Du, tất cả công việc ở công ty đều làm trong giờ làm việc, tổng
lượng công việc tăng thêm, cũng không có thời gian quan tâm đến mấy
chuyện lục đục này.

Hôm nay là ngày Triển Lệnh Quân trực, Tiêu Tiêu cố ý đi làm sớm một
chút, ba giờ chiều đã bắt đầu dọn đồ chuẩn bị về, lại bất ngờ nhận được
một cuộc điện thoại.

”Chu Sảnh?” Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên, người này cũng là bạn học cùng đại học của cô, thực ra thời đi học thì Tiêu Tiêu còn thân với Chu Sảnh hơn Tần Á Nam một chút, mà Chu Sảnh lại là bạn tốt của Tần Á Nam.

”Đã lâu không gặp, hôm nay mình có việc ở gần công ty các cậu, hi vọng
được hân hạnh mời một bữa cơm“. Bởi vì bị viêm mũi nên Chu Sảnh nói
chuyện luôn mang một chút giọng mũi.

Tiêu Tiêu liếc thấy Tần Á Nam đang nhìn về phía cô, lập tức hiểu được ý
nghĩa của cuộc điện thoại này: “Thế sao cậu không nói sớm? Buổi tối mình hẹn người khác mất rồi“.

”Thế à? Thế ra ngoài uống trà đi, mình vất vả chạy từ đường vành đai 5
đến đây, gọi cả Á Nam đi nữa“. Chu Sảnh tự quyết định luôn, còn nhân
tiện chọn luôn địa điểm, chính là hiệu bánh ngọt ở đối diện công ty.

Chuyện đã đến nước này, Tiêu Tiêu cũng không thể không đi, nhưng lại
không muốn nói chuyện với Tần Á Nam, liền nói: “Cậu tự gọi cho nó đi,
mình bắt đầu đi đây“.


Dứt lời xách túi đi thẳng.

Tần Á Nam cắn răng đứng lên theo, chen vào thang máy trước khi cửa thang máy đóng lại.

Trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí cực kì khó xử, Tần Á Nam hít sâu một hơi: “Cậu không nói chuyện với mình thật à?”

”Đâu có, mấy hôm nay bận, cũng không có chuyện gì để nói“. Tiêu Tiêu cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat, đó là tin nhắn của cô bạn thân Lương Tĩnh
Dao. Cô nàng này mới đi công tác Hồng Kông, điên cuồng mua sắm một đống
hàng, chụp một bức ảnh khoe khoang với cô.

Tiểu Tiểu Bố: Tại sao còn có cà vạt?

Đại Đại Dao: Đương nhiên là tặng trai rồi!

Tiểu Tiểu Bố: Xi, nói đi, mua cho bố hay là cho anh họ?

Đại Đại Dao: Thôi ngay đi, làm như cái gì cũng biết không bằng! Xem ra cậu không muốn cái váy này đúng không?

Tiểu Tiểu Bố: Muốn muốn muốn, nữ vương bệ hạ, thần thiếp sai rồi!

Tay nhắn tin trêu đùa nhau, vẻ mặt Tiêu Tiêu vẫn lạnh lùng, dường như cố ý lạnh nhạt với Tần Á Nam.

Thang máy nhanh chóng xuống đến nơi, hai người cùng nhau đi ra. Chu Sảnh đang chờ ở cổng, hết sức phấn khởi vẫy tay. Chu Sảnh còn cao hơn Tiêu
Tiêu một chút, có thể vì khung xương lớn nên nhìn có vẻ cao to, bộ ngực
cỡ E cao vút, không khác gì hai quả bóng rổ.

”Công ty mình bé tí, sao so được với các cậu. Ông chủ của mình căn bản
không hiểu thiết kế, chỉ muốn làm các mẫu hot trên taobao“. Chu Sảnh gọi ba suất bánh ngọt, trò chuyện tình hình gần đây, sau đó chuyển giọng
nói với Tiêu Tiêu và Tần Á Nam: “Hai cậu đang giận nhau đấy à?”

”Không“.

”Ờ“.

Tiêu Tiêu và Tần Á Nam đồng thời mở miệng, đáp án nói ra lại hoàn toàn trái ngược.

Chu Sảnh gượng cười một tiếng: “Tiêu Tiêu, Á Nam đã nói với mình chuyện
của hai cậu rồi, việc này là cậu ấy làm không đúng, mình đã mắng cậu ấy
rồi, cậu đừng giận nữa“.

Hiển nhiên Chu Sảnh là đến làm người giảng hòa, Tiêu Tiêu đặt thìa
xuống, dùng khăn giấy lau miệng: “Chuyện nhỏ xíu ấy mà, mình đã sắp quên rồi“.

”Hôm đó mình vừa bị mắng, vội vã vãn hồi thể diện, ma xui quỷ khiến thế

nào lại nói ra sáng tạo của cậu, thật sự không phải cố ý“. Được Chu Sảnh dùng ánh mắt ra hiệu, Tần Á Nam vội xin lỗi: “Tiêu Tiêu, xin lỗi nhé!”

Tần Á Nam thường xuyên không giữ mồm giữ miệng, nói gì sai không bao giờ xin lỗi, hôm nay nghe thấy lời xin lỗi này, Tiêu Tiêu cảm thấy rất lạ.
Vốn cũng không phải việc lớn gì, người ta đã nói đến nước này, nếu còn
không giảng hòa sẽ thành ra khó tính. Tiêu Tiêu giơ cốc nước lên khẽ
chạm với Tần Á Nam, việc này coi như đã qua.

Ba người lại khôi phục bầu không khí lúc đi học, hi hi ha ha trò chuyện một hồi lâu.

Thấy thời gian không còn sớm, Tiêu Tiêu liền cáo từ trước, để lại Tần Á
Nam và Chu Sảnh tiếp tục trò chuyện. Lúc đầu ba người đều đến công ty
này phỏng vấn, Chu Sảnh bị loại, chỉ có thể đến công ty khác. Công ty đó có cả xưởng may, có thương hiệu riêng, cũng làm cả gia công nhãn hiệu,
cửa hàng trực tuyến.

”Mặt của Tiêu Tiêu làm sao vậy?” Sau khi Tiêu Tiêu đi, Chu Sảnh mới hỏi.

”Uống thuốc“.

”Tặc tặc, bệnh gì thế?”

”Không biết...”

***

Tiêu Tiêu bày ba bản thiết kế trước mặt Triển Lệnh Quân, đó là trang
phục của chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia vật lí trị liệu và cô bé lễ
tân, kiểu dáng hoàn toàn khác nhau nhưng lại có tính chỉnh thể nhất
định, làm mọi người có thể nhìn ra đây là một loạt trang phục cùng một
hệ thống.

”Đây chỉ là bản thảo, thành phẩm chắc chắn còn đẹp hơn thế này“. Tiêu
Tiêu tỉ mỉ giới thiệu về từng loại chất liệu: “Quần áo của Lý Manh cần
thuận tiện cho vận động, cho nên sử dụng chất liệu co dãn, hơn nữa là
kiểu quần đùi áo ba lỗ mà anh ta thích“.

Triển Lệnh Quân nhìn những hình vẽ trước mặt, ánh mắt phức tạp.

”Thế nào? Nói với ông chủ của các anh giúp tôi nhé! Thiết kế xong tôi sẽ liên hệ với nhà may giúp các anh, giá cả siêu rẻ luôn“. Tiêu Tiêu ra
sức tiếp thị.

”Cô có thể bảo đảm mỗi người đều hài lòng không?” Triển Lệnh Quân ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Tiêu.

”Chắc chắn có thể. Tôi sẽ lần lượt hỏi bọn họ muốn gì“. Tiêu Tiêu lấy
thước dây và một quyển sổ nhỏ ra: “Trước hết nói xem anh muốn màu gì?”


”Màu đen!” Triển Lệnh Quân đáp không hề do dự.

Tiêu Tiêu ghi lại, nhìn chiếc sơ mi đen trên người Triển Lệnh Quân, mặc dù người này mặc sơ mi đen rất dễ nhìn, nhưng...

”Bác sĩ chính là thiên thần áo trắng, tại sao anh luôn mặc màu đen?”

”Phục hồi sức khỏe và cấp cứu không giống nhau, là nhà thiết kế, cô hẳn
phải hiểu rõ ý nghĩa của màu đen chứ“. Triển Lệnh Quân cài cúc tay áo
vào, chất vải màu đen biến thành màu sắc đẹp đẽ dưới ánh đèn: “Chữa khỏi được thì xem như tiếp đón trọng thể, không chữa khỏi nhân tiện mặc niệm trước khi đưa ma luôn“.