Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 13: Thủy triều zombie đột kích

Zombie thủ lĩnh không nghĩ sai, quả thật Nam Ca là một kẻ xương cứng.

Dựa vào cái gì mà muốn tao khuất phục mày? Nam Ca kéo kéo khóe miệng cứng ngắt, liều mạng đến gần.

Zombie thủ lĩnh có chút luống cuống, nó không ngờ mình đã phát uy mạnh như vậy, thế mà vẫn có Zombie cử động được!

Vì thế nó phát ra tiếng gào sắc bén, khiến mấy Zombie xung quanh sợ hãi xém ngã ra đất!

Zombie bên cạnh cảm nhận được cơn giận của nó, đồng loạt nhìn về phía Nam Ca.

Khóe môi cứng ngắt của Nam Ca còn đang nhếch lên, cúc áo trước ngực đã bị cô cầm đi.

Nhìn Zombie thủ lĩnh thấp hơn mình một cái đầu, Nam Ca thê lương cười hai tiếng.

Thằng nhóc xấu xa, không dạy dỗ mày thì mày không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ!

Nhân lúc mấy Zombie khác chưa kịp phản ứng, Nam Ca nhanh chóng lấy cúc áo dính vào sau lưng Zombie thủ lĩnh!

...

Lệ Sâm vẫn còn đứng gác trên mui xe, Nam Ca đã rời đi gần một tiếng, trong khoảng thời gian này, anh vẫn không thay đổi tư thế, vô cùng tập trung.

Trần Bạch Kiêu ngồi trên trực thăng quan sát, vẫn chưa nhìn thấy thủy triều Zombie. Qua hơn một tiếng, vài cấp dưới của anh ta đã không nén được cơn giận, nghĩ rằng Lệ Sâm đùa giỡn họ.

Nếu thật là vậy, bọn họ nhất định sẽ không quan tâm mệnh lệnh của Trần Bạch Kiêu, lập tức xử tử Lệ Sâm!

Một sĩ quan tính khí nóng nảy hận không thể lập tức kéo Lệ Sâm xuống xe, nhưng anh ta bị Trần Bạch Kiêu dùng ánh mắt đàn áp.

“Mai phục tốt cho tôi.” Trần Bạch Kiêu làm chỉ huy, đương nhiên rất có tiếng nói.

Một ánh mắt của anh ta cũng khiến những người này không dám trái lệnh.

Sĩ quan kia lập tức im lặng, tiếp tục nằm xuống, yểm trợ cho Lệ Sâm.

Lệ Sâm im lặng hơn một giờ đồng hồ lại lạnh lùng nói: “Chúng tới rồi.”

Trong phút chốc, tóc gáy của đám người Trần Bạch Kiêu chợt dựng đứng lên. Trong bóng tối mơ hồ, họ cũng đã biết được thứ trước mắt mình là gì.

Từng đàn Zombie đang tiến tới gần, mênh mông không thấy điểm dừng, khiến người ra phải tê dại.

Mười nghìn người tụ tập ở quảng trường, số lượng đó đã đủ khủng khiếp, huống hồ “người” này lại là Zombie!

Trần Bạch Kiêu không dám thở mạnh, nhìn tốc độ di chuyển của chúng, có thể trong vòng năm phút sẽ tiến lại gần!

Vì thế, anh ta không thể làm gì khác ngoài việc hỏi Lệ Sâm đứng trên mui xe: “Khi nào thì bắt đầu bắn?”

“Nghe lệnh của tôi, đừng hành động lỗ mãn.” Lệ Sâm không cúi đầu, tiếp tục quan sát qua kính quang lọc.

Đã hơn một tiếng đồng hồ, Nam Ca, cô ra sao rồi?

...

Lúc này đây, người dân ở phía Bắc vô cùng kích động, có người muốn rút lui.

Một người cầm đầu đứng trên mui xe hùng hổ nói: “Mấy người dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi rời khỏi thành phố hả? Thành phố này do mấy người mở à? Cái gì mà phải để chúng tôi quay lại, bây giờ trong thành phố toàn là Zombie, chúng tôi về đâu được hả?”

Có người lập tức hùa theo: “Sao vậy được! Trước đây làm cái phân cách này đã khiến người ta khó chịu rồi! Giờ là mạt thế, bọn tôi không bị mấy người thống trị nữa đâu, bọn tôi phải ra khỏi thành phố!”

Lúc Diệp Liệt nhận được tin của Trần Bạch Kiêu, anh ta đã chạy nhanh tới. Cơ thể người này còn cường tráng hơn Lệ Sâm, quân trang cứng rắn giống như không bao bọc được vóc người anh ta.

Anh ta đứng từ xa, đã sớm không nhịn được.

Ném cái mũ trên đầu xuống, anh ta lấy khẩu súng bên hông ra chỉa lên trời, bắn một phát.

“Nghe không hiểu gì à? Bây giờ ai muốn bước qua thì đưa mạng đây!”

Anh ta không phải Trần Bạch Kiêu, sẽ không giải thích cho họ hiểu bên ngoài nguy hiểm như thế nào. Và lại, Diệp Liệt cũng không muốn thương lượng, vẻ kiêu ngạo hiển hiện trên gương mặt, có vẻ không nhịn được.

Nếu không phối hợp thì bắn chết luôn là được chứ gì?

“Có súng thì giỏi lắm à! Có gan thì đến đây đánh tao này!” Người dẫn đầu ngoài mạnh trong yếu gào lên.

Diệp Liệt nghiêm túc, giữ chặt súng chỉa về phía người kia, giống như sắp nổ súng.

Người đàn ông kia kêu một tiếng, nhảy xuống khỏi mui xe. Anh ta ôm đầu, vô thức chạy mất dép, không ngừng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi sẽ quay lại thành phố!”

Thật ra có nhiều người không muốn mâu thuẫn với quân đội, không ít người rút lui, những kẻ còn ở lại chính là đám ngu xuẩn không hiểu chuyện, phải dùng biện pháp mạnh họ mới chịu nghe lời.

Diệp Liệt nhìn người đàn ông đang kinh sợ kia, khóe môi khẽ nhếch, vừa định bỏ súng xuống thì nghe thấy tiếng nhóm người vô cùng hoảng hốt: “Trời ơi... kia là cái gì...”

Không ít người chú ý đến động tĩnh ở phía xa, nhìn cẩn thận một lúc, không biết là ai kêu lên: “Trời! Là thủy triều Zombie đó! Chạy nhanh lên!”

Lời của anh ta như cục đá thả xuống mặt nước, tạo ra hàng nghìn gợn sóng lăn tăn.

Bây giờ bất kể là có tự nguyện rút lui hay không, cả đám gào thét ầm ĩ, sợ hãi nhanh chóng chiếm đóng mỗi người.

Kẻ kêu gào trước quân đội nhiệt tình nhất, giờ lại là kẻ chạy nhanh nhất. Trước đó không rời đi là vì muốn ra điều kiện với quân đội, tìm được chút lợi, bây giờ, họ cũng không muốn ở lại để biến thành Zombie!

Thấy tên cầm đầu bỏ chạy, những người khác cũng không dám ở lại, bây giờ trong thành phố có bao nhiêu Zombie thì cũng an toàn hơn bên ngoài kia rất nhiều!

Dù sao mấy con Zombie trong thành phố cũng không tụ lại với nhau như vậy!

Nhìn thủy triều Zombie bên ngoài, nhìn sơ cũng có hơn mười nghìn con, mỗi con dẫm một bước cũng đủ san bằng thành phố Bắc!

Mọi người hoảng hốt chạy trốn, Diệp Liệt lấy kính viễn vọng ra nhìn, không khỏi hít khí lạnh.

Có quá nhiều Zombie, trong đêm vắng vẻ có thể thấy rõ bụi đất.

Cấp dưới của anh ta mặt mày trắng bệch hỏi: “Thủ trưởng, nhiều Zombie như vậy, chúng ta nên làm gì giờ?”

“Còn có thể làm gì à, chĩa súng vào chúng đi! Tuyệt đối không thể để chúng vào trong!” Công tác cứu trợ vẫn chưa hoàn thành, nếu chúng vào trong được, nơi này sẽ trở thành thành phố chết!

Chết tiệt, Diệp Liệt chưa bao giờ gặp phải chuyện khó khăn như vậy. Thành phố này có nhiều người như vậy, nếu họ biến thành Zombie hết, sợ rằng nhiệm vụ thanh trừ sẽ trở nên vô cùng gian nan!

Về phần thủy triều Zombie trước mặt, anh ta chỉ có thể đến một đợt chặn một đợt. Chỉ mong Trần Bạch Kiêu tìm được người tới giúp đỡ, có thể đuổi được Zombie!

Lúc này, Trần Bạch Kiêu còn canh giữ ở bãi đất kia, yểm hộ cho Lệ Sâm.

Thật ra anh ta cũng rất nôn nóng, nhìn thấy đám Zombie càng lúc càng đến gần, còn Lệ Sâm lại không có chút động tĩnh nào.

Vì thế, anh ta nhịn không được hỏi: “Khi nào mới ra tay được? Chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi!”

Khoảng cách gần như vậy, Trần Bạch Kiêu đã ngửi thấy mùi thối của xác sống.

Lệ Sâm mím môi, tay đặt lên cò súng, khẽ động: “Đừng gấp.”

Hành động của Nam Ca có thành công hay không, chính là mấu chốt để họ đấu lại với đám Zombie.

Nếu thất bại... Lệ Sâm nghĩ thầm, vậy họ cũng phải kéo dài thời gian để dân chúng trong thành chuyển đến một khu vực an toàn khác.

Cả người anh như hòa vào bóng đêm, càng lúc càng trầm tĩnh, nhưng ẩn giấu trong đó lại là một năng lượng vô cùng to lớn.

Lệ Sâm cắn răng, khẽ nói trong lòng, Nam Ca, tôi tin cô.

Ngay lúc Zombie sắp xông tới, anh đột nhiên nhìn thấy một đốt sáng màu hồng hiển thị trên kính quan lọc!

Lệ Sâm cười khẽ, ha ha, anh đã nói mà, tiểu Zombie Nam Ca chắc chắn sẽ không khiến anh thất vọng!

Vì thế anh bấm ngón tay tính thời gian, lập tức nói với đoàn người Trần Bạch Kiêu: “Ba phút sau hành động.”

“Ba phút?” Quả thực Trần Bạch Kiêu không biết Lệ Sâm đang nghĩ gì: “Mấy Zombie kia chưa tới hai phút nữa sẽ áp sát! Nếu thật sự đụng độ, chúng ta không thể chống đỡ được lâu, anh vẫn muốn chờ?”

“Phải.” Lệ Sâm nói một chữ rồi không thêm bất cứ lời nào nữa.

Tuy ngữ điều của anh trầm tĩnh, nhưng tâm trạng thì vô cùng khẩn trương, vì anh nhìn thấy điểm sáng trên kính quan lọc đang di động rất nhanh.

Có phải Nam Ca đang gặp nguy hiểm không? Zombie kia ra tay với cô ấy à?

Cảm giác hối hận khi nãy với Nam Ca giờ lại càng mãnh liệt hơn, giống như muốn xé rách cả cơ thể anh.

Còn cục diện của Nam Ca hiện giờ, quả thật không mấy lạc quan.

Cô chống lại công kích tinh thần của Zombie thủ lĩnh, thành công gắn cúc áo lên người nó. Mấy Zombie khác có IQ quá thấp, căn bản là không chú ý tới động tác này của cô. Có lẽ nói, coi như là chú ý, chúng cũng sẽ không giật cái cúc áo kia.

Nhưng Zombie thủ lĩnh lại trở nên phát cuồng, vì Nam Ca lại không nghe theo mệnh lệnh của nó.

Nó muốn ra tay giết chết Nam Ca, nhưng đây không phải lần đầu tiên Nam Ca đối mặt với nguy cơ sống chết, cô né người, đương nhiên không để Zombie thủ lĩnh kia chiếm được tiện nghi.

Nam Ca quả thật rất nóng lòng, Lệ Sâm chỉ cho mình ba phút để rút lui, cô bây giờ còn chưa di chuyển được này!

Nhưng Zombie thủ lĩnh này lại vô cùng khó chơi, móng vuốt và răng nanh của nó sắc bén hơn cô rất nhiều. Lúc Nam Ca xoay người, sau lưng cô đã đầy vết thương!

Cũng may Nam Ca chú ý đến, không để nó chạm được vào đầu mình, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách.

Nam Ca không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể không ngừng chạy ngược lại hướng với Zombie thủ lĩnh.

Zombie thủ lĩnh kia không đánh lại cô, vì thế nó sai mấy thuộc hạ tới xử lý.

Mấy Zombie này cường tráng hơn Nam Ca rất nhiều, bộ dạng hung thần ác sát, đuổi theo Nam Ca không dứt.

Nam Ca gấp muốn chết, một bên chạy trốn, một bên oán giận bản thân. Rốt cuộc là cô phải ngu đến mức nào mới có thể nghe lời Lệ Sâm, chống lại mười nghìn Zombie chứ! Đây đúng là xương cốt ngại chưa đủ nứt mà!

Bây giờ cô bị Zombie bao vậy, muốn chạy trốn thì khó hơn lên trời, vì tốc độ không nhanh hơn đám Zombie kia là bao. Có Zombie nhào tới đẩy cô ngã xuống đất!

Nam Ca trợn mắt, thấy răng nanh vàng khè của nó đã sắp sáp lại gần!