Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 72

Trảimrimv quahljto baougykt gậpofokl ghềnhjjctz cuốivxcsk cùngrqofe quảgzxuy bóngcgpbw cũngikvub thuậnaluki lợiqrani rơivulgy xuốngycrdn lỗ.
Anhzsxof chàngplxhp caddiejrwpq chẳngjqobb cònxtkjr nhiệtfojtx tìnhozbao đi nhặt bóng, đứng bên cạnh bị bắt ăn cẩu lương đi hết nổi.


Phó Thành Lẫm và Lê Tranh quay trở lại chỗ chơi bóng. Anh đổi cho Lê Tranh sang gậy gỗ số một ( ) để cô thử sức. Nói không chừng cô có thể vung một gậy là bóng đã vào lỗ.
Lúc này Lê Tranh mới hoàn toàn giảm bớt áp lực, vung một cái, cô híp mắt, không dám nhìn.


“Có tới vùng Green ( ) chưa anh?” Cô hỏi Phó Thành Lẫm.
Vùng green làm gì thấy bóng dáng quả bóng.
Phó Thành Lẫm khẳng định: “Vào lỗ rồi.”
Lê Tranh cười: “Chỉ biết nói xạo làm em vui.”
Cô biết kỹ thuật của mình tệ tới mức nào.


Phó Thành Lẫm cầm gậy của cô, “Em không tin thì qua đó mà xem.”
Anh đi phía sau Lê Tranh, ra hiệu cho caddie bên kia đừng làm gì cả.
Caddie nhận lệnh, xoay người đi ngắm phong cảnh hữu tình, mặc kệ quả bóng bay tới chỗ nào.


Phó Thành Lẫm sải vài bước tiến lên phía trước, sánh vai với cô, "Anh làm trọng tài, em tự mình đi kiễm tranh lỗ bóng không hợp lệ, nói không chừng em lại chơi gian mà bỏ bóng vào lỗ.”
Anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.


Lê Tranh cũng không cho là thật, dù gì thì quả bóng cho dù có rơi xuống suối cũng không thể nào rơi vào lỗ được.
Gần đến vùng green cô chẳng thấy quả bóng trắng nhỏ.
Cô nhìn quanh rồi đi về hướng vùng bunker ( ) không biết có phải quả bóng rơi vào chỗ này rồi hay không.


Phó Thành Lẫm đi về hướng gậy đánh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lê Tranh.
Trong bunker cũng không có.
“Tranh Tranh.”
Phó Thành Lẫm từ phía bên kia gọi cô.
“Em đến đây, không tìm thấy quả bóng, không biết nó rơi chỗ nào rồi.”


Phó Thành Lẫm ngồi xổm xuống bên cạnh cái lỗ, từ trong túi móc ra một quả bóng nhỏ nhét vào trong lỗ, “Vào lỗi rồi, em đến đây mà xem.”
Lê Tranh sững sờ, hớn hở chạy vội đến.
Cô nằm trên lưng Phó Thành Lẫm, ôm lấy cổ anh, “Anh lén lút bỏ vào đây, có đúng không?”


Phó Thành Lẫm nghiêng mặt: “Anh là trọng tài, anh nói là đúng.”
“Cảm ơn trọng tài mở to mắt nói dối.” Nói xong, cô hôn lên má anh một cái.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Phó Thành Lẫm úp tay xoa xoa đầu cô, “Sau này anh dạy em đánh golf, em nhất định sẽ đuổi kịp anh trong vòng ba đến năm năm.”


Lê Tranh gật đầu, “Vậy sau này cứ mỗi thứ bảy chỉ cần anh không đi công tác thì chúng ta đến câu lạc bộ, leo núi trước, sau đó mới chơi đánh golf.”
“Được.”


Lê Tranh nhặt quả bóng trong lỗ lên,” Chúng ta đi tìm quả banh kia đi, không biết em vungmryau mộtlazlf gậykmfzf đánhiotlo nóaewyw bayvbpcz tớizpzkv đâukycbv rồi.”
Côloetv vẫngdgup ởorayo trêncqbie lưngwcnzm Phónzqdi Thànhyjyml Lẫm,oeunq Phótiycc Thànhxhkbe Lẫmwveyd cũng không để cho cô xuống, anh chống tay lên một mảng cỏ, trực tiếp cõng cô lên lưng.


Sân golf tắm mình trong ánh mặt trời, nước trong hồ như một tấm gương, khi cô và Phó Thành Lẫm đi ngang qua, bóng hắt xuống thành một cặp.
Một sân golf to rộng như vậy, bọn họ bước đi không nhanh không chậm, tự tìm kiếm niềm vui, không cần caddie tới hỗ trợ.
Sau khi đi kiếm hết một vòng vẫn không có kết quả.


Lê Tranh chỉ vào một vài cái cây to bên đường, "Không biết có phải bay ra ngoài rồi hay không, hay là lăn vào sau mấy gốc cây kia rồi, chúng ta qua đó tìm xem sao.”
Hôm nay đến đây để cùng cô giải khuây dỗ dành cho cô vui vẻ, chuyện gì Phó Thành Lẫm cũng nghe theo cô, cô muốn đi đâu thì anh cõng cô đi đó.


Trên còn đường nhựa quanh co, có hai chiếc xe điện đang chạy đến.
Chiếc xe phía sau dừng bên lề đường một lát, có người xuống nhặt một thứ gì đó. Ngay sau đó, người kia leo trở lại xe, chầm chậm chạy về phía sân golf.
Trong những ngày nghỉ này, có không ít người yêu thích đánh golf đến đến sân.


Đi đến đây ngoài nhân viên phục vụ của câu lạc bộ, còn có một nhóm bốn người, hai người phụ nữ.
“Sao hôm nay mẹ em lại muốn đến đây đánh golf?” Lê Tranh chớp chớp mắt, cô không nhìn lầm, mẹ cô đang đang kính râm ngồi phía sau chiếc xe điện, đang kề tai nói chuyện với bạn của bà.


Xe điện lần lượt chạy đến gần, trong số những người đến, Phó Thành Lẫm đều quen biết, trước đây từng gặp gỡ chào hỏi nhau.
Lê Tranh vùng vẫy leo xuống: “Nhanh thả em xuống nào.”
Phó Thành Lẫm so với cô bình tĩnh hơn, “Em sợ cái gì?”
Lê Tranh cứng miệng, “Em sợ thay cho anh.”


Phó Thành Lẫm nhất thời không tiếp lời được.
Những người trong xe nhìn thấy Phó Thành Lẫm, bảo tài xế dừng xe bên vệ đường.
Lê Trnh leo xuống khỏi lưng anh, yên lặng đứng kế bên anh.
Cô vẫy vẩy tay với Lê Tân Hòa: “Mẹ”


Lê Tân Hòa tháo kính râm ra, đưa quả bóng trong tay cho cô: “Kỹ năng không tồi, còn có thể tìm thấy quả bóng.”
Lê Tranh: “...”
Cô lắc lắc cánh tay mẹ mình vài cái, càng giống như làm nũng.


Chỉ cần chào hỏi lịch sự với mấy người kia vài ba câu là được, đến lượt Lê Tân Hòa, Phó Thành Lẫm lại lần nữa bất chấp tất cả cất tiếng: “Chào dì ạ.”
Ngượng ngùng với người trong gia đình rồi, lại lần nữa ngượng ngùng trước mặt bạn bè vậy.


Nụ cười nơi khóe miệng của những người khác đều trở nên cứng ngắc, tất cả đều imuoghh lặngckbhg nhìnekpst Lêozqzy Tânyvjaz Hòa.
Lêtutqf Tânuuwab Hòadidsb khẽqmdqm gậtympxa đầu,wkial trênepaay mặtazfca khôngburcw lộgoior ramixxs vẻlwxft vuizkoxc mừngzatwr hay tức giận, “Cháu và Tranh Tranh đi cung bạn đến đây chơi golf đó à?”


Gương mặt Phó Thành Lẫm không gợn chút sóng: “Chỉ có hai đứa cháu đến đây chơi chút, cũng không phải đến đây chơi golf. Cháu và Tranh Tranh phải đến sân tập bóng của huấn luyện viên, không dùng hết nửa sân này đâu ạ.”
Hôm nay anh đặt nửa sân bóng, nửa sân còn lại là Lê Tân Hòa đặt.


Hôm nay Lê Tân Hòa cùng một nhóm bốn người đến chơi, muốn chơi trọn sân, kết quả chỉ có nửa sân, Phó Thành Lẫm chủ động nhường nửa sân còn lại cho bà.
Phó Thành Lẫm kéo Lê Tranh đi thu dọn đồ đạc, anh tự mình lái xe điện cứ như trốn thoát khỏi sân đánh golf.


Cằm Lê Tranh tựa lên trên vai anh, “Ông chủ Phó của chúng ta cũng có người để sợ sao?”
Phó Thành Lẫm nói như thật: “Từ khi quyết định theo đuổi em, trong nhà em ngoại trừ Tưởng Thành Duật còn lại ai anh cũng sợ.”
“Bao gồm cả em? "
“Anh sợ em nhất.” Tiếp theo là Lê Tân Hòa.


Lê Tranh lười biếng dựa vào người anh, đếm ngược ngày sắp đến tết âm lịch.
“Ngày tết anh chắc phải đến nhà em chúc tết chứ nhỉ?”
“Ừ.” Phó Thành Lẫm nhìn con đường nhỏ, ngã rẽ ở ngay trước mặt, nhắc nhở Lê Tranh ôm anh cho chắc vào.


Nói đến tết, anh lo lắng: “Không biết đến nhà em anh có được chào đón hay không.”
Không được chào đón cũng là chuyện bình thường.
Lê Tranh đưa ra vài chiêu cho anh: “Anh nhanh chóng học làm thêm vài món ăn đi, đến nhà em anh phụ trách nấu nướng."


Phó Thành Lẫm: “Anh chỉ sợ đến lúc đó tay run quá, bỏ nhiều muối hơn.”
Lê Tranh bật tiếng cười.
- ---
Sau nguyên đán là tới tuần thi.
Lê Tranh đã ba ngày không gặp Phó Thành Lẫm, anh đi công tác nơi khác, cô bận ôn thi và thi cử, thỉnh thoảng còn phải chạy đến bệnh viện.


Chứng cứ về vụ tai nạn xe cộ của Giang Đông Đình đều bế tắc, không có manh mối, mọi thứ giống như não của Giang Đông Đình bị va đập và tưởng tượng ra.
Kết quả kiểm tra cho thấy anh ta đã bị chấn động não.


Mọi người trong nhà đều bắt đầu nghi ngờ liệu đó có phải là ảo giác hay không, và khuyên anh: “Đông Đình, hay là chờ con hoàn toàn bình phục rồi hãy xuất viện.” Lỡ như xử oan người ta, vậy sẽ khiến mất đi danh dự của cả đời họ.


Giang Đông Đình không nói nên lời, xua xua tay ngăn cản người nhà nói chuyện, anh ta đau đầu.


Cận Phong hôm nay cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, anh ta mang theo hai cân quýt đường đến thăm Giang Đông Đình, anh ta đi dạo trong cửa hàng trái cây một vòng, chỉ có quýt đường là không đắt, một cân còn có rất nhiều trái.


Lê Tranh cũng ở trong phòng bệnh. Cận Phong bóc vỏ quýt cho cô, anh ta cũng ăn một miếng, “Rất là ngọt, khi nãy tôi ở cửa hàng trái cây có ăn thử một trái.”
Giang Đông Đình hỏi, "Người ta cho cậu thử à, nếu ai mà cũng giống như cậu, khách nào cũng muốn thử một trái, thế chả phải sẽ lỗ tới dẹp tiệm sao?”


Cận Phong lại bóc một trái quýt khác. “Có lẽ do tôi có hào quang nhan sắc.”
Giang Đông Đình mắng anh ta một câu đồ không biết xấu hổ.
Cận Phong hỏi Lê Tranh rằng quýt có ngon không, Lê Tranh gật đầu, chua chua ngọt ngọt.
Hai cân quýt, mỗi người một người ăn một cân, nửa túi còn lại chừa cho Giang Đông Đình.


Lê Tranh rửa tay xong ra khỏi nhà vệ sinh, lau tay xong vò giấy thành một cục, “Em phải về trường học rồi, chiều mai có một môn phải thi.”
Sử dụng cả thời gian buổi chiều và buổi tối để dò đề thi.


Giang Đông Đình nhìn đồng hồ: "Cháu tới thì cũng đã tới rồi, chờ thêm hai phút nữa, luật sư cũng sắp đến rồi.”


Lê Tranh nghe thế thì không vội đi nữa, ngồi xuống quẹt điện thoại, thỉnh thoảng nghe Giang Đông Đình và Cận Phong lột trần chuyện quá khứ, hận không thể đem người kia giẫm dưới chân rồi đá đi.


Mấy ngày nay hotsearch yên bình một cách lạ thường, tới cả trùm hóng hớt Giang Tiểu Nam cũng khui không ra được tin nào, buổi sáng chạm mặt cô ấy ở căn tin còn phải nghe phàn nàn vài câu, nói là dạo này vô vị quá, không có dưa để hóng.
Ồn ào về Ô tô Nam Phong đã hoàn toàn lắng dịu.


Giang Đông Đình sau mấy ngày vui chơi buồn ói với Cận Phong cũng không quên quan tâm, “Vấn đề về động cơ xem như đã xong rồi?”
“Nếu còn chưa xong tôi sẽ vác dao chặn cửa nhà của Hướng Thư và quản lý của cô ta.” Cận Phong không có gì để ăn, lấy một miếng vỏ quýt đặt lên mũi.


Nửa năm gần đây anh ta phải nằm viện hai lần, anh ta không thích mùi thuốc khử trùng.
Nói đến Hướng Thư, Lê Tranh nhướng nhướng mi.
Động tác nhỏ nhặt như vậy cũng bị Cận Phong phát hiện được, anh ta lấy thuốc an thần đưa cho cô, "Đừng lo lắng, 0 trừ 1 thì chẳng có lợi ích gì cho bản thân.”
0- = -1


Lê Tranh giả vờ không hiểu, quẹt màn hình điện thoại
Cận Phong nói về quản lý của Hướng Thư: "Người đàn bà đó đúng là tàn nhẫn, mặc kệ các nghệ sĩ trong tay mình ra sao, chỉ quan tâm đến chuyện kiếm tiền của bản thân.”


Người quản lý kia cả gan đánh cuộc một phen, đánh cuộc rằng tất cả mọi chuyện này đều do đối thủ của Nam Phong ra tay, cũng đánh cuộc cả chuyện sau khi Phó Thành Lẫm biết được, dù có thế nào cũng sẽ chiếu cố đến mối quan hệ với Hướng Thư mà sẽ không hủy bỏ việc làm người đại diện.”


Cô ta đã tính toán sai.
Trong lúc trò chuyện, luật sư đến phòng bệnh như đã hẹn.
Lê Tranh ngồi ngay ngắn, lấy sổ ghi chép và bút từ trong cặp ra, chuẩn bị tốt việc ghi chép.
Thường xuyên gặp mặt, luật sư hỏi thăm hàn huyên rồi trực tiếp vào thẳng vấn đề.


Anh ta lấy tài liệu điều tra ra khỏi túi đựng hồ sơ, đưa một bản cho Giang Đông Đình.


“Căn cứ vào thời gian và camera quan sát, người duy nhất có thể là nhân chứng và ở lại hiện trường vụ tai nạn của anh ngày hôm đó là một cảnh sát phụ lớn tuổi. Trong công việc ông ấy là một người ngay thẳng trung thực, chịu thương chịu khó và thận trọng.”


Nói đoạn, luật sư nhìn sang Lê Tranh, “Người cảnh sát phụ này phóng viên Lê không lạ lẫm đâu, cô còn từng ghi hình trạm điều dưỡng của ông ấy, chính nhờ video á mà người cảnh sát phụ lớn tuổi này vào năm ngoái đã được khen thưởng.”
Lê Tranh kinh ngạc, sống lưng thẳng tắp:" Là bác Úc? "


“Là ông ấy.”
“Là bác Úc thì dễ giải quyết rồi, bác ấy …”


Còn chưa kịp vui mừng đã bị luật sư dội một gáo nước lạnh, "Con trai của ông ta làm người phụ trách ở bất động sản Thiên Hướng, tháng tám năm ngoái mới được chuyển từ tập đoàn Hướng Phi sang, cách đây một tuần đã được thăng chức thành tổng giám đốc Thiên Hướng.”


“Bah lah…” Lê Tranh không để ý đến, ngòi bút ngoặc một đường trên cuốn sổ ghi chép.
Cận Phong “Đệt” một câu, lấy miếng vỏ quýt xuống khỏi mũi, bóp xịt nước bay trúng mắt anh ta, một cơn rát lạnh.


Anh ta vừa chửi vừa mở to mắt chạy vào nhà vệ sinh, tiếp theo đó là tiếng nước “ào ào” vang lên.
Khi Cận Phong từ nhà vệ sinh đi ra, bên mắt kia vẫn còn chưa mở, bị nước từ vỏ cam văng trúng đau rát khó chịu.


Giang Đông Đình giảm bớt bầu không khí, “Đáng đời, ai bảo cậu ăn sạch sẽ quýt, một trái cũng không chừa cho tôi.”


Trong túi Cận Phong còn có một trái quýt đường, khi nãy vừa mới lén giấu, định để lại cho công chúa, anh ta lấy ra bóc vỏ rẹt rẹt hai ba phát, ngoạm một phát vào miệng, cứ phải an ủi bản thân và bù đắp trước cái đã.


Lê Tranh gấp sổ ghi chép lại, trong đầu cô thầm nghĩ, lần thăng chức này giống như đi trực thăng vậy, từ trưởng dự án tiến thẳng lên tổng giám đốc.
Có vẻ như hai tay chủ tịch Hướng đã có chuẩn bị từ sớm, giải quyết riêng không được thì sẽ tiêu hủy mọi bằng chứng.


Hiện tại tình cảnh của bác Úc khó xử.
Lê Tranh hỏi luật sư: “Anh đã từng tiếp xúc với bác Úc chưa?”
Luật sư lắc đầu, sợ đánh rắn động cỏ, cũng tránh để ông Úc có những rắc rối không đáng có.


Lê Tranh nhìn Giang Đông Đình, Giang Đông Đình đang dựa vào giường, trong miệng nhai mấy miếng trà, thẫn thờ nhìn cái ly trong tay.
“Chú Tiểu Giang, chú đang suy nghĩ gì vậy?”
Giang Đông Đình: “Đang tìm hướng đột phá.”


Lê Tranh đề nghị: “Chú phải thu xếp công việc và những việc về sau của con trai bác Úc sắp xếp cho ổn thỏa, cả nhà bọn họ không phải lo lắng chuyện gì thì bác Úc mới có sức lực. bác Úc không phải lo chuyện con trai bác ấy rời khỏi Thiên Hướng thì tìm không ra công việc khác, mà là lo lắng không thể rời khỏi Thiên Hướng, khi đó sao mà chủ tịch Hướng có thể để anh ta thoải mái rời đi được kia chứ. Con trai bác Úc làm việc ở Hướng Phi bao nhiêu năm, không thể nào chưa từng nhận qua một đồng tiền bồi dưỡng của người khác, sợ nhất là đến lúc đó chỉ cần sắp xếp đại một lý do lợi dụng chức vụ công việc mà nhận tiền bồi dưỡng, hoặc là tiết lộ bí mật công ty, đến lúc đó muốn vu oan giá họa thì cũng khó lòng mà giãi bày. Nói không chừng, gần đây bác Úc cũng bị người của chủ tịch Hướng theo dõi rồi.”


Giang Đông Thành đã biết phải làm sao, “Chú tìm người tiếp xúc với con của ông Úc dưới danh nghĩa một dự án hợp tác phát triển. ”
Lê Tranh liếc nhìn tin nhắn riêng, bên trong đó có tin nhắn mà dịp nguyên đán con ông Úc gửi cho cô để chúc phúc.
Cô bấm gõ vài chữ xong rồi lại xóa.
- ---


【Em đã ăn cơm tối chưa?】 Lúc sáu giờ, Phó Thành Lẫm gửi cho cô một tin nhắn.
Lê Tranh vừa mới ra khỏi căn tin, Giang Tiểu Nam giống như không có xương, cả người cứ dựa vào cô, đang muốn nói với cô về thầy Hà, nói là đã hơn một tuần rồi còn chưa được thấy thầy.


Lê Tranh trả lời: 【Em ăn rồi, đang cùng với Giang Tiểu Nam đến phòng tự học. Còn anh thì sao, khi nào anh về?】
Phó Thành Lẫm: 【Sắp sửa rồi】
Anh lại gửi đến một tin khác: 【Em đọc sách đi nhé, tối anh gọi cho em】
Lê Tranh cất điện thoại vào túi, tay rụt lại vào tay áo.


Giang Tiểu Nam hỏi Lê Tranh, bây giờ cô ấy và Phó Thành Lẫm thế nào.
Lê Tranh ngẫm nghĩ xem trả lời như thế nào: "Tìm không ra anh ấy có chỗ nào không tốt cả.”


Cô thở dài, "Cậu cũng biết đó, mình đối với anh ấy vốn là yêu thích kiểu kính lọc sắc ( ) đến mức không biết nói gì hơn, bây giờ đổi thành anh ấy theo đuổi mình, chuyện gì cũng quan tâm, mình sao có thể cưỡng lại được chứ.”


Giang Tiểu Nam lấy ngón tay vuốt một sợi tóc bị thổi trên mặt cô ra sau tai, cô ấy vẫn còn đang điên cuồng trên con đường đơn phương không lối thoát, cảm giác cũng không thể nào quay đầu lại được.
Hà Dập đối xử với cô ấy như với em gái.


"Mình mà giàu có như Phó Thành Lẫm thì tốt rồi, yêu đơn với chả phương, trai …” dễ thương ( ) còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại trong túi đã rung rè rè.
Ghi chú: ZZL ( )


Giang Tiểu Nam trả lời tin nhắn, group của lớp lại bắt đầu gửi bao lì xì, hôm nay phải bắt cho kịp làn sóng đầu tiên, tay cô ấy nhanh, lần này giật được 3,33 tệ.
“Lớp trưởng làm không lại mình đâu, lần nào cũng giật được vài đồng.”


Cô đẩy Lê Tranh một cái, “Này, sao cậu không giật lấy một cái, vui lắm á, thử vận
may đi.”
Lê Tranh lắc đầu: “Không giật đâu, nhường cho các cậu giật thêm vài đồng.”


Bây giờ lớp trưởng chuyển sang phát lì xì vào buổi tối, cổ vũ mọi người buổi tối tự ôn tập cho thật tốt, ghi chú hiện tại trong group của cậu ấy là: Hôm nay cậu chia tay rồi sao?
Đến cửa phòng học tự học, Giang Tiểu Nam buông Lê Tranh ra, hai người một trước một sau đi vào.


Họ chiếm vị trí bậc thang của lớp học, hàng cuối cùng, cạnh cửa, ra vào dễ dàng.
Phòng học trống một nửa, người đi ăn còn chưa quay trở lại.
Lê Tranh bỏ ba lô xuống, cầm lấy ly của Giang Tiểu Nam đi rót nước, Giang Tiểu Nam đang cắm đầu gửi tin nhắn, lơ đãng nói tiếng cảm ơn Lê Tranh.


Khoảng tám giờ, trong phòng tự học ngoài tiếng cào bàn phím thì chính là tiếng lật sách “xoẹt xoẹt.”
Điện thoại di động của Giang Tiểu Nam rung lên, cô ấy liếc mắt nhìn, thu dọn sách, “Mình phải đi tìm bạn cùng phòng rồi.” Cô ấy nhỏ giọng nói với Lê Tranh.


Lê Tranh ra dấu “OK” trả lời cô ấy, tiếp tục giải đề.
Qua vài phút sau, một bóng dáng cao lớn đứng kế bên cô, túi laptop đặt lên mặt bàn.
Lê Tranh đang giải đề, cô ấy không có thói quen nhìn kế bên là người nào, đẩy đẩy sách trên bàn về phía mình, bút trong tay không hề ngừng lại.


Người kế bên ngồi xuống, mở máy tính bảng ra.
Hơi thở quen thuộc mang theo hơi lạnh từ trên áo khoác phả sang.
Lê Tranh nhanh chóng quay đầu lại, hai mắt mở to, nhìn người trước mắt với vẻ không thể tin được.


Phó Thành Lẫm thay quần áo thể thao và đeo khẩu trang, phong trần bụi bặm, có lẽ anh từ sân bay đến thẳng nơi này.
Lê Tranh nằm trên bàn, tiến sát về phía anh, “Sao anh lại đến đây?”
“Đi học với em.” Phó Thành Lẫm lấy từ trong túi ra hai thanh socola, đặt lên sách của cô.


Sợ ảnh hưởng đến việc tự học của những người ở hàng ghế đầu, Lê Tranh xé một thanh socola cẩn thận để ăn, yên lặng nhìn anh.
Phó Thành Lẫm nhìn tấm bảng đen trong lớp ngay trước mặt, đã lâu không gặp lại còn thấy quen thuộc.


Anh thu hồi ánh mắt nhìn Lê Tranh, “Em giải đề, anh làm việc, không ảnh hưởng đến em.”
Lê Tranh ngồi thẳng người, cánh tay vô thức dựa vào phía anh, sau đó đứt khoác đè lên cánh tay trái anh, chặn trên cánh tay anh rồi viết chữ, thỉnh thoảng còn nhâm nhi miếng sô cô la.


Hơn mười phút sau, hai người tiến vào trạng thái, mỗi người đều bận việc của mìn.
Giải hết một lượt các câu hỏi đề thi, Lê Tranh lắc lắc cổ tay.
Phó Thành Lẫm chống cằm, đọc kế hoạch dự án, chuyên tâm nghiêm túc.
Lê Tranh nắm lấy tay trái anh, hai người đan chặt mười ngón tay dưới bàn.


Mười giờ, Phó Thành Lẫm thu dọn máy tính bảng, đưa Lê Tranh về lại ký túc xá.
Ra khỏi phòng tự học, Lê Tranh hỏi anh: “Anh mua chuộc Giang Tiểu Nam từ khi nào thế?”
Phó Thành Lẫm: “Hôm nay, trợ lý Tăng đã thêm cách thức liên hệ của cô ấy vào.”


Trên đường đến khuôn viên trường học, Lê Tranh nhìn trước nhìn sau, người phía sau cách cũng khá xa, cô nói với Phó Thành Lẫm: “Anh cúi đầu xuống.”
Phó Thành Lẫm nghe lời nghiêng người cúi đầu, “Em muốn nói chuyện gì với anh?”


Lê Tranh tháo một bên khẩu trang của anh ra, hôn lên môi anh một cái, rồi lại lập tức đeo lại cho anh.
- ---