Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 20

Máu từ khắp người dồn lên não, chỉ trong chớp mắt mọi thứ trước mặt cô biến thành một màu đen, không biết phải làm thế nào, hai tay không nghe theo sự điều khiển của cô nữa.


Lê Tranh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu hai lần. Bên tai như văng vẳng một giọng nói: ‘Không thể xóa dòng trạng thái này được, nếu không mọi người đều sẽ biết cô đang muốn giấu diếm.’


Cô đọc lại từ đầu đoạn văn thêm một lần nữa, chắc không sao đâu, chỉ là có một chút sến sẩm, không có gì phải xấu hổ, cũng không giống nhật ký yêu thầm của cô.
Trong mấy bức ảnh đính kèm, khó mà chứng minh được cô cùng người trong ảnh có liên quan đến nhau.


Một ảnh là cô chụp chiếc bánh kem trong lòng bàn tay của Phó Thành Lẫm, còn ảnh kia chụp bữa ăn sinh nhật anh làm.
Những giọt nước trên mái tóc chưa kịp lau khô, trượt theo vai xuống cánh tay, mái tóc dài phía sau khiến chiếc váy ngủ ướt nhẹp.


Lê Tranh hoàn toàn không có chút cảm giác, chẳng qua là vì cô không rảnh để quan tâm đến sự ẩm ướt khó chịu đó.
Một phần cô lo lắng không biết Phó Thành Lẫm có nhìn thấy hay không, một phần cô phải suy nghĩ làm sao cứu chính mình khỏi sự chất vấn của bạn bè.


Trong nửa phút tưởng chừng như kiệt sức, có người để lại lời nhắn. Đồng nghiệp Từ Sướng của cô đã muộn thế này mà vẫn chưa ngủ, [Woa, bạn trai em thật là lãng mạn.]
Không thể giày vò thêm được nữa.


Lê Tranh sử dụng chút tỉnh táo còn sót lại của mình để vào phần cài đặt của WeChat, đưa Phó Thành Lẫm vào phần ‘Đừng để anh ấy (cô ấy) xem được’ trạng thái của bạn.
Dòng trạng thái của cô được cài đặt chỉ có thể nhìn thấy trong ba ngày.


Ba ngày sau, cô sẽ trả lại sự tự do cho Phó Thành Lẫm.
Cô kiểm tra lại tin nhắn, một số bạn học thắc mắc: [Có chuyện gì thế? Lỡ tay đăng nhầm à?]


Lê Tranh quyết tâm không để chút kiêu ngạo của bản thân rơi xuống đất, cô kiên quyết vớt vát, cuối cùng đã đưa ra một câu trả lời thống nhất: [Bởi vì tớ không thích ăn bánh kem, cho nên tớ đã tự vẽ một cái. Chúc ngủ ngon. Cảm ơn tất cả những lời chúc sinh nhật của mọi người.]


Để chứng minh rằng cô đã đọc bình luận và lượt thích của mọi người.
Để chứng minh rằng cô không phải vì một phút nhầm lẫn mà đăng dòng trạng thái này.
Cô muốn cho dòng trạng thái này yên ổn trong vòng ba ngày.
Cô sẽ không xóa nó. 


Ngay sau khi cô trả lời, chiều hướng của tin nhắn trở thành thế này:
[Hóa ra đây là thông báo sinh nhật chính thức, thứ lỗi cho cẩu độc thân chưa hiểu rõ được sự đời, tớ muốn biết người đàn ông bắt cóc cậu là ai, có phải là nam thần trường chúng ta không (icon im lặng mỉm cười).]


[Woa! Hóa ra là cẩu lương! Đã hơn nửa đêm, cậu có còn nhân tính không vậy ~~]
[Tay của bạn trai cậu sao lại đẹp thế.]
[Rốt cuộc là người đàn ông thần tiên nào có thể khiến người đẹp của chúng ta yêu đến vậy.]


[Tại sao không có ai vẽ bánh cho tớ, không có ai tổ chức sinh nhật cho tớ (icon khóc lớn).]
[Ai có WeChat nam thần không, nhanh chóng thông báo cho anh ấy đến xác nhận có phải bánh kem do anh ấy vẽ không, tớ muốn chứng kiến quá trình thất tình đau tận tim gan của anh ấy!]
[Đã thông báo đến các bạn nữ trong lớp bọn họ.]


[Còn lớp trưởng nữa, lớp trưởng đâu rồi, tới đây xem xem một chút, ha ha ha (tự thêm hai trăm icon mặt cười).]

Sau vài phút, với sự chuyển hướng của mình, cô trở thành trung tâm cuộc trò chuyện của bạn cùng lớp và cùng trường, tin nhắn spam một cách điên cuồng.


Ai đó còn cho rằng cô vô tình mắc sai lầm, suýt chút nữa giải thích một cách vụng về, còn không trả lời tin nhắn. Bây giờ nhìn qua thì như thông báo chính thức, tất cả đều đang sôi sục bỗng chốc được xoa dịu, tụ tập ở đó ồn ào.


Đây có lẽ là cách làm truyền thông thành công nhất về trạng thái đáng xấu hổ nhất trong lịch sử. Cô thầm khen mình mưu trí dẹp yên được bàn tán. Điều này cũng vừa lúc giúp cô chặn được không ít vận đào hoa, thật tốt, cực tốt.
Giảm bớt được không ít phiền toái.


Cô tạm thời có thể nhặt lại chút mặt mũi mà mình đã đánh rơi xuống đất.
Nhưng…Phó Thành Lẫm có thấy không?
Lê Tranh tắt đèn, nằm sấp trên giường gảy gảy ga trải giường.


Trong lòng không ngừng giao chiến, mâu thuẫn đan xen nhau, hô hấp của cô ngày càng trở nên nặng nề. Về mặt tình cảm, cô hy vọng Phó Thành Lẫm có thể nhìn thấy và biết rằng cô thích anh rất nhiều.


Nhưng về mặt lý trí, cô lại không muốn anh nhìn thấy nó. Bởi vì một khi anh không có chút cảm giác nào với cô hoặc không có dự định gì cùng cô, cô và anh sẽ trở thành những người xa lạ.
Hai thứ cảm xúc giằng xé, nhanh chóng xé nát con người cô.


Lê Tranh lăn qua lộn lại, lăn từ bên này sang bên kia, thiếu chút nữa thì rơi xuống giường, cô mới giật mình một cái, lăn người quay lại.
Đến lúc nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi sáng.
Cô không biết bộ đồ ngủ ướt nhẹp đã khô từ bao giờ.


Điện thoại rung lên, Lê Tân Hòa gửi đến: [Cục cưng, mẹ phấn khích quá mà tỉnh luôn rồi.]
Lê Tranh nghĩ rằng, mẹ chắc là đang muốn nói đến về ba của cô, ông chưa từng ngủ sớm.


Lê Tân Hòa: [Cái cậu bé trong câu chuyện của con, tìm mãi không ra một tật xấu, điều hiếm gặp nhất là, món quà sinh nhật mà cậu ấy tặng con không thể mua được bằng tiền. Cậu ấy là bạn học hay đồng nghiệp hay là đàn anh nào đó của con vậy?]


Bà không thể nào đoán được đó là Phó Thành Lẫm, trong suy nghĩ vẫn cho rằng Phó Thành Lẫm cũng giống như chú của cô, sẽ không có khả năng tự mình xuống bếp nấu ăn, và tất nhiên không có cái kiên nhẫn để vẽ một cái bánh trong lòng bàn tay.


Lê Tranh: [Mẹ, đi ngủ sớm một chút. Chú đã gặp qua anh ấy, thỉnh thoảng tình cờ gặp và chú ấy ủng hộ con trong chuyện tình cảm. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, tương lai sẽ có chuyện gì còn không ai biết được. Nếu mọi người quan tâm như vậy, con cảm thấy rất áp lực. Có thể phù hợp với mắt nhìn của con chưa chắc đã đáp ứng được yêu cầu của ba, đến lúc đó mọi người không đồng ý, sẽ rất hoang mang. Không phải mẹ muốn con thử cảm giác tình yêu sao? Lúc nào đến thời gian bàn chuyện cưới hỏi, con chắc chắn sẽ thông qua ý kiến với mẹ.]


Lê Tân Hòa nghe thấy Tưởng Thành Duật có quen biết người này, còn gặp qua, trong lòng yên tâm hơn hẳn.
[Mẹ không phải vì quá hào hứng thôi sao, nhớ ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon. Chúc tất cả điều ước sinh nhật của con trở thành hiện thực (icon trái tim).]
- -


Lê Tranh không biết mình mơ màng ngủ từ lúc nào, sau đó đắm mình trong giấc mộng vô tận.
Cô lại đến phòng tập leo núi, nhân viên an toàn vẫn là Phó Thành Lẫm. Chỉ mới leo được nửa chặng đường, cô quay đầu nhìn lại, Phó Thành Lẫm không biết đã đi đâu.


Một đầu khác của dây ăn toàn được nối vào một chiếc bánh kem.
Cô sợ rằng chiếc bánh sẽ không chịu đựng nỗi trọng lượng của cô.
Một lúc lâu sau, cô tập trung leo lên phía trên một cách chăm chú và thận trọng, dùng hai tay nắm chặt mô đá nhất có thể.


Quay lại lần nữa, Cận Phong đáng ghét đang ngồi bên cạnh chiếc bánh kem, tư thế nhàn nhã, cầm cái thìa, múc bánh ăn từng thìa một.
Khuôn mặt biểu cảm sự hả hê khi thấy cô gặp họa.


Nhìn thấy chiếc bánh kem đã bị anh ăn mất một nửa, cô lo sợ dây thừng từ chiếc bánh kem sẽ bị rơi ra, cô lớn tiếng hét lên với Cận Phong, rằng anh không được ăn bánh nữa.
“Phó Thành Lẫm!”
Cô lo lắng, hét to tên anh.
Cùng với đó chính là tiếng rung của chuông báo thức.


Lê Tranh ôm chặt gối, chỉ là một giấc mơ.
Đây là lần thứ hai cô mơ thấy Phó Thành Lẫm.
Cô nheo mắt đưa tay sờ soạng xung quanh, cầm lấy điện thoại, vuốt vuốt màn hình vài cái, chuông báo thức đã tắt.
Lúc này là sáu giờ, cô đã ngủ ba tiếng đồng hồ?
Hoặc có thể còn chưa đến.


Lê Tranh lăn lộn năm lần bảy lượt, thật không dễ dàng để ngồi dậy.
Phó Thành Lẫm rốt cuộc có nhìn thấy lời tỏ tình của cô không?
Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu cô hết lần này đến lần khác.


Anh bận rộn như vậy, tối qua cùng cô đi bộ quay về chắc chắn sẽ phải kiểm tra email, anh sẽ không có thời gian để theo dõi dòng thời gian, những trạng thái mà cô đăng lên dòng thời gian trong năm ngày vừa rồi, anh chỉ xem qua có một lần.
Với tần suất như vậy mà nói, tối qua chắc chắn anh sẽ không thể nhìn thấy.


Sau khi tự an ủi bản thân một phen, Lê Tranh rời giường rửa mặt đánh răng.
Đắp miếng mặt nạ, trang điểm mắt nghiêm túc, mang kính lên trước cả ra cửa, dấu hiệu của một đêm mất ngủ không còn rõ ràng, nếu không nhìn chằm chằm có vẻ chẳng nhìn ra được.
Hôm nay đã bị trễ hơn mười phút.


Bình thường vào thời điểm này, cô đã sớm ngồi trong nhà Phó Thành Lẫm ăn sáng.
Trước khi gõ cửa, Lê Tranh gần như nín thở.
Tới mở cửa chính là Phó Thành Lẫm, “Hôm nay đến muộn thế?”  Anh nói với giọng điệu không chút khác thường.


Lê Tranh nhận định rằng, anh chắc chắn không nhìn thấy cái trạng thái kia trên dòng thời gian. Bây giờ cô đã thiết lập cài đặt để chặn anh, chỉ cần chú của cô không nói, anh sẽ không thể biết.
Mà chú của cô thì không có khả năng nào để nói với anh.


Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng có thể quay về  trạng thái bình thường.
“Tối qua em đi ngủ muộn.” Cô cố gắng nói với giọng nói bình thường, tỏ ra tự nhiên hơn, cô chỉ rằng mình sẽ vô tình để lộ những suy nghĩ đã được che giấu cẩn thận.


Lê Tranh đi thẳng đến phòng ăn, ngồi xuống phía đối diện Phó Thành Lẫm, lúc này cô mới để ý thấy Phó Thành Lẫm đang mang một chiếc áo sơ mi trắng, nút tay áo cũng đã đeo khuy măng sét.
“Hôm nay anh có kế hoạch gì không?”


Có thể là vị chột dạ, đến nhìn cô cũng không dám dừng mắt khi nhìn anh.
Phó Thành Lẫm: “Buổi tối về nhà, hôm nay Phó nhị đăng ký kết hôn.”
Thật không dễ dàng gì, Lê Tranh chúc mừng, “Cho em gửi lời chúc phúc.”
“Ông chủ Phó.”


“Làm sao vậy?” Phó Thành Lẫm rút hai tờ khăn giấy, đưa một tờ cho cô.
Không có gì.
Chính là chỉ cần có thể tiếp tục ăn cơm cùng bàn với anh, thật là tốt.


Cô tùy ý nói một câu: “Em dạo gần đây hơi bận, một số thủ tục chuyển nhượng cổ phần, có khi phải sang tháng sau mới xử lý xong, còn không thì đợi đến lúc em học xong.”
Phó Thành Lẫm đeo đồng hồ lên, “Được rồi, lúc nào tiện thì cứ liên hệ với trợ lý Tăng.”


Hôm nay hai người cùng nhau xuống lầu.
Lúc này Lê Tranh mới bắt đầu bình tâm trở lại, trong thang máy, cô đứng bên cạnh Phó Thành Lẫm, “Ông chủ Phó, cho em xem lại bàn tay vẽ chiếc bánh kem tối qua một chút, còn tí dấu vết nào trên đó không vậy?”


Phó Thành Lẫm chần chừ nửa giây, cuối cùng vẫn đưa tay trái qua.
Lòng bàn tay sạch sẽ, chỉ còn một ít vệt mực màu xanh nhạt chưa rửa sạch sót lại trên các ngón tay.
“Anh có biết chiếc bánh kem trong lòng bàn tay anh ở đâu không?”


Lê Tranh khóe miệng mỉm cười, “Đây này, nhìn xem.” Cô đã vẽ lên bàn tay trái của mình từng chút một, chiếc bánh màu xanh ba chiều dường như bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt.
Nó thật sự giống như một chiếc bánh nhỏ, nắm giữ trong lòng bàn tay.


Lê Tranh giơ tay lên, chầm chậm đến gần anh, “Đây là một chiếc bánh kem ma thuật.”
Phó Thành Lẫm biết tài nghệ vẽ tranh của cô rất lợi hại, nhưng hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy, “Vẽ cái này phải mất bao lâu?”


“Em không nhìn thời gian, cũng khá lâu. Vì thế nên sáng nay em dậy muộn.” Lê Tranh nắm tay lại, xòe tay ra, chiếc bánh kem như thoắt ẩn thoắt hiện.


Tối qua cô nằm bò lên giường mãi không ngủ được, ga giường suýt chút nữa bị cô móc thủng một lỗ, cứ nghĩ mãi về chiếc bánh kem mà anh vẽ, cô liền đứng dậy vẽ đơn giản để xóa tan đi nỗi lo lắng và phiền muộn trong lòng.
Vẽ xong rồi cô lại không muốn rửa, cứ vậy cô ôm nó suốt một đêm.


Có lẽ trong giấc mơ đêm qua cô thấy Phó Thành Lẫm buộc đầu kia của sợ dây bảo hộ vào chiếc bánh, chính vì lý do này.
Khi rửa mặt vào buổi sáng, cô còn cẩn thận hơn, chỉ sợ chiếc bánh bị trôi mất.
“Anh muốn ăn không? Cho một miếng?” Lê Tranh trêu anh.


Phó Thành Lẫm nhìn cô, trong mắt tràn đầy nét bướng bỉnh chỉ thuộc về riêng cô, lại có một chút trẻ con. Anh bình tĩnh quay mặt đi, xem thang máy đã đi tới tầng nào.
“Đến tầng một rồi.”
Anh nhấn giữ cửa, đợi cô ra ngoài.


“Hẹn gặp lại vào buổi tối.” Lê Tranh vẫy tay với anh, đưa chiếc bánh cho anh nhìn thấy, cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhanh chóng bước xuống.
Thang máy đi thẳng xuống hầm đậu xe.
Ra khỏi khu căn hộ, là một ngày nắng chói chang, ánh nắng rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng.


Xe của Phó Thành Lẫm chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, anh ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ tập trung suy nghĩ, bỗng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Lê Tranh không đi xe, vẫn đứng trên vỉa hè, đưa hai lòng bàn tay lên che trán, ngẩng đầu nhìn lên trời, cứ thế quay 360 độ.


Mãi cho đến khi xe chạy ra đến đường lớn, hình bóng của Lê Tranh càng lúc càng xa, cho đến lúc anh không còn nhìn thấy, Phó Thành Lẫm vẫn chưa thể hiểu, vừa rồi cô đang làm gì.
Lê Tranh nhìn quanh một vòng, từ xa không có hướng nào có mây, dường như trời không có ý định sẽ mưa.


Cô lấy ra những chiếc giày không thấm nước dùng một lần từ trong túi xách của mình, buồn bực không thôi.
Phó Thành Lẫm tặng cho cô cái để bọc bên ngoài giày, kết quả đã năm ngày trời đều nắng. Vài phút trước, cô vừa mới cập nhật dự báo thời tiết, mười lăm ngày tới cũng không có mưa.