Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm Truyện Full

Chương 78

CHƯƠNG 78

Khi Diệp Cô Thành mặc quần áo xong, Tình huống “Vạn dặm đóng băng” trong tẩm cung Hoàng đế cuối cùng cũng chuyển tốt chút xíu, thấy vậy, Cung Cửu rất có ánh mắt cười cười, cười đến phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, lập tức hắn thân mật mà ôn hòa nói:“Ta gọi là Cung Cửu, người quen ta ta đều gọi ta là Cửu công tử, không biết cao tính đại danh của các hạ?”

Hai người họ còn đang trong hoàng cung nguy hiểm tứ phía, tuy rằng lúc nãy đã xảy ra một ít “hiểu lầm nhỏ”, nhưng tạm thời mà nói còn có thể coi là “Minh hữu” đi. Về phần sau này họ đến tột cùng là yêu nhau hay là giết nhau…… Vậy chờ sau này nói tiếp đi, bất quá chỉ “Không cẩn thận” “ăn” một cường giả chẳng biết họ tên thôi, Cung Cửu thật không để trong lòng. Hắn để ý hơn là kẻ nào làm ra việc này, nể tình tìm một “bạn giường” khá hợp khẩu vị của hắn, Cửu công tử tuyệt đối không keo kiệt cho chúng một kiểu chết thống khoái.

Diệp Cô Thành mắt lạnh nhìn Cung Cửu đeo biểu tình phong lưu bại hoại, hơn nữa ánh mắt mơ hồ, không biết suy nghĩ loạn thất bát tao cái gì, từng chữ nói:“Ta là Diệp Cô Thành.”

Khóe mắt Cung cửu nhảy dựng, biểu tình cứng đờ, lập tức dừng một chút, thu hồi suy nghĩ thần du thiên ngoại, lúc này mới nặn một nụ cười tươi, nói:“Nguyên lai là Bạch Vân thành chủ, bản công tử thật quá vinh hạnh……” Lời này rất có nghĩa khác, mắt thấy Diệp Cô Thành lại bắt đầu sát khí bốn phía, Cung Cửu vội nói:“Vô luận thế nào, Diệp thành chủ, chúng ta vẫn là ra cung trước, sau đó tính toán hơn thua sau.” Ai nha nha, bản công tử cư nhiên ăn được Bạch Vân thành chủ, xem ra thật là…… vui quá đi a.

Diệp Cô Thành hơi gật đầu đáp ứng, nhưng y vẫn không khỏi nghĩ tới quyết chiến Tử Cấm Đỉnh đêm trăng tròn, nay sinh biến cố lớn như vậy, có ảnh hưởng đến đại kế của Nam Vương phủ không? Như thế, lòng y hoàn toàn không yên. Còn có Cung Cửu không rõ thân phận này…… Đợi khi ra khỏi cung, Diệp Cô Thành đương nhiên sẽ giết Cung Cửu, đêm qua với y mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã! Chỉ là Cung Cửu võ công thoạt nhìn cũng sâu không lường được, Diệp Cô Thành không biết người này rốt cuộc có lai lịch gì, lại vì sao mà phát sinh chuyện đêm qua, trong lòng tránh không được có một tia chần chờ.

Mà Cung Cửu thì sao, thế lực của hắn vẫn ẩn rất sâu, càng sợ bị người ta phát hiện thân phận dấu vết, lúc này Cung Cửu kỳ thật cũng nghĩ: Bọn họ nếu có thể bình yên rời cung, Bạch Vân thành chủ khẳng định sẽ tính sổ với hắn, đến lúc đó…… Nếu có thể nhân cơ hội giải quyết thiên đại phiền toái này đương nhiên là tốt, chỉ là không biết võ công của hắn có thể thắng nổi Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành không nữa? Chỉ sợ quá nguy hiểm a. Hơn nữa, nếu Cung Cửu giết Diệp Cô Thành, vậy quyết chiến Tử Cấm Đỉnh cũng triệt để phá sản, Nam Vương phủ khẳng định sẽ ngừng công kích, ngủ đông một thời gian không dám có hành động lớn, như vậy kế hoạch Cung Cửu mượn cơ hội trừ bỏ Nam Vương phủ cũng thất bại, thật là phiền toái a.

Nhưng phiền toái này đều phải đợi họ ra cung đã, dù Cung Cửu và Diệp Cô Thành đều là cao thủ số một số hai trên đời này, nhưng đối với xông ra hoàng cung, đối mặt sự vây công của Ngự Lâm quân, bọn họ đều có điều kiêng dè .

Hai người lẳng lặng lén lút ly khai tẩm cung Hoàng đế, che che giấu giấu đi qua hoàng cung, lấy độ nhạy tai mắt của hai người họ, tránh đi thị vệ tuần tra và nội thị tự nhiên cũng dễ dàng — nhưng Cung Cửu và Diệp Cô Thành đều nhận ra, trong cung kỳ thật này đầy ám vệ, hơn nữa tất cả đều thực lực khá cao…… dù bọn họ cẩn thận như thế nào, cũng không có khả năng hoàn toàn né khỏi tai mắt nhóm ám vệ, vốn hai người đã tính liều mạng mở đường máu, ai ngờ đám ám vệ này rõ ràng đã phát hiện hai người, lại căn bản không báo nguy, cứ như không nhìn thấy gì hết, vì thế Cung Cửu và Diệp Cô Thành cứ ù ù cạc cạc như thế mà chạy khỏi cung.

Đứng dưới chân hoàng thành, lại quay đầu nhìn hồng tường trang nghiêm kia, Cung Cửu và Diệp Cô Thành cũng không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ dị như mộng ảo. Hai người họ yên lặng không nói gì rời xa hoàng cung, quẹo trái quẹo phải, chuyển đến một vùng hoang vu, vô luận là Cung Cửu hay Diệp Cô Thành, lúc này đều đã nâng lên chiến ý và đề phòng nồng đậm — bởi vì bọn họ đều hiểu rất rõ: Đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, vừa ra tay chính là không chết không được! Trước hôm qua, bọn họ rõ ràng chưa bao giờ chạm mặt, nhưng hôm nay bọn họ lại không hiểu sao mà trở thành sinh tử đại địch: Đơn giản là do chuyện phát sinh đêm qua…… Có lẽ chỉ có thể dùng máu tươi để kết thúc .


Đi đến một góc hoang vắng nào đó, tiến vào một sân cũ nát không người, hai người rất ăn ý dừng chân, hai mắt như hàn tinh của Diệp Cô Thành gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu, lạnh lùng nói:“Rút kiếm của ngươi ra.”

Khí thế của Cung Cửu tăng vọt, ngạo nghễ cười:“Kiếm của ta trong lòng! Hôm nay để bản công tử kiến thức tuyệt kỹ Thiên Ngoại Phi Tiên một lần, để xem ai thắng ai bại !”

Mắt thấy hai người sinh tử kịch chiến hết sức căng thẳng, nhưng không ngờ ngay vào lúc này, bọn họ lại nghe thấy một tiếng cười sang sảng vang lên, sau đó là một tiếng lời bắt chuyện tràn ngập thiện ý:“Di? Cung Cửu và Diệp thành chủ, các ngươi cư nhiên ở trong này.”

Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày cười hì hì bay vào giữa hai người, chào hỏi các hảo hữu của hắn. Cung Cửu cảm thấy kinh nghi bất định, nhưng trên mặt cũng không lộ nửa phần, mà bình tĩnh nói:“Lục Tiểu Phụng?” áo choàng đỏ và bốn hàng lông mày, dấu hiệu này thật sự dễ nhận ra…… Nhưng Lục Tiểu Phụng sao lại biết tên của Cung Cửu? Còn làm ra vẻ rất thân với hắn nữa, hồi đó giờ có quen đâu a !

Lục Tiểu Phụng ái muội cười nói:“Hắc hắc, các ngươi lại chạy đến hò hẹn a,” Nói xong hắn nhướng mày nhìn nhìn hai người, lại có chút đăm chiêu nói:“Ta nhớ hình như hôm này có lên triều, các ngươi cư nhiên sớm vậy đã rời cung ……”

Nghe Lục Tiểu Phụng nói thế, Cung Cửu và Diệp Cô Thành đều chuyển tròn suy nghĩ: Lục Tiểu Phụng có ý gì? Chẳng lẽ chuyện đêm qua có liên quan đến hắn? Bằng không sao hắn lại biết lúc nãy hai người ở trong cung…… Nhưng cái câu “Lại chạy đến hò hẹn” Là cái quái gì? Hai người họ từ trước đến nay căn bản không quen, hò hẹn cái quỷ a! còn có lên triều, triều thì liên quan cái đinh gì đến họ chứ? Trong này đến tột cùng có âm mưu gì? !

Cung Cửu và Diệp Cô Thành âm thầm liếc nhau một cái, cùng sinh ra tâm tư liên thủ bắt lấy Lục Tiểu Phụng, sau đó nghiêm hình bức cung.

Xét vào kỹ xảo của Cung Cửu và mặt than của Diệp Cô Thành, Lục Tiểu Phụng quả thật không phát giác thái độ của Cung Cửu và Diệp Cô Thành đối với hắn đã có thay đổi cực lớn, nhưng có thể cảm nhận ra không khí giữa hai người họ nặng nề hơn “bình thường”, vì thế hắn sờ sờ mũi, chớp mắt vài cái với Cung Cửu, cười nói: “Củu huynh ngươi lại chọc Diệp thành chủ mất hứng à? Hắc hắc !”

Những lời này của Lục Tiểu Phụng làm hai người rung động trong nháy mắt, mà “Thừa cơ hội này”, Lục Tiểu Phụng đã bay lên, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên tường viện, Cung Cửu và Diệp Cô Thành nhìn hắn cứ như muốn chạy trốn, đang định ra tay, lại nghe Lục Tiểu Phụng nói:“Cửu huynh ngươi hảo hảo trấn an Diệp hoàng hậu nhà ngươi đi, ta cũng không quấy rầy ha ha!” Dứt lời, chỉ lưu lại hai người ngớ người ngay đương trường, Lục Tiểu Phụng tiêu sái bay đi, vung áo choàng lên, không mang đi một áng mây nào.

Mái hiên bên này, là Lục Tiểu Phụng đánh vào đầu Cung Cửu và Diệp Cô Thành một đạo sấm chớp kinh thiên; Mà mái hiên bên kia tình huống lại hoàn toàn tương phản.

Nói về một thời không khác, Lục Tiểu Phụng hết đường xoay xở “Gặp phải” Tây Môn Xuy Tuyết, vốn vừa mừng vừa sợ, nào ngờ Tây Môn Xuy Tuyết không nói một lời “Xách” hắn bước đi, quẹo đông  quẹo tây lẻn vào Hợp Phương Trai, lại vào mật đạo ra mật đạo…… Thẳng đến làm Lục Tiểu Phụng choáng váng đầu não.

Rốt cục đi vào trong viện, Lục Tiểu Phụng thấy Tôn Tú Thanh bụng hơi to, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đang định trêu ghẹo Tây Môn Xuy Tuyết vài câu, nhưng đột nhiên thoáng nhìn hai Bạch y nhân ngồi dưới tàng cây…… Một trong số đó không phải Bạch Vân thành chủ còn có thể là ai? !

Thế nhưng giờ phút này, Diệp Cô Thành không lâu trước để lại cho Lục Tiểu Phụng ấn tượng lạnh lùng cao ngạo cư nhiên đang ăn điểm tâm — hơn nữa ăn điểm tâm thì thôi đi, cư nhiên là do người khác đến đút y, là nam nhân cũng một thân bạch y kia! chỉ nghe Cung Cửu cười hì hì nói:“A Thành, tuy ngươi luôn thích ăn bánh đậu đỏ của Hợp Phương Trai, nhưng loại bánh ngọt mới ra này mùi vị cũng không tồi, ngươi nếm thử mấy ngụm đi, sau đó đoán xem đây là bánh gì?”

Tròng mắt Lục Tiểu Phụng rớt xuống, mang theo sự hãi hùng vô bờ bến, yên lặng lăn xa…… Diệp Cô Thành mặt không đổi sắc liền ngậm một ngụm điểm tâm Cung Cửu đút ăn, sau đó thản nhiên nói:“Bánh hạt sen, hơi nhạt, không thích ăn.” cằm Lục Tiểu Phụng rốt cục cũng rụng xuống, hòa tròng mắt của hắn lộc cộc lăn xa.

Tôn Tú Thanh “Phốc xuy” Một tiếng bật cười, nói:“Lục Tiểu Phụng, Diệp thành chủ và Diệp phu nhân có việc tìm ngươi, mau qua đi, đừng thất thần .” Lúc này cả mặt Lục Tiểu Phụng cũng bụp bụp bể thành bột phấn, phiêu tán theo làn gió.

Khi năm người họ rốt cục ngồi quanh một bàn, Lục Tiểu Phụng trước xem Tây Môn vợ chồng bên tay trái hắn, sau nhìn Bạch Vân thành chủ…… cùng phu nhân bên tay phải hắn, hung hăng véo một cái lên đùi mình, lúc này mới giật mình, hỏi:“Không biết Diệp thành chủ tìm ta có gì chỉ giáo?”

Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Lục đại hiệp không cần khẩn trương, ta và A Thành nhà ta chỉ muốn kết bạn với ngươi, sau đó thỉnh ngươi giúp đỡ một chút a.”

Lục Tiểu Phụng không nói gì cứng họng — A Thành ……nhà bọn họ? Còn giúp đỡ một chút nữa?

Chờ nghe hết tiền căn hậu quả ngắn gọn mà rõ ràng do Cung Cửu thuật lại, Lục Tiểu Phụng thật sự mồ hôi chảy ròng toàn lưng: Nam Vương phủ cố ý hành thích vua soán vị, thời gian ngay vào mười lăm tháng chín, trong quyết chiến Tử Cấm Đỉnh!

Lục Tiểu Phụng cố gắng tỉnh táo lại, khôi phục bình tĩnh của cao thủ tra án thiên hạ đệ nhất, hỏi kĩ:“Diệp thành chủ vì sao lại tham dự chuyện này?”

“Bị Nam Vương phủ uy hiếp.” Diệp Cô Thành nói. Cung Cửu lập tức bổ sung một câu:“Nam Vương phủ đã khống chế nguồn nước ngọt Phi Tiên đảo.” Nam Vương phủ ở Đông Nam, phạm vi thế lực vừa đúng bao quát mấy cảng biển thông tàu đến Phi Tiên đảo, quả thật có thể lấy điều này uy hiếp Diệp Cô Thành, dù sao Diệp Cô Thành không chỉ là Kiếm Thánh, còn gánh vác trách nhiệm của chủ một thành.

Lục Tiểu Phụng âm thầm gật đầu, lý do này quả thật đúng, Diệp Cô Thành bị Nam Vương phủ uy hiếp, bất đắc dĩ tham dự tạo phản, trong lòng tất nhiên không cam lòng, nên mới muốn bóc trần bí mật này. Thế nhưng, Lục Tiểu Phụng vẫn thử thăm dò nói:“Diệp thành chủ không muốn thông đồng làm bậy với phản tặc, quả nhiên là phẩm hạnh cao thượng.” Là phẩm hạnh cao thượng thật hay có mưu đồ khác?

Cung Cửu ôn hòa cười nói:“Bạch Vân thành an phận một phương, cũng không có ý bị cuốn vào phân tranh của Trung Nguyên. Sau việc này, ta và A Thành muốn đồng du thiên hạ, chỉ mong không có nổi lo về sau.”

Lục Tiểu Phụng có chút đăm chiêu gật đầu, còn nói:“Xin thứ cho ta thiển cận, nhưng chưa bao giờ nghe qua tên tuổi của Cửu công tử.” Cung Cửu này võ công cao như vậy, cũng không phải ẩn sĩ thất lão bát thập, thân phận lại thần bí, nói không chừng còn có vấn đề.

“Ai,” Cung Cửu khẽ thở dài một tiếng, nói:“Thân phận của ta, ta vốn không muốn nói đến, nhưng nếu Lục đại hiệp hỏi, cũng không giấu diếm. Chỉ vì ta không phải người trong giang hồ, nên Lục đại hiệp chưa từng nghe tên ta, việc này là bình thường, huống chi Cung Cửu vốn là tên giả ta dùng.”

Ánh mắt Lục Tiểu Phụng sáng quắc nhìn Cung Cửu, nói:“Nguyện nghe cho tường.”

Cung Cửu vân đạm phong khinh nói:“Ta là Thái Bình vương thế tử đương triều, là đường huynh đệ của đương kim Thánh Thượng và Nam Vương thế tử.” Lời vừa nói ra, cả Tây Môn Xuy Tuyết và Tôn Tú Thanh cũng cảm thấy bất ngờ.

Lục Tiểu Phụng càng lắp bắp kinh hãi, trong lòng nghi hoặc càng nặng, nhưng Cung Cửu bỗng nói:“Chắc là ngươi nghĩ, ta bóc trần âm mưu của Nam Vương phủ, là vì nhất mạch Thái Bình vương của ta?” Lục Tiểu Phụng trầm trọng gật đầu, Cung Cửu cười nhẹ nói:“Quả thật như thế, ngươi có thể tưởng tượng, nếu Nam Vương thế tử quả thật giả thành Thánh Thượng, hắn sao lại buông tha Thái Bình vương phủ của ta?”


“Như vậy đều là vương phủ thế tử, chẳng lẽ ngươi không có……” Lục Tiểu Phụng châm chước hỏi, nhưng hắn còn chưa nói hết, Cung Cửu đã tiếp lời:“Tâm mưu phản?” Lục Tiểu Phụng nhìn hắn, chậm rãi nói:“Như vậy đến tột cùng, là có hay không?”

“Lúc còn trẻ, ai chưa mơ qua giấc mộng thiên hạ độc tôn?” Cung Cửu than thở nói:“Huống chi chúng ta cùng là hoàng thất đích duệ, ngươi nói xem?”

Cung Cửu nói như ra lời thật “Có thể rơi đầu” như thế, ngược lại khiến Lục Tiểu Phụng thoáng yên tâm, hỏi:“Nhưng ngày nay ngươi lại thay đổi chủ ý?”

Cung Cửu nhún vai, bất đắc dĩ cười nói:“Không phải do ta, mà do đương kim Thánh Thượng cơ trí anh minh, làm người ta tâm phục, ta chỉ cần là chính ta……” Hắn nói tới đây, nhu tình mật ý liếc nhìn Diệp Cô Thành một cái, mới nói tiếp:“Ta chỉ yêu nam nhân không thích nữ nhân, đời này cũng không có tử tự, cho dù thật tặng ngôi vị hoàng đế cho ta, lại sẽ làm ta buồn rầu, không phải sao?”

Diệp Cô Thành thật sự bội phục cực kì năng lực bịa chuyện loạn cào cào của Cung Cửu, nhưng đến giờ phút này, y đương nhiên phải giúp Cung Cửu “Tự bào chữa”, vì thế liền mười ngón giao nhau với Cung Cửu, thản nhiên nói:“Chúng ta đều không có tâm tranh giành quyền thế, ngươi cứ an tâm.”

Thấy vậy, Lục Tiểu Phụng cảm thấy líu lưỡi không thôi, nhưng cũng rất cảm khái tình cảm không tuân thế tục này của họ, Tây Môn Xuy Tuyết càng nói:“Người ngự kiếm thành ở trong tâm, các ngươi rất tốt.” Lục Tiểu Phụng rốt cuộc tiêu hết nghi ngờ, đáp ứng nhất định giúp đỡ, kiệt lực bóc trần âm mưu soán vị của Nam Vương phủ.

Giai đại hoan hỉ như thế đó.

Mà nói đến âm mưu, thì tất không thể không đề cập đến Cung Cửu và Diệp Cô Thành tự nhận là rơi vào một âm mưu khổng lồ trong một thời không ngay giờ phút này,…… Bọn họ đang đứng trong ngôi viện rách nát yên lặng không nói gì, nhấm nuốt thâm ý vừa rồi Lục Tiểu Phụng để lại.

Rốt cục Cung Cửu vẫn cười khổ mở miệng nói:“Diệp thành chủ, ta cũng không hiểu chuyện gì đối với đêm qua, mặc dù thành chủ muốn tính sổ với ta, nhưng cũng nên tìm rõ chân tướng trước, được chứ?”

Diệp Cô Thành lạnh như băng gật đầu đồng ý, trong lòng càng phẫn nộ lại khó hiểu: Lục Tiểu Phụng nói …… Diệp hoàng hậu rốt cuộc là chuyện gì, y không thể không làm rõ a !