Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm Truyện Full

Chương 58


Đến giữa ngọ, Cung Cửu và Diệp Cô Thành mới cùng lúc tỉnh dậy, đang ngươi nùng ta nùng, nhàn nhã tự tại dùng cơm, liền thu được một phong chiến thiếp do lão bản trước kia của nhà trọ này chuyển đến.

– Ngày sau vừa lúc mười lăm, mỗi khi trăng tròn, kiếm muốn uống máu, hẹn thành chủ đến dốc núi thành tây đấu một trận, giờ Thân cùng gặp. Công Tôn.

“Khẩu khí thật lớn nha,” Cung Cửu nắm chiến thiếp kia, cười lạnh:“Ả là không đợi nổi nữa muốn đi chết mà.”

Diệp Cô Thành trầm ngâm một lát, nói:“Hình như có quái, chắc là ả tìm được chỗ dựa rồi?”

Cung Cửu cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói:“Tạm thời không biết, nhưng tin tức sẽ nhanh đến thôi, ta thật muốn xem ả cậy vào cái gì a.”

Diệp Cô Thành khẽ gật đầu, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm, có Cung Cửu nghịch thiên này tồn tại, y cũng chẳng lo lắng. Hơn nữa, trong nguyên tác Công Tôn đại nương chính là chết trong tay Diệp Cô Thành, y là thuận theo thiên mệnh, đại thần kịch bản cũng sẽ giúp y.

Bọn họ hai người vừa dùng xong cơm trưa, tin tức đã đến, nhưng ngoài dự liệu của Diệp Cô Thành là, Cung Cửu cư nhiên cũng hơi đổi sắc mặt, nói:“Nguyên lai Công Tôn đại nương là ước định với Nam Vương phủ, muốn mượn cường nỏ thị vệ của Nam Vương phủ đến vây giết chúng ta.”

Diệp Cô Thành cũng có chút kinh ngạc đối với chuyện này, y bỗng nghĩ đến, nói không chừng trong nguyên tác Nam Vương phủ vốn đã mời chào Công Tôn đại nương, chỉ là Diệp Cô Thành đã đáp ứng hợp tác họ, ước chiến với Tây Môn Xuy Tuyết trên Tử Cấm Đỉnh, vì thể tác dụng của Công Tôn đại nương đã không lớn, hơn nữa vì giữ bí mật…… Cho nên Công Tôn đại nương liền chết .

Nhưng lúc này đây, Diệp Cô Thành không những không hợp tác với Nam Vương phủ, lúc trước y còn ra về không vui với Nam Vương thế tử, mà Công Tôn đại nương thì sao, ả vì muốn ứng phó sự “Trả thù” của Diệp Cô Thành và Cung Cửu, lại đi hợp tác với Nam Vương phủ…… thế sự đổi thay, quả không phải phàm nhân có thể đoán trước .

Diệp Cô Thành nhìn về phía Cung Cửu, hỏi:“Ngươi có tính toán gì không?” Cường nỏ vây sát cũng thiệt đủ ác mà, bất quá nếu tin này đã để bọn họ biết, vậy cũng chẳng còn tồn tại uy hiếp .

Cung Cửu nhắm mắt trầm tư một lúc lâu, bỗng nở nụ cười, nói:“Thật tốt, đúng lúc nhân cơ hội này, trợ giúp…… Nguyên bản ta còn tính tốn thêm một phen công phu , chúng lại tự mình đưa đến cửa!” Nói xong hắn để sát vào tai Diệp Cô Thành nói mấy câu.

Biểu tình của Diệp Cô Thành nhất thời trở nên hơi cổ quái, y nhìn chằm chằm Cung Cửu trong chốc lát, lúc này mới gật đầu đáp:“Vậy liền y theo lời ngươi nói.” kế hoạch của biến thái…… Quả nhiên cũng là biến thái !


Thời gian hai ngày thoáng cái trôi qua, đã gần đến chạng vạng, mây đỏ bay đầy trời, chốn vách núi thành tây, gió đêm phơ phất.

Công Tôn đại nương lại mặc nghê thường bảy màu ngày nọ, ngay cả mây đỏ trên trời cũng lâm vào thất sắc. Nàng tay cầm song kiếm, phía sau còn điểm thêm dải lụa đong đưa rũ xuống, chỉ một cái liếc nhìn, phảng phất tựa thần nữ.

Lẳng lặng nhìn hai bạch y nam tử dắt tay nhau bay lên vách núi, Công Tôn đại nương khơi lên một nụ cười diễm lệ, không bao lâu sau, Cung Cửu và Diệp Cô Thành đã nhẹ nhàng bay bỗng dừng ngoài mười bước trước mắt nàng.

Công Tôn đại nương cười nhẹ, thản nhiên nói:“Diệp thành chủ và cửu công tử hảo ân ái, quả thật khiến người ta hâm mộ…… Bất quá hai vị dắt tay nhau lên, là muốn lấy hai địch một sao?”

Cung Cửu khinh thường cười nói:“Dựa vào ngươi, xứng à?”

Công Tôn đại nương hơi trầm mặt, cười lạnh:“Ta thật không xứng, bất quá…… khi Hai vị lên núi, đường duy nhất dẫn xuống vách núi này đã bị cường nỏ thị vệ của Nam Vương phủ vây bủa, không biết họ có xứng lĩnh giáo thần công tuyệt học của hai vị không?”

Diệp Cô Thành lạnh như băng nói:“Mục đích?”

Công Tôn đại nương lúc này mới dịu sắc mặt đi, cười tủm tỉm nói:“Diệp thành chủ và cửu công tử đều là nhân trung hào kiệt, chắc cũng không muốn chôn cùng với vũ nữ giáo phường như ta, mà Nam Vương phủ sớm có thành ý mời chào Diệp thành chủ, nói không chừng…… Chúng ta có thể hóa thù thành bạn, cùng bàn đại kế?”

Cung Cửu cười to hai tiếng, nói:“Đại kế mưu triều soán vị sao? Vậy không nhọc đại nương quan tâm, bản công tử sẽ thương lượng cùng Nam Vương phủ.” nói đến đây, Cung Cửu bỗng quát khẽ:“Sát.”

Kiếm Diệp Cô Thành đã xuất vỏ.

Công Tôn đại nương sắc mặt thay đổi, nàng một bên xuất kiếm chờ đợi, một bên hung tợn uy hiếp:“Cung Cửu! Ngươi cũng đừng đánh lật bàn tính, bọn thị vệ cường nỏ Nam Vương phủ chỉ nhận ta, nếu thấy thi thể ta, chỉ có vạn nỗ cùng bắn, ngọc đá cùng nát thôi!” Công Tôn đại nương sớm đã nghĩ tới tình huống này, nên mới thuyết phục Nam Vương thế tử đừng tự mình trình diện — thế tử thân phận quý giá, vì phòng ngoài ý muốn…… Vì thế dù bọn Cung Cửu muốn thương lượng hợp tác với Nam Vương phủ, cũng phải thông qua Công Tôn đại nương , sao dám lấy mạng nàng chứ?

Cung Cửu cười mà không nói, lui sang một bên xem chiến, chỉ thấy Diệp Cô Thành và Công Tôn đại nương: Một người thuần trắng, một người bảy màu, đều là kiếm xuất gào thét, nhanh như gió chớp– Công Tôn đại nương đã quyết đấu đến cùng, xuất ra tuyệt kỹ tối cường của nàng, quả nhiên là “Đến như sấm đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng thanh quang”, không hổ là Công Tôn kiếm vũ tuyệt thiên hạ !

Thế gian không gì đẹp hơn kiếm vũ này, phía trên vách núi, bóng kiếm rực rỡ hỗn loạn, như ngàn vạn ánh ngũ sắc từ trời giáng xuống, kiếm đạo của Công Tôn đại nương, chính là mĩ ! lấy vẻ đẹp tuyệt nhất thiên hạ, biến thành lợi khí giết người.

Diệp Cô Thành lại hoàn toàn phóng không suy nghĩ, bình tĩnh mà lạnh nhạt tiếp được một chiêu lại một chiêu của Công Tôn đại nương, phảng phất như đang lấy kiếm chiêu của Công Tôn đại nương ra để rèn luyện, Không Linh Quy Nhất, Kiếm Tâm trong lòng.

Đây thật là một trận chiến kinh thiên động địa, cát bay đá chạy, thiên địa biến sắc, trong mắt Cung Cửu đứng ngoài quan sát chợt lóe tia kỳ dị liên túc, cao thủ quyết đấu, đối với người trong võ đạo mà nói quả là thịnh yến khổng lồ.

Người và kiếm vũ của Công Tôn đại nương đều đẹp đến rung động lòng người, mắt Cung Cửu luôn dừng lại trên thân thể nàng, phảng phất muốn khắc từng chiêu từng thức ấy vào sâu trong đầu — chẳng lẽ hắn đã bị “Mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng” này hấp dẫn sao?

Mãi đến khi sắc trời chuyển tối, trăng tròn lên cao, trận quyết chiến này mới đến hồi kết thúc.

Mai đến khi, Công Tôn đại nương như thiên nữ tuyệt lệ, mà Diệp Cô Thành lại tựa phiêu miểu phi tiên, hai kiếm khách đứng đầu tương ngộ…… Đến tột cùng kẻ thắng người bại ra sao?

Mái hiên bện kia, dưới vách núi đang diễn ra quyết chiến, mấy trăm thị vệ cường nỏ Nam Vương phủ nghiêm chỉnh đứng chờ.

Cho dù trời đã tối đen , ánh mắt bọn thị vệ cường nỏ vẫn lợi hại vô cùng, họ vẫn không nhúc nhích bày trận mà chờ, chờ mệnh lệnh — tối nay, Nam Vương thế tử đã tạm đem quyền khống chế thị vệ cường nỏ hiến cho Tôn đại nương, đối với bọn thị vệ cường nỏ mà nói, hoặc là Công Tôn đại nương ra lệnh một tiếng, hoặc là thấy thi thể của nàng, hoặc là hoàn toàn không thấy được nàng, như vậy chính là vạn nỗ cùng bắn: Trên đời này không biết đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới cường nỏ của họ, dù sức mạnh của một mình họ chỉ sợ còn không chịu nổi nửa chiêu của võ lâm cao thủ, nhưng chỉ cần họ tụ cùng một chỗ, có thể trở thành khắc tinh của tất cả cao thủ.

Ánh trăng sáng trong soi rọi vách núi, không biết đợi bao lâu, rốt cục có hai bóng người chậm rãi bay đến.

Đến gần phía trước, là một nữ nhân tuyệt mỹ.

Nàng mặc nghê thường bảy màu, tay cầm đoạn mang song kiếm, thanh âm phảng phất như chuông bạc xa xa truyền đến:“Thu đội, hồi phủ, phục mệnh thế tử.”

Cường nỏ bọn thị vệ chỉnh tề đứng lên, dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh đội, trật tự vô cùng trở về Nam Vương phủ, nhưng lại không phát ra một chút thanh âm, có thể thấy thật sự được huấn luyện rất cao.

Lập tức, nữ nhân kia ngoái đầu nhìn lại cười, nũng nịu nói:“Diệp thành chủ, sau này còn gặp lại.” Dứt lời liền đuổi theo bọn thị vệ cường nỏ, đung đưa duyên dáng mà đi.

Diệp Cô Thành im lặng không nói gì, trong lòng y còn ôm một người, mơ hồ có thể thấy được là một nam nhân thân xuyên bạch y, mi mục tuấn tú, nhưng lại không chút động tĩnh.

Lúc nãy trên vách núi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Đương Công Tôn đại nương trở lại Nam Vương phủ, tuy đã là hơn nửa đêm, Nam Vương thế tử lo âu trắng đêm chưa ngủ vẫn nhiệt tình nghênh đón, đầu tiên là vô cùng thân thiết nói:“Thấy được đại nương bình yên vô sự, bản thế tử lại an tâm a.” Lập tức hỏi tiếp:“Xin hỏi đại nương, Bạch Vân thành chủ có đáp ứng cùng chúng ta hợp tác không?”

“Đương nhiên,” Công Tôn đại nương ôn nhu cười:“Thế tử có điều không biết, tối nay có thể công thành, quả nhiên là trời cũng giúp ta.”

“Nga? Nguyện nghe tường tỏ.”

Công Tôn đại nương thu cười, nghiêm nghị nói:“Lúc trước chúng ta cứ tưởng lấy cường nỏ uy hiếp, sẽ khiến Bạch Vân thành chủ cúi đầu, quả nhiên là mười phần sai! tuyệt đỉnh cao thủ như y đều có kiêu hãnh của bản thân, trên vách núi, ta vừa nói chuyện cường nỏ thị vệ mai phục ra, Bạch Vân thành chủ đã xuất kiếm với ta……”

Sắc mặt Nam Vương thế tử nhất thời có chút khó coi, dù sao kế hoạch “Mười phần sai” này cũng có một phần của hắn, vì thế hắn dừng một chút, mới nói tiếp:“A…… Nếu thế, đại nương sao co thể thuyết phục Bạch Vân thành chủ vậy?”

Công Tôn đại nương cười đắc ý, nói:“Nói cho thế tử rõ, sở dĩ Bạch Vân thành chủ muốn khó xử ta, đều do hiểu lầm trước đây, lúc ấy ta bán hạt dẻ rang đường có đốc cho y, và tình nhân của y.”

Nam Vương thế tử gật đầu nói:“Nếu thế, nhưng đại nương không phải nói họ vẫn chưa trúng độc sao? Vậy tình nhân của Bạch Vân thành chủ……” Nói tới đây, biểu tình của Nam Vương thế tử hơi vặn vẹo, hắn dùng ngữ khí đau buốt cả răng nói:“Theo như lời đại nương, là một nam nhân võ công lợi hại?”

“Quả đúng,” Công Tôn đại nương cẩn thận giải thích:“Bất quá nguyên lai đêm đó, cả ta cũng bị họ lừa, tình nhân của Bạch Vân thành chủ quả thật đã trúng độc, chỉ là công lực của hắn thâm hậu, cố gắng tự áp chế không để ta nhìn ra mà thôi. Nhưng từ đó đến nay, họ cầu y hỏi dược, mất rất nhiều công phu, vẫn không thể giải trừ kịch độc độc môn của ta, cho nên…… Mới có ước chiến tối nay.”

Nam Vương thế tử nghe thấy ánh mắt tỏa sáng, cười nói:“Quá tốt, như thế…… Bạch Vân thành chủ liền để chúng ta sở dụng !” Nói xong hắn lại có chút băn khoăn, hỏi:“Bất quá đây là đại sự mưu phản đoạt triều, chỉ lấy tính mạng tình nhân y ra uy hiếp…… Phân lượng có thể đủ không?”

Công Tôn đại nương cười tủm tỉm nói:“Thế tử xin yên tâm, lấy kinh nghiệm của ta mà xem, Bạch Vân thành chủ rất thích tình nhân này, hai người tình ý sâu nặng, Diệp Cô Thành tuyệt không vứt bỏ hắn không để ý tới . Hơn nữa, nếu không hữu tình thật, lấy tính cách cao ngạo của Bạch Vân thành chủ kiếm khách đứng đầu, sao có thể sống bên cạnh  một nam nhân?”

Nam Vương thế tử liên tục gật đầu, nói:“Có lý! Lần này đại nương giúp Nam Vương phủ ta có thêm cường viện, quả là thiên tứ quý nhân!” Nhưng nói tới đây, hắn lại chuyển, nói:“Như vậy…… bảo quản giải dược…… Không biết đại nương có an bài gì không? Nếu lỡ Bạch Vân thành chủ cướp lấy hoặc bảo người ăn cắp, chỉ sợ……”

Nam Vương thế tử đương nhiên cũng không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm Công Tôn đại nương, hiện giờ tương đương với Công Tôn đại nương khống chế được Diệp Cô Thành, Nam Vương thế tử sao có thể yên tâm? Tự nhiên là do Nam Vương phủ bọn họ nắm giữ hết thảy mới là bảo đảm nhất .


Nhưng Công Tôn đại nương cũng bĩu môi, ngạo nghễ cười:“Kịch độc độc môn của ta, tất nhiên không có giải dược …… Cho dù người nọ công lực thâm hậu, có thể ngăn chặn độc tính một thời gian, cuối cùng cũng chỉ còn đường chết. Đáng cười là lấy kinh nghiệm của Bạch Vân thành chủ, lại chỉ vì chữ tình, ôm lấy hy vọng, bị ta uy hiếp.”

Nam Vương thế tử nghe vậy, ánh mắt lóe một lát, mới khẽ cười:“Như thế…… Việc này thật phải giữ kín như bưng a.” Kỳ thật như vậy cũng tốt, đợi khi chuyện thành, còn có thể khiến hai đại cao thủ tự giết lẫn nhau, trừ đi hậu cố chi ưu của họ, Nam Vương thế tử quả thực cũng bội phục tâm kế mưu đồ của chính hắn.

“Đó là tự nhiên,” Công Tôn đại nương nghiêm mặt nói:“Tin tức đòi mạng như vậy nếu để lộ nửa phần, không những Bạch Vân thành chủ không giúp Nam Vương phủ, y tất sẽ lập tức trở mặt với chúng ta…… cao thủ như thế, nổi giận rồi làm ra chuyện gì, ta cũng không thể chắn nổi a.”

“Đại nương thỉnh phóng tâm, việc này đã vào tai ta, tuyệt không bay khỏi miệng đâu.” Nam Vương thế tử hứa hẹn, lập tức nói:“Ước chừng còn thời gian nửa tháng, chúng ta liền xuất phát đến kinh thành yết kiến thiên tử, đến lúc đó một mình đại nương hiến vũ…… Thỉnh cầu chuẩn bị hảo một phen.”

“Chuyện Hiến vũ tuyệt không sơ suất, chúng ta mưu đồ tinh diệu, ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay, chỉ mong tới lúc đó…… Thế tử chớ quên chuyện đã đáp ứng ta, được chứ?”

“Bản thế tử lời ra tất làm, nếu ta bội ước, đại nương cứ lấy đầu ta !”

Công Tôn đại nương cùng Nam Vương thế tử sau khi thương nghị thỏa đáng, liền đến phòng khách Nam Vương phủ đặc biệt chuẩn bị vì nàng. Lúc này trời đã ửng hồng, Công Tôn đại nương chỉ thoáng nghỉ ngơi một chút, liền đổi một thân quần áo, lại đơn giản che lấp dung mạo, liền vác một bộc nhỏ từ cửa sau ly khai Nam Vương phủ. Công Tôn đại nương bất quá chỉ là Nam Vương phủ mời đến giúp đỡ, Nam Vương phủ cũng không thể trói buộc nàng, trên thực tế cũng không cần trói buộc: Người trong giang hồ vốn là tới đi tự nhiên, đạo lý này Nam Vương thế tử tự nhiên là hiểu.

Song phương bất quá chỉ đáp ứng nhu cầu của nhau mà thôi, sau này như thế nào, còn chưa biết được.

Mới rời Nam Vương phủ, Công Tôn đại nương liền dùng khinh công, nháy mắt liền biến mất không thấy, cho dù có người muốn theo dõi…… Cũng đuổi không kịp, chỉ đành từ bỏ .

Không bao lâu sau, Công Tôn đại nương liền tới một tòa viện yên lặng mà thanh nhã.

Đúng lúc chính ngọ, Diệp Cô Thành lẳng lặng ngồi trong viện nhắm mắt dưỡng thần, cách y không xa, là một Bạch y nhân nằm úp sấp.

“……” Công Tôn đại nương yên lặng nhìn Bạch y nhân rõ ràng là bị tùy tay ném một bên kia, ai oán bắn một mị nhãn về phía Diệp Cô Thành, nhỏ giọng nói:“Ngươi sao có thể đối xử với ‘Hắn’ như vậy…… Thật sự là chẳng thương hương tiếc ngọc chút xíu nào nha.”

Diệp Cô Thành hất mặt qua một bên, bình tĩnh nói:“Ngươi cứ tự đi hảo hảo mà thương tiếc nàng đi.”

Là “Nàng” Mà không phải “Hắn”, nguyên lai, Bạch y nhân úp mặt xuống kia, mới là Công Tôn đại nương chân chính.