Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 348: Trái tim cự nhân

Từ những đám mây khổng lồ trên không trung, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, chảy xuôi trên mặt đá trắng biến thành từng dòng nước chảy, thoạt nhìn giống như là cả tòa đài cao đều đang chìm trong sóng nước, lộ ra một vẻ lộng lẫy kỳ lạ.

Thẩm Thạch nhìn mây đen rậm rạp trên bầu trời một cái trầm ngâm suy tư, một lát sau vẫn lựa chọn tạm thời không nên mạo hiểm như vậy. Ai biết có thể hay không ông trời lại đột nhiên nổi điên lên đánh xuống một tia sét thì không phải chính mình đứng trên đài sẽ chết một cách oan uổng sao.

Quay người lại, hắn tiếp tục đi vào trong Vũ Khư(*), xung quanh những nơi đi qua đều đổ nát thê lương, hoang vắng vô cùng. Nhưng mà kỳ quái là lúc trước dọc theo con đường này ở trong vũ lâm hắn gặp được rất nhiều yêu thú hung ác, nhưng khi đi đến Vũ Khư diện tích rộng lớn như này thì lại không gặp được lấy một con yêu thú nào.

(*) Khư: nơi trước kia có người ở, nay đã hoang phế. Vũ Khư: nơi trước kia có người ở, nay đã hoang phế, mưa nhiều.

Tình hình này làm cho người ta cảm thấy có chút quái dị, nhưng Thẩm Thạch cũng không rõ đến cùng là thế nào, nhưng chí ít thì không có yêu thú ở đây cũng làm cho Thẩm Thạch thoải mái hơn nhiều, cũng có thể tự do thoải mái thăm dò khu phế tích thần bí này nhanh hơn.

Có lẽ bởi vì vận khí của hắn đã trở lên tốt hơn nên rất nhanh sau khi Thẩm Thạch rời đi một lát đã thấy được một tòa cung điện màu trắng đổ nát phía trước. Những bức tường tan hoang đổ nát, những cột đá ngả nghiêng, tất cả đều giống như những nơi khác, không có gì đẹp mắt; nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Thẩm Thạch còn thấy được trên những vách tường ít ỏi còn đứng vững của cung điện này còn dựng mấy khối thạch bích lớn còn giữ lại được hoa văn nào đó.

Hắn lập tức đi tới đứng trước vách tường của cung điện, bắt đầu quan sát những hoa văn đồ án này. Kết quả giống như hắn sở liệu, những hoa văn này cũng đồng dạng miêu tả chiến tranh của cự nhân thời đại thái cổ.

Những cự nhân này rất có thể chính là những Viễn Cổ Giới Thần mà mình đã từng được diện kiến khi còn ở trong sào huyệt của lão long trên Cực bắc tuyết nguyên kia, mà cùng đại chiến với những giới thần này theo lời nói của lão long thì chính là Bàn Cổ, tổ tiên chung của tất cả Hồng Mông bách tộc hiện nay trong truyền thuyết rồi.

Có điều, chuyện khiến Thẩm Thạch chú ý kỳ thật cũng không phải chỉ riêng điểm trùng hợp này, nếu lịch sử quả thật là thế thì có thể khẳng định lời của lão Long không phải là giả. Nói cách khác, năm xưa, tổ tiên "lâm nhân" cũng là một trong các chủng tộc tồn tại thời chiến tranh của Giới thần ở Hồng Mông. Từ những di tích này của "lâm nhân", cùng với những đồ án trên số di tích còn sót lại trên đường đến Vũ Khư, tuy chúng nằm tán lạc nhưng Thẩm Thạch vẫn phát hiện nhiều thêm một điểm.

Trên nhưng đồ án khắc trên đá này của "lâm nhân", có vẽ thêm một hình.


Ngoại ra còn ghi lại rõ nét đến cuối trận chiến chỉ còn lại một vị thần trở thành kẻ chiến thắng, hiện giờ xem lại rất có thể chính là Bàn Cổ cự thần trong truyền thuyết, bản khắc trên đá lưu lại còn miêu tả Hồng Mông bách tộc đều quỳ rạp xuống dưới chân cự nhân cuối cùng, trở thành nô bộc của hắn, sau đó bỗng nhiên bức họa lại trở nên thê thảm vô cùng, cự nhân kia vẫn vô cùng lạnh lùng cao cao tại thượng như trước, mà đám chủng tộc thấp bé dưới chân hắn lại bắt đầu chém giết lẫn nhau.

Lịch sử đại khái là như vậy a, Thẩm Thạch lặng yên quan sát hết thảy mọi thứ, nhưng tâm tình của hắn lại có chút bình tĩnh ngoài ý liệu, thẳng cho đến khi hắn nhìn đến một bức tranh khắc trên đá cuối cùng.

Bức họa này giấu ở chỗ tận cùng bên trong cung điện này, bị một phiến đá dựng đứng che khuất, hơn nữa nhìn lại tựa hồ cũng không phải vì cung điện sụp đổ mà bị che khuất chỗ này, ngược lại có vẻ như phiến đá này đã dựng đứng ở đó từ trước giống như để che chắn. Nếu không phải do thời gian quá lâu nên phiến đá dần vỡ vụn, để lộ ra một góc làm cho Thẩm Thạch khó khăn lắm mới tìm được.

Trên thực tế, nếu không phải là do hắn có hiểu biết đối với các bản khắc đá của người rừng, nếu như là một tu sĩ khác đến đây thì căn bản sẽ không chú ý đến những chi tiết này. Thẩm Thạch cố gắng hết sức di chuyển khối đá kia, ánh sáng chiếu xuống bức thạch bích đã bao năm chưa từng được ánh mặt trời chiếu rọi.

Trên đó là một bức họa, nhưng Thẩm Thạch lại đột nhiên cảm thấy trong lòng trở lên căng thẳng, bình tĩnh vốn có lập tức biến mất, giật mình ngơ ngẩn.

Phong cách của bức họa cơ hồ giống phong cách của những bức tranh khắc trên đá lúc trước như đúc, nhưng trên bức vẽ, cự nhân duy nhất còn xót lại không biết tại sao lại ầm ầm ngã xuống, hơn nữa thân thể khổng lồ kia rõ ràng còn bị chia năm xẻ bảy giữa không trung.

Đây là có chuyện gì…

Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Thạch có chút khó có thể tiếp nhận nội dung của bức khắc đá này, hắn ngây người, chắc hẳn nhiều năm trước các tộc nhân người rừng có lẽ đối với bức tranh khắc đá này cũng có mâu thuẫn thật lớn, cho nên mới che đậy nó lại. Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao người rừng lại không dứt khoát phá hủy nó đi?

Thẩm Thạch hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau khi bình phục tâm tình một lát thì ánh mắt lại tiếp tục rơi lên bức tranh vẽ, rất nhanh sau đó hắn đã nhìn ra được bức họa còn ẩn giấu một cái gì đó. Vị thần cuối cùng kia hiển nhiên là bị trọng thương hoặc là chết, thân thể của hắn bị chia năm xẻ bảy thành nhiều khối rơi xuống tất cả các địa phương đại lục.

Phía trên thân thể của hắn ở một chỗ khác, thanh cự phủ khai thiên vốn nằm trong tay hắn cũng rời tay mà đi, có vẻ như bay về phương bắc.


Mà cuối cùng, Thẩm Thạch chợt thấy ở trên bức họa có một chỗ tựa hồ có chút quen mắt, hắn nhíu mày nhìn kỹ một lúc rồi bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh, một đám núi non chập chùng có địa thế có phần tương tự với Thanh Long sơn mạch, Thiên Hồng Thành trong trí nhớ của hắn.

Mà ánh mắt của hắn rời đi liền thấy được một bộ phân thân thể của cự nhân, chính xác mà nói chính là trái tim của vị thần cuối cùng này, trái tim rơi xuống phía dưới Thanh Long sơn mạch.

Thẩm Thạch giống như nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên lại ngừng hô hấp, thần sắc lại đại biến.



“Ợ…”

Một tiếng ợ mang theo vẻ cực kỳ thỏa mãn trừ trên ót hồ ly bỗng nhiên truyền xuống. Hồ ly lười biếng nằm sau một khối đá lớn tránh mưa, đôi mắt đảo đảo hướng lên đỉnh đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại đặt đầu lên đôi chân trước mặt, có vẻ như rất muốn đi ngủ.

“Thật thoải mái a, không nghĩ tới tinh huyết yêu khí của những yêu thú này đúng là mỹ vị, sớm biết như vậy thì năm đó ta đã chạy ra bên ngoài ăn hết rồi a.” Đang ngã ngồi trên đầu hô ly chính là tiểu hắc quỷ kia, hiện tại so với mấy ngày trước đã có khác biệt rõ ràng, vốn quanh thân nó là một màu đen thâm sâu nay đã chậm rãi chuyển thành màu đỏ sậm, tuy vẫn còn ảm đạm nhưng chính xác đã có thể trông thấy một tia sáng màu đỏ kỳ dị rồi.

Trừ việc đó ra thì trên bụng của tiểu hắc quỷ cũng lồi lên một khối giống như là đã ăn quá no vậy, nó nhẹ nhàng vuốt vuốt cái bụng sau đó nói với hồ ly: “Nhưng mà ta cũng không có bạc đãi ngươi a, phải biết rằng trên đời này dã thú bình thường và yêu thú có thể nói là cách biệt một trời một vực, nếu như không có cơ duyên lớn mà nói thì nếu ngươi muốn tấn chức yêu thú chính là nằm mơ. Bất quá bây giờ thì sao, hắc hắc hắc hắc…”

Tiểu hắc quỷ lớn tiếng cười hắc hắc rất là tự đắc, bất quá khuôn mặt nó vốn quá mức hung ác, dù không tỏ vẻ gì ác ý nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ dữ tợn độc ác. Sau khi cười hắc hắc một hồi, nó lại bắt lấy lỗ tai hồ ly một cái, nói:

“Đúng rồi, tư vị yêu thú như nào, nói ta nghe một chút? Nếu như bổn vương cao hứng nói không chừng còn có thể thưởng cho ngươi cơ duyên càng lớn a.”

Hồ ly không có phản ứng gì, tiểu hắc quỷ chờ đợi trong giây lát, sau đó nhìn lại phát hiện con hồ ly này đã nhắm tịt hai mắt, đã ngủ từ bao giờ.

“Súc sinh này, đúng là bùn nhão không đỡ nổi tường mà!”

Tiểu quỷ có chút căm tức nói.