Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 330: Như có điều mất mát

Từ Âm Châu Tây Lô Thành muốn đi đến Hồng Mông chủ giới phải qua Nam Hải Lưu Châu Vân Thành trước, gần đó có con đường nhỏ thẳng đi vào Lam Châu là nhanh nhất, sau đó đến Hắc Mộc Thành rồi dùng truyền tống pháp trận đi đến, năm đó khi Thẩm Thạch còn bé lúc hoảng sợ rời khỏi Âm Châu là đi con đường này.

Về phần truyền tống pháp trận bản thổ của Âm Châu cũng không phải nằm trong Tây Lô Thành mà lại ở sâu trong Ngọa Ngưu Thành, từ nơi đây phải về Hải Châu Lưu Vân Thành, so với việc đi từ Hắc Mộc Thành thì xa hơn rất nhiều, phải đánh một vòng luẩn quẩn thật lâu thì mới có thể đến được Lưu Vân Thành, cũng phải tốn mất mấy ngày đi lại.

Bất quá vì để an toàn, Thẩm Thạch và Hứa Tuyết Ảnh vẫn quyết định đi con đường nhỏ này, mà dường như sự thật cũng đã chứng minh quyết định của bọn họ là rất sáng suốt, dọc đường đi không có điều gì phát sinh ngoài ý muốn, cứ như vậy bình an tới Ngọa Ngưu Thành, sau khi lại nộp mấy khỏa Linh Tinh, bọn hắn tiến vào truyền tống pháp trận, bước chân lên con đường trở về.

Mấy ngày sau lại thoải mái hơn rất nhiều, thân thể lẫn tâm tình của Hứa Tuyết Ảnh cũng khá lên rõ ràng. Cùng lúc đó, dọc theo con đường này, cho dù là nàng hay Thẩm Thạch đã đi qua không ít nơi nhưng cũng chưa bao giờ đi đến miền đất mới lạ như vầy, thấy được phong thổ chưa bao giờ được thấy qua. Thẩm Thạch cũng vậy nhưng đỡ hơn vì từ trước đến nay hắn lịch lãm thiên hạ kiến thức rộng rãi. Ngược lại, Hứa Tuyết Ảnh được mở rộng tầm mắt, trên đường đi cứ kinh ngạc nhìn xung quanh, có một loại cảm giác như đột nhiên thấy được cả thế giới bao la.

Trước đây, nàng như cá trong chậu, như chim trong lồng được mọi người nâng niu yêu thương, không đành lòng để nàng chịu mưa gió, vì vậy nàng vui vẻ lớn lên dưới mái nhà yên ấm. Mặc dù không phải chỉ ở bên trong khoảng trời vây quanh bởi bốn bức tường, nhưng cũng không thực sự có mấy lần đi ra khỏi Lưu Vân Thành. Hành trình xa nhất trong đời nàng chính là được mấy gia nhân hộ vệ tận tâm trung thành của Hứa gia hộ tống đi Thiên Hồng Thành.

Xa lánh phồn hoa, biết đến thâm độc xảo trá, của cải đạp dưới chân, còn bị túng quẫn đến tột cùng, nhân sinh muôn màu kỳ thật lại như phù quang lược ảnh không thể nhìn thấu, chỉ là tại thời điểm nàng ở cái tuổi này, biết được chúng sinh thiên hình vạn trạng tất cả đều không giống nhau thì đã đủ rồi. Tương lai thăng trầm, phải chính bản thân trải qua mới càng sâu khắc.

Dọc đường phong trần, Hứa Tuyết Ảnh thấy được nước non muôn màu, nhân gian vạn tượng. Cùng Thẩm Thạch đồng hành một thời gian, ngắm mặt trời lên rồi lặn xuống, tiếu ngạo chốn hồng trần phiền muộn, gió xuân ôn nhu lặng lẽ, khẽ lay tóc rối nhẹ con tim xao động, làn thu thủy, hết thảy đều khắc ghi vào lòng.
Vạn dặm non sông chẳng mấy chốc mà hết, chặng đường này rốt cuộc cũng đi tới điểm cùng.

Hải Châu, Lưu Vân Thành.

Về đến nhà rồi.

Thời khắc vừa bước ra khỏi truyền tống trận, âm thanh náo nhiệt quen thuộc trước mặt truyền đến, cảnh vật quen thuộc trong thành đập vào mắt, vô luận là Thẩm Thạch hay Hứa Tuyết Ảnh đều có một cảm giác kỳ lạ như là được về nhà. Chỉ có điều so với Hứa Tuyết Ảnh đang kích động vui mừng, thần sắc của Thẩm Thạch lại hơi phức tạp hơn một chút.


Làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đã đi được một quãng đường dài đằng đẵng như vậy rồi, Thẩm Thạch dĩ nhiên không thể nào bỏ Hứa Tuyết Ảnh mà đi lúc này được. Tóm lại, hắn muốn hộ tống nàng đến Hứa gia, mang thiếu nữ đã phải chịu nhiều đau đớn này giao tận tay thân nhân của nàng, đây mới xem hoàn thành được một việc công đức.

Chỉ là khi hắn mang theo Hứa Tuyết Ảnh đi lại trên đường phố trong thành, lúc đi về hướng Hứa gia, nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc xung quanh, trong lòng dâng lên nỗi tâm tình quái dị. Ban đầu lúc hắn để lại lá thư từ biệt, kỳ thật trong đầu đã quyết định ít nhất trong một thời gian dài sẽ không trở lại Lưu Vân Thành thậm chí là Hải Châu, khoảng thời gian đó là bao lâu thì hắn chưa nghĩ tới, nhưng tối thiểu cũng phải một vài năm a.

Ai biết được thế sự trêu người, tới giờ mới không được bao lâu, bản thân mình lại đang bước chân trên đường phố Lưu Vân Thành.

Đột nhiên Thẩm Thạch có chút chột dạ, nếu như giờ đây ngay tại đầu đường này mình gặp phải những hảo hữu khi xưa, hay là đồng môn năm đó, vậy thì phải làm sao? Thậm chí, vạn nhất…Vạn nhất sư phụ, người mà tôn kính vô cùng thình lình xuất hiện trước mắt, vậy phải làm thế nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt thở dài trong thoáng chốc, hình dáng Bồ lão đầu hiện ra trươc mắt, lòng thầm nghĩ không biết lão nhân gia ở bên đó xử lý với huyết nhục Long tộc mình lưu lại như thế nào? Chắc hẳn lúc người nhìn thấy mấy cái túi Như Ý, nhất định sẽ chấn động a. Chẳng qua cuối cùng chỉ muốn nói cho người biết, lúc ở trong Vấn Thiên Bí Cảnh, mình cũng không làm người mất mặt, bản thân mình cũng có được cái gọi là cơ duyên kia.

Không biết vì sao, khi nghĩ tới những điều này, tâm tình của Thẩm Thạch bỗng nhiên tốt hơn nhiều, vốn dĩ có một lý do khiến hắn bồn chồn giờ cũng biến đâu mất. Hứa Tuyết Ảnh đi phía trước hắn, có lẽ là bởi vì khuôn mặt nàng lúc này đây đang tràn ngập sự kích động muốn được lập tức về nhà để gặp lại người thân sau bao ngày ly biệt nên không chú ý tới sự biến hóa trên khuôn mặt của Thẩm Thạch. Ngược lại con hồ ly vẫn luôn đi theo Thẩm Thạch từ trước tới giờ đang ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ô ô…” Nó nhẹ giọng kêu lên một tiếng.

Thẩm Thạch nở nụ cười, cúi người xuống, xoa đầu nó, bộ lông mềm mại trơn bóng của hồ ly chạm vào lòng bàn tay của hắn, cảm giác hết sức thoải mái. Sau đó khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền nhìn thấy một trạch viện khổng lồ cổ xưa hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt của Hứa Tuyết Ảnh thoáng chốc đã ngập nước, sau đó nàng cất bước chạy về phía mấy gian phòng ốc kia.

Ở phía sau của nàng, Thẩm Thạch dừng bước, mỉm cười nhìn người thiếu nữ kia tựa như chim yến xa tổ, lãng tích thiên nhai nay tìm được đường về. Gió thổi hiu hiu, vài chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống, trên đường phố yên tĩnh dường như đã có người bắt đầu chú ý đến nơi này, trước cửa tòa đại trạch, những thủ vệ mặt không biểu tình xoay đầu lại nhìn.

Ánh dương từ trên không rơi xuống, chiếu xuống đường xuống đầu khách bộ hành, có chút ấm áp thoáng qua.


Váy áo thiếu nữ vờn theo gió, nàng cắn rang, hạnh phúc bước vội như chạy về phía trước, như muốn thoát ra khỏi bóng tối, thắng tiến vào ánh dương sáng lạn kia.

Một hồi xôn xao nhẹ vang lên tựa như cơn sóng gợn từ trên đường lan đi, trước cửa nhà tổ thủ vệ mở to hai mắt nhìn, há hốc môm, giống như không dám tin vào cặp mắt của mình. Nhưng chỉ sau chốc lát, thanh âm thanh thúy kích động cùng dung nhan của cô gái kia đến gần, mọi việc đột nhiên vỡ òa ra, trong nháy mắt ầm vang lên.

“Tiểu thư!”

“Tiêu thư đã về!"

“Là Tuyết Ảnh tiểu thư!”

“Tuyết Ảnh tiểu thư về rồi…”

Biểu hiện vui mừng muôn hình vạn trạng nổ ra, tiếng reo hò ầm ĩ thậm chí còn có người há hốc miệng, âm thanh vang dội khắp khu phố và gian phòng trong tòa nhà cổ xưa, lúc đầu khi nhìn thấy nàng không gian chợt hơi trì trệ, nhưng rất nhanh giống như có một tảng đá lơn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức dậy sóng.

Toàn bộ dinh thự như lập tức sống lại, chỉ trong chớp mắt vô số người từ khắp ngóc ngách trong nhà tuôn ra, mà đám người lao ra đầu tiên chính là hai vị đương gia Hứa gia là Hứa Đằng và Hứa Hưng, theo sát phía sau là Hứa lão phu nhân kèm theo nét mặt khó tin. Ở chỗ tít đằng xa phía sau có thể thấy được một mảng hỗn loạn, một số người tay chân đang lóng nga lóng ngóng nâng một cỗ kiệu nhỏ chạy tới đây, đó chính là Hứa nhị thái thái vì thương tâm quá đột mà không đi lại được.

Dòng người như cơn thủy triều ầm âm tuôn ra, đổ về hướng cửa ra vào, tiếp đó mọi người liền thấy được thiếu nữ với vẻ mặt kích động, lệ rơi đầy mặt, cắn chặt bờ môi đang đứng ở trước cửa.

“Tiểu Ảnh…” Hứa Hưng kêu to một tiếng, nước mắt ngay lập tức tuôn ra, đúng lúc này bóng người xuất hiện ngay bên cạnh hắn, chính là Hứa lão phu nhân nước mắt ướt đẫm khuôn mặt vừa tiến lên vừa giang cánh tay, rung rung giọng thốt lên: “Cháu gái ngoan, cháu gái ngoan a..”

Hứa Tuyết Ảnh nhào vào lòng Hứa lão phu nhân, thiên ngôn vạn ngữ về những ngày tháng đáng sợ kia, thời khắc sinh tử tràn đầy huyết nhục dường như muốn tuôn ra khỏi cửa miệng giờ đây lại tan biến mất, cuối cùng nàng chỉ im lặng rơi lệ, cắn chặt răng, mỉm cười trong dòng nước mắt.

“Khổ cho con rồi, khổ cho con rồi.” Hứa lão phu nhân không ngừng vuốt ve mái tóc Hứa Tuyết Ảnh, ôm chặt nàng, đợi sau khi bình tâm lại, liền vội vàng hỏi: “Tiểu Ảnh, làm sao con trở về được?”

Hứa Tuyết Ảnh bỗng dưng như bừng tỉnh từ trong mộng, tức khắc quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, nhưng chỉ nhìn thấy con phố dài đằng đẵng, trong số bóng người đi lại vây quanh xem không biết từ bao giờ thân ảnh mang theo hồ ly tuyết trắng kia đã im lặng biến mất, bặt tung tích.

Nàng đứng đó, chợt ngây dại, như có điều mất mát.