Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 282: Đệ tử lắm tiền

Chẳng qua đứng như vậy một lúc lâu, cỗ uy thế bức người kia chậm rãi lắng xuống, gió ngừng cây lặng, lại có mấy chiếc lá vàng rụng xuống cộng với tiếng chim hót líu lo, Bồ lão đầu râu tóc bạc trắng lặng yên thở dài một tiếng, sắc mặt dường như lại thêm mấy phần tiêu điều.

Lão im lặng chậm rãi đi đến cửa đá của động phủ, ánh sáng của Vân Phù trong tay lóe lên, cửa động nặng nề phát ra âm thanh trầm thấp, chầm chậm dời sang một bên.

Trước mắt Bồ lão hiện ra động phủ không một bóng người, bỗng nhiên thấp giọng mắng một câu, mang theo vài phần xem thường, lẩm bẩm nói: "Xú tiểu tử, ngươi chỉ là một tên Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ nhỏ bé, còn đem tất cả linh tài cho lão phu sao, cho rằng ta có thể vừa ý sao, đầu óc nhất định là bị hư...hư thật rồi..."

Giọng nói của lão ngày càng nhỏ dần, rốt cuộc không thể nghe được nữa, sau đó than nhẹ một tiếng, thu lấy hai tay mà bước vào.

Động phủ trên Kim Hồng Sơn, ngoại trừ những Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân kia có chuẩn bị từ bên ngoài thì đa số những động phủ của đệ tử đều có bố cục giống nhau. Cho nên ánh mắt Bồ lão đã quá quen nhanh chóng nhìn khắp gian phòng, liền phát hiện chỗ ở tên đồ đệ này sạch sẽ và đơn giản vô cùng, chí ít là không có quá nhiều đồ dư thừa tại gian phòng khách này.

"Kẻ nghèo hèn." Bồ lão hừ một tiếng, chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lên, sau khi đứng yên một lát thì đi vào bên trong.

Trong phòng ngủ lại càng ngăn nắp, tất cả đồ vật đều được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng, có thể thấy được Thẩm Thạch là người vô cùng trật tự trong cuộc sống thường ngày, chỉ là khi lão đứng tại cửa ra vào mà nhìn cảnh vật, giống như là thấy được hình dáng Thẩm Thạch đi đi lại lại trong sinh hoạt hàng ngày.

Trong mắt Bồ lão đầu xẹt qua một tia ảm đạm, chậm rãi xoay người sang hướng khác, đi về phía gian phòng chứa đồ cách đó không xa.

Trong phòng chứa đồ rất to nhưng phần lớn đều trống rỗng, ngoại trừ trên khung đá có để không ít túi trữ vật, những nơi khác cũng không có đặt kỳ trân dị bảo gì làm cho người ta liếc qua có cảm giác trống không vô ích, rất là thê lương. Bồ lão đi đến, liếc mắt mắng thầm một câu: "Xú tiểu tử..." Chẳng qua còn chưa dứt lời, lão thấy được hai bình rượu trong góc phòng.

Bồ lão đầu nhíu mày, đi đến tùy ý cầm lên một vò mở nắp ra, lập tức mùi rượu nguyên chất bay ra làm cho người ta say mê. Lão ngửa đầu uống một hớp lớn, rượu đến yết hầu, mùi rượu tứ phía thế nhưng chẳng biết tại sao lão lại từ từ cúi đầu:

"Xú tiểu tử, rõ ràng còn dám giấu rượu ngon, nếu ngươi còn quay lại xem lão phu có đánh gãy chân ngươi không?"


Lão cứ như vậy một mình uống rượu hồi lâu, thuận chân bước đến trước khung đá liếc nhìn những túi trữ vật kia, sắc mặt nhàn nhạt mà tiện tay cầm lấy một cái, trong miệng tự nhủ: "Có thể có vật gì tốt, không phải là một kẻ nghèo hèn sao, hết lần này tới lần khác viết thật nhiều những điều nhảm nhí, cho rằng lão phu sẽ thương hại ngươi sao, thật là đần chết cho rồi... Ách?"

Bỗng nhiên Bồ lão đầu thay đổi sắc mặt, siết chặt túi trữ vật trong tay siết. Trầm ngâm một lát, lão lật tay liền sau đó nghe được một hồi âm thanh ầm ầm rung động, bên trong túi trữ vật trút xuống một đống thịt lớn nhỏ kỳ dị chồng chất trước mặt Bồ lão đầu.

Lão đầu tử cúi người cầm lên một khối thịt, nhìn kỹ vài lần, lại dùng mũi ngửi ngửi, trong mắt lập tức xẹt qua một tia kinh ngạc, trong miệng thấp giọng một câu: "Đây là...thịt rồng?" Lập tức lão như nghĩ tới điều gì, hô một tiếng xoay người lại nhìn lên những túi trữ vật trên khung đá.

"Rào rào bịch bịch bịch rào rào..."

Tiếng thịt rơi vang lên như nước chảy nối liền không dứt ở giữa phòng chứa đồ, càng ngày càng có nhiều khối thịt từ trong những túi trữ vật rơi ra chất thành đống cao như một tòa núi nhỏ hoặc nhiều như nước chảy góp thành sông, sắp đem cái phòng này lấp kín.

Vẻ kinh sợ trên mặt Bồ lão đầu càng ngày càng nhiều, như là nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi, khi lão cầm lấy hai túi trữ vật cuối cùng, cũng không có tiếp tục trút xuống mà tập trung tư tưởng dùng thần niệm lướt qua bên trong túi để cảm giác , sau đó khóe mắt co lại, thấp giọng nói: "Tất cả đều là long huyết..."

Sau đó, ánh mắt lão đảo qua nhìn đống thịt rồng như núi làm chấn động lòng người này, bờ môi khẽ run, thời gian thật lâu đều không nói nên lời. Đến nửa ngày sau, lão tiện tay chộp lấy vò rượu nằm trên mặt đất, chậm rãi ra khỏi phòng trữ vật đến bàn đá trong phòng khách ngồi xuống.

Lão đầu tử ngửa đầu, uống một ngụm lớn, sau đó kinh ngạc mà đờ người, cũng không biết qua bao lâu, Bồ lão bỗng nhiên vỗ mặt bàn, âm thanh trầm thấp mang chút câm tức mắng một câu:

"Khốn kiếp, cái tên tiểu tử thúi này, rõ ràng so với lão tử còn giàu hơn..."

*******************

Thiên Hồng Thành, Địa cung Yêu tộc.


Thẩm Thạch ngồi trên bệ đá đang chuyên tâm bền chí tu luyện Âm Dương Chú, bỗng nhiên thân thể chấn động, khí tức hơi loạn, kêu một tiếng đau đớn sau đó thở dài một tiếng chậm rãi mở hai mắt.

Hoàng Minh cách đó không xa quay đầu nhìn lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Thạch cau mày nói: "Kỳ quái, vừa mới tu luyện rất tốt, bỗng nhiên trong lòng có chút không yên nên Linh lực cũng loạn thêm vài phần, bất quá cũng không phải việc gì lớn, có lẽ do đã tu luyện quá lâu nên có chút mệt mỏi."

Hoàng Minh nhìn kỹ gương mặt Thẩm Thạch một chút, lập tức gật đầu nói: "Chắc là như vậy, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."

Thẩm Thạch đáp ứng, đứng dậy đi tới đi lui đồng thời cũng muốn vận đông thân thể.

Nơi đây là Yêu Hoàng Điện u ám mờ mịt dưới mặt đất nhưng đã đến nơi này hai lần, thời gian nán lại cũng dài như vậy, những âm u này đối với Thẩm Thạch mà nói đã trở thành quen thuộc không còn cảm giác. Hắn nhìn xung quanh chợt nhớ tới trong lúc mình tu luyện thật lâu thì có lẽ con hồ ly kia cũng đói bụng.

Chẳng qua là lần này nhớ tới nó nhưng mắt nhìn lại chẳng thấy đâu, bất quá Thẩm Thạch cũng không nôn nóng, cái con hồ ly kia thực ra không được việc gì nhưng cũng thông minh nhạy bén hơn nữa lại gian xảo sợ chết, từ lần trước gặp một Quỷ vật lang thang ngoài Yêu điện sém chút bị ăn thịt thì nó liền nửa bước cũng không dám chạy ra ngoài nữa rồi.

Bất quá lúc này nó đang trốn ở nơi nào chứ?

Ánh mắt Thẩm Thạch lại nhìn những vùng gần bên vẫn không thấy bóng dáng hồ ly, liền xuôi theo bệ đá đi tới, đồng thời thò tay vào trong Như Ý Đại lấy ra một miếng thịt khô, nếu như bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi thơm thịt khô thì con hồ ly kia sẽ lập tức xuất hiện.

Hôm nay cũng không có ngoại lệ.

"Ô ô ô!!!" Một tiếng kêu to mang theo ý tứ vui mừng đột nhiên vang lên từ chỗ quan tài trên bệ đá bên kia, ngay sau đó con hồ ly trụi lông từ bên cạnh quan tài chạy ra, đối với Thẩm Thạch kêu lên không ngừng.

Thẩm Thạch mỉm cười đem miếng thịt khô ném cho nó, hồ ly há miệng một cái đớp lấy sau đó nằm rạp trên mặt đất mà nhai. Thẩm Thạch xoay người chuẩn bị đi về phía Hoàng Minh bên kia bất quá trong nội tâm hiện lên một chút cảm giác kỳ quái, con hồ ly này không phải lúc trước rất sợ hãi cỗ quan tài này sao, như thế nào gần đây lại thường chạy đến trên bệ đá mà chơi đùa ở xung quanh quan tài chứ?

Chẳng qua việc này cũng không được xem là to tát, có lẽ do nó đã quen với hoàn cảnh nơi đây mà bỏ qua nỗi sợ, Thẩm Thạch cũng không suy nghĩ nhiều rất nhanh liền quay về, chỉ còn hồ ly trên mặt đất ăn thật nhanh. Mà cùng lúc đó, khi Thẩm Thạch đã đi xa, quan tài phía sau lưng hồ ly có một đạo đồ văn hình dạng quỷ dị màu tím đen chậm rãi sáng lên, ánh sáng cũng không quá chói mắt, chậm rãi biến thành một cái bóng hình tròn mơ hồ, bên trong âm u thâm trầm, nhìn lại giống như một đồng tử lẳng lặng mà nhìn phía trước hồ ly không xa.

Hồ ly ô ô a a một cái, nuốt lấy miếng thịt cuối cùng, cảm thấy no nê nên tràn đầy hạnh phúc. Trong miệng chậc chậc hai tiếng, suy nghĩ một chút lại từ từ đi đến bên cạnh cỗ quan tài nằm xuống, híp hai mắt lại, dường như muốn đi ngủ. Đến lúc này, nó giống như đã hoàn toàn không còn sợ hãi cỗ quan tài này nữa.

Hắc ám đồng tử lặng yên mà nhìn hồ ly, một lát sau, hắc ám tản đi, đồng tử dường như cũng biến mất, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.