Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 250: Con heo cường đạo

Chung Thanh Lộ đã lên quyết tâm, nhất định phải mang Thẩm Thạch sống sót trở về, sau đó phải chờ cho hắn tỉnh lại vì nàng còn rất nhiều điều muốn nói. Khi xưa trên bến tàu, nàng đã phải đau khổ chờ đợi hắn trong đêm, nàng không muốn nếm trải cảm giác đó lần nữa. Nhưng trận gió tuyết này vẫn là cực hình đang bày ra cho nàng gánh chịu.

Lúc trước nàng một mình chạy đi cũng không để ý đến bên ngoài gió tuyết mạnh mẽ đến như nào. Đấy là lúc đó Linh lực còn đang dồi dào không cảm nhận được cái rét thấu xương của tuyết đêm, không thấy được cái lạnh dạc người đến thế nào.

Cho đến lúc này mới kịp nhận ra.

Một chân của nàng thì đang bị thương. Thẩm Thạch còn đang hôn mê bất tỉnh, nàng chỉ còn cách miễn cưỡng dùng chút sức lực để dìu hắn đi trong cơn gió tuyết mạnh mẽ này. Còn về phần Tiểu Hắc, nó vẫn im lặng mà theo sau lưng, thỉnh thoảng nàng còn nghe được một vài tiếng hừ hừ của nó phát ra. Nó không bị lạc ở phía sau đã là tốt lắm rồi, còn trông mong gì sự giúp đỡ của nó đây.

Do mệt mỏi cùng với bị thương, cũng một phần lo lắng cho Thẩm Thạch cho nên Chung Thanh Lộ đi rất chậm. Từng đợt gió tuyết vẫn không hề yếu đi mà thậm chí còn mạnh hơn. Gió lạnh từng cơn táp vào mặt sắc bén như dao vậy, nó nhưng đang bào mòn đi dũng khí của nàng, níu kéo từng bước chân của nàng vậy.

Nàng cảm thấy mình đã đi thật lâu, thật lâu, thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi nhưng trước mắt chỉ toàn là một màu tuyết trắng nhạt nhòa nàng đã không tìm được lối về. Nàng lại giống như Thẩm Thạch lúc trước đó là mất đi phương hướng trong trận gió tuyết này.

Mỗi bước đi nàng đều phải thở dốc, hai tay càng ôm chặt lấy Thẩm Thạch, nàng yên lặng ngắm nhìn cánh đồng tuyết trắng vô biên vô hạn trước mắt này mà trong lòng thấy thật khó chịu, từng cơn giận dỗi cứ hiện lên trong đầu.

Nàng nhìn lại, không biết từ lúc nào trên đầu của Thẩm Thạch đã phủ đầy tuyết trắng, nàng vội vàng lấy tay phủi đi những bông tuyết kia. Nàng nhẹ nhàng ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, sau đó cúi đầu xuống ghé xát bên tai mà nhẹ nhàng nói một câu:

“Thạch Đầu, xin lỗi nhé!”

Tiểu Hắc vẫn nhàn rỗi bám theo sau lưng, thỉnh thoảng cứ thất thần nhìn ngó xung quanh, bỗng nó dẫm phải gót chân của hai người. Nó lảo đảo một cái rồi ngã nhào trên mặt tuyết, ngay tức khắc nó đã bò dậy miệng kêu hừ hừ hai tiếng căm tức.


Chung Thanh Lộ quay đầu nhìn nó rồi mỉm cười nói :”Tiểu Hắc, cũng để cho ngươi chịu khổ lây,thật lòng xin lỗi ngươi nhé!”

Tiểu Hắc nghe thấy đứng bất động một lúc, sau đó nó lại hừ lên một tiếng cố gắng đi lên phía trước, sau khi vượt qua hai người nó mới quay đầu lại nhìn Chung Thanh Lộ rồi tức giận gọi một câu trông có vẻ không còn kiên nhẫn.

Chung Thanh Lộ ban đầu chưa kịp phản ứng gì nhưng sau đó hai mắt mừng rỡ nói: "Ngươi… muốn chúng ta đi theo sao?”

Tiểu Hắc liền gật đầu, đúng là nữ nhân này thật là vụng về hậu đậu, sau đó nó quay người đi lên phía trước. Chung Thanh Lộ vui mừng hoan hô rồi nhanh chóng ôm lấy Thẩm Thạch cố gắng bám theo sau Tiểu Hắc.

***

Có lẽ đã có phương hướng nên dẫn đường lúc này là một con heo nhưng Chung Thanh Lộ vẫn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Nàng cho rằng Tiểu Hắc đương nhiên biết đường, những năm gần đây nó luôn đi theo Thẩm Thạch lang bạt khắp đó đây nhiều lần trải qua sóng gió nguy hiểm, chắc chắn nó đã trang bị cho bản thân những kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất của Yêu thú.

Trong lòng đinh ninh điều đó nên bản thân nàng khí lực cũng đã tăng lên, nàng cố gắng ôm lấy Thẩm Thạch mà theo sau Tiểu Hắc. Hành trình cứ tiếp tục trong nửa canh giờ, nhưng lạ thay vẫn chưa thấy đường về sơn động đâu cả, sự an tâm của Chung Thanh Lộ giờ đây đã bị lung lay ít nhiều. Nhưng cái chính là Tiểu Hắc vẫn một đường tiến lên phía trước, trong gió tuyết đêm đen thế này không biết nó phân biệt phương hướng như thế nào? Bởi vì mỗi lần nàng nhìn lên đều thấy nó cúi đầu mà bước đi, sau đó thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngửi ngửi vài cái rồi thôi. Một lúc sau, nó đã dẫn Chung Thanh Lộ đi đến một cái sườn dốc bên trong cánh đồng tuyết trắng.

Trên cánh đồng tuyết trắng phương Bắc, địa hình đại đa số là bằng phẳng, cho nên cái sườn dốc này cũng có độ dốc không cao,có phần hơi thoải nên diện tích của nó rất lớn, ước chừng có chu vi khoảng trăm mẫu. Khi từng trận bão tuyết rơi xuống sườn dốc được phủ lên một lớp áo trắng trong, mặc kệ gió to tuyết lớn đến thế nào nó cũng không nhúc nhích.

Chung Thanh Lộ cùng Tiểu Hắc dừng chân nghỉ lại bên trên sườn dốc, nàng thấy nó đang nghi ngờ mà tìm đi tìm lại cái gì đó. Nàng cũng quan sát xung quanh để xem có cái hang động nào để làm chỗ tránh gió hay không, đang muốn hỏi Tiểu Hắc thì bỗng nhiên thấy nó ngửi thấy cái gì đó rồi nhanh chóng lao xuống dốc núi, chạy nhanh mấy chục trượng sau đó mới dừng lại.

“Rống, rống!”


Nó rống lên một tiếng lớn với đống tuyết phía trước. Chung Thanh Lộ đang ôm Thẩm Thạch đang từ từ đi tới đang rất ngạc nhiên mà nhìn lại, nàng không hề thấy đống tuyết trước mặt có phản ứng gì.

Tiểu Hắc bỗng nhiên chúi đầu xuống, một tiếng “Vèo” vang lên cả thân hình đều chui trong tuyết. Bỗng nhiên không thấy Tiểu Hắc đâu Chung Thanh Lộ giật mình, vội vàng đuổi theo tới nơi, nhưng mà chưa được bao lâu nàng lại thấy trên đống tuyết đọng tự nhiên có một huyệt động cao tầm nửa người. Từ trong huyệt động ở dốc núi thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng đánh nhau của động vật, từng tiếng sủa của loài chó cùng với tiếng đùng đùng liên tục không dứt vang lên.

Cứ như vậy giằng co một lúc, đột nhiên có một tiếng gào thế “Ô ô” vang lên, một con Hồ Ly tuyết toàn thân trắng muốt từ trong động bay ra, nhanh chóng bỏ chạy thật xa. Trên bộ lông xinh đẹp của nó có rất nhiều chỗ bị nhổ ra, có lẽ nó vừa bị con vật nào đó đánh cho thê thảm.

Tiểu Hắc Trư cũng từ trong động chui ra, ánh mắt nó trừng lên dọa con Tuyết Hồ một cái sau đó mới nhìn Chung Thanh Lộ, nó nâng chân lên chỉ chỉ cho nàng vào động Hồ Ly kia.

Chung Thanh Lộ im lặng không nói, nàng nhìn theo con Tuyết Hồ với vẻ áy náy sau đó mới chui người vào hang động, hang nhỏ chỉ cao hơn nửa người, khi vào bên trong cố gắng chỉ ngồi thẳng lưng được thôi. Mà quan trọng hơn đó là trong động còn có phần hôi hám của Hổ Ly cho nên cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng mà so với bên ngoài gió tuyết thét gào cùng với sương băng rơi trên người thì trong động có phần ấm áp hơn nhiều.. cho nên cũng chịu được.

Tiểu Hắc cũng nhanh chóng chui vào, mà con Hồ Ly bên ngoài không hề cam lòng chút nào, nó cứ đứng cách cái động một trượng mà liên tục kêu lên những tiếng “ô ô” phẫn nộ. Nhưng nó mới kêu được vài tiếng thì một bóng đen trong động bay ra vọt tới trước mặt của nó, dùng một chân quất vào đầu con Hồ Ly thật mạnh, đem nó đánh gục xuống đất.

Hồ Ly sợ hãi mà không kịp phản ứng, chỉ thấy từng cái móng heo của cái tên hung thần Tiểu Hắc Trư bổ xuống như mưa, chỉ nháy mắt đã đánh cho con Tuyết Hồ choáng váng cả đầu óc, trông bộ dạng thất tha thất thểu của nó lúc này quá tội nghiệp, sau đó đang lúc nó loạng choạng Tiểu Hắc liền tặng cho nó một đá thật mạnh vào mông, một tiếng “Phốc” vang lên con Hồ Ly đã bay xang hơn một trượng nữa rồi.

Hồ Ly kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không dám bén mảng đến gần nữa, nó cúp đuôi chạy mất, chỉ trong chốc lát trên cánh đồng tuyết trắng đã không thấy bóng dáng của nó đâu cả.

Tiểu Hắc nhìn theo hướng chạy của con Hồ Ly trong miệng hừ hừ lên hai tiếng, sau đó thản nhiên quay lại cái hang động nó vừa mới chiếm xong.

Cùng lúc này, tại một nơi khác trên cánh đồng tuyết trắng cách rất xa dốc núi, sâu trong bóng tối có hai bóng đen khổng lồ đang chiến đấu rất kịch liệt. Màn giao chiến dữ dội làm cho tuyết trắng văng tứ tung. Trong chốn thiên nhiên khắc nghiệt này, trận quyết chiến đang được đẩy lên cao trào, thời khắc phân ra sinh tử thắng bại đang sắp đến.
===============
Đừng đùa với Tiểu Hắc ta
Loài heo cường đạo vốn là máu điên
Chiếm hang túm cổ đá liền
Tuyết Hồ sôi máu ra hiên mà ngồi!