Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 240: Có

Vĩnh Nghiệp cau mày, bỏ thêm một thanh củi vào trong đống lửa, lúc đầu trong huyệt động này có sáu người, bây giờ lại thiếu đi ba người, không gian bỗng chốc trở nên trống trải. Ngoại trừ y ra, còn có Cam Trạch cùng Tôn Hữu cũng đang ngồi cách đó không xa, im lặng nhìn ngọn lửa bập bùng, thần sắc ngưng trọng.

Một lát sau, Tôn Hữu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa động, chỉ thấy một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh gió tuyết đang thổi như có như không truyền đến, cũng không còn bất cứ động tĩnh gì khác. Y hít sâu một hơi, lông mày nhíu nhặt hơn, nói:

- Đừng nói là Thẩm Thạch cùng với Chung Thanh Lộ, bây giờ chính Thanh Trúc cũng đã đi ra ngoài hơn một canh giờ rồi, tại sao vẫn chưa quay trở lại?

Cam Trạch hơi ngẩng đầu, thoáng trầm ngâm một lát rồi lại nhìn Vĩnh Nghiệp bên kia, sau đó nói khẽ:

- Gió tuyết lớn như vậy, mấy người bọn hắn quá nửa là đã bị mất phương hướng, nhất thời không tìm được đường về.

Tôn Hữu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, Cam Trạch đang ngồi một bên ánh mắt có chút lóe lên, cũng không nói gì thêm, chỉ là nhìn kỹ lại, bên trong ánh mắt y xuất hiện vài phần ý vị thâm trường.

Vĩnh Nghiệp phủi tay, lau đi những mảnh gỗ vụn còn vương trên tay, sau đó đứng dậy, đi vài bước, lập tức nói:

- Hai vị hãy cứ an tâm, chớ nóng vội, trước đó tiểu tăng cũng đã nói qua, bên ngoài tuy có gió tuyết đêm lạnh, nhưng với đạo hạnh vốn có của mấy vị sư huynh, sư muội, nếu phải ở ngoài đó cả đêm cũng không có vấn đề gì lớn, tối đa cũng chỉ cảm thấy mệt mỏi hay một ít nội thương không đáng kể mà thôi. Đợi đến ngày mai trời sáng, gió tuyết giảm bớt, chúng ta sẽ ra ngoài tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được bọn hắn.

Tôn Hữu cùng Cam Trạch nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, cho tới bây giờ, kỳ thật mọi chuyện cũng đã vượt quá dự tính ban đầu của bọn y; đặc biệt là Tôn Hữu, trước khi rời núi, trưởng lão Tôn Minh Dương đã đề cử y tạm thời giữ vị trí dẫn đội, chính là muốn trước mặt Hoài Viễn Chân Nhân thể hiện ra một ít thực lực bên ngoài, nhưng mà đến bây giờ, Tôn Hữu cũng phải lo sợ khi phản hồi Kim Hồng Sơn Lăng Tiêu Tông, sự tình lần này chắc hẳn làm cho Chưởng giáo Chân nhân phải thất vọng rồi.

Tôn Hữu bỗng có cảm giác gì đó, quay đầu lại nhìn Cam Trạch, lại phát hiện thân hình Cam Trạch đã nghiêng lại như bình thường, thần thái tự nhiên, tựa hồ như vừa rồi cũng không có liếc nhìn y. Tôn Hữu im lặng một lát, mở miệng nói với Vĩnh Nghiệp:

- Vĩnh Nghiệp sư huynh, trước khi Thanh Trúc sư muội đi ra ngoài, ngôn từ có chút không đúng, nếu như có chỗ nào thất lễ, ta thay nàng xin lỗi huynh.

Vĩnh Nghiệp lắc đầu, sặc mặt bình thản mà nói:

- Không sao, việc này không đáng để ý tới. Chỉ là…

Y nói đến đây lại dừng thoáng qua một lát. Cam Trạch nhìn sang y nói:

- Làm sao vậy?

Vĩnh Nghiệp trầm ngâm một chút, nói:

- Ta thấy hai vị sư muội Chung Thanh Lộ cùng Chung Thanh Trúc, niên kỷ xấp xỉ nhau, lại là đồng môn tỷ muội, nhưng sao tính cách lại có sự chênh lệch như thế, thật sự làm cho ta có chút kinh ngạc.

- Hả? – Tôn Hữu lại nhìn– Sao sư huynh lại nói như thế?

- Qua đoạn thời gian vừa rồi, ta cảm thấy trong quý môn chư vị đều nổi tiếng là bậc anh tài, trí tuệ hơn người, người người ngưỡng mộ. Bất quá, tâm tính của Thanh Lộ sư muội có vẻ đơn thuần hơn một chút a. – Vĩnh Nghiệp cười cười, lắc đầu, chắp tay trước ngực – Bất quá lời nói vừa nãy là do ta cảm xúc nhất thời, cũng không nên cho là thật, tiểu tăng nhiều lời rồi.

Cam Trạch mỉm cười, thần sắc Tôn Hữu lại biến ảo một chút, giống như nghĩ tới cái gì đó, im lặng một lát, sau đó lại thở dài, thì thào tự nhủ:

- …những năm này, ai ai cũng là người khôn ngoan, đâu còn có người ngốc chứ?


※※※

Trong gió tuyết, Thẩm Thạch thoáng ngừng lại một lát, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước mà đi. Tuy thời gian hắn dừng lại không lâu, nhưng Chung Thanh Lộ nằm ở trên lưng hắn dường như cảm nhận được sự khác thường của hắn.

Hai tay nàng nhẹ ôm cổ hắn, những sợi tóc mềm mại bị gió lạnh thổi qua, bay phớt phơ trên đôi má Thẩm Thạch, hơi thở của nàng gần trong gang tấc, trong gió lạnh thoảng qua mùi thơm như có như không, hương thơm ấy tràn ngập xung quanh hắn.

Thẩm Thạch cảm giác yết hầu khô chát, chỉ thấy thân thể Thanh Lộ bỗng trở lên trầm xuống như muốn đứng lên, dù đã cách một lớp xiêm y dày, hắn vẫn lờ mờ cảm giác được thân hình xinh đẹp mỹ miều kia. Bàn tay của hắn đang khoát trên đùi Chung Thanh Lộ đột nhiên có cảm giác xúc động như muốn buông ra.

Đúng lúc này, bờ môi Chung Thanh Lộ tiến đến gần bên tai của hắn, thổ khí như lan (*), thấp giọng hỏi một câu:

- Thẩm Thạch, ngươi làm sao vậy?

Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, im lặng không có trả lời nàng, nhưng hô hấp dường như so với lúc trước lại thoáng nặng nề hơn một chút. Chung Thanh Lộ nhanh chóng phát hiện ra điểm này, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ áy náy:

- Thẩm Thạch, ngươi mệt sao?

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy một mảnh tuyết nguyên bao la bát ngát trắng xóa, khắp nơi đều là tuyết tắng tung bay, mà đường về cũng không biết ở nơi nào. Hắn bỗng cảm giác được trong lòng bối rối, không biết phải làm thế nào, tâm trạng lúc này càng thêm loạn, trong đầu như có hàng trăm hàng ngàn trang giấy bay qua bay lại, vô số hình ảnh ùn ùn kéo đến rồi lại lập tức kéo đi.

Hắn như vô thức đáp lại một câu: “A”. Chung Thanh Lộ có chút nghi hoặc khó hiểu:

- Ngươi “A” là có ý gì thế?

Thẩm Thạch cõng nàng, đón gió tuyết chầm rãi đi tới, đồng thời thuận miệng trả lời:

- Cũng hơi mệt, nhưng không sao, không có vấn đề gì.

Chung Thanh Lộ thoáng suy nghĩ một chút, bỗng đôi má hơi ửng hồng, rụt đầu một cái, khẽ ghé vào bên tai hắn hỏi:

- Thẩm Thạch, có phải.. có phải ta hơi nặng không?

Thẩm Thạch nói:

- Ừ, cũng có chút nặng a.

Chung Thanh Lộ:

- …

※※※

Âm thanh gió tuyết thổi qua bỗng mạnh hơn, Thẩm Thạch cảm giác nhiệt độ xung quanh như đang hạ xuống, không nhịn được than phiền vài câu, nhưng mà gió tuyết giống như càng lớn hơn nữa, đành một bước nông, một bước sâu mà đi tiếp. Một lát sau, hắn phát hiện Chung Thanh Lộ im ắng nửa ngày không nói lời nào.


Hắn có chút bận tâm hơi nghiêng đầu nhìn qua:

- Thanh Lộ, sao ngươi lại không nói gì thế, lạnh như vậy mà ngươi cũng có thể ngủ được a…? Ách…

Ngay lúc hắn nghiêng mặt nhìn Thanh Lộ, liền thấy được khuôn mặt Chung Thanh Lộ ngờ ngệch, đang mím môi cắn răng liếc nhìn mình, Thẩm Thạch ngơ ngác:

- Ngươi… ách… nhìn ta như thế là sao?

Chung Thanh Lộ hít sâu một hơi, ánh mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, sau đó từng chữ tững chữ nói:

- Ta gần đây rất béo sao?

Thẩm Thạch ngây ngốc một lát rồi nói:

- Ta làm sao mà biết được chứ?

Chung Thanh Lộ cả giận nói:

- Vì sao ngươi không biết?

Thẩm Thạch nói:

- Đây là lần đầu tiên ta cõng ngươi, trước kia cũng chưa từng đụng vào ngươi, cũng chưa từng ôm ngươi, làm sao mà biết ngươi lúc trước có béo hay không hả?

Chung Thanh Lộ càng lúc càng phát giận, giận đến mức liều mạng cắn răng, khiến cho gương mặt nàng trở thành một mảng màu đỏ, liền thò tay vỗ mạnh lên đầu Thẩm Thạch một cái, cả giận nói:

- Tiểu tử thúi, từ khi nào mà ngươi bắt chước giống như tên Tôn Hữu kia cái kiểu ăn nói đưa đẩy này, rõ ràng lại dám trêu ghẹo nữ hài tử như ta!

Thẩm Thạch ngạc nhiên, nhìn Chung Thanh Lộ đang vừa giận dỗi vừa thẹn thùng, trong phiến gió tuyết lạnh giá này, khuôn mặt xinh đẹp lúc này lại mang theo vẻ dễ thương, quyến rũ khác thường, trong lòng hắn bỗng chốc ngổn ngang trăm mối, nội tâm nảy lên một cái, như vừa mất đi cái gì đó. Nhất thời dưới chân sau lảo đảo một cái, đứng không vững làm cho thân hình ngã xuống.

Chung Thanh Lộ hoảng sợ kêu lên một tiếng, hai tay vô thức ôm chặt lấy hắn, Thẩm Thạch thất kinh, vội vàng vòng tay ôm lấy Chung Thanh Lộ, dùng thân thể đỡ cho nàng, phù một tiếng ngã vào nền tuyết trắng xóa.

Chung Thanh Lộ thoáng ngồi dậy, vội vàng kéo Thẩm Thạch xem hắn có sao không, sau đó cảm thấy hình như gia hỏa này da dày thịt béo nên hoàn toàn không có việc gì mới yên tâm, nhưng sau đó trong lòng lại lập tức nổi giận, hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Thẩm Thạch nói:

- Thì ra ngươi cũng thật xấu xa.

Thẩm Thạch cười khổ một cái, phát giác mình nói cái gì cũng không đúng, đành dứt khoát im lặng. Ai ngờ Chung Thanh Lộ đang nhìn hắn cũng không chịu bỏ qua, thò tay vỗ một cái lên cánh tay hắn:

- Này, ngươi đừng làm bộ giả ngu, vừa rồi ta hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời ta a.

Thẩm Thạch nói:

- Cái gì?

Chung Thanh Lộ nói:

- Ngươi có từng yêu người nào hay không?

Nói đến đây, khuôn mặt của nàng nóng bừng lên, sau đó chợt giật mình bừng tỉnh, bỗng phát hiện mình thất thố, từ khi nào mà một nữ hài nhi lại đi hỏi một nam nhân cái vấn đề này chứ? Mình như vậy là sao, thật là đau đầu a!

Khuôn mặt nàng lại đỏ bừng, hận không thể tìm được một cái lỗ nào để chui xuống, chỉ cảm thấy tối hôm nay đúng là gặp quỷ thật rồi, nói cái gì cũng không đúng, làm cho người ta phải lúng túng vô cùng, thực là…

Tâm tình đang loạn một hồi, nàng chợt nghe cách đó không xa, thân ảnh hắn bị bụi tuyết nhuộm thành màu trắng đang ngồi đó, vẻ mặt có chút gian nan, trong gió tuyết, hắn trầm mặc một lúc, hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói một câu:

- Có!