Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 161: Ra đi

“Cơ bản là không thể chống chọi được bao lâu nữa, bất quá cũng có thể cố chịu đến khi làm xong những chuyện cần làm.”

Nguyên Vấn Thiên nói một câu với sắc mặt suy yếu khó coi, nhưng không có quá nhiều sợ hãi cùng tiếc nuối, đến cấp bậc như y hiện giờ thì sinh tử luân hồi nhẹ tựa tơ hồng. Rốt cuộc có phải là như vậy hay không cũng chỉ là suy đoán trong lòng của Hoàng Minh.

Tình hình bây giờ trên co bản đã ổn định, tuy Hoàng Minh rơi vào tình thế chẳng vui sướng gì nhưng có thể đi theo Nguyên Vấn Thiên một tay lật đổ chế độ Thiên Yêu Vương Đình, nam nhân như vậy đương nhiên không phải là người thường, vậy nên giờ chỉ còn lại phần đầu nhưng Hoàng Minh vấn rất nhanh chóng suy đoán được tình hình trước mắt, cùng một khả năng phát sinh trên người Nguyên Vấn Thiên.

Dựa theo những lời nói lúc trước của Nguyên đại ca, dưới lỗ đen này có khả năng tồn tại một thứ gì đó liên quan đên Yêu Tộc thuỷ tổ, sau đó Cổ Thần Huyết Chú lực lượng trực tiếp khống chế ta từ phía sau ám toán Nguyên đại ca. Cái thứ đó nhân lúc đại ca không phòng bị đâm một hơi mười mấy nhát trên người Nguyên đại ca, thiếu chút nữa đã hút khô máu huyết trên người huynh ấy, làm huynh ấy thân mang trọng thương. Dù thế nào thì Hoàng Minh cũng không nghĩ việc mình làm vừa rồi có thể tạo thành vết thương chí mạng với Nguyên đại ca, thậm chí là muốn chết, chống đỡ không nổi.

Nguyên đại ca lúc này tự nhiên không cần nói những lời dối gạt làm gì, huynh ấy đã bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, biểu hiện của huynh ấy giờ phút nay thật sự sẽ không sống được bao lâu nữa rồi.

Là thứ bên dưới hắc động đã gây ra vết thương như vậy cho huynh ấy sao?

Bên dưới hắc động đến cùng là Nguyên đại ca đã gặp cái gì, ở dưới đó đã xảy ra chuyện như thế nào?

Thiên ngôn vạn ngữ biết bao nhiêu điều Hoàng Minh muốn hỏi nhưng không có cách nào mở miệng để hỏi được, Nguyên Vấn Thiên ngồi một chỗ đã được một lúc, lộ ra vẻ trầm tư, một lát sau, Nguyên Vấn Thiên xoay đầu lại nhìn Hoàng Minh, nói:

“Huynh phải đi.”

“A…Nha.”

“Minh sát khí ăn mòn huyết nhục nhưng lại kéo dài tính mạng duy trì thần trí, kỳ thật lần đầu huynh cũng mới thấy lần đầu, có vài điều nghĩ không thông nhưng tình huống đại khái thì huynh đã nói với đệ rồi.Cứ làm như vậy thì đệ sẽ sống tốt nhưng chỉ sợ cả đời đệ không thể li khai nơi này, Âm Dương chú bí pháp truyền thừa từ xa xưa của Yêu Tộc đích xác có chỗ lợi hại, không chừng… sau này đệ còn sống lâu hơn cả huynh nữa.”

“A”


“Nguyên Vấn Thiên cười cười, trong nụ cười có vài phần tiếc nuối, đắng ngắt, nhưng đa phần là sự ôn hoà, Nguyên Vấn Thiên nhẹ nhàng ôm lấy đầu Hoàng Minh, đặt y nằm ngang trên bệ đá, nhìn Hoàng Minh chăm chú một lát, gật đầu nhẹ rồi nói:

“Huynh đi nha.”

“Ách a…”

“Cái thứ đó có chút buồn nôn nhưng rất lợi hại, huynh nghĩ những người khác khó mà ứng phó được, nếu nói cho bọn hắn biết, chúng nhất định si tâm vọng tưởng đi tìm vận may, nên khi huynh rời khỏi đây, hơn phân nửa là huynh sẽ phong ấn địa cung này lại.”

“…”

“Đệ giúp huynh vậy là được rồi, sau này trong cuộc sống nếu đệ cảm thấy nhàm chán thì thay huynh quan sát nơi này, đúng rồi trong quan tài còn nhố một con quái vật, đệ đừng làm cho nó chạy ra nha.”

“Ách…”

“Vậy thì cứ như vậy nha.” Nguyên Vấn Thiên cứ một mực nói đủ thứ, mới nhìn có chút tiếc nuối và lo lắng, nhưng y vẫn cười cười quay người đi về phía đại điện, một lát sau, có tiếng của Nguyên Vấn Thiên truyền lại: “Xin lỗi huynh đệ, sau này nếu đệ có cô đơn chỉ cần nghĩ tới đệ có thể sống lâu hơn ta trong lòng chắc sẽ thoải mái hơn một chút…”

Trong đại điện vốn cũng có chút sáng, giờ phút này toàn bộ hào quang đều ảm đạm đi theo từng bước chân chậm rãi có chút tập tễnh của nam nhân kia. Ở xa xa nhìn lại bóng lưng củ Nguyên Vấn Thiên như phủ xuống toàn bộ mặt đất ở đây, từng bước một đang rời xa nơi này.

Khi Nguyên Vấn Thiên đi đến đại môn thân thể bỗng nhiên dừng lại, như dang nghĩ đến diều gì đó, do dự một lát, quay đầu lại chỗ Hoàng Minh, nơi hắc đang dần bao phủ, lớn tiếng nói:

“A…, huynh nhớ rồi, có một kì vật tên là Già La Diệp, nó có chút tác dụng đấy, nhưng vật nà quá mức quý hiếm, rất có thể trên dời này…Ách, trong Hồng Mông chư giới cũng sợ không tìm được. Huynh sẽ thay đệ nghe ngóng một chút, có thể trong tương lai sẽ có hi vọng.”


Nói xong Nguyên Vấn Thiên thở dài, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sau lưng Nguyên Vấn Thiên không gió mà bay, đại môn Yêu Hoàng Điện chậm rãi đóng lại, chỉ còn một mảnh hắc ám từ bốn phương tám hướng ập đến bao phủ mọi noi trong đại điện.

“Sau đó ta đợi mã mà không còn thấy Nguyên đại ca xuống nữa.” Hoàng Minh đứng cạnh kim sắc quan tài sắc mặt bình tĩnh nhưng mang theo vài phần phiền muộn, nói khẽ: “Ta nghĩ huynh ấy đã chết rồi.”

Thẩm Thạch đúng phía sau Hoàng Minh, hắn vô thức nhớ lại những quyển sách chinh mình từng xem có liên quan đến người đứng đầu Lục Thánh là Nguyên Vấn Thiên, trong các cuốn sách đa phần đều ca ngợi công đức vĩ đại, kì tài ngút trời bao nhiêu sự tích lớn lao tất cả đều là những từ ngữ khen ngợi, nhưng khi nhớ lại hình như chẳng có được mấy chữ đề cập đến tình vị Thánh nhân này lúc qua đời.

Đương nhiên vị tiền bối đó đã cấm kị, vị Thánh nhân lúc qua đời hơn phân nửa là có bộ dáng không quá tốt, còn về phần những truyền thuyết khi chết hiện ra điềm lành, không phải hư cấu thần linh thì là lừa đảo rồi.

Thời gian cụ thể mà Nguyên Vấn Thiên qua đời trên sử sách cũng không có xác minh ghi lại, điều này nghĩ tới cũng có chút kì quái. Bởi đa phần những ghi chép bên trong đều ghi là vị đại Thánh nhân này sau khi đánh đổ Thiên Yêu Vương Đình thì bắt tay vào lạp nên căn cơ cho việc thống trị của nhân tộc, lập nên Tứ Chính danh môn, nhiều quy tắc trật tự vẫn còn sử dụng đến hôm nay, cuối cùng Thẩm Thạch không thể tưởng được Nguyên Vấn Thiên với thần thông pháp lực lớn như thế nào mà có thể tạo ra một bí cảnh giả tưởng mà ngày nay nổi tiếng thiên hạ cái mà không lâu trước đây Thẩm Thạch vừa mới thí luyện- Vấn Thiên bí cảnh.

Từ đó về sau thì không thấy nhân thế có ghi chép gì về Nguyên Vấn Thiên, căn cứ vào truyền thuyết của Nguyên Thủy Môn, vị Thánh nhân này sau khi ổn định sự nghiệp liên hóa vũ thành tiên phiêu nhiên rời đi trong Vấn Thiên bí cảnh giống như thần tiên.

“Nguyên Vấn Thiên thật sự đã chết sao?”

Đại khái là chết rồi, trong lòng Thẩm Thạch nghĩ như vậy, chỉ là hắn cẩn thận suy nghĩ thì tim bỗng nhiên đập mạnh nhịn không được ngẩng lên nhìn Hoàng Minh.

Trong Hồng Mông thế giới không tồn tại Già La Diệp vị Nguyên Vấn Thiên kia làm sao có thể biết được?

Khi Vấn Thiên bí cảnh mở ra Già La Diệp chẳng phải là đã xuất hiện ở đâu đó sao? Nguyên Vấn Thiên làm như vậy chắc hắn đa phần là vì người trước mặt này?

Tất cả các bí mật năm đó đều tập trung lên người vị thánh nhân Nguyên Vấn Thiên này.
===============
Hóa lại người chẳng thể trông mong
Quan tài đá nhờ đệ canh phòng
Địa cung này huynh đem phong bế
Già La Diệp tìm vượt Hồng Mông.